Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1999: Một đêm gió bắc thét gào 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã vào đêm, gió tuyết lúc nổi lúc lặng.Khi gió tuyết gào thét, tiếng rít xuyên qua tuyết đồng bao la, cuốn theo ngànđống tuyết lở, bóng tối như nuốt chửng con người, âm thanh điên cuồng dữ dộivang lên khiến lòng người run sợ. Khi gió tuyết lặng yên, trời đất chìm trongtĩnh lặng giá lạnh, như biển tuyết ẩn chứa bão tố. Muôn dặm là ánh bạc lạnhbuốt, cánh đồng tuyết bao la trắng xóa vắng lặng đến cực điểm.Trong cái lạnh tê tái bất thường của cánh đồng tuyết, ngay cả ánh trăngchiếu xuống cũng như lập tức đông cứng. Nhưng dù gió tuyết gào thét hay trờiđất im lìm, ngọn đèn le lói bên sườn đồi kia vẫn không thể dập tắt, giống nhưkhát vọng của con người đối với điều gì đó chưa biết, kiên định đứng chờ ở đó.Trong lều vải, hơi ấm hiếm hoi tỏa ra từ chiếc lò than, ngăn tuyết giá phíangoài. Một phần nhờ lều tuyết cách nhiệt tốt, một phần vì nhiên liệu trong lòthan dường như đốt rất bền, ngọn lửa không nhỏ.Hải Đường Đóa Đóa đã cởi chiếc mũ da che khuất nửa khuôn mặt, đôi gòmá hồng hào, đang ngồi xổm bên lò nấu canh, hàng mi của cô nhíu lại lộ vẻ loâu. Còn Phạm Nhàn đã chui vào túi ngủ, không để ý đến tâm trạng của cô.Đoàn xe đã đi sâu về phương bắc, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian dichuyển ban ngày cũng ngắn dần, phần lớn thời gian trú trong lều. Nhưng PhạmNhàn không quá lo lắng, y chỉ tính toán lượng đồ ăn và nhiên liệu còn đủ duy trìbao lâu.Con gấu trắng kia giờ chỉ còn da, Phạm Nhàn tự làm hai bàn tay gấu. DùHải Đường và Vương Thập Tam Lang rất bất ngờ trước thái độ nhàn nhã của y,càng bất ngờ hơn khi y đã chuẩn bị cả gia vị mang theo, nhưng thực tế là bàntay gấu không ngon lắm, lại không đủ lượng.Lúc khởi hành chuyến thám hiểm Thần Miếu nơi cực bắc, vài chục con chókéo xe có thể tự kiếm ăn, nhưng càng sâu vào tuyết nguyên, thú hoang ngàycàng ít, Phạm Nhàn buộc phải dùng đến lương thực dự trữ. Những con chó kéoxe vất vả mỗi ngày, tất nhiên Phạm Nhàn không nỡ bạc đãi chúng, nhưng cáibụng chúng thật quá tốt rồi.Chuyến đi tới Thần Miếu này, Phạm Nhàn chuẩn bị rất kỹ, có cả kính chắntuyết, túi ngủ lông dày và số lượng lương thực khổng lồ. Nhưng y vẫn cảnhgiác, bởi nếu không tìm được Thần Miếu trước mùa hè, khi phải ở lại băngnguyên cực nắc đêm dài nửa năm, lương thực này chắc chắn không đủ, cuốicùng sẽ phải giết chó.Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân phải ăn thịt người mới có thể kiên trì, PhạmNhàn không muốn lặp lại, y liếc nhìn Hải Đường bên lò than, cố nén cơn đauđau ngực, nói: "Muốn nghe chuyện không?""Chuyện gì?" Hải Đường gương mặt vẫn ửng hồng, không ngẩng đầu lên.Phạm Nhàn kể lại chuyến Bắc thám Thần Miếu ngày xưa của Khổ Hà và TiếuÂn, bao gồm việc cả hai phải ăn thịt người.Nghe xong, sắc mặt Hải Đường dần thay đổi, dường như khó chấp nhận sưphụ mình từng đưa ra quyết định đáng sợ đến thế. Cảm xúc phức tạp trào dângtrong lòng cô gái, sau một hồi im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nói:"Kể chuyện cho ta vào lúc này, chắc chắn không phải cố ý làm ta buồn nôn.Phải có lý do đúng không?""Ta thấy cô rất thích những con chó kia." Phạm Nhàn mệt mỏi nói: "Nhữngcon chó đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều. Nhưng nếu đến lúc hết lương thực,chúng ta buộc phải ăn thịt chó. Hy vọng giờ cô đã chuẩn bị tâm lý."Sắc mặt Hải Đường hơi thay đổi. Trước mặt Phạm Nhàn, cô không cần giữthái độ của một Thánh nữ mà có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc. Là một cô gái, côrất yêu những chú chó vui vẻ chạy nhảy mỗi ngày. Suốt một tháng qua, cô làngười phụ trách lo ăn uống cho chúng. Nhưng hóa ra... từ đầu Phạm Nhàn đãcoi chúng như nguồn lương thực dự trữ.Nhưng trong chuyến đi Thần Miếu, Hải Đường đã sẵn sàng cho những khókhăn, nhất là sau khi nghe chuyện sư phụ mình từng ăn thịt người. Cô biết mọichuyện có nhẹ có nặng, cúi đầu im lặng, không phản đối.Trong lều im ắng, tiếng gió tuyết bên ngoài càng rõ, nghe được từng hạttuyết đập vào.Đúng lúc đó, bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân đạp trên tuyết. PhạmNhàn và Hải Đường vẫn bình thản vì họ biết người tới là ai. Ở nơi hoang vulạnh giá này, ngoài ba người trẻ tuổi có ý chí và thể chất mạnh mẽ nhất nhânloại, tuyệt nhiên không thể có ai xuất hiện.Vương Thập Tam Lang vén cửa bước vào, mang theo một trận gió lạnh,ngọn lửa trong lò than chợt yếu ớt đi. Cái lạnh quỷ quái nơi tuyết nguyên nàydường như có thể trực tiếp đóng băng ngọn lửa.Hải Đường lấy từ tay áo ra một viên nhỏ màu đen ném vào lò than, ngọn lửamới ổn định trở lại. Tất cả những thứ này đều do Phạm Nhàn cẩn thận chuẩn bịtrong nhiều năm, đặc biệt là nguyên liệu đốt, không bao giờ cắt đứt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã vào đêm, gió tuyết lúc nổi lúc lặng.
Khi gió tuyết gào thét, tiếng rít xuyên qua tuyết đồng bao la, cuốn theo ngàn
đống tuyết lở, bóng tối như nuốt chửng con người, âm thanh điên cuồng dữ dội
vang lên khiến lòng người run sợ. Khi gió tuyết lặng yên, trời đất chìm trong
tĩnh lặng giá lạnh, như biển tuyết ẩn chứa bão tố. Muôn dặm là ánh bạc lạnh
buốt, cánh đồng tuyết bao la trắng xóa vắng lặng đến cực điểm.
Trong cái lạnh tê tái bất thường của cánh đồng tuyết, ngay cả ánh trăng
chiếu xuống cũng như lập tức đông cứng. Nhưng dù gió tuyết gào thét hay trời
đất im lìm, ngọn đèn le lói bên sườn đồi kia vẫn không thể dập tắt, giống như
khát vọng của con người đối với điều gì đó chưa biết, kiên định đứng chờ ở đó.
Trong lều vải, hơi ấm hiếm hoi tỏa ra từ chiếc lò than, ngăn tuyết giá phía
ngoài. Một phần nhờ lều tuyết cách nhiệt tốt, một phần vì nhiên liệu trong lò
than dường như đốt rất bền, ngọn lửa không nhỏ.
Hải Đường Đóa Đóa đã cởi chiếc mũ da che khuất nửa khuôn mặt, đôi gò
má hồng hào, đang ngồi xổm bên lò nấu canh, hàng mi của cô nhíu lại lộ vẻ lo
âu. Còn Phạm Nhàn đã chui vào túi ngủ, không để ý đến tâm trạng của cô.
Đoàn xe đã đi sâu về phương bắc, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian di
chuyển ban ngày cũng ngắn dần, phần lớn thời gian trú trong lều. Nhưng Phạm
Nhàn không quá lo lắng, y chỉ tính toán lượng đồ ăn và nhiên liệu còn đủ duy trì
bao lâu.
Con gấu trắng kia giờ chỉ còn da, Phạm Nhàn tự làm hai bàn tay gấu. Dù
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất bất ngờ trước thái độ nhàn nhã của y,
càng bất ngờ hơn khi y đã chuẩn bị cả gia vị mang theo, nhưng thực tế là bàn
tay gấu không ngon lắm, lại không đủ lượng.
Lúc khởi hành chuyến thám hiểm Thần Miếu nơi cực bắc, vài chục con chó
kéo xe có thể tự kiếm ăn, nhưng càng sâu vào tuyết nguyên, thú hoang ngày
càng ít, Phạm Nhàn buộc phải dùng đến lương thực dự trữ. Những con chó kéo
xe vất vả mỗi ngày, tất nhiên Phạm Nhàn không nỡ bạc đãi chúng, nhưng cái
bụng chúng thật quá tốt rồi.
Chuyến đi tới Thần Miếu này, Phạm Nhàn chuẩn bị rất kỹ, có cả kính chắn
tuyết, túi ngủ lông dày và số lượng lương thực khổng lồ. Nhưng y vẫn cảnh
giác, bởi nếu không tìm được Thần Miếu trước mùa hè, khi phải ở lại băng
nguyên cực nắc đêm dài nửa năm, lương thực này chắc chắn không đủ, cuối
cùng sẽ phải giết chó.
Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân phải ăn thịt người mới có thể kiên trì, Phạm
Nhàn không muốn lặp lại, y liếc nhìn Hải Đường bên lò than, cố nén cơn đau
đau ngực, nói: "Muốn nghe chuyện không?"
"Chuyện gì?" Hải Đường gương mặt vẫn ửng hồng, không ngẩng đầu lên.
Phạm Nhàn kể lại chuyến Bắc thám Thần Miếu ngày xưa của Khổ Hà và Tiếu
Ân, bao gồm việc cả hai phải ăn thịt người.
Nghe xong, sắc mặt Hải Đường dần thay đổi, dường như khó chấp nhận sư
phụ mình từng đưa ra quyết định đáng sợ đến thế. Cảm xúc phức tạp trào dâng
trong lòng cô gái, sau một hồi im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nói:
"Kể chuyện cho ta vào lúc này, chắc chắn không phải cố ý làm ta buồn nôn.
Phải có lý do đúng không?"
"Ta thấy cô rất thích những con chó kia." Phạm Nhàn mệt mỏi nói: "Những
con chó đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều. Nhưng nếu đến lúc hết lương thực,
chúng ta buộc phải ăn thịt chó. Hy vọng giờ cô đã chuẩn bị tâm lý."
Sắc mặt Hải Đường hơi thay đổi. Trước mặt Phạm Nhàn, cô không cần giữ
thái độ của một Thánh nữ mà có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc. Là một cô gái, cô
rất yêu những chú chó vui vẻ chạy nhảy mỗi ngày. Suốt một tháng qua, cô là
người phụ trách lo ăn uống cho chúng. Nhưng hóa ra... từ đầu Phạm Nhàn đã
coi chúng như nguồn lương thực dự trữ.
Nhưng trong chuyến đi Thần Miếu, Hải Đường đã sẵn sàng cho những khó
khăn, nhất là sau khi nghe chuyện sư phụ mình từng ăn thịt người. Cô biết mọi
chuyện có nhẹ có nặng, cúi đầu im lặng, không phản đối.
Trong lều im ắng, tiếng gió tuyết bên ngoài càng rõ, nghe được từng hạt
tuyết đập vào.
Đúng lúc đó, bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân đạp trên tuyết. Phạm
Nhàn và Hải Đường vẫn bình thản vì họ biết người tới là ai. Ở nơi hoang vu
lạnh giá này, ngoài ba người trẻ tuổi có ý chí và thể chất mạnh mẽ nhất nhân
loại, tuyệt nhiên không thể có ai xuất hiện.
Vương Thập Tam Lang vén cửa bước vào, mang theo một trận gió lạnh,
ngọn lửa trong lò than chợt yếu ớt đi. Cái lạnh quỷ quái nơi tuyết nguyên này
dường như có thể trực tiếp đóng băng ngọn lửa.
Hải Đường lấy từ tay áo ra một viên nhỏ màu đen ném vào lò than, ngọn lửa
mới ổn định trở lại. Tất cả những thứ này đều do Phạm Nhàn cẩn thận chuẩn bị
trong nhiều năm, đặc biệt là nguyên liệu đốt, không bao giờ cắt đứt.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đã vào đêm, gió tuyết lúc nổi lúc lặng.Khi gió tuyết gào thét, tiếng rít xuyên qua tuyết đồng bao la, cuốn theo ngànđống tuyết lở, bóng tối như nuốt chửng con người, âm thanh điên cuồng dữ dộivang lên khiến lòng người run sợ. Khi gió tuyết lặng yên, trời đất chìm trongtĩnh lặng giá lạnh, như biển tuyết ẩn chứa bão tố. Muôn dặm là ánh bạc lạnhbuốt, cánh đồng tuyết bao la trắng xóa vắng lặng đến cực điểm.Trong cái lạnh tê tái bất thường của cánh đồng tuyết, ngay cả ánh trăngchiếu xuống cũng như lập tức đông cứng. Nhưng dù gió tuyết gào thét hay trờiđất im lìm, ngọn đèn le lói bên sườn đồi kia vẫn không thể dập tắt, giống nhưkhát vọng của con người đối với điều gì đó chưa biết, kiên định đứng chờ ở đó.Trong lều vải, hơi ấm hiếm hoi tỏa ra từ chiếc lò than, ngăn tuyết giá phíangoài. Một phần nhờ lều tuyết cách nhiệt tốt, một phần vì nhiên liệu trong lòthan dường như đốt rất bền, ngọn lửa không nhỏ.Hải Đường Đóa Đóa đã cởi chiếc mũ da che khuất nửa khuôn mặt, đôi gòmá hồng hào, đang ngồi xổm bên lò nấu canh, hàng mi của cô nhíu lại lộ vẻ loâu. Còn Phạm Nhàn đã chui vào túi ngủ, không để ý đến tâm trạng của cô.Đoàn xe đã đi sâu về phương bắc, thời tiết ngày càng lạnh, thời gian dichuyển ban ngày cũng ngắn dần, phần lớn thời gian trú trong lều. Nhưng PhạmNhàn không quá lo lắng, y chỉ tính toán lượng đồ ăn và nhiên liệu còn đủ duy trìbao lâu.Con gấu trắng kia giờ chỉ còn da, Phạm Nhàn tự làm hai bàn tay gấu. DùHải Đường và Vương Thập Tam Lang rất bất ngờ trước thái độ nhàn nhã của y,càng bất ngờ hơn khi y đã chuẩn bị cả gia vị mang theo, nhưng thực tế là bàntay gấu không ngon lắm, lại không đủ lượng.Lúc khởi hành chuyến thám hiểm Thần Miếu nơi cực bắc, vài chục con chókéo xe có thể tự kiếm ăn, nhưng càng sâu vào tuyết nguyên, thú hoang ngàycàng ít, Phạm Nhàn buộc phải dùng đến lương thực dự trữ. Những con chó kéoxe vất vả mỗi ngày, tất nhiên Phạm Nhàn không nỡ bạc đãi chúng, nhưng cáibụng chúng thật quá tốt rồi.Chuyến đi tới Thần Miếu này, Phạm Nhàn chuẩn bị rất kỹ, có cả kính chắntuyết, túi ngủ lông dày và số lượng lương thực khổng lồ. Nhưng y vẫn cảnhgiác, bởi nếu không tìm được Thần Miếu trước mùa hè, khi phải ở lại băngnguyên cực nắc đêm dài nửa năm, lương thực này chắc chắn không đủ, cuốicùng sẽ phải giết chó.Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân phải ăn thịt người mới có thể kiên trì, PhạmNhàn không muốn lặp lại, y liếc nhìn Hải Đường bên lò than, cố nén cơn đauđau ngực, nói: "Muốn nghe chuyện không?""Chuyện gì?" Hải Đường gương mặt vẫn ửng hồng, không ngẩng đầu lên.Phạm Nhàn kể lại chuyến Bắc thám Thần Miếu ngày xưa của Khổ Hà và TiếuÂn, bao gồm việc cả hai phải ăn thịt người.Nghe xong, sắc mặt Hải Đường dần thay đổi, dường như khó chấp nhận sưphụ mình từng đưa ra quyết định đáng sợ đến thế. Cảm xúc phức tạp trào dângtrong lòng cô gái, sau một hồi im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn Phạm Nhàn, nói:"Kể chuyện cho ta vào lúc này, chắc chắn không phải cố ý làm ta buồn nôn.Phải có lý do đúng không?""Ta thấy cô rất thích những con chó kia." Phạm Nhàn mệt mỏi nói: "Nhữngcon chó đã giúp ích cho chúng ta rất nhiều. Nhưng nếu đến lúc hết lương thực,chúng ta buộc phải ăn thịt chó. Hy vọng giờ cô đã chuẩn bị tâm lý."Sắc mặt Hải Đường hơi thay đổi. Trước mặt Phạm Nhàn, cô không cần giữthái độ của một Thánh nữ mà có thể tự nhiên bộc lộ cảm xúc. Là một cô gái, côrất yêu những chú chó vui vẻ chạy nhảy mỗi ngày. Suốt một tháng qua, cô làngười phụ trách lo ăn uống cho chúng. Nhưng hóa ra... từ đầu Phạm Nhàn đãcoi chúng như nguồn lương thực dự trữ.Nhưng trong chuyến đi Thần Miếu, Hải Đường đã sẵn sàng cho những khókhăn, nhất là sau khi nghe chuyện sư phụ mình từng ăn thịt người. Cô biết mọichuyện có nhẹ có nặng, cúi đầu im lặng, không phản đối.Trong lều im ắng, tiếng gió tuyết bên ngoài càng rõ, nghe được từng hạttuyết đập vào.Đúng lúc đó, bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân đạp trên tuyết. PhạmNhàn và Hải Đường vẫn bình thản vì họ biết người tới là ai. Ở nơi hoang vulạnh giá này, ngoài ba người trẻ tuổi có ý chí và thể chất mạnh mẽ nhất nhânloại, tuyệt nhiên không thể có ai xuất hiện.Vương Thập Tam Lang vén cửa bước vào, mang theo một trận gió lạnh,ngọn lửa trong lò than chợt yếu ớt đi. Cái lạnh quỷ quái nơi tuyết nguyên nàydường như có thể trực tiếp đóng băng ngọn lửa.Hải Đường lấy từ tay áo ra một viên nhỏ màu đen ném vào lò than, ngọn lửamới ổn định trở lại. Tất cả những thứ này đều do Phạm Nhàn cẩn thận chuẩn bịtrong nhiều năm, đặc biệt là nguyên liệu đốt, không bao giờ cắt đứt.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑