Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1992: Người trên hành trình 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chúng ta rời kinh đô muộn hơn ngươi." Hải Đường phủi tuyết trên áo lôngdày rồi ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, không biết có phải nhớ lại chuyện xảyra tháng trước ở kinh đô hay không mà nụ cười hội ngộ trên mặt cô dần biếnmất, bình tĩnh nói: "Nghe nói sau đó vì ngươi trốn khỏi kinh đô trước nên triềuđình giảm bớt lực lượng truy bắt, chúng ta mới có cơ hội."Phạm Nhàn gật đầu, ho hai tiếng rồi nói: "Còn sống là tốt rồi. Giữa chúng tacũng không cần nói lời cảm tạ, chuyện ở kinh đô kia vốn liên quan tới hai lãoquái vật sư phụ của các ngươi, nói cho cùng vẫn là các ngươi nên cảm ơn ta."Hải Đường thở dài, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lắc đầucười nói: "Còn tưởng sau trận chiến này ngươi sẽ trưởng thành hơn chứ, khôngngờ vẫn thích nói đùa như vậy.""Trưởng thành ư? Hai mươi năm đầu đời ta đã chín chắn sớm rồi, khó khănlắm mới lấy lại chút trẻ trung, sao có thể vứt bỏ được." Phạm Nhàn cười đáp rồiquay sang Vương Thập Tam Lang hỏi: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"Kể từ khi Vương Thập Tam Lang xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn đã nhậnra cánh tay phải của hắn ta có vấn đề, bị Hoàng đế đánh trọng thương dườngnhư không thể phục hồi.Đối với một kiếm khách thành tâm với kiếm, tay cầm kiếm bị tàn tật chắcchắn là đả kích trí mạng, nhưng vẻ mặt Vương Thập Tam Lang vẫn không hềthay đổi, nhẹ nhàng đáp: "Chân khí của lão gia tử nhà ngươi quá bá đạo, kinhmạch và cơ bắp trên tay phải ta bị vặn nát hết rồi, không thể chữa trị được.""Dọc đường ta đã thử nhưng hiệu quả rất kém." Hải Đường lo lắng nhìnVương Thập Tam Lang một cái. Hai đồ đệ của hai vị Đại tông sư đã rất quenthuộc nhau trong suốt hành trình đột phá vòng vây.Phạm Nhàn ho hai tiếng, bình tĩnh nói: "Để ta xem nào." Nói rồi hai ngóntay đã đặt lên huyệt mạch Vương Thập Tam Lang, sau đó một tay như vuốt rồngrời tầng mây nắn bóp lên cánh tay phải bất động của anh, vẻ mặt Phạm Nhànngày càng trầm trọng.Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Đời ta đã bị thương nhiềulần rồi, chẳng có gì to tát."Phạm Nhàn lắc đầu: "Mua mấy kim châm tốt ở Thượng Kinh thành, ta sẽthử xem..." Tiếp đó y quay mình lại, giơ nắm đấm che miệng ho khan hai tiếng,thở hổn hển nói: "Đã đến nước này rồi, còn gì che giấu nữa, truyền pháp mônThiên Nhất đạo cho hắn đi."Hải Đường im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu. Chân khí Thiên Nhất đạo cóhiệu quả kỳ diệu trong việc chữa trị thương tích kinh mạch, dù là bí mật bấttruyền của nhánh Thiên Nhất đạo, nhưng năm đó Hải Đường từng truyền riêngcho Phạm Nhàn. Giờ đây dùng nó để cứu vãn cuộc đời kiếm đạo của VươngThập Tam Lang cũng không phải không thể.Vương Thập Tam Lang bỗng ngẩng đầu lên, nghe ra một chút tin tức khôngtệ từ lời nói của Phạm Nhàn. Dù là một binh sĩ cứng cỏi không câu nệ ngoạivậy, lúc này hắn cũng nhíu mày : "Thương tích có thể chữa lành được à?""Chưa chắc, nhưng phải thử xem." Phạm Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói:"Ít nhất ăn uống không thành vấn đề, nhưng muốn trở lại cảnh giới khi xưa, erằng rất khó... Ta khuyên ngươi từ nên tập luyện tay trái bây giờ, tay trái cũngtốt... Ngày xưa có Kinh Vô Mệnh nổi tiếng vì tay trái, dĩ nhiên tay phải y còngiấu giếm càng sâu. Nếu rèn lão cả hai tay, ngươi sẽ rất lợi hại."Trong xe yên lặng một lúc, Vương Thập Tam Lang bỗng cười nhẹ: "Vậy tatập tay trái trước, sau này sẽ tập tay phải."Hải Đường lặng lẽ nhắn nhìn Phạm Nhàn đang nhắm mắt, khuôn mặt táinhợt. Trong lòng cô dâng lên biết bao cảm xúc kỳ lạ. Mấy năm qua hai người ítgặp, nhiều lúc xa cách, nhưng chưa bao giờ cần nhiều lời để hiểu tâm tư đốiphương. Nhưng giờ đây, Hải Đường chợt nhận ra mình không còn nhìn thấuPhạm Nhàn nữa.Trong trận chiến ở hoàng cung, Hải Đường kinh ngạc phát hiện Phạm Nhànđã vượt xa cảnh giới cửu phẩm thượng mà thế nhân biết đến, áp đảo cả HảiĐường và Vương Thập Tam Lang. Chỉ nhìn y có thể đối đầu trực diện vớiKhánh Đế vài hiệp, thậm chí làm kiếm bị thương, có thể thấy rằng thực lực củaPhạm Nhàn giờ đây đã đạt đến trình độ kinh khủng."Ngươi... có hiểu thêm được điều gì không?" Hải Đường hỏi một câu khámơ hồ.Phạm Nhàn lập tức hiểu ra, mở mắt, lắc đầu, mỉm cười đáp: "Nếu thực sựhiểu rõ, đâu đến nỗi thua thảm như vậy trong hoàng cung."Lời nói này khiến cả ba trầm mặc. Tâm trí họ quay về cơn bão tuyết tronghoàng cung hôm đó. Ba cao thủ trẻ tuổi có tiềm lực hiểm nhất thiên hạ, nhưngtrước bóng hình vàng rực kia vẫn thấy quá mỏng manh.Nhớ lại thần thái Khánh Đế hôm đó, dù đã làm ngài bị thương, ba người vẫncảm thấy khó có thể chống cự nổi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chúng ta rời kinh đô muộn hơn ngươi." Hải Đường phủi tuyết trên áo lông
dày rồi ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, không biết có phải nhớ lại chuyện xảy
ra tháng trước ở kinh đô hay không mà nụ cười hội ngộ trên mặt cô dần biến
mất, bình tĩnh nói: "Nghe nói sau đó vì ngươi trốn khỏi kinh đô trước nên triều
đình giảm bớt lực lượng truy bắt, chúng ta mới có cơ hội."
Phạm Nhàn gật đầu, ho hai tiếng rồi nói: "Còn sống là tốt rồi. Giữa chúng ta
cũng không cần nói lời cảm tạ, chuyện ở kinh đô kia vốn liên quan tới hai lão
quái vật sư phụ của các ngươi, nói cho cùng vẫn là các ngươi nên cảm ơn ta."
Hải Đường thở dài, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lắc đầu
cười nói: "Còn tưởng sau trận chiến này ngươi sẽ trưởng thành hơn chứ, không
ngờ vẫn thích nói đùa như vậy."
"Trưởng thành ư? Hai mươi năm đầu đời ta đã chín chắn sớm rồi, khó khăn
lắm mới lấy lại chút trẻ trung, sao có thể vứt bỏ được." Phạm Nhàn cười đáp rồi
quay sang Vương Thập Tam Lang hỏi: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"
Kể từ khi Vương Thập Tam Lang xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn đã nhận
ra cánh tay phải của hắn ta có vấn đề, bị Hoàng đế đánh trọng thương dường
như không thể phục hồi.
Đối với một kiếm khách thành tâm với kiếm, tay cầm kiếm bị tàn tật chắc
chắn là đả kích trí mạng, nhưng vẻ mặt Vương Thập Tam Lang vẫn không hề
thay đổi, nhẹ nhàng đáp: "Chân khí của lão gia tử nhà ngươi quá bá đạo, kinh
mạch và cơ bắp trên tay phải ta bị vặn nát hết rồi, không thể chữa trị được."
"Dọc đường ta đã thử nhưng hiệu quả rất kém." Hải Đường lo lắng nhìn
Vương Thập Tam Lang một cái. Hai đồ đệ của hai vị Đại tông sư đã rất quen
thuộc nhau trong suốt hành trình đột phá vòng vây.
Phạm Nhàn ho hai tiếng, bình tĩnh nói: "Để ta xem nào." Nói rồi hai ngón
tay đã đặt lên huyệt mạch Vương Thập Tam Lang, sau đó một tay như vuốt rồng
rời tầng mây nắn bóp lên cánh tay phải bất động của anh, vẻ mặt Phạm Nhàn
ngày càng trầm trọng.
Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Đời ta đã bị thương nhiều
lần rồi, chẳng có gì to tát."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Mua mấy kim châm tốt ở Thượng Kinh thành, ta sẽ
thử xem..." Tiếp đó y quay mình lại, giơ nắm đấm che miệng ho khan hai tiếng,
thở hổn hển nói: "Đã đến nước này rồi, còn gì che giấu nữa, truyền pháp môn
Thiên Nhất đạo cho hắn đi."
Hải Đường im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu. Chân khí Thiên Nhất đạo có
hiệu quả kỳ diệu trong việc chữa trị thương tích kinh mạch, dù là bí mật bất
truyền của nhánh Thiên Nhất đạo, nhưng năm đó Hải Đường từng truyền riêng
cho Phạm Nhàn. Giờ đây dùng nó để cứu vãn cuộc đời kiếm đạo của Vương
Thập Tam Lang cũng không phải không thể.
Vương Thập Tam Lang bỗng ngẩng đầu lên, nghe ra một chút tin tức không
tệ từ lời nói của Phạm Nhàn. Dù là một binh sĩ cứng cỏi không câu nệ ngoại
vậy, lúc này hắn cũng nhíu mày : "Thương tích có thể chữa lành được à?"
"Chưa chắc, nhưng phải thử xem." Phạm Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói:
"Ít nhất ăn uống không thành vấn đề, nhưng muốn trở lại cảnh giới khi xưa, e
rằng rất khó... Ta khuyên ngươi từ nên tập luyện tay trái bây giờ, tay trái cũng
tốt... Ngày xưa có Kinh Vô Mệnh nổi tiếng vì tay trái, dĩ nhiên tay phải y còn
giấu giếm càng sâu. Nếu rèn lão cả hai tay, ngươi sẽ rất lợi hại."
Trong xe yên lặng một lúc, Vương Thập Tam Lang bỗng cười nhẹ: "Vậy ta
tập tay trái trước, sau này sẽ tập tay phải."
Hải Đường lặng lẽ nhắn nhìn Phạm Nhàn đang nhắm mắt, khuôn mặt tái
nhợt. Trong lòng cô dâng lên biết bao cảm xúc kỳ lạ. Mấy năm qua hai người ít
gặp, nhiều lúc xa cách, nhưng chưa bao giờ cần nhiều lời để hiểu tâm tư đối
phương. Nhưng giờ đây, Hải Đường chợt nhận ra mình không còn nhìn thấu
Phạm Nhàn nữa.
Trong trận chiến ở hoàng cung, Hải Đường kinh ngạc phát hiện Phạm Nhàn
đã vượt xa cảnh giới cửu phẩm thượng mà thế nhân biết đến, áp đảo cả Hải
Đường và Vương Thập Tam Lang. Chỉ nhìn y có thể đối đầu trực diện với
Khánh Đế vài hiệp, thậm chí làm kiếm bị thương, có thể thấy rằng thực lực của
Phạm Nhàn giờ đây đã đạt đến trình độ kinh khủng.
"Ngươi... có hiểu thêm được điều gì không?" Hải Đường hỏi một câu khá
mơ hồ.
Phạm Nhàn lập tức hiểu ra, mở mắt, lắc đầu, mỉm cười đáp: "Nếu thực sự
hiểu rõ, đâu đến nỗi thua thảm như vậy trong hoàng cung."
Lời nói này khiến cả ba trầm mặc. Tâm trí họ quay về cơn bão tuyết trong
hoàng cung hôm đó. Ba cao thủ trẻ tuổi có tiềm lực hiểm nhất thiên hạ, nhưng
trước bóng hình vàng rực kia vẫn thấy quá mỏng manh.
Nhớ lại thần thái Khánh Đế hôm đó, dù đã làm ngài bị thương, ba người vẫn
cảm thấy khó có thể chống cự nổi.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Chúng ta rời kinh đô muộn hơn ngươi." Hải Đường phủi tuyết trên áo lôngdày rồi ngồi xuống bên cạnh Phạm Nhàn, không biết có phải nhớ lại chuyện xảyra tháng trước ở kinh đô hay không mà nụ cười hội ngộ trên mặt cô dần biếnmất, bình tĩnh nói: "Nghe nói sau đó vì ngươi trốn khỏi kinh đô trước nên triềuđình giảm bớt lực lượng truy bắt, chúng ta mới có cơ hội."Phạm Nhàn gật đầu, ho hai tiếng rồi nói: "Còn sống là tốt rồi. Giữa chúng tacũng không cần nói lời cảm tạ, chuyện ở kinh đô kia vốn liên quan tới hai lãoquái vật sư phụ của các ngươi, nói cho cùng vẫn là các ngươi nên cảm ơn ta."Hải Đường thở dài, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phạm Nhàn, lắc đầucười nói: "Còn tưởng sau trận chiến này ngươi sẽ trưởng thành hơn chứ, khôngngờ vẫn thích nói đùa như vậy.""Trưởng thành ư? Hai mươi năm đầu đời ta đã chín chắn sớm rồi, khó khănlắm mới lấy lại chút trẻ trung, sao có thể vứt bỏ được." Phạm Nhàn cười đáp rồiquay sang Vương Thập Tam Lang hỏi: "Vết thương của ngươi thế nào rồi?"Kể từ khi Vương Thập Tam Lang xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn đã nhậnra cánh tay phải của hắn ta có vấn đề, bị Hoàng đế đánh trọng thương dườngnhư không thể phục hồi.Đối với một kiếm khách thành tâm với kiếm, tay cầm kiếm bị tàn tật chắcchắn là đả kích trí mạng, nhưng vẻ mặt Vương Thập Tam Lang vẫn không hềthay đổi, nhẹ nhàng đáp: "Chân khí của lão gia tử nhà ngươi quá bá đạo, kinhmạch và cơ bắp trên tay phải ta bị vặn nát hết rồi, không thể chữa trị được.""Dọc đường ta đã thử nhưng hiệu quả rất kém." Hải Đường lo lắng nhìnVương Thập Tam Lang một cái. Hai đồ đệ của hai vị Đại tông sư đã rất quenthuộc nhau trong suốt hành trình đột phá vòng vây.Phạm Nhàn ho hai tiếng, bình tĩnh nói: "Để ta xem nào." Nói rồi hai ngóntay đã đặt lên huyệt mạch Vương Thập Tam Lang, sau đó một tay như vuốt rồngrời tầng mây nắn bóp lên cánh tay phải bất động của anh, vẻ mặt Phạm Nhànngày càng trầm trọng.Vương Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Đời ta đã bị thương nhiềulần rồi, chẳng có gì to tát."Phạm Nhàn lắc đầu: "Mua mấy kim châm tốt ở Thượng Kinh thành, ta sẽthử xem..." Tiếp đó y quay mình lại, giơ nắm đấm che miệng ho khan hai tiếng,thở hổn hển nói: "Đã đến nước này rồi, còn gì che giấu nữa, truyền pháp mônThiên Nhất đạo cho hắn đi."Hải Đường im lặng một lúc rồi gật nhẹ đầu. Chân khí Thiên Nhất đạo cóhiệu quả kỳ diệu trong việc chữa trị thương tích kinh mạch, dù là bí mật bấttruyền của nhánh Thiên Nhất đạo, nhưng năm đó Hải Đường từng truyền riêngcho Phạm Nhàn. Giờ đây dùng nó để cứu vãn cuộc đời kiếm đạo của VươngThập Tam Lang cũng không phải không thể.Vương Thập Tam Lang bỗng ngẩng đầu lên, nghe ra một chút tin tức khôngtệ từ lời nói của Phạm Nhàn. Dù là một binh sĩ cứng cỏi không câu nệ ngoạivậy, lúc này hắn cũng nhíu mày : "Thương tích có thể chữa lành được à?""Chưa chắc, nhưng phải thử xem." Phạm Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại, nói:"Ít nhất ăn uống không thành vấn đề, nhưng muốn trở lại cảnh giới khi xưa, erằng rất khó... Ta khuyên ngươi từ nên tập luyện tay trái bây giờ, tay trái cũngtốt... Ngày xưa có Kinh Vô Mệnh nổi tiếng vì tay trái, dĩ nhiên tay phải y còngiấu giếm càng sâu. Nếu rèn lão cả hai tay, ngươi sẽ rất lợi hại."Trong xe yên lặng một lúc, Vương Thập Tam Lang bỗng cười nhẹ: "Vậy tatập tay trái trước, sau này sẽ tập tay phải."Hải Đường lặng lẽ nhắn nhìn Phạm Nhàn đang nhắm mắt, khuôn mặt táinhợt. Trong lòng cô dâng lên biết bao cảm xúc kỳ lạ. Mấy năm qua hai người ítgặp, nhiều lúc xa cách, nhưng chưa bao giờ cần nhiều lời để hiểu tâm tư đốiphương. Nhưng giờ đây, Hải Đường chợt nhận ra mình không còn nhìn thấuPhạm Nhàn nữa.Trong trận chiến ở hoàng cung, Hải Đường kinh ngạc phát hiện Phạm Nhànđã vượt xa cảnh giới cửu phẩm thượng mà thế nhân biết đến, áp đảo cả HảiĐường và Vương Thập Tam Lang. Chỉ nhìn y có thể đối đầu trực diện vớiKhánh Đế vài hiệp, thậm chí làm kiếm bị thương, có thể thấy rằng thực lực củaPhạm Nhàn giờ đây đã đạt đến trình độ kinh khủng."Ngươi... có hiểu thêm được điều gì không?" Hải Đường hỏi một câu khámơ hồ.Phạm Nhàn lập tức hiểu ra, mở mắt, lắc đầu, mỉm cười đáp: "Nếu thực sựhiểu rõ, đâu đến nỗi thua thảm như vậy trong hoàng cung."Lời nói này khiến cả ba trầm mặc. Tâm trí họ quay về cơn bão tuyết tronghoàng cung hôm đó. Ba cao thủ trẻ tuổi có tiềm lực hiểm nhất thiên hạ, nhưngtrước bóng hình vàng rực kia vẫn thấy quá mỏng manh.Nhớ lại thần thái Khánh Đế hôm đó, dù đã làm ngài bị thương, ba người vẫncảm thấy khó có thể chống cự nổi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑