Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1988: Lòng người hướng về bắc 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chỉ tiểu thư họ Phạm hằng ngày hầu hạ Hoàng đế trong cung, màngay cả Phạm phủ bị coi là chốn tử địa, dường như cũng không biến thành địangục, mọi người bên trong vẫn sinh hoạt bình thường. Thần quận chúa LâmUyển Nhi còn cách vài ba ngày vào cung định kỳ một lần, đem đồ ăn mới vàocho Hoàng đế, kể vài câu đùa vui.Đây là chuyện gì? Hoàng đế muốn giết Tiểu Phạm đại nhân đến phát điênlên được, nhưng lại không nỡ hại thê tử muội tử của y? Cảnh tượng này thật sựquá vô lý, khiến người ta khó hiểu.o O oBầu không khí u ám ở kinh đô cuối cùng cũng bị phá vỡ vào một ngày đầutháng hai, Diêu thái giám nhận được một tin mật. Đêm đó, sau một cuộc tròchuyện dài với Hoàng đế đang bị thương ở Thư phòng, ngày hôm sau, vô sốngười từ cung đình và quân đội đã lặng lẽ tập hợp từ các phương rồi kéo đếntrước cửa nhất đẳng Trừng Hải tử tước phủ.Khi ánh bình minh vừa ló rạng, những chồi non trên cây vẫn còn ngủ yêndưới vỏ cây, cánh cổng lớn của Ngôn phủ bỗng bị đạp tung, binh lính từ bốnphương tám hướng vây kín mọi nẻo, trong khi hơn hai mươi cao thủ trực tiếpnhảy qua tường thẳng vào trong viện, dường như họ biết mục tiêu ở đâu, xôngthẳng đến giả sơn phía sau vườn.Diêu thái giám đứng đó, hai tay áo vắt sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh chờ bênngoài Ngôn phủ, không hề có ý định bước vào nói chuyện. Căn phủ này cũngkhông đơn giản, chưa tính đến chuyện Ngôn Nhược Hải từng ở Giám Sát việnbao nhiêu năm, chủ nhân hiện tại của Ngôn phủ cũng là Viện trưởng Giám Sátviện.Hành động lần này không rò rỉ chút tin tức gì cho Giám Sát viện, bởi nếuthực sự bắt được nhân vật quan trọng kia trong Ngôn phủ, thì e rằng Ngôn BăngVân cũng khó mà giải thích rõ được.Tiểu Ngôn công tử mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám binh línhhung hăng lục soát khắp nơi trong phủ, đôi mắt ngày càng sáng rực lên vì giậndữ. Có điều, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, bởi tâm chí kiên cường của giantế thành công nhất Khánh Quốc không phải tầm thường.Hắn không chạy về phòng phụ thân mình phía sau vườn, chỉ đứng trong cửaphòng, lạnh lùng nhìn từng cảnh tượng diễn ra. Trên chiếc giường phía sau,Thẩm đại tiểu thư từ từ ngồi dậy, giọng run rẩy hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Chẳng lẽ nàng không biết có chuyện gì?" Ngôn Băng Vân không quay đầulại, giọng nói như mũi tên lạnh buốt.Thẩm Uyển Nhi thay đổi sắc mặt, sau một lúc mới run rẩy đáp: "Chàng nóicái gì?""Chỉ có ta và phụ thân biết, nhưng người đầu tiên nhắc ta là nàng." Khóemiệng Ngôn Băng Vân nhếch lên nụ cười đắng chát. "Năm đó quả thật ta đãphụ nàng, nhưng đã nhiều năm, ta tưởng nàng đã quên. Dù sao chúng ta cũng làphu thê, không ngờ chưa cho Lão Ngôn gia ta tan cửa nát nhà thì nàng vẫnkhông cam tâm."Thân thể Thẩm Uyển Nhi run rẩy, biết tướng công đã nhìn thấu ý đồ củamình. Cô nhìn về phía bóng lưng Ngôn Băng Vân, giọng nói đầy thê lương nói:"Ta đâu có ý đó, chẳng qua dẫu sao hắn cũng là khâm phạm, nếu triều đình biết,nhà ta sẽ bị liên lụy. Hơn nữa hắn vốn rất lợi hại, nếu nói chính hắn trốn vào màtrong phủ không phát hiện, triều đình cũng có thể tin được.""Đúng vậy, chúng ta có công lao lớn nhất nhưng cũng có tội che chở.” Nụcười trên môi Ngôn Băng Vân lộ vẻ giá lạnh và cay đắng: "Nhưng ta vẫn khônghiểu, rốt cuộc vì sao nàng lại phải làm như thế? Ngươi là người Bắc Tề, từ khinào lại trung thành với triều đình Đại Khánh của ta đến vậy?"Trong sân Ngôn phủ vang lên những tiếng ồn ào, nhưng căn phòng chủ nhânnày lại im lặng như tờ. Thẩm Uyển Nhi sau lưng Ngôn Băng Vân cúi đầu imlặng một hồi rồi cuối cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ oán hậnkhông thể xóa nhòa: "Tại sao? Ngươi nói gì cơ? Đừng quên, ta luôn là thê tửcủa ngươi. Đúng, chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi có dámnói nó không liên quan gì đến Phạm Nhàn không?"Giọng nói của Thẩm đại tiểu thư không lớn nhưng nghe thấm thía bi thươngvà oán hận. Cô nhìn bóng lưng Ngôn Băng Vân, khóc lớn: "Phụ thân ta bịHoàng đế Bắc Tề sai Thượng Sam Hổ giết chết, ngay sau đó toàn gia bị tịch thu,nhà tan cửa nát... Ngươi hoàn toàn không biết nhà tan cửa nát là thế nào! Cả nhàta trên dưới hơn hai trăm người chết sạch! Đệ đệ ba tuổi của ta cũng chết! Ailàm chuyện này?""Đây là do Hoàng đế Bắc Tề gây ra, nhưng ngươi có biết không, đằng sau làý của Hải Đường và Phạm Nhàn!" Ánh mắt Thẩm đại tiểu thư đầy căm hận:"Nhưng ta biết làm sao đây? Phạm Nhàn là cấp trên, là bằng hữu của ngươi, làngười mà ngươi không nói ra nhưng thực chất ngưỡng mộ nhất... Chẳng lẽ tacòn mong ngươi báo thù cho hơn hai trăm người trong nhà ta ư?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Không chỉ tiểu thư họ Phạm hằng ngày hầu hạ Hoàng đế trong cung, mà

ngay cả Phạm phủ bị coi là chốn tử địa, dường như cũng không biến thành địa

ngục, mọi người bên trong vẫn sinh hoạt bình thường. Thần quận chúa Lâm

Uyển Nhi còn cách vài ba ngày vào cung định kỳ một lần, đem đồ ăn mới vào

cho Hoàng đế, kể vài câu đùa vui.

Đây là chuyện gì? Hoàng đế muốn giết Tiểu Phạm đại nhân đến phát điên

lên được, nhưng lại không nỡ hại thê tử muội tử của y? Cảnh tượng này thật sự

quá vô lý, khiến người ta khó hiểu.

o O o

Bầu không khí u ám ở kinh đô cuối cùng cũng bị phá vỡ vào một ngày đầu

tháng hai, Diêu thái giám nhận được một tin mật. Đêm đó, sau một cuộc trò

chuyện dài với Hoàng đế đang bị thương ở Thư phòng, ngày hôm sau, vô số

người từ cung đình và quân đội đã lặng lẽ tập hợp từ các phương rồi kéo đến

trước cửa nhất đẳng Trừng Hải tử tước phủ.

Khi ánh bình minh vừa ló rạng, những chồi non trên cây vẫn còn ngủ yên

dưới vỏ cây, cánh cổng lớn của Ngôn phủ bỗng bị đạp tung, binh lính từ bốn

phương tám hướng vây kín mọi nẻo, trong khi hơn hai mươi cao thủ trực tiếp

nhảy qua tường thẳng vào trong viện, dường như họ biết mục tiêu ở đâu, xông

thẳng đến giả sơn phía sau vườn.

Diêu thái giám đứng đó, hai tay áo vắt sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh chờ bên

ngoài Ngôn phủ, không hề có ý định bước vào nói chuyện. Căn phủ này cũng

không đơn giản, chưa tính đến chuyện Ngôn Nhược Hải từng ở Giám Sát viện

bao nhiêu năm, chủ nhân hiện tại của Ngôn phủ cũng là Viện trưởng Giám Sát

viện.

Hành động lần này không rò rỉ chút tin tức gì cho Giám Sát viện, bởi nếu

thực sự bắt được nhân vật quan trọng kia trong Ngôn phủ, thì e rằng Ngôn Băng

Vân cũng khó mà giải thích rõ được.

Tiểu Ngôn công tử mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám binh lính

hung hăng lục soát khắp nơi trong phủ, đôi mắt ngày càng sáng rực lên vì giận

dữ. Có điều, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, bởi tâm chí kiên cường của gian

tế thành công nhất Khánh Quốc không phải tầm thường.

Hắn không chạy về phòng phụ thân mình phía sau vườn, chỉ đứng trong cửa

phòng, lạnh lùng nhìn từng cảnh tượng diễn ra. Trên chiếc giường phía sau,

Thẩm đại tiểu thư từ từ ngồi dậy, giọng run rẩy hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ nàng không biết có chuyện gì?" Ngôn Băng Vân không quay đầu

lại, giọng nói như mũi tên lạnh buốt.

Thẩm Uyển Nhi thay đổi sắc mặt, sau một lúc mới run rẩy đáp: "Chàng nói

cái gì?"

"Chỉ có ta và phụ thân biết, nhưng người đầu tiên nhắc ta là nàng." Khóe

miệng Ngôn Băng Vân nhếch lên nụ cười đắng chát. "Năm đó quả thật ta đã

phụ nàng, nhưng đã nhiều năm, ta tưởng nàng đã quên. Dù sao chúng ta cũng là

phu thê, không ngờ chưa cho Lão Ngôn gia ta tan cửa nát nhà thì nàng vẫn

không cam tâm."

Thân thể Thẩm Uyển Nhi run rẩy, biết tướng công đã nhìn thấu ý đồ của

mình. Cô nhìn về phía bóng lưng Ngôn Băng Vân, giọng nói đầy thê lương nói:

"Ta đâu có ý đó, chẳng qua dẫu sao hắn cũng là khâm phạm, nếu triều đình biết,

nhà ta sẽ bị liên lụy. Hơn nữa hắn vốn rất lợi hại, nếu nói chính hắn trốn vào mà

trong phủ không phát hiện, triều đình cũng có thể tin được."

"Đúng vậy, chúng ta có công lao lớn nhất nhưng cũng có tội che chở.” Nụ

cười trên môi Ngôn Băng Vân lộ vẻ giá lạnh và cay đắng: "Nhưng ta vẫn không

hiểu, rốt cuộc vì sao nàng lại phải làm như thế? Ngươi là người Bắc Tề, từ khi

nào lại trung thành với triều đình Đại Khánh của ta đến vậy?"

Trong sân Ngôn phủ vang lên những tiếng ồn ào, nhưng căn phòng chủ nhân

này lại im lặng như tờ. Thẩm Uyển Nhi sau lưng Ngôn Băng Vân cúi đầu im

lặng một hồi rồi cuối cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ oán hận

không thể xóa nhòa: "Tại sao? Ngươi nói gì cơ? Đừng quên, ta luôn là thê tử

của ngươi. Đúng, chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi có dám

nói nó không liên quan gì đến Phạm Nhàn không?"

Giọng nói của Thẩm đại tiểu thư không lớn nhưng nghe thấm thía bi thương

và oán hận. Cô nhìn bóng lưng Ngôn Băng Vân, khóc lớn: "Phụ thân ta bị

Hoàng đế Bắc Tề sai Thượng Sam Hổ giết chết, ngay sau đó toàn gia bị tịch thu,

nhà tan cửa nát... Ngươi hoàn toàn không biết nhà tan cửa nát là thế nào! Cả nhà

ta trên dưới hơn hai trăm người chết sạch! Đệ đệ ba tuổi của ta cũng chết! Ai

làm chuyện này?"

"Đây là do Hoàng đế Bắc Tề gây ra, nhưng ngươi có biết không, đằng sau là

ý của Hải Đường và Phạm Nhàn!" Ánh mắt Thẩm đại tiểu thư đầy căm hận:

"Nhưng ta biết làm sao đây? Phạm Nhàn là cấp trên, là bằng hữu của ngươi, là

người mà ngươi không nói ra nhưng thực chất ngưỡng mộ nhất... Chẳng lẽ ta

còn mong ngươi báo thù cho hơn hai trăm người trong nhà ta ư?"

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Không chỉ tiểu thư họ Phạm hằng ngày hầu hạ Hoàng đế trong cung, màngay cả Phạm phủ bị coi là chốn tử địa, dường như cũng không biến thành địangục, mọi người bên trong vẫn sinh hoạt bình thường. Thần quận chúa LâmUyển Nhi còn cách vài ba ngày vào cung định kỳ một lần, đem đồ ăn mới vàocho Hoàng đế, kể vài câu đùa vui.Đây là chuyện gì? Hoàng đế muốn giết Tiểu Phạm đại nhân đến phát điênlên được, nhưng lại không nỡ hại thê tử muội tử của y? Cảnh tượng này thật sựquá vô lý, khiến người ta khó hiểu.o O oBầu không khí u ám ở kinh đô cuối cùng cũng bị phá vỡ vào một ngày đầutháng hai, Diêu thái giám nhận được một tin mật. Đêm đó, sau một cuộc tròchuyện dài với Hoàng đế đang bị thương ở Thư phòng, ngày hôm sau, vô sốngười từ cung đình và quân đội đã lặng lẽ tập hợp từ các phương rồi kéo đếntrước cửa nhất đẳng Trừng Hải tử tước phủ.Khi ánh bình minh vừa ló rạng, những chồi non trên cây vẫn còn ngủ yêndưới vỏ cây, cánh cổng lớn của Ngôn phủ bỗng bị đạp tung, binh lính từ bốnphương tám hướng vây kín mọi nẻo, trong khi hơn hai mươi cao thủ trực tiếpnhảy qua tường thẳng vào trong viện, dường như họ biết mục tiêu ở đâu, xôngthẳng đến giả sơn phía sau vườn.Diêu thái giám đứng đó, hai tay áo vắt sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh chờ bênngoài Ngôn phủ, không hề có ý định bước vào nói chuyện. Căn phủ này cũngkhông đơn giản, chưa tính đến chuyện Ngôn Nhược Hải từng ở Giám Sát việnbao nhiêu năm, chủ nhân hiện tại của Ngôn phủ cũng là Viện trưởng Giám Sátviện.Hành động lần này không rò rỉ chút tin tức gì cho Giám Sát viện, bởi nếuthực sự bắt được nhân vật quan trọng kia trong Ngôn phủ, thì e rằng Ngôn BăngVân cũng khó mà giải thích rõ được.Tiểu Ngôn công tử mặc áo ngủ, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn đám binh línhhung hăng lục soát khắp nơi trong phủ, đôi mắt ngày càng sáng rực lên vì giậndữ. Có điều, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, bởi tâm chí kiên cường của giantế thành công nhất Khánh Quốc không phải tầm thường.Hắn không chạy về phòng phụ thân mình phía sau vườn, chỉ đứng trong cửaphòng, lạnh lùng nhìn từng cảnh tượng diễn ra. Trên chiếc giường phía sau,Thẩm đại tiểu thư từ từ ngồi dậy, giọng run rẩy hỏi: "Có chuyện gì vậy?""Chẳng lẽ nàng không biết có chuyện gì?" Ngôn Băng Vân không quay đầulại, giọng nói như mũi tên lạnh buốt.Thẩm Uyển Nhi thay đổi sắc mặt, sau một lúc mới run rẩy đáp: "Chàng nóicái gì?""Chỉ có ta và phụ thân biết, nhưng người đầu tiên nhắc ta là nàng." Khóemiệng Ngôn Băng Vân nhếch lên nụ cười đắng chát. "Năm đó quả thật ta đãphụ nàng, nhưng đã nhiều năm, ta tưởng nàng đã quên. Dù sao chúng ta cũng làphu thê, không ngờ chưa cho Lão Ngôn gia ta tan cửa nát nhà thì nàng vẫnkhông cam tâm."Thân thể Thẩm Uyển Nhi run rẩy, biết tướng công đã nhìn thấu ý đồ củamình. Cô nhìn về phía bóng lưng Ngôn Băng Vân, giọng nói đầy thê lương nói:"Ta đâu có ý đó, chẳng qua dẫu sao hắn cũng là khâm phạm, nếu triều đình biết,nhà ta sẽ bị liên lụy. Hơn nữa hắn vốn rất lợi hại, nếu nói chính hắn trốn vào màtrong phủ không phát hiện, triều đình cũng có thể tin được.""Đúng vậy, chúng ta có công lao lớn nhất nhưng cũng có tội che chở.” Nụcười trên môi Ngôn Băng Vân lộ vẻ giá lạnh và cay đắng: "Nhưng ta vẫn khônghiểu, rốt cuộc vì sao nàng lại phải làm như thế? Ngươi là người Bắc Tề, từ khinào lại trung thành với triều đình Đại Khánh của ta đến vậy?"Trong sân Ngôn phủ vang lên những tiếng ồn ào, nhưng căn phòng chủ nhânnày lại im lặng như tờ. Thẩm Uyển Nhi sau lưng Ngôn Băng Vân cúi đầu imlặng một hồi rồi cuối cùng dũng cảm ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ oán hậnkhông thể xóa nhòa: "Tại sao? Ngươi nói gì cơ? Đừng quên, ta luôn là thê tửcủa ngươi. Đúng, chuyện đó không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi có dámnói nó không liên quan gì đến Phạm Nhàn không?"Giọng nói của Thẩm đại tiểu thư không lớn nhưng nghe thấm thía bi thươngvà oán hận. Cô nhìn bóng lưng Ngôn Băng Vân, khóc lớn: "Phụ thân ta bịHoàng đế Bắc Tề sai Thượng Sam Hổ giết chết, ngay sau đó toàn gia bị tịch thu,nhà tan cửa nát... Ngươi hoàn toàn không biết nhà tan cửa nát là thế nào! Cả nhàta trên dưới hơn hai trăm người chết sạch! Đệ đệ ba tuổi của ta cũng chết! Ailàm chuyện này?""Đây là do Hoàng đế Bắc Tề gây ra, nhưng ngươi có biết không, đằng sau làý của Hải Đường và Phạm Nhàn!" Ánh mắt Thẩm đại tiểu thư đầy căm hận:"Nhưng ta biết làm sao đây? Phạm Nhàn là cấp trên, là bằng hữu của ngươi, làngười mà ngươi không nói ra nhưng thực chất ngưỡng mộ nhất... Chẳng lẽ tacòn mong ngươi báo thù cho hơn hai trăm người trong nhà ta ư?"๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 1988: Lòng người hướng về bắc 5