Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2009: Trong núi có miếu 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cái gì là Thiên phù! Đây không phải chữ M còn là gì nữa!" Ánh mắt mệtmỏi của Phạm Nhàn đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ tỉnh táo sáng rực vớicảm xúc phức tạp. Y nghiến răng, cười khúc khích một cách điên cuồng, nhìnchằm chằm vào tấm biển lớn, cuối cùng cũng hiểu Thần Miếu là thứ gì.Vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng biết suy đoán mà y chưa từng nóivới ai là đúng, những đường ray trong núi tuyết không phải để vận chuyểnnhững bậc thềm đá xanh lên bầu trời bên ngoài núi, mà là để vận chuyển toànbộ Thần Miếu khổng lồ này tới dưới vòm trời!Thần Miếu cũng cần năng lượng, nó cần ánh mặt trời, vì thế nó mới xuấthiện sau đêm dài. Chính điểm này khiến Phạm Nhàn xác nhận Thần Miếukhông phải thần kỳ, mà chỉ là một công trình xây dựng mà chưa biết chức năngchính xác.Điều quan trọng hơn, cuối cùng y cũng xác định vùng đất y đang đứng làhành tinh xanh lam kia! Chính là hành tinh mà y từng đau khổ nhắc đến dưới vũtrụ vô tận - trái đất!Đôi môi Phạm Nhàn tái nhợt, run rẩy tự nói: "Đây là trái đất, vậy căm miếunày là gì? Ba chữ M, một chữ ‘chớ’... Khi ấy ta cũng chẳng có bảo tàng lớn nhưthế..."Vô vàn cảm xúc ập vào đầu khiến Nhàn hơi choáng ngợp, hai gò má đỏbừng, môi tái nhợt, ánh mắt hơi mơ màng. Đúng vậy, Thần Miếu chỉ là một bảotàng cổ xưa, chữ “chớ” mà Tiếu Âm nhớ là không phải lưỡi liềm, ba chữ Mcũng không phải Thiên phù, cũng không phải biểu tượng tàu bay của nước Nga,chỉ là chữ cái phổ biến nhất trong một từ tiếng Y!Đúng vậy, trên biển lớn Thần Miếu rõ ràng có một chữ ‘chớ’, còn ba chữ Mphía dưới là phần còn lại của từ đó. Thần Miếu... là một bảo tàng!o O oPhạm Nhàn đứng chết trân trước cổng Thần Miếu, ngẩng đầu nhìn tấm biểnlớn kia, khó tin vào mắt mình.Nếu thế giới này là Trái Đất, viện bảo tàng rõ ràng có lịch sử hàng ngànhàng vạn năm này được xây dựng từ khi nào? Người xây nên bảo tàng này đangở đâu? Tại sao lại tồn tại một thứ như thế này? Tại sao bảo tàng này lại trởthành Thần Miếu như mọi người gọi?Nghĩ đến những truyền thuyết mơ hồ trong lịch sử nhân loại, những ngườimang Thiên Mạch , sứ giả Thần Miếu, các bí kíp và cái rương mẫu thân DiệpKhinh Mi đã lấy trộm từ Thần Miếu, thân thể Nhàn không kìm được run rẩy,cảm thấy dường như mình đã tìm ra chân tướng của bí mật lớn nhất thế giớinày, nhưng vẫn còn quá nhiều điều khó hiểu, khó có thể lý giải.Phạm Nhàn ho dữ dội trước cánh cửa Thần Miếu như quyển thiên thư lịchsử, trước cánh cửa này, y cúi người, giọng nói phẫn nộ và bất lực vang lên từlồng ngực: “Đây là cái bảo tàng quái gì vậy!”“Đây là bảo tàng quân sự.”Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ bên trong Thần Miếu, dườngnhư chỉ để trả lời câu hỏi đầy tuyệt vọng và hoảng loạn của Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết đã ngừng.Nghe thấy giọng nói đều đều đó, con ngươi Phạm Nhàn co lại, cảnh giácnhìn về phía cánh cửa giống như thiên thư phía trước, không biết bên trong sẽxuất hiện quái vật gì.Có điều, sau một hồi lâu, bên trong Thần Miếu vẫn im lặng, dường như saukhi trả lời câu hỏi vô thức của Phạm Nhàn giọng nói trong miếu cũng rơi vàotrạng thái suy nghĩ phức tạp nào đó, chìm vào im lặng.Ngay sau đó, cánh cửa rộng lớn phía trước Thần Miếu lặng lẽ mở ra mộtkhe hở, cánh cửa nặng nề như vậy mà mở ra không hề phát ra âm thanh, khiếnngười ta rùng mình. Cửa Thần Miếu mở ra mười lăm độ, không nhìn thấyphong cảnh bên trong, nhưng việc mở cửa im ắng tựa hồ có ý mời gọi nào đó từngười trong Thần Miếu.Trái tim Phạm Nhàn đập thình thịch rồi lại bình tĩnh trở lại, y híp mắt nhìnbóng tối phía sau cửa Thần Miếu, mặt không chút biểu cảm. Nhưng bất ngờ là ylại từ từ ngồi xuống, ngay trên tuyết trắng phủ trên bậc thềm đá.Y tưởng rằng giống như hàng chục năm về trước, khi Khổ Hà Đại sư sắp mởcửa Thần Miếu, bên trong sẽ lóe lên một bóng đen như chớp giật, tấn công dữdội những người này. Nhưng cửa Thần Miếu mở ra, hoàn toàn im lặng, hay là...người trong Thần Miếu cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, rất mong chờ sự xuấthiện của họ?Trước mặt là núi kho báu, Địa ngục, Thiên đường, phong cảnh tuyết tuyệtđẹp, chỉ trong gang tấc nhưng Phạm Nhàn lại ngồi xuống, khóe môi thoáng nụcười chua chát, nhắm mắt lại, bắt đầu minh tưởng.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu được đoạn đối thoại giữagiọng nói trong Thần Miếu và Phạm Nhàn. Thế giới này không có bảo tàng, họcũng không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại ngồi xuống trước cửa Thần Miếu. Họkinh ngạc nhìn cánh cửa Thần Miếu mở ra, vội vã đi đến bên Phạm Nhàn, rút vũkhí ra hộ vệ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cái gì là Thiên phù! Đây không phải chữ M còn là gì nữa!" Ánh mắt mệtmỏi của Phạm Nhàn đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ tỉnh táo sáng rực vớicảm xúc phức tạp. Y nghiến răng, cười khúc khích một cách điên cuồng, nhìnchằm chằm vào tấm biển lớn, cuối cùng cũng hiểu Thần Miếu là thứ gì.Vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng biết suy đoán mà y chưa từng nóivới ai là đúng, những đường ray trong núi tuyết không phải để vận chuyểnnhững bậc thềm đá xanh lên bầu trời bên ngoài núi, mà là để vận chuyển toànbộ Thần Miếu khổng lồ này tới dưới vòm trời!Thần Miếu cũng cần năng lượng, nó cần ánh mặt trời, vì thế nó mới xuấthiện sau đêm dài. Chính điểm này khiến Phạm Nhàn xác nhận Thần Miếukhông phải thần kỳ, mà chỉ là một công trình xây dựng mà chưa biết chức năngchính xác.Điều quan trọng hơn, cuối cùng y cũng xác định vùng đất y đang đứng làhành tinh xanh lam kia! Chính là hành tinh mà y từng đau khổ nhắc đến dưới vũtrụ vô tận - trái đất!Đôi môi Phạm Nhàn tái nhợt, run rẩy tự nói: "Đây là trái đất, vậy căm miếunày là gì? Ba chữ M, một chữ ‘chớ’... Khi ấy ta cũng chẳng có bảo tàng lớn nhưthế..."Vô vàn cảm xúc ập vào đầu khiến Nhàn hơi choáng ngợp, hai gò má đỏbừng, môi tái nhợt, ánh mắt hơi mơ màng. Đúng vậy, Thần Miếu chỉ là một bảotàng cổ xưa, chữ “chớ” mà Tiếu Âm nhớ là không phải lưỡi liềm, ba chữ Mcũng không phải Thiên phù, cũng không phải biểu tượng tàu bay của nước Nga,chỉ là chữ cái phổ biến nhất trong một từ tiếng Y!Đúng vậy, trên biển lớn Thần Miếu rõ ràng có một chữ ‘chớ’, còn ba chữ Mphía dưới là phần còn lại của từ đó. Thần Miếu... là một bảo tàng!o O oPhạm Nhàn đứng chết trân trước cổng Thần Miếu, ngẩng đầu nhìn tấm biểnlớn kia, khó tin vào mắt mình.Nếu thế giới này là Trái Đất, viện bảo tàng rõ ràng có lịch sử hàng ngànhàng vạn năm này được xây dựng từ khi nào? Người xây nên bảo tàng này đangở đâu? Tại sao lại tồn tại một thứ như thế này? Tại sao bảo tàng này lại trởthành Thần Miếu như mọi người gọi?Nghĩ đến những truyền thuyết mơ hồ trong lịch sử nhân loại, những ngườimang Thiên Mạch , sứ giả Thần Miếu, các bí kíp và cái rương mẫu thân DiệpKhinh Mi đã lấy trộm từ Thần Miếu, thân thể Nhàn không kìm được run rẩy,cảm thấy dường như mình đã tìm ra chân tướng của bí mật lớn nhất thế giớinày, nhưng vẫn còn quá nhiều điều khó hiểu, khó có thể lý giải.Phạm Nhàn ho dữ dội trước cánh cửa Thần Miếu như quyển thiên thư lịchsử, trước cánh cửa này, y cúi người, giọng nói phẫn nộ và bất lực vang lên từlồng ngực: “Đây là cái bảo tàng quái gì vậy!”“Đây là bảo tàng quân sự.”Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ bên trong Thần Miếu, dườngnhư chỉ để trả lời câu hỏi đầy tuyệt vọng và hoảng loạn của Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết đã ngừng.Nghe thấy giọng nói đều đều đó, con ngươi Phạm Nhàn co lại, cảnh giácnhìn về phía cánh cửa giống như thiên thư phía trước, không biết bên trong sẽxuất hiện quái vật gì.Có điều, sau một hồi lâu, bên trong Thần Miếu vẫn im lặng, dường như saukhi trả lời câu hỏi vô thức của Phạm Nhàn giọng nói trong miếu cũng rơi vàotrạng thái suy nghĩ phức tạp nào đó, chìm vào im lặng.Ngay sau đó, cánh cửa rộng lớn phía trước Thần Miếu lặng lẽ mở ra mộtkhe hở, cánh cửa nặng nề như vậy mà mở ra không hề phát ra âm thanh, khiếnngười ta rùng mình. Cửa Thần Miếu mở ra mười lăm độ, không nhìn thấyphong cảnh bên trong, nhưng việc mở cửa im ắng tựa hồ có ý mời gọi nào đó từngười trong Thần Miếu.Trái tim Phạm Nhàn đập thình thịch rồi lại bình tĩnh trở lại, y híp mắt nhìnbóng tối phía sau cửa Thần Miếu, mặt không chút biểu cảm. Nhưng bất ngờ là ylại từ từ ngồi xuống, ngay trên tuyết trắng phủ trên bậc thềm đá.Y tưởng rằng giống như hàng chục năm về trước, khi Khổ Hà Đại sư sắp mởcửa Thần Miếu, bên trong sẽ lóe lên một bóng đen như chớp giật, tấn công dữdội những người này. Nhưng cửa Thần Miếu mở ra, hoàn toàn im lặng, hay là...người trong Thần Miếu cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, rất mong chờ sự xuấthiện của họ?Trước mặt là núi kho báu, Địa ngục, Thiên đường, phong cảnh tuyết tuyệtđẹp, chỉ trong gang tấc nhưng Phạm Nhàn lại ngồi xuống, khóe môi thoáng nụcười chua chát, nhắm mắt lại, bắt đầu minh tưởng.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu được đoạn đối thoại giữagiọng nói trong Thần Miếu và Phạm Nhàn. Thế giới này không có bảo tàng, họcũng không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại ngồi xuống trước cửa Thần Miếu. Họkinh ngạc nhìn cánh cửa Thần Miếu mở ra, vội vã đi đến bên Phạm Nhàn, rút vũkhí ra hộ vệ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Cái gì là Thiên phù! Đây không phải chữ M còn là gì nữa!" Ánh mắt mệtmỏi của Phạm Nhàn đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ tỉnh táo sáng rực vớicảm xúc phức tạp. Y nghiến răng, cười khúc khích một cách điên cuồng, nhìnchằm chằm vào tấm biển lớn, cuối cùng cũng hiểu Thần Miếu là thứ gì.Vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng biết suy đoán mà y chưa từng nóivới ai là đúng, những đường ray trong núi tuyết không phải để vận chuyểnnhững bậc thềm đá xanh lên bầu trời bên ngoài núi, mà là để vận chuyển toànbộ Thần Miếu khổng lồ này tới dưới vòm trời!Thần Miếu cũng cần năng lượng, nó cần ánh mặt trời, vì thế nó mới xuấthiện sau đêm dài. Chính điểm này khiến Phạm Nhàn xác nhận Thần Miếukhông phải thần kỳ, mà chỉ là một công trình xây dựng mà chưa biết chức năngchính xác.Điều quan trọng hơn, cuối cùng y cũng xác định vùng đất y đang đứng làhành tinh xanh lam kia! Chính là hành tinh mà y từng đau khổ nhắc đến dưới vũtrụ vô tận - trái đất!Đôi môi Phạm Nhàn tái nhợt, run rẩy tự nói: "Đây là trái đất, vậy căm miếunày là gì? Ba chữ M, một chữ ‘chớ’... Khi ấy ta cũng chẳng có bảo tàng lớn nhưthế..."Vô vàn cảm xúc ập vào đầu khiến Nhàn hơi choáng ngợp, hai gò má đỏbừng, môi tái nhợt, ánh mắt hơi mơ màng. Đúng vậy, Thần Miếu chỉ là một bảotàng cổ xưa, chữ “chớ” mà Tiếu Âm nhớ là không phải lưỡi liềm, ba chữ Mcũng không phải Thiên phù, cũng không phải biểu tượng tàu bay của nước Nga,chỉ là chữ cái phổ biến nhất trong một từ tiếng Y!Đúng vậy, trên biển lớn Thần Miếu rõ ràng có một chữ ‘chớ’, còn ba chữ Mphía dưới là phần còn lại của từ đó. Thần Miếu... là một bảo tàng!o O oPhạm Nhàn đứng chết trân trước cổng Thần Miếu, ngẩng đầu nhìn tấm biểnlớn kia, khó tin vào mắt mình.Nếu thế giới này là Trái Đất, viện bảo tàng rõ ràng có lịch sử hàng ngànhàng vạn năm này được xây dựng từ khi nào? Người xây nên bảo tàng này đangở đâu? Tại sao lại tồn tại một thứ như thế này? Tại sao bảo tàng này lại trởthành Thần Miếu như mọi người gọi?Nghĩ đến những truyền thuyết mơ hồ trong lịch sử nhân loại, những ngườimang Thiên Mạch , sứ giả Thần Miếu, các bí kíp và cái rương mẫu thân DiệpKhinh Mi đã lấy trộm từ Thần Miếu, thân thể Nhàn không kìm được run rẩy,cảm thấy dường như mình đã tìm ra chân tướng của bí mật lớn nhất thế giớinày, nhưng vẫn còn quá nhiều điều khó hiểu, khó có thể lý giải.Phạm Nhàn ho dữ dội trước cánh cửa Thần Miếu như quyển thiên thư lịchsử, trước cánh cửa này, y cúi người, giọng nói phẫn nộ và bất lực vang lên từlồng ngực: “Đây là cái bảo tàng quái gì vậy!”“Đây là bảo tàng quân sự.”Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên từ bên trong Thần Miếu, dườngnhư chỉ để trả lời câu hỏi đầy tuyệt vọng và hoảng loạn của Nhàn.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Gió tuyết đã ngừng.Nghe thấy giọng nói đều đều đó, con ngươi Phạm Nhàn co lại, cảnh giácnhìn về phía cánh cửa giống như thiên thư phía trước, không biết bên trong sẽxuất hiện quái vật gì.Có điều, sau một hồi lâu, bên trong Thần Miếu vẫn im lặng, dường như saukhi trả lời câu hỏi vô thức của Phạm Nhàn giọng nói trong miếu cũng rơi vàotrạng thái suy nghĩ phức tạp nào đó, chìm vào im lặng.Ngay sau đó, cánh cửa rộng lớn phía trước Thần Miếu lặng lẽ mở ra mộtkhe hở, cánh cửa nặng nề như vậy mà mở ra không hề phát ra âm thanh, khiếnngười ta rùng mình. Cửa Thần Miếu mở ra mười lăm độ, không nhìn thấyphong cảnh bên trong, nhưng việc mở cửa im ắng tựa hồ có ý mời gọi nào đó từngười trong Thần Miếu.Trái tim Phạm Nhàn đập thình thịch rồi lại bình tĩnh trở lại, y híp mắt nhìnbóng tối phía sau cửa Thần Miếu, mặt không chút biểu cảm. Nhưng bất ngờ là ylại từ từ ngồi xuống, ngay trên tuyết trắng phủ trên bậc thềm đá.Y tưởng rằng giống như hàng chục năm về trước, khi Khổ Hà Đại sư sắp mởcửa Thần Miếu, bên trong sẽ lóe lên một bóng đen như chớp giật, tấn công dữdội những người này. Nhưng cửa Thần Miếu mở ra, hoàn toàn im lặng, hay là...người trong Thần Miếu cũng cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, rất mong chờ sự xuấthiện của họ?Trước mặt là núi kho báu, Địa ngục, Thiên đường, phong cảnh tuyết tuyệtđẹp, chỉ trong gang tấc nhưng Phạm Nhàn lại ngồi xuống, khóe môi thoáng nụcười chua chát, nhắm mắt lại, bắt đầu minh tưởng.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu được đoạn đối thoại giữagiọng nói trong Thần Miếu và Phạm Nhàn. Thế giới này không có bảo tàng, họcũng không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại ngồi xuống trước cửa Thần Miếu. Họkinh ngạc nhìn cánh cửa Thần Miếu mở ra, vội vã đi đến bên Phạm Nhàn, rút vũkhí ra hộ vệ.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑