Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2004: Thuở xưa có một ngọn núi 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳvĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìmđược dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan rakhắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này.Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế,giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khingọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấyvô cùng phấn khởi.Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trongcuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người kháckhông thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩnhấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụnhư thế nào?Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, ytham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượnglay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quênđi.Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồngđậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gòđến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dầnkhỏe mạnh trở lại.Hải Đường là người đầu tiên nhận ra vẻ bất thường của Phạm Nhàn. Thânthể cô cũng đã kiệt sức tới mức cùng cực, đôi mắt từng sáng rực ngày nào giờđây đã bị cái lạnh của trời đất mài mòn thành một vệt mỏi mệt. Nhưng giờ đây,ánh mắt ấy lại sáng lên, theo ánh mắt Phạm Nhàn nhìn về phía ngọn núi tuyếtkia, bất giác im lặng.Sau khi xe trượt tuyết dừng lại, dường như đàn chó cũng cảm nhận đượckhông khí khác lạ, khẽ gầm gừ, trong số hơn sáu mươi con chó kéo xe đã trảiqua hành trình gian nan, giờ chỉ còn mười bảy con, đoàn xe cũng giảm xuốngcòn năm chiếc do phải vứt bỏ dọc đường.Vương Thập Tam Lang đứng trên chiếc xe đầu tiên, không quay đầu lại, chỉhướng mắt về phía ngọn núi kia, giọng khàn khàn hỏi: "Thần Miếu... ở trongngọn núi này?""Đúng." Mấy ngày nay Phạm Nhàn đã yếu đến mức không thể nói được,nhưng không hiểu lấy sức đâu ra, y vô cùng kiên định thốt ra một tiếng.Được xác nhận, ba người trẻ tuổi chăm chú nhìn ngọn núi tuyết phía xa,dường như không muốn bước thêm bước nào về phía trước. Bỗng Vương ThậpTam Lang nhảy khỏi xe chó kéo, gào lên điên cuồng về phía ngọn núi tuyết kia,giọng khàn đặc và giận dữ, nhưng cũng hết sức khoan khoái!Chứng kiến cảnh này, Hải Đường và Phạm Nhàn không nhịn được bật cười,nghĩ thầm vị đồ đệ quan môn của Kiếm Lư vốn ôn hòa kiên định, cuối cùngcũng bộc phát cơn điên dại mang dấu ấn Tứ Cố Kiếm. Sau khi tiếng cười là imlặng, mắt Hải Đường ướt đẫm rồi hóa thành vài giọt lệ, những giọt lệ rơi xuốngáo da nhanh chóng đông cứng, Phạm Nhàn vui vẻ lắc đầu, bất giác im lặng.Những người không trải qua hành trình dài đằng đẵng như vậy không thểhiểu được tâm trạng của họ lúc này, đó là sự thỏa mãn khi hoàn thành đạinguyện, là phấn khởi chinh phục được trời đất, là xúc động muốn được chạmvào nơi bí ẩn nhất thế gian!Trên con đường tuyết dài, chó kéo xe chết dọc đường, Phạm Nhàn bệnhnặng có thể chết bất cứ lúc nào, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng bịhành hạ đến mức không ra hình dạng người. Nỗi gian khổ không tả xiết ấykhông thể nào diễn tả cho người ngoài hiểu được....Nhưng cuối cùng, họ đã đến được!o O oNếu không nhờ sự chuẩn bị đầy đủ của Phạm Nhàn cùng hiểu biết sâu sắcvề thiên nhiên, ba người họ chỉ có nhau trên hành trình này, chắc hẳn đã chếttrên đồng tuyết từ lâu. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn híp mắt nhìn về phía ngọn núituyết xa xa, không khỏi nhớ lại hai vị tiền bối cường đại từng đi trước đây, KhổHà đại sư và Tiếu Ân đại nhân.Khi đoàn người của Phạm Nhàn khởi hành ở Bắc Tề là đầu xuân, giờ đây đãlà mùa hè, thời điểm ấm áp nhất trong thiên địa. Nhưng đoàn người của Tiếu Ânvà Khổ Hà bắt đầu hành trình vào mùa hè, dọc đường tử vong vô số, đến khi đặtchân lên ngọn núi tuyết này lại chính là mùa đông giá lạnh, đêm đen bao phủ.Đêm đen kéo dài hàng tháng, không biết khi đó hai vị tiền bối đã vượt quanhư thế nào? Không có bản đồ dẫn đường và kinh nghiệm của tiền nhân nhưPhạm Nhàn, mà Tiếu Ân và Khổ Hà vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắcnghiệt đó, khiến cho trong khoảng khắc tìm được đường sống này mà PhạmNhàn cũng không khỏi than thở.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳvĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìmđược dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan rakhắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này.Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế,giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khingọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấyvô cùng phấn khởi.Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trongcuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người kháckhông thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩnhấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụnhư thế nào?Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, ytham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượnglay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quênđi.Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồngđậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gòđến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dầnkhỏe mạnh trở lại.Hải Đường là người đầu tiên nhận ra vẻ bất thường của Phạm Nhàn. Thânthể cô cũng đã kiệt sức tới mức cùng cực, đôi mắt từng sáng rực ngày nào giờđây đã bị cái lạnh của trời đất mài mòn thành một vệt mỏi mệt. Nhưng giờ đây,ánh mắt ấy lại sáng lên, theo ánh mắt Phạm Nhàn nhìn về phía ngọn núi tuyếtkia, bất giác im lặng.Sau khi xe trượt tuyết dừng lại, dường như đàn chó cũng cảm nhận đượckhông khí khác lạ, khẽ gầm gừ, trong số hơn sáu mươi con chó kéo xe đã trảiqua hành trình gian nan, giờ chỉ còn mười bảy con, đoàn xe cũng giảm xuốngcòn năm chiếc do phải vứt bỏ dọc đường.Vương Thập Tam Lang đứng trên chiếc xe đầu tiên, không quay đầu lại, chỉhướng mắt về phía ngọn núi kia, giọng khàn khàn hỏi: "Thần Miếu... ở trongngọn núi này?""Đúng." Mấy ngày nay Phạm Nhàn đã yếu đến mức không thể nói được,nhưng không hiểu lấy sức đâu ra, y vô cùng kiên định thốt ra một tiếng.Được xác nhận, ba người trẻ tuổi chăm chú nhìn ngọn núi tuyết phía xa,dường như không muốn bước thêm bước nào về phía trước. Bỗng Vương ThậpTam Lang nhảy khỏi xe chó kéo, gào lên điên cuồng về phía ngọn núi tuyết kia,giọng khàn đặc và giận dữ, nhưng cũng hết sức khoan khoái!Chứng kiến cảnh này, Hải Đường và Phạm Nhàn không nhịn được bật cười,nghĩ thầm vị đồ đệ quan môn của Kiếm Lư vốn ôn hòa kiên định, cuối cùngcũng bộc phát cơn điên dại mang dấu ấn Tứ Cố Kiếm. Sau khi tiếng cười là imlặng, mắt Hải Đường ướt đẫm rồi hóa thành vài giọt lệ, những giọt lệ rơi xuốngáo da nhanh chóng đông cứng, Phạm Nhàn vui vẻ lắc đầu, bất giác im lặng.Những người không trải qua hành trình dài đằng đẵng như vậy không thểhiểu được tâm trạng của họ lúc này, đó là sự thỏa mãn khi hoàn thành đạinguyện, là phấn khởi chinh phục được trời đất, là xúc động muốn được chạmvào nơi bí ẩn nhất thế gian!Trên con đường tuyết dài, chó kéo xe chết dọc đường, Phạm Nhàn bệnhnặng có thể chết bất cứ lúc nào, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng bịhành hạ đến mức không ra hình dạng người. Nỗi gian khổ không tả xiết ấykhông thể nào diễn tả cho người ngoài hiểu được....Nhưng cuối cùng, họ đã đến được!o O oNếu không nhờ sự chuẩn bị đầy đủ của Phạm Nhàn cùng hiểu biết sâu sắcvề thiên nhiên, ba người họ chỉ có nhau trên hành trình này, chắc hẳn đã chếttrên đồng tuyết từ lâu. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn híp mắt nhìn về phía ngọn núituyết xa xa, không khỏi nhớ lại hai vị tiền bối cường đại từng đi trước đây, KhổHà đại sư và Tiếu Ân đại nhân.Khi đoàn người của Phạm Nhàn khởi hành ở Bắc Tề là đầu xuân, giờ đây đãlà mùa hè, thời điểm ấm áp nhất trong thiên địa. Nhưng đoàn người của Tiếu Ânvà Khổ Hà bắt đầu hành trình vào mùa hè, dọc đường tử vong vô số, đến khi đặtchân lên ngọn núi tuyết này lại chính là mùa đông giá lạnh, đêm đen bao phủ.Đêm đen kéo dài hàng tháng, không biết khi đó hai vị tiền bối đã vượt quanhư thế nào? Không có bản đồ dẫn đường và kinh nghiệm của tiền nhân nhưPhạm Nhàn, mà Tiếu Ân và Khổ Hà vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắcnghiệt đó, khiến cho trong khoảng khắc tìm được đường sống này mà PhạmNhàn cũng không khỏi than thở.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đoàn xe chó kéo chậm rãi dừng lại cạnh tàn tích của một dải sông băng.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn về phía ngọn núi tuyết xa xăm, ngắm nhìn đỉnh núi kỳvĩ, lạnh lẽo dưới ánh bạc dịu dàng của bầu trời, trong lồng ngực không kìmđược dâng lên một chút xúc động, xúc động từ tận đáy lòng nhanh chóng lan rakhắp người khiến ngón tay Phạm Nhàn khẽ run rẩy.Trong mơ, y từng thấy ngọn núi tuyết lớn giống như Đại Đông sơn này.Trong mơ, ngọn núi tuyết cao vời vợi, thần bí và cường đại, lạnh giá như thế,giống hệt cảm giác Hoàng đế đem lại cho Phạm Nhàn. Nhưng hôm nay, khingọn núi tuyết vĩ đại ấy đột ngột xuất hiện trước mắt, Phạm Nhàn lại cảm thấyvô cùng phấn khởi.Con người sợ chết nhưng sớm nghe đạo chiều chết cũng đáng, nếu trongcuộc đời ngắn ngủi có thể chiêm ngưỡng những cảnh quan mà người kháckhông thể thấy, biết thêm nhiều bí mật của trời đất, hiểu được những điều bí ẩnhấp dẫn con người và thúc đẩy nhân loại tiến hoá, đó là niềm loại hưởng thụnhư thế nào?Thân thể Phạm Nhàn đột ngột cứng đờ, tiếng ho dai dẳng cũng dừng lại, ytham lam ngắm nhìn ngọn núi tuyết thanh vắng kia, muốn khắc sâu cảnh tượnglay động lòng người này, để sau này dù qua bao năm tháng vẫn không thể quênđi.Xúc động không chỉ bởi cảnh này, mà còn bởi nguyên khí trong núi nồngđậm đến mức khiến người ta run rẩy. Gương mặt Phạm Nhàn tái nhợt, gầy gòđến cực điểm, nhưng với mỗi nhịp thở, dường như cảm nhận được bản thân dầnkhỏe mạnh trở lại.Hải Đường là người đầu tiên nhận ra vẻ bất thường của Phạm Nhàn. Thânthể cô cũng đã kiệt sức tới mức cùng cực, đôi mắt từng sáng rực ngày nào giờđây đã bị cái lạnh của trời đất mài mòn thành một vệt mỏi mệt. Nhưng giờ đây,ánh mắt ấy lại sáng lên, theo ánh mắt Phạm Nhàn nhìn về phía ngọn núi tuyếtkia, bất giác im lặng.Sau khi xe trượt tuyết dừng lại, dường như đàn chó cũng cảm nhận đượckhông khí khác lạ, khẽ gầm gừ, trong số hơn sáu mươi con chó kéo xe đã trảiqua hành trình gian nan, giờ chỉ còn mười bảy con, đoàn xe cũng giảm xuốngcòn năm chiếc do phải vứt bỏ dọc đường.Vương Thập Tam Lang đứng trên chiếc xe đầu tiên, không quay đầu lại, chỉhướng mắt về phía ngọn núi kia, giọng khàn khàn hỏi: "Thần Miếu... ở trongngọn núi này?""Đúng." Mấy ngày nay Phạm Nhàn đã yếu đến mức không thể nói được,nhưng không hiểu lấy sức đâu ra, y vô cùng kiên định thốt ra một tiếng.Được xác nhận, ba người trẻ tuổi chăm chú nhìn ngọn núi tuyết phía xa,dường như không muốn bước thêm bước nào về phía trước. Bỗng Vương ThậpTam Lang nhảy khỏi xe chó kéo, gào lên điên cuồng về phía ngọn núi tuyết kia,giọng khàn đặc và giận dữ, nhưng cũng hết sức khoan khoái!Chứng kiến cảnh này, Hải Đường và Phạm Nhàn không nhịn được bật cười,nghĩ thầm vị đồ đệ quan môn của Kiếm Lư vốn ôn hòa kiên định, cuối cùngcũng bộc phát cơn điên dại mang dấu ấn Tứ Cố Kiếm. Sau khi tiếng cười là imlặng, mắt Hải Đường ướt đẫm rồi hóa thành vài giọt lệ, những giọt lệ rơi xuốngáo da nhanh chóng đông cứng, Phạm Nhàn vui vẻ lắc đầu, bất giác im lặng.Những người không trải qua hành trình dài đằng đẵng như vậy không thểhiểu được tâm trạng của họ lúc này, đó là sự thỏa mãn khi hoàn thành đạinguyện, là phấn khởi chinh phục được trời đất, là xúc động muốn được chạmvào nơi bí ẩn nhất thế gian!Trên con đường tuyết dài, chó kéo xe chết dọc đường, Phạm Nhàn bệnhnặng có thể chết bất cứ lúc nào, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng bịhành hạ đến mức không ra hình dạng người. Nỗi gian khổ không tả xiết ấykhông thể nào diễn tả cho người ngoài hiểu được....Nhưng cuối cùng, họ đã đến được!o O oNếu không nhờ sự chuẩn bị đầy đủ của Phạm Nhàn cùng hiểu biết sâu sắcvề thiên nhiên, ba người họ chỉ có nhau trên hành trình này, chắc hẳn đã chếttrên đồng tuyết từ lâu. Nghĩ vậy, Phạm Nhàn híp mắt nhìn về phía ngọn núituyết xa xa, không khỏi nhớ lại hai vị tiền bối cường đại từng đi trước đây, KhổHà đại sư và Tiếu Ân đại nhân.Khi đoàn người của Phạm Nhàn khởi hành ở Bắc Tề là đầu xuân, giờ đây đãlà mùa hè, thời điểm ấm áp nhất trong thiên địa. Nhưng đoàn người của Tiếu Ânvà Khổ Hà bắt đầu hành trình vào mùa hè, dọc đường tử vong vô số, đến khi đặtchân lên ngọn núi tuyết này lại chính là mùa đông giá lạnh, đêm đen bao phủ.Đêm đen kéo dài hàng tháng, không biết khi đó hai vị tiền bối đã vượt quanhư thế nào? Không có bản đồ dẫn đường và kinh nghiệm của tiền nhân nhưPhạm Nhàn, mà Tiếu Ân và Khổ Hà vẫn có thể sống sót trong điều kiện khắcnghiệt đó, khiến cho trong khoảng khắc tìm được đường sống này mà PhạmNhàn cũng không khỏi than thở.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑