Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1989: Lòng người hướng về bắc 6
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hắn đã dám chạy trốn đến bên ta, để ta phát hiện ra, ta không thể bỏ qua cơhội này." Thẩm đại tiểu thư nói xong, biết dù thế nào cũng không thể cứu vãnđược trái tim nam nhân trước mặt, cô đổ rạp xuống giường, bản thân cũng kinhngạc không ngờ mình vốn chỉ là một người con gái đơn thuần, nhưng dưới sựthúc đẩy của hận thù mà dám làm điều táo bạo như vậy.Ngôn Băng Vân hơi cứng người nhưng không có phản ứng gì, chỉ thầm thởdài, cảm thấy bất lực.Sau khi quân sĩ đào bới xong ngọn núi giả trong vườn, họ nhìn thấy bêntrong mật thất đầy bụi bặm, nơi có vẻ như chưa từng có người ở, không khỏisững sờ.Ngôn Nhược Hải nghe tiếng động bước ra, vẻ mặt như không hề hay biếtchuyện gì, cau mày nhìn đám quân lính và cao thủ cung đình, lạnh lùng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy vậy?"o O o"Ta trốn trong phủ nhưng chưa hề lo sẽ có chuyện gì xảy ra." Trên xe ngựa,Phạm Nhàn thoải mái tựa vào đệm mềm, mặc dù kinh mạch vẫn rối loạn, bâygiờ yếu hơn người tàn tật, nhưng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của y.Ít ra đã thoát khỏi kinh đô, nhìn cảnh vật ngoại ô sinh động, hắn không khỏicảm thấy vui vẻ.Khi rời khỏi Ngôn phủ, y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không haybiết Thẩm tiểu thư vẫn chưa quên thảm án diệt môn toàn bộ họ Thẩm gia ởThượng Kinh thành Bắc Tề vào năm Khánh Lịch thứ năm. Nhưng y tin tưởngvào năng lực của Ngôn lão gia, cha con nhà họ Ngôn đều là những nhân vật lãoluyện tinh anh trong Giám Sát viện, làm sao có thể không nhận ra dị động trongchính ngôi nhà mình.Chính nhờ năng lực cực hạn của Ngôn phủ, cuối cùng cũng tìm được cơ hộiđể đưa Phạm Nhàn thoát khỏi kinh đô. Lúc này chiếc xe ngựa đang cất bướctrên con đường nắng nhạt giữa núi rừng, người cầm cương là một quan viên củaGiám Sát viện nhưng không phải cựu thuộc hạ của Phạm Nhàn, cũng chẳngphải thành viên cũ trong Khải Niên tiểu tổ. Ngôn phủ đã an tâm giao việc nàycho vị quan viên đánh xe, chắc chắn đã đủ tin tưởng vào lòng trung thành củahắn."Đó chính là Viện trưởng đại nhân hồng phúc tề thiên." Quan viên Giám Sátviện cười nói: "Nếu không, Viện trưởng đại nhân cũng không thể tìm ra cơ hộiđưa ngài ra khỏi kinh đô."Hai vị Viện trưởng đại nhân, người trước tất nhiên là Phạm Nhàn, người sautất nhiên là Ngôn Băng Vân. Vị quan viên trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Việntrưởng đại nhân muốn ta hỏi ngài một câu cuối cùng, ngài đã đồng ý sẽ khôngđi Bắc Tề, không phản bội triều đình, có thể thực hiện được không?""Cái khối băng chết tiệt..." Phạm Nhàn tức giận cười mắng: "Đã nói ra tức lànhất định sẽ thực hiện, ta chẳng phải loại vô sỉ như lão thọt.""Sau khi trở về kinh đô, giúp ta giao bức thư này cho Ngôn Băng Vân, nhờhắn tìm cách đưa đến trước mặt Hoàng đế." Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồiphân phó, đưa một phong thư mỏng.Nội dung thư rất đơn giản, nói rằng bản thân đã rời khỏi kinh đô, sẽ thựchiện nội dung thỏa thuận đêm đó với Hoàng đế, cũng xin Hoàng đế bệ hạ giữ lờihứa một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, hơn nữa chúc Hoàng đế bệ hạ thânthể an khang, bảo trọng.Lý do làm như vậy, mục đích chính vẫn là vì mấy người bằng hữu vẫn bịvây hãm trong kinh đô. Phạm Nhàn hiểu rõ, mục tiêu chính của Hoàng đế là bảnthân y, nếu y có thể sống sót thoát khỏi kinh đô, việc giữ Thập Tam Lang lại đócũng không có ý nghĩa gì lớn.Xe ngựa quanh quẩn bên ngoài kinh đô vài vòng, nhờ lối đi mật và mấyđiểm chuyển tiếp của Giám Sát viện chuẩn bị sẵn, mất đến ba ngày mới đến mộtđại châu gần đó.Dĩ nhiên xe ngựa không vào thành mà chọn nơi này để giao tiếp. Nhìn thấygương mặt quen thuộc, Phạm Nhàn không nhịn được cười nói: "Ngươi đến, tayên tâm nhiều rồi."Từ Thượng Kinh thành Bắc Tề trở về Nam Khánh, Vương Khải Niên đã ởngoài kinh đô chuẩn bị tiếp ứng, giả trang thành một ông lão khuôn mặt nhănnheo. Lên xe kiểm tra vết thương của Phạm Nhàn, lão không khỏi cảm thấynặng lòng, không có tâm trạng nói đùa, lắc đầu."Ta phải giả trang thành gì?"Vương Khải Niên lấy từ trong lòng ra phấn son và quần áo hoa, miễn cưỡngcười nói: "Con dâu của ông lão ta..."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, cũng chẳng làm ra vẻ gì, trực tiếp nhận lấy,nói: "Ngươi giả thành ông lão rõ ràng là tiện hơn ta nhiều."Lúc y thay đồ, Vương Khải Niên nhịn không được hạ giọng hỏi: "Đại nhân,từ đầu ngài đã có kế hoạch rời khỏi kinh đô rồi phải không?""Ta không phải thần tiên, kế hoạch luôn chậm hơn thay đổi."Phạm Nhàn cười mỉa mai đáp: "Nếu thắng trận trong cung thì tất nhiênkhông cần rời đi, nhưng nếu thua, ta nhất định phải bảo đảm mình sống sót.Cũng may là vận may của ta vẫn tốt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hắn đã dám chạy trốn đến bên ta, để ta phát hiện ra, ta không thể bỏ qua cơhội này." Thẩm đại tiểu thư nói xong, biết dù thế nào cũng không thể cứu vãnđược trái tim nam nhân trước mặt, cô đổ rạp xuống giường, bản thân cũng kinhngạc không ngờ mình vốn chỉ là một người con gái đơn thuần, nhưng dưới sựthúc đẩy của hận thù mà dám làm điều táo bạo như vậy.Ngôn Băng Vân hơi cứng người nhưng không có phản ứng gì, chỉ thầm thởdài, cảm thấy bất lực.Sau khi quân sĩ đào bới xong ngọn núi giả trong vườn, họ nhìn thấy bêntrong mật thất đầy bụi bặm, nơi có vẻ như chưa từng có người ở, không khỏisững sờ.Ngôn Nhược Hải nghe tiếng động bước ra, vẻ mặt như không hề hay biếtchuyện gì, cau mày nhìn đám quân lính và cao thủ cung đình, lạnh lùng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy vậy?"o O o"Ta trốn trong phủ nhưng chưa hề lo sẽ có chuyện gì xảy ra." Trên xe ngựa,Phạm Nhàn thoải mái tựa vào đệm mềm, mặc dù kinh mạch vẫn rối loạn, bâygiờ yếu hơn người tàn tật, nhưng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của y.Ít ra đã thoát khỏi kinh đô, nhìn cảnh vật ngoại ô sinh động, hắn không khỏicảm thấy vui vẻ.Khi rời khỏi Ngôn phủ, y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không haybiết Thẩm tiểu thư vẫn chưa quên thảm án diệt môn toàn bộ họ Thẩm gia ởThượng Kinh thành Bắc Tề vào năm Khánh Lịch thứ năm. Nhưng y tin tưởngvào năng lực của Ngôn lão gia, cha con nhà họ Ngôn đều là những nhân vật lãoluyện tinh anh trong Giám Sát viện, làm sao có thể không nhận ra dị động trongchính ngôi nhà mình.Chính nhờ năng lực cực hạn của Ngôn phủ, cuối cùng cũng tìm được cơ hộiđể đưa Phạm Nhàn thoát khỏi kinh đô. Lúc này chiếc xe ngựa đang cất bướctrên con đường nắng nhạt giữa núi rừng, người cầm cương là một quan viên củaGiám Sát viện nhưng không phải cựu thuộc hạ của Phạm Nhàn, cũng chẳngphải thành viên cũ trong Khải Niên tiểu tổ. Ngôn phủ đã an tâm giao việc nàycho vị quan viên đánh xe, chắc chắn đã đủ tin tưởng vào lòng trung thành củahắn."Đó chính là Viện trưởng đại nhân hồng phúc tề thiên." Quan viên Giám Sátviện cười nói: "Nếu không, Viện trưởng đại nhân cũng không thể tìm ra cơ hộiđưa ngài ra khỏi kinh đô."Hai vị Viện trưởng đại nhân, người trước tất nhiên là Phạm Nhàn, người sautất nhiên là Ngôn Băng Vân. Vị quan viên trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Việntrưởng đại nhân muốn ta hỏi ngài một câu cuối cùng, ngài đã đồng ý sẽ khôngđi Bắc Tề, không phản bội triều đình, có thể thực hiện được không?""Cái khối băng chết tiệt..." Phạm Nhàn tức giận cười mắng: "Đã nói ra tức lànhất định sẽ thực hiện, ta chẳng phải loại vô sỉ như lão thọt.""Sau khi trở về kinh đô, giúp ta giao bức thư này cho Ngôn Băng Vân, nhờhắn tìm cách đưa đến trước mặt Hoàng đế." Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồiphân phó, đưa một phong thư mỏng.Nội dung thư rất đơn giản, nói rằng bản thân đã rời khỏi kinh đô, sẽ thựchiện nội dung thỏa thuận đêm đó với Hoàng đế, cũng xin Hoàng đế bệ hạ giữ lờihứa một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, hơn nữa chúc Hoàng đế bệ hạ thânthể an khang, bảo trọng.Lý do làm như vậy, mục đích chính vẫn là vì mấy người bằng hữu vẫn bịvây hãm trong kinh đô. Phạm Nhàn hiểu rõ, mục tiêu chính của Hoàng đế là bảnthân y, nếu y có thể sống sót thoát khỏi kinh đô, việc giữ Thập Tam Lang lại đócũng không có ý nghĩa gì lớn.Xe ngựa quanh quẩn bên ngoài kinh đô vài vòng, nhờ lối đi mật và mấyđiểm chuyển tiếp của Giám Sát viện chuẩn bị sẵn, mất đến ba ngày mới đến mộtđại châu gần đó.Dĩ nhiên xe ngựa không vào thành mà chọn nơi này để giao tiếp. Nhìn thấygương mặt quen thuộc, Phạm Nhàn không nhịn được cười nói: "Ngươi đến, tayên tâm nhiều rồi."Từ Thượng Kinh thành Bắc Tề trở về Nam Khánh, Vương Khải Niên đã ởngoài kinh đô chuẩn bị tiếp ứng, giả trang thành một ông lão khuôn mặt nhănnheo. Lên xe kiểm tra vết thương của Phạm Nhàn, lão không khỏi cảm thấynặng lòng, không có tâm trạng nói đùa, lắc đầu."Ta phải giả trang thành gì?"Vương Khải Niên lấy từ trong lòng ra phấn son và quần áo hoa, miễn cưỡngcười nói: "Con dâu của ông lão ta..."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, cũng chẳng làm ra vẻ gì, trực tiếp nhận lấy,nói: "Ngươi giả thành ông lão rõ ràng là tiện hơn ta nhiều."Lúc y thay đồ, Vương Khải Niên nhịn không được hạ giọng hỏi: "Đại nhân,từ đầu ngài đã có kế hoạch rời khỏi kinh đô rồi phải không?""Ta không phải thần tiên, kế hoạch luôn chậm hơn thay đổi."Phạm Nhàn cười mỉa mai đáp: "Nếu thắng trận trong cung thì tất nhiênkhông cần rời đi, nhưng nếu thua, ta nhất định phải bảo đảm mình sống sót.Cũng may là vận may của ta vẫn tốt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hắn đã dám chạy trốn đến bên ta, để ta phát hiện ra, ta không thể bỏ qua cơhội này." Thẩm đại tiểu thư nói xong, biết dù thế nào cũng không thể cứu vãnđược trái tim nam nhân trước mặt, cô đổ rạp xuống giường, bản thân cũng kinhngạc không ngờ mình vốn chỉ là một người con gái đơn thuần, nhưng dưới sựthúc đẩy của hận thù mà dám làm điều táo bạo như vậy.Ngôn Băng Vân hơi cứng người nhưng không có phản ứng gì, chỉ thầm thởdài, cảm thấy bất lực.Sau khi quân sĩ đào bới xong ngọn núi giả trong vườn, họ nhìn thấy bêntrong mật thất đầy bụi bặm, nơi có vẻ như chưa từng có người ở, không khỏisững sờ.Ngôn Nhược Hải nghe tiếng động bước ra, vẻ mặt như không hề hay biếtchuyện gì, cau mày nhìn đám quân lính và cao thủ cung đình, lạnh lùng hỏi:"Xảy ra chuyện gì vậy vậy?"o O o"Ta trốn trong phủ nhưng chưa hề lo sẽ có chuyện gì xảy ra." Trên xe ngựa,Phạm Nhàn thoải mái tựa vào đệm mềm, mặc dù kinh mạch vẫn rối loạn, bâygiờ yếu hơn người tàn tật, nhưng không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của y.Ít ra đã thoát khỏi kinh đô, nhìn cảnh vật ngoại ô sinh động, hắn không khỏicảm thấy vui vẻ.Khi rời khỏi Ngôn phủ, y không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không haybiết Thẩm tiểu thư vẫn chưa quên thảm án diệt môn toàn bộ họ Thẩm gia ởThượng Kinh thành Bắc Tề vào năm Khánh Lịch thứ năm. Nhưng y tin tưởngvào năng lực của Ngôn lão gia, cha con nhà họ Ngôn đều là những nhân vật lãoluyện tinh anh trong Giám Sát viện, làm sao có thể không nhận ra dị động trongchính ngôi nhà mình.Chính nhờ năng lực cực hạn của Ngôn phủ, cuối cùng cũng tìm được cơ hộiđể đưa Phạm Nhàn thoát khỏi kinh đô. Lúc này chiếc xe ngựa đang cất bướctrên con đường nắng nhạt giữa núi rừng, người cầm cương là một quan viên củaGiám Sát viện nhưng không phải cựu thuộc hạ của Phạm Nhàn, cũng chẳngphải thành viên cũ trong Khải Niên tiểu tổ. Ngôn phủ đã an tâm giao việc nàycho vị quan viên đánh xe, chắc chắn đã đủ tin tưởng vào lòng trung thành củahắn."Đó chính là Viện trưởng đại nhân hồng phúc tề thiên." Quan viên Giám Sátviện cười nói: "Nếu không, Viện trưởng đại nhân cũng không thể tìm ra cơ hộiđưa ngài ra khỏi kinh đô."Hai vị Viện trưởng đại nhân, người trước tất nhiên là Phạm Nhàn, người sautất nhiên là Ngôn Băng Vân. Vị quan viên trầm ngâm một lúc, bỗng nói: "Việntrưởng đại nhân muốn ta hỏi ngài một câu cuối cùng, ngài đã đồng ý sẽ khôngđi Bắc Tề, không phản bội triều đình, có thể thực hiện được không?""Cái khối băng chết tiệt..." Phạm Nhàn tức giận cười mắng: "Đã nói ra tức lànhất định sẽ thực hiện, ta chẳng phải loại vô sỉ như lão thọt.""Sau khi trở về kinh đô, giúp ta giao bức thư này cho Ngôn Băng Vân, nhờhắn tìm cách đưa đến trước mặt Hoàng đế." Phạm Nhàn suy nghĩ một lúc rồiphân phó, đưa một phong thư mỏng.Nội dung thư rất đơn giản, nói rằng bản thân đã rời khỏi kinh đô, sẽ thựchiện nội dung thỏa thuận đêm đó với Hoàng đế, cũng xin Hoàng đế bệ hạ giữ lờihứa một lời của Thiên tử, xe tứ mã khó đuổi, hơn nữa chúc Hoàng đế bệ hạ thânthể an khang, bảo trọng.Lý do làm như vậy, mục đích chính vẫn là vì mấy người bằng hữu vẫn bịvây hãm trong kinh đô. Phạm Nhàn hiểu rõ, mục tiêu chính của Hoàng đế là bảnthân y, nếu y có thể sống sót thoát khỏi kinh đô, việc giữ Thập Tam Lang lại đócũng không có ý nghĩa gì lớn.Xe ngựa quanh quẩn bên ngoài kinh đô vài vòng, nhờ lối đi mật và mấyđiểm chuyển tiếp của Giám Sát viện chuẩn bị sẵn, mất đến ba ngày mới đến mộtđại châu gần đó.Dĩ nhiên xe ngựa không vào thành mà chọn nơi này để giao tiếp. Nhìn thấygương mặt quen thuộc, Phạm Nhàn không nhịn được cười nói: "Ngươi đến, tayên tâm nhiều rồi."Từ Thượng Kinh thành Bắc Tề trở về Nam Khánh, Vương Khải Niên đã ởngoài kinh đô chuẩn bị tiếp ứng, giả trang thành một ông lão khuôn mặt nhănnheo. Lên xe kiểm tra vết thương của Phạm Nhàn, lão không khỏi cảm thấynặng lòng, không có tâm trạng nói đùa, lắc đầu."Ta phải giả trang thành gì?"Vương Khải Niên lấy từ trong lòng ra phấn son và quần áo hoa, miễn cưỡngcười nói: "Con dâu của ông lão ta..."Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, cũng chẳng làm ra vẻ gì, trực tiếp nhận lấy,nói: "Ngươi giả thành ông lão rõ ràng là tiện hơn ta nhiều."Lúc y thay đồ, Vương Khải Niên nhịn không được hạ giọng hỏi: "Đại nhân,từ đầu ngài đã có kế hoạch rời khỏi kinh đô rồi phải không?""Ta không phải thần tiên, kế hoạch luôn chậm hơn thay đổi."Phạm Nhàn cười mỉa mai đáp: "Nếu thắng trận trong cung thì tất nhiênkhông cần rời đi, nhưng nếu thua, ta nhất định phải bảo đảm mình sống sót.Cũng may là vận may của ta vẫn tốt."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑