Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2003: Thuở xưa có một ngọn núi 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sức khỏe của PhạmNhàn, thậm chí có ý định quay trở lại phương nam, nhưng bị Phạm Nhàn lạnhlùng cương quyết ngăn cản . Bởi y hiểu rõ, nếu không thể tìm một mạc đếnThần Miếu mơ hồ kia, y không biết sau này có còn can đảm như vậy nữa haykhông. Hơn nữa, kinh mạch trong người y rối loạn, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ởcung điện phương nam chữa thương, nếu không tìm được Ngũ Trúc thúc ở ThầnMiếu, quay về phía nam cũng vô nghĩa.Điều khiến Phạm Nhàn càng có niềm tin là thông qua quyển sách pháp thuậtnhỏ mà Khổ Hà đại sư để lại, y có thể cảm nhận rõ ràng, càng đi về phía bắc thìnồng độ thiên địa nguyên khí càng cao, theo việc tu luyện không ngừng nghỉ,biển khí sau lưng núi Tuyết Sơn của y dần có dấu hiệu tích tụ ổn định, bỏ cuộclúc này thật đáng tiếc.Trong lúc này, với cả ba người, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đây làcuộc đua tốc độ, một cuộc đua giữa bệnh tình và thương tích của Phạm Nhànvới khoảng cách đến Thần Miếu. Phạm Nhàn cảm nhận nếu thực sự tìm đượcThần Miếu, chắc chắn vết thương trong người sẽ khá hơn rất nhiều.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đều biết dưới vẻ bề ngoài ôn hòa củaPhạm Nhàn là tính cách cứng đầu, nên cả hai chỉ biết im lặng tuân theo ý kiếncủa y. Có điều, hai người bạn vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn,đặc biệt là vào ban đêm, nghe những cơn ho đau đớn khan của y, ai có thể ngủyên?Chính vào ban đêm yên tĩnh ấy, Hải Đường lẻn vào túi ngủ của Phạm Nhàn,nhẹ nhàng xoa bóp ngực bụng cho y, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm vùnglạnh giá ấy. Hai cơ thể âu yếm, thân mật bám sát vào nhau, nhưng không hề cóý nghĩ nam nữ nào, chỉ siết chặt lấy nhau như hai chú heo con sưởi ấm chonhau.Tất nhiên Vương Thập Tam Lang nhận ra điều này nhưng không hề có phảnứng gì. Hắn chỉ tăng tốc hành trình lên phía bắc, dẫn đầu đoàn xe chó kéo, lợidụng khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cố gắng hết sức lao nhanh trên đường.o O o"Còn bao xa nữa?" Trong không gian ngừng tuyết vẫn có gió, Vương ThậpTam Lang hô về phía trước trên chiếc xe đầu tiên, tiếng vọng khắp cánh đồngtuyết.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Vương Thập Tam Lang đứng trên xe trượt tuyết,áo da phấp phới theo gió, không nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm tiểu tử nàycũng oai phong quá nhỉ, dám đứng trên xe chó kéo giữa thời tiết rét mướt này,nhất là kết hợp với đôi kính râm, trông rất giống những chàng trai chơi môn thểthao mạo hiểm trên thế giới kia.Lấy ra la bàn và bản đồ từ trong ngực áo, Phạm Nhàn nằm trong vòng tayHải Đường, ho nhẹ hai tiếng rồi cẩn thận xác định hướng đi. Xe chó kéo lênxuống trên tuyết khiến y hơi khó quan sát. Sau một hồi suy nghĩ, y mệt mỏi nói:"Nhiều lắm cũng chỉ còn mười lăm ngày nữa."Khi Phạm Nhàn mở bản đồ ra, Hải Đường quay mặt đi chỗ khác. Đây khôngphải lần đầu Phạm Nhàn lấy bản đồ ra, lúc đầu y chỉ dựa vào trí nhớ siêu phàmđể chỉ đường, nhưng sau khi bệnh nặng, y buộc phải lấy bản đồ ra xem, thếnhưng Vương Thập Tam Lang và Hải Đường vẫn cố tình tránh nhìn.Bởi vì đó là yêu cầu của Phạm Nhàn, cũng là lời thề trước khi ba người lênđường tìm Thần Miếu, Phạm Nhàn yêu cầu Hải Đường và Vương Thập TamLang không được tiết lộ vị trí Thần Miếu cho bất kỳ ai, bởi y có thể đoán rarằng một khi vị trí Thần Miếu bị lộ, một khi những thứ trong đền thờ rơi vào tayngười đời, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian này.Giống như những bí kíp võ công mà mẫu thân Diệp Khinh Mi mang ra ngàyxưa, giống như cái rương kia, nếu trong đền còn nhiều hơn thế nữa, thiên hạ nàysẽ ra sao? Phạm Nhàn không hy vọng thế giới này biến thành nơi cao thủ đầytrời, súng điện từ nổ vang khắp nơi, các cường giả cứ đánh nhau là rung chuyểncả trời đất, nguyên khí hỗn loạn, thế thì bá tánh làm sao sống nổi?o O oHành trình không cô đơn vì có bạn đồng hành nhưng cực kỳ vất vả. Nỗi vấtvả ấy không thể diễn tả bằng lời, bởi nó nằm ở cái lạnh, cảm giác tê tái, vô biênvô tận, dường như cả đời không thay đổi màu trắng của tuyết.Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, đồng bằng tuyết phẳng lặng dần dầnsống động hơn, địa hình trở nên phức tạp hơn, ánh nắng ngày càng u ám, nhiệtđộ xuống thấp đến mức con người khó có thể chịu đựng, may là bão tuyết vẫnchưa quay lại.Phía chân trời phương bắc, bỗng nhiên nhô lên một ngọn núi cao, một dãynúi tuyết trắng xóa!Dường như từ khi trời đất mở ra, ngọn núi tuyết hùng vĩ này đã hiên ngangđứng sừng sững nơi đây, lạnh lùng và bình lặng chờ đợi những người lữ kháchdũng cảm đến bái vọng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sức khỏe của Phạm

Nhàn, thậm chí có ý định quay trở lại phương nam, nhưng bị Phạm Nhàn lạnh

lùng cương quyết ngăn cản . Bởi y hiểu rõ, nếu không thể tìm một mạc đến

Thần Miếu mơ hồ kia, y không biết sau này có còn can đảm như vậy nữa hay

không. Hơn nữa, kinh mạch trong người y rối loạn, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ở

cung điện phương nam chữa thương, nếu không tìm được Ngũ Trúc thúc ở Thần

Miếu, quay về phía nam cũng vô nghĩa.

Điều khiến Phạm Nhàn càng có niềm tin là thông qua quyển sách pháp thuật

nhỏ mà Khổ Hà đại sư để lại, y có thể cảm nhận rõ ràng, càng đi về phía bắc thì

nồng độ thiên địa nguyên khí càng cao, theo việc tu luyện không ngừng nghỉ,

biển khí sau lưng núi Tuyết Sơn của y dần có dấu hiệu tích tụ ổn định, bỏ cuộc

lúc này thật đáng tiếc.

Trong lúc này, với cả ba người, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đây là

cuộc đua tốc độ, một cuộc đua giữa bệnh tình và thương tích của Phạm Nhàn

với khoảng cách đến Thần Miếu. Phạm Nhàn cảm nhận nếu thực sự tìm được

Thần Miếu, chắc chắn vết thương trong người sẽ khá hơn rất nhiều.

Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đều biết dưới vẻ bề ngoài ôn hòa của

Phạm Nhàn là tính cách cứng đầu, nên cả hai chỉ biết im lặng tuân theo ý kiến

của y. Có điều, hai người bạn vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn,

đặc biệt là vào ban đêm, nghe những cơn ho đau đớn khan của y, ai có thể ngủ

yên?

Chính vào ban đêm yên tĩnh ấy, Hải Đường lẻn vào túi ngủ của Phạm Nhàn,

nhẹ nhàng xoa bóp ngực bụng cho y, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm vùng

lạnh giá ấy. Hai cơ thể âu yếm, thân mật bám sát vào nhau, nhưng không hề có

ý nghĩ nam nữ nào, chỉ siết chặt lấy nhau như hai chú heo con sưởi ấm cho

nhau.

Tất nhiên Vương Thập Tam Lang nhận ra điều này nhưng không hề có phản

ứng gì. Hắn chỉ tăng tốc hành trình lên phía bắc, dẫn đầu đoàn xe chó kéo, lợi

dụng khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cố gắng hết sức lao nhanh trên đường.

o O o

"Còn bao xa nữa?" Trong không gian ngừng tuyết vẫn có gió, Vương Thập

Tam Lang hô về phía trước trên chiếc xe đầu tiên, tiếng vọng khắp cánh đồng

tuyết.

Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Vương Thập Tam Lang đứng trên xe trượt tuyết,

áo da phấp phới theo gió, không nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm tiểu tử này

cũng oai phong quá nhỉ, dám đứng trên xe chó kéo giữa thời tiết rét mướt này,

nhất là kết hợp với đôi kính râm, trông rất giống những chàng trai chơi môn thể

thao mạo hiểm trên thế giới kia.

Lấy ra la bàn và bản đồ từ trong ngực áo, Phạm Nhàn nằm trong vòng tay

Hải Đường, ho nhẹ hai tiếng rồi cẩn thận xác định hướng đi. Xe chó kéo lên

xuống trên tuyết khiến y hơi khó quan sát. Sau một hồi suy nghĩ, y mệt mỏi nói:

"Nhiều lắm cũng chỉ còn mười lăm ngày nữa."

Khi Phạm Nhàn mở bản đồ ra, Hải Đường quay mặt đi chỗ khác. Đây không

phải lần đầu Phạm Nhàn lấy bản đồ ra, lúc đầu y chỉ dựa vào trí nhớ siêu phàm

để chỉ đường, nhưng sau khi bệnh nặng, y buộc phải lấy bản đồ ra xem, thế

nhưng Vương Thập Tam Lang và Hải Đường vẫn cố tình tránh nhìn.

Bởi vì đó là yêu cầu của Phạm Nhàn, cũng là lời thề trước khi ba người lên

đường tìm Thần Miếu, Phạm Nhàn yêu cầu Hải Đường và Vương Thập Tam

Lang không được tiết lộ vị trí Thần Miếu cho bất kỳ ai, bởi y có thể đoán ra

rằng một khi vị trí Thần Miếu bị lộ, một khi những thứ trong đền thờ rơi vào tay

người đời, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian này.

Giống như những bí kíp võ công mà mẫu thân Diệp Khinh Mi mang ra ngày

xưa, giống như cái rương kia, nếu trong đền còn nhiều hơn thế nữa, thiên hạ này

sẽ ra sao? Phạm Nhàn không hy vọng thế giới này biến thành nơi cao thủ đầy

trời, súng điện từ nổ vang khắp nơi, các cường giả cứ đánh nhau là rung chuyển

cả trời đất, nguyên khí hỗn loạn, thế thì bá tánh làm sao sống nổi?

o O o

Hành trình không cô đơn vì có bạn đồng hành nhưng cực kỳ vất vả. Nỗi vất

vả ấy không thể diễn tả bằng lời, bởi nó nằm ở cái lạnh, cảm giác tê tái, vô biên

vô tận, dường như cả đời không thay đổi màu trắng của tuyết.

Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, đồng bằng tuyết phẳng lặng dần dần

sống động hơn, địa hình trở nên phức tạp hơn, ánh nắng ngày càng u ám, nhiệt

độ xuống thấp đến mức con người khó có thể chịu đựng, may là bão tuyết vẫn

chưa quay lại.

Phía chân trời phương bắc, bỗng nhiên nhô lên một ngọn núi cao, một dãy

núi tuyết trắng xóa!

Dường như từ khi trời đất mở ra, ngọn núi tuyết hùng vĩ này đã hiên ngang

đứng sừng sững nơi đây, lạnh lùng và bình lặng chờ đợi những người lữ khách

dũng cảm đến bái vọng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang rất lo lắng cho sức khỏe của PhạmNhàn, thậm chí có ý định quay trở lại phương nam, nhưng bị Phạm Nhàn lạnhlùng cương quyết ngăn cản . Bởi y hiểu rõ, nếu không thể tìm một mạc đếnThần Miếu mơ hồ kia, y không biết sau này có còn can đảm như vậy nữa haykhông. Hơn nữa, kinh mạch trong người y rối loạn, Hoàng đế bệ hạ vẫn đang ởcung điện phương nam chữa thương, nếu không tìm được Ngũ Trúc thúc ở ThầnMiếu, quay về phía nam cũng vô nghĩa.Điều khiến Phạm Nhàn càng có niềm tin là thông qua quyển sách pháp thuậtnhỏ mà Khổ Hà đại sư để lại, y có thể cảm nhận rõ ràng, càng đi về phía bắc thìnồng độ thiên địa nguyên khí càng cao, theo việc tu luyện không ngừng nghỉ,biển khí sau lưng núi Tuyết Sơn của y dần có dấu hiệu tích tụ ổn định, bỏ cuộclúc này thật đáng tiếc.Trong lúc này, với cả ba người, vấn đề lớn nhất chính là thời gian. Đây làcuộc đua tốc độ, một cuộc đua giữa bệnh tình và thương tích của Phạm Nhànvới khoảng cách đến Thần Miếu. Phạm Nhàn cảm nhận nếu thực sự tìm đượcThần Miếu, chắc chắn vết thương trong người sẽ khá hơn rất nhiều.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đều biết dưới vẻ bề ngoài ôn hòa củaPhạm Nhàn là tính cách cứng đầu, nên cả hai chỉ biết im lặng tuân theo ý kiếncủa y. Có điều, hai người bạn vẫn hết sức lo lắng cho sức khỏe của Phạm Nhàn,đặc biệt là vào ban đêm, nghe những cơn ho đau đớn khan của y, ai có thể ngủyên?Chính vào ban đêm yên tĩnh ấy, Hải Đường lẻn vào túi ngủ của Phạm Nhàn,nhẹ nhàng xoa bóp ngực bụng cho y, dùng hơi ấm cơ thể mình sưởi ấm vùnglạnh giá ấy. Hai cơ thể âu yếm, thân mật bám sát vào nhau, nhưng không hề cóý nghĩ nam nữ nào, chỉ siết chặt lấy nhau như hai chú heo con sưởi ấm chonhau.Tất nhiên Vương Thập Tam Lang nhận ra điều này nhưng không hề có phảnứng gì. Hắn chỉ tăng tốc hành trình lên phía bắc, dẫn đầu đoàn xe chó kéo, lợidụng khoảnh khắc trời quang mây tạnh, cố gắng hết sức lao nhanh trên đường.o O o"Còn bao xa nữa?" Trong không gian ngừng tuyết vẫn có gió, Vương ThậpTam Lang hô về phía trước trên chiếc xe đầu tiên, tiếng vọng khắp cánh đồngtuyết.Phạm Nhàn híp mắt, nhìn Vương Thập Tam Lang đứng trên xe trượt tuyết,áo da phấp phới theo gió, không nhịn được mỉm cười, nghĩ thầm tiểu tử nàycũng oai phong quá nhỉ, dám đứng trên xe chó kéo giữa thời tiết rét mướt này,nhất là kết hợp với đôi kính râm, trông rất giống những chàng trai chơi môn thểthao mạo hiểm trên thế giới kia.Lấy ra la bàn và bản đồ từ trong ngực áo, Phạm Nhàn nằm trong vòng tayHải Đường, ho nhẹ hai tiếng rồi cẩn thận xác định hướng đi. Xe chó kéo lênxuống trên tuyết khiến y hơi khó quan sát. Sau một hồi suy nghĩ, y mệt mỏi nói:"Nhiều lắm cũng chỉ còn mười lăm ngày nữa."Khi Phạm Nhàn mở bản đồ ra, Hải Đường quay mặt đi chỗ khác. Đây khôngphải lần đầu Phạm Nhàn lấy bản đồ ra, lúc đầu y chỉ dựa vào trí nhớ siêu phàmđể chỉ đường, nhưng sau khi bệnh nặng, y buộc phải lấy bản đồ ra xem, thếnhưng Vương Thập Tam Lang và Hải Đường vẫn cố tình tránh nhìn.Bởi vì đó là yêu cầu của Phạm Nhàn, cũng là lời thề trước khi ba người lênđường tìm Thần Miếu, Phạm Nhàn yêu cầu Hải Đường và Vương Thập TamLang không được tiết lộ vị trí Thần Miếu cho bất kỳ ai, bởi y có thể đoán rarằng một khi vị trí Thần Miếu bị lộ, một khi những thứ trong đền thờ rơi vào tayngười đời, chỉ sợ sẽ mang đến vô vàn tai họa cho thế gian này.Giống như những bí kíp võ công mà mẫu thân Diệp Khinh Mi mang ra ngàyxưa, giống như cái rương kia, nếu trong đền còn nhiều hơn thế nữa, thiên hạ nàysẽ ra sao? Phạm Nhàn không hy vọng thế giới này biến thành nơi cao thủ đầytrời, súng điện từ nổ vang khắp nơi, các cường giả cứ đánh nhau là rung chuyểncả trời đất, nguyên khí hỗn loạn, thế thì bá tánh làm sao sống nổi?o O oHành trình không cô đơn vì có bạn đồng hành nhưng cực kỳ vất vả. Nỗi vấtvả ấy không thể diễn tả bằng lời, bởi nó nằm ở cái lạnh, cảm giác tê tái, vô biênvô tận, dường như cả đời không thay đổi màu trắng của tuyết.Không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, đồng bằng tuyết phẳng lặng dần dầnsống động hơn, địa hình trở nên phức tạp hơn, ánh nắng ngày càng u ám, nhiệtđộ xuống thấp đến mức con người khó có thể chịu đựng, may là bão tuyết vẫnchưa quay lại.Phía chân trời phương bắc, bỗng nhiên nhô lên một ngọn núi cao, một dãynúi tuyết trắng xóa!Dường như từ khi trời đất mở ra, ngọn núi tuyết hùng vĩ này đã hiên ngangđứng sừng sững nơi đây, lạnh lùng và bình lặng chờ đợi những người lữ kháchdũng cảm đến bái vọng.

Chương 2003: Thuở xưa có một ngọn núi 1