Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1993: Người trên hành trình 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thế gian không có thần thật sự, bệ hạ bị thương nặng hơn chúng ta." Lờinói Phạm Nhàn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: "Nếu lúc này khôngbị tàn phế, Thập Tam không bị thương tật, cô cũng không phải nôn ra ba thùngmáu, lựa chọn tốt nhất lúc này là tái xâm nhập kinh đô."Hải Đường mỉm cười, nghĩ thầm cũng chỉ có Phạm Nhàn nghĩ ra cái kếhoạch to gan như vậy. Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, hỏi: "Thươngthế ngươi ra sao?""Thảm hơn Thập Tam nhiều, cơ bản không thể phục hồi." Phạm Nhàn bìnhthản nói về tình trạng mình: "Nhưng ta không quan tâm những điều đó. Đánhnhau mà không thắng nổi bệ hạ, giống như trẻ con không thắng nổi người lớn,ta sẽ tìm người thân to cao hơn để đối phó, đó là phương châm bất biến."Hải Đường chưa rõ hiểu Phạm Nhàn, đôi mắt mệt mỏi hỏi: "Những đợtthiên lôi trên quảng trường cung điện... ngươi biết là gì không?""Là chiếc rương." Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên: "Là chiếc rương của ta,chắc Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng có nhắc với các ngươi rồi. Nhưng đừng nghĩnó quá đáng sợ, nếu thật sự là vũ khí thần thánh thì bệ hạ đã chết từ lâu rồi chứkhông chỉ bị thương nặng."Hải Đường im lặng một lúc mới hỏi: "Ta vẫn thắc mắc, nếu ngươi và KhánhĐế đều không muốn Nam Khánh nội loạn, tại sao không chọn cách rời bỏ kinhđô ẩn cư, mà lại chọn đánh trực diện?"Phạm Nhàn cũng lặng thinh một lúc, đôi mắt bình tĩnh hơn, nhỏ nhẹ đáp:"Một là ta muốn chứng tỏ với bệ hạ rằng mình có tư cách đàm phán nganghàng, trước hết ta phải có dũng khí ngồi trước mặt ngài ấy nói chuyện. Hai là,rời bỏ kinh đô ẩn cư là một cách, nhưng bệ hạ sẽ không để ta thoát khỏi tầmkhống chế. Nhưng quan trọng nhất... ta không cam lòng."Y nhắm mắt, thì thầm: "Ta có thể chọn cách ra biển khơi như Diệp Lưu Vân,Phí tiên sinh, không quan tâm đến ngọn lửa chiến tranh kéo dài trên đại lục sẽlàm bao nhiêu người chết. Nhưng ta không cam lòng... Không ai có thể ngăncản được bệ hạ, vậy trong lịch sử, hắn sẽ là đúng."Đó là đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Nếu không ai ngăn cản nổi KhánhĐế, lịch sử sẽ không còn dấu vết nào của Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình cũngsẽ trở thành kẻ tội ác đầy trời, không thể dung tha, cuối cùng bị xử lăng trì.Phạm Nhàn không cam lòng để linh hồn nơi quê hương phải biến thành mộtvệt trắng xóa trên đại lục này. Vì vậy, y phải tiến hành thử thách dũng cảm nhất."Dẫu sao ta cũng phải thử một lần." Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại: "Dù thấtbại nhưng ít ra không hối tiếc, lúc chết cũng có thể nói với bản thân rằng đờinày ta đã từng can đảm một lần."Nước thuốc trên bếp lò hơi sôi lên, mùi thuốc bay khắp xe. Hải Đường nhìnPhạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"Tình thế bây giờ, Phạm Nhàn tuy ra đòn sấm sét thất bại, Khánh Đế tuy bịthương nặng nhưng không chết, Khánh Quốc vẫn hùng mạnh, không ai có thểđối đầu trực diện với con sư tử này. Đối với Phạm Nhàn, muốn Hoàng đế giữlời hứa, y không thể khiêu khích triều đình Khánh Quốc. Con đường trước mắtcủa Phạm Nhàn là ẩn cư nơi thôn dã, sống qua ngày tháng."Ta muốn tới Thần Miếu, không biết các ngươi có hứng thú không?" PhạmNhàn thành khẩn mời.Đôi mắt Vương Thập Tam Lang sáng lên. Hải Đường kinh ngạc rồi mỉmcười: "Vương đại nhân chắc cũng mệt rồi, để ta đi đánh xe.""Ngươi biết đường à?" Phạm Nhàn cười khì, lại ho vài tiếng.Hải Đường không quay đầu lại, cười đáp: "Năm đó ở Giang Nam ngươi cónhắc tới, hình như ở phương bắc."o O oTừ sông Vụ Độ lên đường lớn, rừng lá cây lá to dọc đường dần thay bằngcây thông với chiếc lá mảnh mai cùng những băng giá đẹp mắt trên cành.Đường phủ tuyết vẫn thông suốt tới Thượng Kinh thành Bắc Tề.Trên Thượng Kinh thành cũ kỹ mang dáng vẻ tang thương cũng phủ một lớptuyết trắng. Dù ở Nam Khánh đang là mùa xuân nẩy mầm, nhưng năm nay BắcTề tiếp tục rét đậm, nhiệt độ không tăng, vẫn một màu trắng xóa.Ngự tán màu vàng rực rỡ giữa tuyết trắng như một đóa hoa kỳ lạ trên thànhcổ Thượng Kinh. Tuyết rơi đầy trời không một tiếng động. Hoàng đế Bắc Tề vàLý Quý phi được sủng ái nhất, hai người mặc áo lông sang trọng, đứng dướilọng che, trước biển thần tử trong triều, im lặng nhìn con đường phía trướcthành.Không đợi bao lâu, một chiếc xe ngựa bình thường từ hướng Tây Nam chậmrãi đến. Thượng Kinh thành mở cổng, một đội ngũ giả làm thương nhân tiến lênnghênh đón.Con mắt Hoàng đế Bắc Tề híp lại, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tái nhợtmang chút hồng, nhìn chiếc xe, khẽ thở dài. Tiếng thở dài rất nhỏ, chỉ có Tư LýLý bên cạnh nghe thấy.Tư Lý Lý ôm một đứa trẻ quấn chăn ấm, cúi đầu sửa lại khăn, nghe thấy thởdài bên cạnh bèn ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Thời tiết lạnh thế này, hay để các mama bế Hồng Đậu Phạn xuống trước?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thế gian không có thần thật sự, bệ hạ bị thương nặng hơn chúng ta." Lờinói Phạm Nhàn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: "Nếu lúc này khôngbị tàn phế, Thập Tam không bị thương tật, cô cũng không phải nôn ra ba thùngmáu, lựa chọn tốt nhất lúc này là tái xâm nhập kinh đô."Hải Đường mỉm cười, nghĩ thầm cũng chỉ có Phạm Nhàn nghĩ ra cái kếhoạch to gan như vậy. Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, hỏi: "Thươngthế ngươi ra sao?""Thảm hơn Thập Tam nhiều, cơ bản không thể phục hồi." Phạm Nhàn bìnhthản nói về tình trạng mình: "Nhưng ta không quan tâm những điều đó. Đánhnhau mà không thắng nổi bệ hạ, giống như trẻ con không thắng nổi người lớn,ta sẽ tìm người thân to cao hơn để đối phó, đó là phương châm bất biến."Hải Đường chưa rõ hiểu Phạm Nhàn, đôi mắt mệt mỏi hỏi: "Những đợtthiên lôi trên quảng trường cung điện... ngươi biết là gì không?""Là chiếc rương." Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên: "Là chiếc rương của ta,chắc Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng có nhắc với các ngươi rồi. Nhưng đừng nghĩnó quá đáng sợ, nếu thật sự là vũ khí thần thánh thì bệ hạ đã chết từ lâu rồi chứkhông chỉ bị thương nặng."Hải Đường im lặng một lúc mới hỏi: "Ta vẫn thắc mắc, nếu ngươi và KhánhĐế đều không muốn Nam Khánh nội loạn, tại sao không chọn cách rời bỏ kinhđô ẩn cư, mà lại chọn đánh trực diện?"Phạm Nhàn cũng lặng thinh một lúc, đôi mắt bình tĩnh hơn, nhỏ nhẹ đáp:"Một là ta muốn chứng tỏ với bệ hạ rằng mình có tư cách đàm phán nganghàng, trước hết ta phải có dũng khí ngồi trước mặt ngài ấy nói chuyện. Hai là,rời bỏ kinh đô ẩn cư là một cách, nhưng bệ hạ sẽ không để ta thoát khỏi tầmkhống chế. Nhưng quan trọng nhất... ta không cam lòng."Y nhắm mắt, thì thầm: "Ta có thể chọn cách ra biển khơi như Diệp Lưu Vân,Phí tiên sinh, không quan tâm đến ngọn lửa chiến tranh kéo dài trên đại lục sẽlàm bao nhiêu người chết. Nhưng ta không cam lòng... Không ai có thể ngăncản được bệ hạ, vậy trong lịch sử, hắn sẽ là đúng."Đó là đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Nếu không ai ngăn cản nổi KhánhĐế, lịch sử sẽ không còn dấu vết nào của Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình cũngsẽ trở thành kẻ tội ác đầy trời, không thể dung tha, cuối cùng bị xử lăng trì.Phạm Nhàn không cam lòng để linh hồn nơi quê hương phải biến thành mộtvệt trắng xóa trên đại lục này. Vì vậy, y phải tiến hành thử thách dũng cảm nhất."Dẫu sao ta cũng phải thử một lần." Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại: "Dù thấtbại nhưng ít ra không hối tiếc, lúc chết cũng có thể nói với bản thân rằng đờinày ta đã từng can đảm một lần."Nước thuốc trên bếp lò hơi sôi lên, mùi thuốc bay khắp xe. Hải Đường nhìnPhạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"Tình thế bây giờ, Phạm Nhàn tuy ra đòn sấm sét thất bại, Khánh Đế tuy bịthương nặng nhưng không chết, Khánh Quốc vẫn hùng mạnh, không ai có thểđối đầu trực diện với con sư tử này. Đối với Phạm Nhàn, muốn Hoàng đế giữlời hứa, y không thể khiêu khích triều đình Khánh Quốc. Con đường trước mắtcủa Phạm Nhàn là ẩn cư nơi thôn dã, sống qua ngày tháng."Ta muốn tới Thần Miếu, không biết các ngươi có hứng thú không?" PhạmNhàn thành khẩn mời.Đôi mắt Vương Thập Tam Lang sáng lên. Hải Đường kinh ngạc rồi mỉmcười: "Vương đại nhân chắc cũng mệt rồi, để ta đi đánh xe.""Ngươi biết đường à?" Phạm Nhàn cười khì, lại ho vài tiếng.Hải Đường không quay đầu lại, cười đáp: "Năm đó ở Giang Nam ngươi cónhắc tới, hình như ở phương bắc."o O oTừ sông Vụ Độ lên đường lớn, rừng lá cây lá to dọc đường dần thay bằngcây thông với chiếc lá mảnh mai cùng những băng giá đẹp mắt trên cành.Đường phủ tuyết vẫn thông suốt tới Thượng Kinh thành Bắc Tề.Trên Thượng Kinh thành cũ kỹ mang dáng vẻ tang thương cũng phủ một lớptuyết trắng. Dù ở Nam Khánh đang là mùa xuân nẩy mầm, nhưng năm nay BắcTề tiếp tục rét đậm, nhiệt độ không tăng, vẫn một màu trắng xóa.Ngự tán màu vàng rực rỡ giữa tuyết trắng như một đóa hoa kỳ lạ trên thànhcổ Thượng Kinh. Tuyết rơi đầy trời không một tiếng động. Hoàng đế Bắc Tề vàLý Quý phi được sủng ái nhất, hai người mặc áo lông sang trọng, đứng dướilọng che, trước biển thần tử trong triều, im lặng nhìn con đường phía trướcthành.Không đợi bao lâu, một chiếc xe ngựa bình thường từ hướng Tây Nam chậmrãi đến. Thượng Kinh thành mở cổng, một đội ngũ giả làm thương nhân tiến lênnghênh đón.Con mắt Hoàng đế Bắc Tề híp lại, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tái nhợtmang chút hồng, nhìn chiếc xe, khẽ thở dài. Tiếng thở dài rất nhỏ, chỉ có Tư LýLý bên cạnh nghe thấy.Tư Lý Lý ôm một đứa trẻ quấn chăn ấm, cúi đầu sửa lại khăn, nghe thấy thởdài bên cạnh bèn ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Thời tiết lạnh thế này, hay để các mama bế Hồng Đậu Phạn xuống trước?"

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Thế gian không có thần thật sự, bệ hạ bị thương nặng hơn chúng ta." Lờinói Phạm Nhàn phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe: "Nếu lúc này khôngbị tàn phế, Thập Tam không bị thương tật, cô cũng không phải nôn ra ba thùngmáu, lựa chọn tốt nhất lúc này là tái xâm nhập kinh đô."Hải Đường mỉm cười, nghĩ thầm cũng chỉ có Phạm Nhàn nghĩ ra cái kếhoạch to gan như vậy. Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của y, hỏi: "Thươngthế ngươi ra sao?""Thảm hơn Thập Tam nhiều, cơ bản không thể phục hồi." Phạm Nhàn bìnhthản nói về tình trạng mình: "Nhưng ta không quan tâm những điều đó. Đánhnhau mà không thắng nổi bệ hạ, giống như trẻ con không thắng nổi người lớn,ta sẽ tìm người thân to cao hơn để đối phó, đó là phương châm bất biến."Hải Đường chưa rõ hiểu Phạm Nhàn, đôi mắt mệt mỏi hỏi: "Những đợtthiên lôi trên quảng trường cung điện... ngươi biết là gì không?""Là chiếc rương." Khóe môi Phạm Nhàn nhếch lên: "Là chiếc rương của ta,chắc Khổ Hà và Tứ Cố Kiếm cũng có nhắc với các ngươi rồi. Nhưng đừng nghĩnó quá đáng sợ, nếu thật sự là vũ khí thần thánh thì bệ hạ đã chết từ lâu rồi chứkhông chỉ bị thương nặng."Hải Đường im lặng một lúc mới hỏi: "Ta vẫn thắc mắc, nếu ngươi và KhánhĐế đều không muốn Nam Khánh nội loạn, tại sao không chọn cách rời bỏ kinhđô ẩn cư, mà lại chọn đánh trực diện?"Phạm Nhàn cũng lặng thinh một lúc, đôi mắt bình tĩnh hơn, nhỏ nhẹ đáp:"Một là ta muốn chứng tỏ với bệ hạ rằng mình có tư cách đàm phán nganghàng, trước hết ta phải có dũng khí ngồi trước mặt ngài ấy nói chuyện. Hai là,rời bỏ kinh đô ẩn cư là một cách, nhưng bệ hạ sẽ không để ta thoát khỏi tầmkhống chế. Nhưng quan trọng nhất... ta không cam lòng."Y nhắm mắt, thì thầm: "Ta có thể chọn cách ra biển khơi như Diệp Lưu Vân,Phí tiên sinh, không quan tâm đến ngọn lửa chiến tranh kéo dài trên đại lục sẽlàm bao nhiêu người chết. Nhưng ta không cam lòng... Không ai có thể ngăncản được bệ hạ, vậy trong lịch sử, hắn sẽ là đúng."Đó là đạo lý thắng làm vua thua làm giặc. Nếu không ai ngăn cản nổi KhánhĐế, lịch sử sẽ không còn dấu vết nào của Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình cũngsẽ trở thành kẻ tội ác đầy trời, không thể dung tha, cuối cùng bị xử lăng trì.Phạm Nhàn không cam lòng để linh hồn nơi quê hương phải biến thành mộtvệt trắng xóa trên đại lục này. Vì vậy, y phải tiến hành thử thách dũng cảm nhất."Dẫu sao ta cũng phải thử một lần." Đôi mắt Phạm Nhàn híp lại: "Dù thấtbại nhưng ít ra không hối tiếc, lúc chết cũng có thể nói với bản thân rằng đờinày ta đã từng can đảm một lần."Nước thuốc trên bếp lò hơi sôi lên, mùi thuốc bay khắp xe. Hải Đường nhìnPhạm Nhàn, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"Tình thế bây giờ, Phạm Nhàn tuy ra đòn sấm sét thất bại, Khánh Đế tuy bịthương nặng nhưng không chết, Khánh Quốc vẫn hùng mạnh, không ai có thểđối đầu trực diện với con sư tử này. Đối với Phạm Nhàn, muốn Hoàng đế giữlời hứa, y không thể khiêu khích triều đình Khánh Quốc. Con đường trước mắtcủa Phạm Nhàn là ẩn cư nơi thôn dã, sống qua ngày tháng."Ta muốn tới Thần Miếu, không biết các ngươi có hứng thú không?" PhạmNhàn thành khẩn mời.Đôi mắt Vương Thập Tam Lang sáng lên. Hải Đường kinh ngạc rồi mỉmcười: "Vương đại nhân chắc cũng mệt rồi, để ta đi đánh xe.""Ngươi biết đường à?" Phạm Nhàn cười khì, lại ho vài tiếng.Hải Đường không quay đầu lại, cười đáp: "Năm đó ở Giang Nam ngươi cónhắc tới, hình như ở phương bắc."o O oTừ sông Vụ Độ lên đường lớn, rừng lá cây lá to dọc đường dần thay bằngcây thông với chiếc lá mảnh mai cùng những băng giá đẹp mắt trên cành.Đường phủ tuyết vẫn thông suốt tới Thượng Kinh thành Bắc Tề.Trên Thượng Kinh thành cũ kỹ mang dáng vẻ tang thương cũng phủ một lớptuyết trắng. Dù ở Nam Khánh đang là mùa xuân nẩy mầm, nhưng năm nay BắcTề tiếp tục rét đậm, nhiệt độ không tăng, vẫn một màu trắng xóa.Ngự tán màu vàng rực rỡ giữa tuyết trắng như một đóa hoa kỳ lạ trên thànhcổ Thượng Kinh. Tuyết rơi đầy trời không một tiếng động. Hoàng đế Bắc Tề vàLý Quý phi được sủng ái nhất, hai người mặc áo lông sang trọng, đứng dướilọng che, trước biển thần tử trong triều, im lặng nhìn con đường phía trướcthành.Không đợi bao lâu, một chiếc xe ngựa bình thường từ hướng Tây Nam chậmrãi đến. Thượng Kinh thành mở cổng, một đội ngũ giả làm thương nhân tiến lênnghênh đón.Con mắt Hoàng đế Bắc Tề híp lại, chắp tay sau lưng, khuôn mặt tái nhợtmang chút hồng, nhìn chiếc xe, khẽ thở dài. Tiếng thở dài rất nhỏ, chỉ có Tư LýLý bên cạnh nghe thấy.Tư Lý Lý ôm một đứa trẻ quấn chăn ấm, cúi đầu sửa lại khăn, nghe thấy thởdài bên cạnh bèn ngẩng đầu lên nói nhỏ: "Thời tiết lạnh thế này, hay để các mama bế Hồng Đậu Phạn xuống trước?"

Chương 1993: Người trên hành trình 3