Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2000: Một đêm gió bắc thét gào 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang đứng trên lớp thảm lông dày cộm ngoài cửa, phủituyết trên người xuống, cởi những lớp khăn quấn quanh mặt, đôi môi lạnh cóngnói một cách gọn gàng: "Xong rồi, đi ngủ thôi."Hải Đường phụ trách mọi việc sinh hoạt, cuối cùng cô gái cũng được PhạmNhàn biến thành bà chủ gia đình. Còn Vương Thập Tam Lang phụ trách đànchó và công việc dựng lều, phòng vệ. Câu nói của hắn ám chỉ những cái chuồngtrú ẩn gió tuyết cho đàn chó đã sắp xếp xong.Xét về khổ cực, công việc của Vương Thập Tam Lang vất vả hơn. PhạmNhàn liếc mắt, nói với hắn: "Từ sáng mai, ngươi phụ trách cho lũ chó ăn."Vương Thập Tam Lang gật đầu, ngồi xuống bên lò than, cầm lấy bát canh từHải Đường, uống từng ngụm nhỏ. Thanh kiếm bên hông kéo trên mặt đất, toátra mùi máu nhè nhẹ."Phải luyện tập không ngừng, nhưng nơi này quá lạnh, đừng cố quá sức."Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lo lắng. Những ngày qua, Vương Thập Tam Langcực kỳ cường hãn luyện kiếm trong bão tuyết, sử dụng tiềm lực bản thân chốnglại thiên nhiên, khiến Phạm Nhàn và Hải Đường lo lắng.Họ biết Vương Thập Tam Lang có áp lực phải mau chóng phục hồi hay tuluyện kiếm bằng tay trái, nhưng Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của hắn."Lúc trước ta tìm thấy một hang thỏ tuyết nhưng quá sâu, nên ta giúp chúngnó đuổi thỏ ra ngoài." Vương Thập Tam Lang đặt bát xuống, xoa mặt: "Tiện thểhoạt động cơ bắp. Nếu cứ tiếp tục đông cứng thế này, ta sợ mình sẽ thành khốibăng mất.""Có vẻ ngày mai bữa ăn sẽ được cải thiện." Phạm Nhàn che miệng ho haitiếng, cười nói, y nhận ra tình cảm của Vương Thập Tam Lang với bầy chó ngàycàng tốt, chỉ sợ về sau y sẽ phải thuyết phục thêm một người nữa.Y chợt nhận ra Hải Đường có vẻ khác thường, hôm nay ít nói bất thường,mặt luôn đỏ ửng, lông mày nhíu lại lo âu. Y không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đangsuy nghĩ gì mà chăm chú vậy?"Hải Đường nhíu mày , liếc mắt nhìn y mà không nói gì.Trong khi đó, Vương Thập Tam Lang bên cạnh ngẩn ra rồi hiếm khi mỉmcười, buộc lại khăn quanh mặt rồi đi ra ngoài lều.Phạm Nhàn chợt hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Người sống sao có thểbị nín tiểu đến chết được à?"Lời thô lỗ nhưng nói trúng tâm trạng của Hải Đường, đôi mắt cô liếc qua vẻtức giận.Phạm Nhàn tính toán mọi thứ, thậm chí từ hai năm trước đã quyết định phảikéo theo Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, vì y hiểu rõ rằng chuyến đi kéodài, đêm đen vô tận sẽ như thời gian nằm bệnh trước đây, khiến con người phátđiên. Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân có thể chịu đựng đến khi Thần Miếu xuấthiện dưới ánh mặt trời, không phải vì dám ăn thịt người, mà là vì có nhau làmđồng đội, trên hành trình nguy hiểm, bạn đồng hành là yếu tố quan trọng nhất.Nhưng Phạm Nhàn vẫn bỏ sót một số chi tiết sinh hoạt. Y và Vương ThậpTam Lang không quan tâm, đi tiểu bất cứ đâu cũng được, không nghĩ tới phảithêm gánh nặng xây nhà vệ sinh riêng trên tuyết đồng. Trước đây tuy lạnhnhưng chịu được, những ngày gần đây trời lạnh hơn, đi vệ sinh ngoài trời cũngkhó khăn hơn.Vương Thập Tam Lang đi ra ngoài tất nhiên là để riêng tư cho Hải Đường.Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Nếu không có y cái bình thuốc nhàngươi này thì đâu có bất tiện như thế này."Phạm Nhàn im lặng, khẽ mỉm cười. Trong ba người, sức khỏe của y yếunhất, nếu phải ra ngoài gió tuyết bây giờ chắc sẽ bị đông cứng ngay lập tức. Ycười khẽ: "Thập Tam Lang đi riêng, tất nhiên hiểu mối quan hệ của chúng ta vớinhau, sao phải để ý đến điều đó?"o O oVẫn là đêm u ám giá lạnh. Lửa trong lò than do thiếu củi lớn nên vẫn yếu ớt,gió tuyết ngoài lều vẫn gào thét dữ dội. Trong bóng tối không có gì nguy hiểm,nhưng cái lạnh của trời đất chính là nguy hiểm lớn nhất. Ba chiếc túi ngủ đặthình chữ cái đinh bên lò than, ba người trẻ trong túi ngủ mắt mở to không chịungủ.Đã lê bước một tháng trên tuyết đồng, không có hoạt động giải trí nào cả,chỉ có đi đường và ngủ, thực sự chán ngắt. Cả ba đều ngủ no rồi, nếu khôngphải vì sức yếu chắc Phạm Nhàn đã hối hận vì đem theo Vương Thập TamLang, để y có thể ôm Hải Đường tâm sự những điều ngọt ngào đã lâu chưa từngnói, thưởng thức hạnh phúc của đôi lứa.Suốt mấy chục ngày đêm lúc chưa ngủ, ba người đã nói hết những gì nênnói, thậm chí cả chuyện Vương Thập Tam Lang đái dầm thuở nhỏ cũng bị PhạmNhàn đào bới ra. Vậy nên ba người chỉ biết mở to mắt, nghe tiếng gió tuyếtngoài lều, coi đó là thưởng thức âm nhạc.Không biết im lặng bao lâu, Phạm Nhàn bỗng nói: "Năm xưa những ngườiđến đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, chắc đã chết hết mất hơn nửa.Ba chúng ta còn có thể chống cự cũng coi như phi thường rồi."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang đứng trên lớp thảm lông dày cộm ngoài cửa, phủituyết trên người xuống, cởi những lớp khăn quấn quanh mặt, đôi môi lạnh cóngnói một cách gọn gàng: "Xong rồi, đi ngủ thôi."Hải Đường phụ trách mọi việc sinh hoạt, cuối cùng cô gái cũng được PhạmNhàn biến thành bà chủ gia đình. Còn Vương Thập Tam Lang phụ trách đànchó và công việc dựng lều, phòng vệ. Câu nói của hắn ám chỉ những cái chuồngtrú ẩn gió tuyết cho đàn chó đã sắp xếp xong.Xét về khổ cực, công việc của Vương Thập Tam Lang vất vả hơn. PhạmNhàn liếc mắt, nói với hắn: "Từ sáng mai, ngươi phụ trách cho lũ chó ăn."Vương Thập Tam Lang gật đầu, ngồi xuống bên lò than, cầm lấy bát canh từHải Đường, uống từng ngụm nhỏ. Thanh kiếm bên hông kéo trên mặt đất, toátra mùi máu nhè nhẹ."Phải luyện tập không ngừng, nhưng nơi này quá lạnh, đừng cố quá sức."Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lo lắng. Những ngày qua, Vương Thập Tam Langcực kỳ cường hãn luyện kiếm trong bão tuyết, sử dụng tiềm lực bản thân chốnglại thiên nhiên, khiến Phạm Nhàn và Hải Đường lo lắng.Họ biết Vương Thập Tam Lang có áp lực phải mau chóng phục hồi hay tuluyện kiếm bằng tay trái, nhưng Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của hắn."Lúc trước ta tìm thấy một hang thỏ tuyết nhưng quá sâu, nên ta giúp chúngnó đuổi thỏ ra ngoài." Vương Thập Tam Lang đặt bát xuống, xoa mặt: "Tiện thểhoạt động cơ bắp. Nếu cứ tiếp tục đông cứng thế này, ta sợ mình sẽ thành khốibăng mất.""Có vẻ ngày mai bữa ăn sẽ được cải thiện." Phạm Nhàn che miệng ho haitiếng, cười nói, y nhận ra tình cảm của Vương Thập Tam Lang với bầy chó ngàycàng tốt, chỉ sợ về sau y sẽ phải thuyết phục thêm một người nữa.Y chợt nhận ra Hải Đường có vẻ khác thường, hôm nay ít nói bất thường,mặt luôn đỏ ửng, lông mày nhíu lại lo âu. Y không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đangsuy nghĩ gì mà chăm chú vậy?"Hải Đường nhíu mày , liếc mắt nhìn y mà không nói gì.Trong khi đó, Vương Thập Tam Lang bên cạnh ngẩn ra rồi hiếm khi mỉmcười, buộc lại khăn quanh mặt rồi đi ra ngoài lều.Phạm Nhàn chợt hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Người sống sao có thểbị nín tiểu đến chết được à?"Lời thô lỗ nhưng nói trúng tâm trạng của Hải Đường, đôi mắt cô liếc qua vẻtức giận.Phạm Nhàn tính toán mọi thứ, thậm chí từ hai năm trước đã quyết định phảikéo theo Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, vì y hiểu rõ rằng chuyến đi kéodài, đêm đen vô tận sẽ như thời gian nằm bệnh trước đây, khiến con người phátđiên. Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân có thể chịu đựng đến khi Thần Miếu xuấthiện dưới ánh mặt trời, không phải vì dám ăn thịt người, mà là vì có nhau làmđồng đội, trên hành trình nguy hiểm, bạn đồng hành là yếu tố quan trọng nhất.Nhưng Phạm Nhàn vẫn bỏ sót một số chi tiết sinh hoạt. Y và Vương ThậpTam Lang không quan tâm, đi tiểu bất cứ đâu cũng được, không nghĩ tới phảithêm gánh nặng xây nhà vệ sinh riêng trên tuyết đồng. Trước đây tuy lạnhnhưng chịu được, những ngày gần đây trời lạnh hơn, đi vệ sinh ngoài trời cũngkhó khăn hơn.Vương Thập Tam Lang đi ra ngoài tất nhiên là để riêng tư cho Hải Đường.Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Nếu không có y cái bình thuốc nhàngươi này thì đâu có bất tiện như thế này."Phạm Nhàn im lặng, khẽ mỉm cười. Trong ba người, sức khỏe của y yếunhất, nếu phải ra ngoài gió tuyết bây giờ chắc sẽ bị đông cứng ngay lập tức. Ycười khẽ: "Thập Tam Lang đi riêng, tất nhiên hiểu mối quan hệ của chúng ta vớinhau, sao phải để ý đến điều đó?"o O oVẫn là đêm u ám giá lạnh. Lửa trong lò than do thiếu củi lớn nên vẫn yếu ớt,gió tuyết ngoài lều vẫn gào thét dữ dội. Trong bóng tối không có gì nguy hiểm,nhưng cái lạnh của trời đất chính là nguy hiểm lớn nhất. Ba chiếc túi ngủ đặthình chữ cái đinh bên lò than, ba người trẻ trong túi ngủ mắt mở to không chịungủ.Đã lê bước một tháng trên tuyết đồng, không có hoạt động giải trí nào cả,chỉ có đi đường và ngủ, thực sự chán ngắt. Cả ba đều ngủ no rồi, nếu khôngphải vì sức yếu chắc Phạm Nhàn đã hối hận vì đem theo Vương Thập TamLang, để y có thể ôm Hải Đường tâm sự những điều ngọt ngào đã lâu chưa từngnói, thưởng thức hạnh phúc của đôi lứa.Suốt mấy chục ngày đêm lúc chưa ngủ, ba người đã nói hết những gì nênnói, thậm chí cả chuyện Vương Thập Tam Lang đái dầm thuở nhỏ cũng bị PhạmNhàn đào bới ra. Vậy nên ba người chỉ biết mở to mắt, nghe tiếng gió tuyếtngoài lều, coi đó là thưởng thức âm nhạc.Không biết im lặng bao lâu, Phạm Nhàn bỗng nói: "Năm xưa những ngườiđến đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, chắc đã chết hết mất hơn nửa.Ba chúng ta còn có thể chống cự cũng coi như phi thường rồi."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vương Thập Tam Lang đứng trên lớp thảm lông dày cộm ngoài cửa, phủituyết trên người xuống, cởi những lớp khăn quấn quanh mặt, đôi môi lạnh cóngnói một cách gọn gàng: "Xong rồi, đi ngủ thôi."Hải Đường phụ trách mọi việc sinh hoạt, cuối cùng cô gái cũng được PhạmNhàn biến thành bà chủ gia đình. Còn Vương Thập Tam Lang phụ trách đànchó và công việc dựng lều, phòng vệ. Câu nói của hắn ám chỉ những cái chuồngtrú ẩn gió tuyết cho đàn chó đã sắp xếp xong.Xét về khổ cực, công việc của Vương Thập Tam Lang vất vả hơn. PhạmNhàn liếc mắt, nói với hắn: "Từ sáng mai, ngươi phụ trách cho lũ chó ăn."Vương Thập Tam Lang gật đầu, ngồi xuống bên lò than, cầm lấy bát canh từHải Đường, uống từng ngụm nhỏ. Thanh kiếm bên hông kéo trên mặt đất, toátra mùi máu nhè nhẹ."Phải luyện tập không ngừng, nhưng nơi này quá lạnh, đừng cố quá sức."Trong mắt Phạm Nhàn lộ vẻ lo lắng. Những ngày qua, Vương Thập Tam Langcực kỳ cường hãn luyện kiếm trong bão tuyết, sử dụng tiềm lực bản thân chốnglại thiên nhiên, khiến Phạm Nhàn và Hải Đường lo lắng.Họ biết Vương Thập Tam Lang có áp lực phải mau chóng phục hồi hay tuluyện kiếm bằng tay trái, nhưng Phạm Nhàn vẫn lo cho sức khỏe của hắn."Lúc trước ta tìm thấy một hang thỏ tuyết nhưng quá sâu, nên ta giúp chúngnó đuổi thỏ ra ngoài." Vương Thập Tam Lang đặt bát xuống, xoa mặt: "Tiện thểhoạt động cơ bắp. Nếu cứ tiếp tục đông cứng thế này, ta sợ mình sẽ thành khốibăng mất.""Có vẻ ngày mai bữa ăn sẽ được cải thiện." Phạm Nhàn che miệng ho haitiếng, cười nói, y nhận ra tình cảm của Vương Thập Tam Lang với bầy chó ngàycàng tốt, chỉ sợ về sau y sẽ phải thuyết phục thêm một người nữa.Y chợt nhận ra Hải Đường có vẻ khác thường, hôm nay ít nói bất thường,mặt luôn đỏ ửng, lông mày nhíu lại lo âu. Y không khỏi nhẹ giọng hỏi: "Đangsuy nghĩ gì mà chăm chú vậy?"Hải Đường nhíu mày , liếc mắt nhìn y mà không nói gì.Trong khi đó, Vương Thập Tam Lang bên cạnh ngẩn ra rồi hiếm khi mỉmcười, buộc lại khăn quanh mặt rồi đi ra ngoài lều.Phạm Nhàn chợt hiểu ra, không nhịn được cười nói: "Người sống sao có thểbị nín tiểu đến chết được à?"Lời thô lỗ nhưng nói trúng tâm trạng của Hải Đường, đôi mắt cô liếc qua vẻtức giận.Phạm Nhàn tính toán mọi thứ, thậm chí từ hai năm trước đã quyết định phảikéo theo Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, vì y hiểu rõ rằng chuyến đi kéodài, đêm đen vô tận sẽ như thời gian nằm bệnh trước đây, khiến con người phátđiên. Xưa kia Khổ Hà và Tiếu Ân có thể chịu đựng đến khi Thần Miếu xuấthiện dưới ánh mặt trời, không phải vì dám ăn thịt người, mà là vì có nhau làmđồng đội, trên hành trình nguy hiểm, bạn đồng hành là yếu tố quan trọng nhất.Nhưng Phạm Nhàn vẫn bỏ sót một số chi tiết sinh hoạt. Y và Vương ThậpTam Lang không quan tâm, đi tiểu bất cứ đâu cũng được, không nghĩ tới phảithêm gánh nặng xây nhà vệ sinh riêng trên tuyết đồng. Trước đây tuy lạnhnhưng chịu được, những ngày gần đây trời lạnh hơn, đi vệ sinh ngoài trời cũngkhó khăn hơn.Vương Thập Tam Lang đi ra ngoài tất nhiên là để riêng tư cho Hải Đường.Cô liếc mắt lạnh lùng nhìn Phạm Nhàn: "Nếu không có y cái bình thuốc nhàngươi này thì đâu có bất tiện như thế này."Phạm Nhàn im lặng, khẽ mỉm cười. Trong ba người, sức khỏe của y yếunhất, nếu phải ra ngoài gió tuyết bây giờ chắc sẽ bị đông cứng ngay lập tức. Ycười khẽ: "Thập Tam Lang đi riêng, tất nhiên hiểu mối quan hệ của chúng ta vớinhau, sao phải để ý đến điều đó?"o O oVẫn là đêm u ám giá lạnh. Lửa trong lò than do thiếu củi lớn nên vẫn yếu ớt,gió tuyết ngoài lều vẫn gào thét dữ dội. Trong bóng tối không có gì nguy hiểm,nhưng cái lạnh của trời đất chính là nguy hiểm lớn nhất. Ba chiếc túi ngủ đặthình chữ cái đinh bên lò than, ba người trẻ trong túi ngủ mắt mở to không chịungủ.Đã lê bước một tháng trên tuyết đồng, không có hoạt động giải trí nào cả,chỉ có đi đường và ngủ, thực sự chán ngắt. Cả ba đều ngủ no rồi, nếu khôngphải vì sức yếu chắc Phạm Nhàn đã hối hận vì đem theo Vương Thập TamLang, để y có thể ôm Hải Đường tâm sự những điều ngọt ngào đã lâu chưa từngnói, thưởng thức hạnh phúc của đôi lứa.Suốt mấy chục ngày đêm lúc chưa ngủ, ba người đã nói hết những gì nênnói, thậm chí cả chuyện Vương Thập Tam Lang đái dầm thuở nhỏ cũng bị PhạmNhàn đào bới ra. Vậy nên ba người chỉ biết mở to mắt, nghe tiếng gió tuyếtngoài lều, coi đó là thưởng thức âm nhạc.Không biết im lặng bao lâu, Phạm Nhàn bỗng nói: "Năm xưa những ngườiđến đây trong thời tiết khắc nghiệt như thế này, chắc đã chết hết mất hơn nửa.Ba chúng ta còn có thể chống cự cũng coi như phi thường rồi."