Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2010: Trong miếu có người 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vũ khí của Hải Đường vẫn là thanh nhuyễn kiếm bên hông, còn VươngThập Tam Lang không hiểu lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ giống như thợ săn, ánhmắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thần Miếu hé mở.Ba người im lặng canh giữ trước cửa Thần Miếu.Phạm Nhàn nhận ra thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, nênmới nhắm mắt ngồi xuống. Trước khi vào Thần Miếu, ít nhất y phải đảm bảo cóthể di chuyển, nếu phải chạy trốn, chí ít cũng sẽ không vướng víu Hải Đường vàVương Thập Tam Lang. Thần Miếu ở ngay trước mắt, cửa Thần Miếu đã mở,đợi hàng vạn năm rồi, không nên nôn nóng trong giây lát.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn từ từ mở mắt ra, hấp thụ đầy đủ thiênđịa nguyên khí qua ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, sửa chữa không ít kinh mạchbên trong, chân nguyên tích tụ tại tuyết sơn sau lưng cũng có thể chậm rãi lưuchuyển.Tinh thần Phạm Nhàn khá hơn nhiều, đã sẵn sàng bước vào Thần Miếu.Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại ở cửa Thần Miếu, lúc này Vương Thập TamLang cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó. Chỉ nghe tiếng ken két, một chúchim non đáng yêu đi ra từ trong Thần Miếu, kêu lên hai tiếng về phía ba ngườiđang căng thẳng bên ngoài.Con chim nhỏ này toàn thân xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ, toát lên vẻ thanhkhiết. Ba người bên ngoài Thần Miếu nhìn thấy chú chim nhỏ đi đến, khôngkhỏi sững sờ, không ngờ ra đón khách ở Thần Miếu không phải là yêu ma quỷquái gì mà chỉ là một chú chim nhỏ.Chim xanh nhiệt tình dò xét."Đi thôi." Hải Đường nhìn chú chim xinh đẹp, trong lòng rung động, vôthức nói, đỡ Phạm Nhàn đứng dậy từ trên tuyết.Tinh thần Phạm Nhàn lúc này đã khá hơn rất nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói:"Vào thôi."o O oMỗi Thần Miếu là một thế giới, sau cánh cửa tất nhiên là thế giới khác.Nhưng không giống tưởng tượng, phía sau cửa lớn Thần Miếu không phải tiêncảnh, cũng không như Hải Đường tưởng tượng, chú chim xanh kêu chiêm chiếpmột tiếng rồi bay đi, không có sinh vật đáng yêu nào khác ra đón khách khứađang mệt mỏi.Bên trong Thần Miếu vẫn là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảngtrường là những kiến trúc khổng lồ. Tuy cao lớn nhưng các kiến trúc bị tườngđá đen bên ngoài che khuất, người dưới chân núi Tuyết chắc chắn không thểnhìn thấy.Chất liệu, kiến trúc, chiều cao và chiều rộng của các công trình này khôngthuộc về thế giới mà con người hiện tại đang sống. Hai bên tường có vài vệt tàntích của tranh vẽ đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn những nét vẽ mờ nhạt và màusắc đã phai.Ba người Phạm Nhàn đi trên lối đi trong Thần Miếu, ngẩng đầu là bầu trờituyết, cúi đầu là mặt đất tuyết, chỉ thấy trời đất vẫn im lìm, cảnh tượng chungquanh dường như không tồn tại thực sự.Ba người như ba chấm đen, im lặng bước đi trên đường. Giọng nói trongThần Miếu không còn vang lên nữa, dường như người trong miếu không quantâm họ từ đâu đến, cũng không chỉ dẫn họ đi tới đâu.Vì vậy, ba người Phạm Nhàn chỉ im lặng, tùy ý đi trên lối đi trong ThầnMiếu, ánh mắt bình tĩnh quan sát những mái hiên kiến trúc và bệ đá lướt quabên cạnh. Bề ngoài bình thường nhưng trong lòng họ đã nổi lên sóng gió, bởiđây là bên trong Thần Miếu, có lẽ thế giới này chưa từng có ai bước vào, vùngđất huyền thoại trong truyền thuyết cuối cùng hiện ra trước mắt. Khó mà đoánđược Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đang nén chặt những cảm xúc phứctạp thế nào trong cõi lòng.Xưa kia, Khổ Hà và Tiếu Ân chỉ ở ngoài cửa Thần Miếu, gặp được bóngđen và tiểu tiên nữ, còn ba người Phạm Nhàn mới thực sự bước vào Thần Miếu.Phạm Nhàn phải bình tĩnh hơn, bởi đoán ra được nguồn gốc Thần Miếu từđoạn đối thoại với giọng nói trong miếu. Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại trênnhững bức bích họa còn sót lại hai bên, sơn đã bong tróc nhiều, không nhìn rõnội dung cụ thể, nhưng Phạm Nhàn vẫn phát hiện ra những dấu vết quen thuộctừ những nét vẽ còn lại.Giống như kiến trúc Thần Miếu ảnh hưởng tới hoàng cung xanh đen trongkinh đô, phong cách vẽ tranh trong Thần Miếu có mối liên hệ với Khánh Miếu,thậm chí tới các quán rượu. Có vẻ Thần Miếu đã tồn tại hàng ngàn năm trên thếgian, mặc dù không can dự nhưng vẫn có ảnh hưởng mơ hồ.Trong Thần Miếu, tuyết rơi nhỏ hơn bên ngoài nhiều, giờ đây tuyết đã tạnh,trên lối đi chỉ có một lớp phấn tuyết mỏng, dấu chân ba người in rõ trên đó, tạothành một đường vân đơn độc, dẫn thẳng vào sâu bên trong Thần Miếu.Dọc đường, chỉ thấy một số kiến trúc sụp đổ, hoang vắng không người ở.Đây không phải tiên cảnh hay thần vực, mà chỉ là nơi hoang tàn như Hoàng đếvà Ngũ Trúc thúc đã nói.Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt nhìn vết chân trên tuyết, suy ngẫm một lát rồitiếp tục dẫn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đi sâu vào trong. Từ lúc vàocánh đồng tuyết, Phạm Nhàn trở thành người dẫn đầu của ba người, dù vếtthương chưa lành và bệnh tình trở nặng, Hải Đường và Vương Thập Tam Langvẫn nhận thấy Phạm Nhàn có nhiều kiến thức hơn xa người thường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vũ khí của Hải Đường vẫn là thanh nhuyễn kiếm bên hông, còn VươngThập Tam Lang không hiểu lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ giống như thợ săn, ánhmắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thần Miếu hé mở.Ba người im lặng canh giữ trước cửa Thần Miếu.Phạm Nhàn nhận ra thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, nênmới nhắm mắt ngồi xuống. Trước khi vào Thần Miếu, ít nhất y phải đảm bảo cóthể di chuyển, nếu phải chạy trốn, chí ít cũng sẽ không vướng víu Hải Đường vàVương Thập Tam Lang. Thần Miếu ở ngay trước mắt, cửa Thần Miếu đã mở,đợi hàng vạn năm rồi, không nên nôn nóng trong giây lát.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn từ từ mở mắt ra, hấp thụ đầy đủ thiênđịa nguyên khí qua ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, sửa chữa không ít kinh mạchbên trong, chân nguyên tích tụ tại tuyết sơn sau lưng cũng có thể chậm rãi lưuchuyển.Tinh thần Phạm Nhàn khá hơn nhiều, đã sẵn sàng bước vào Thần Miếu.Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại ở cửa Thần Miếu, lúc này Vương Thập TamLang cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó. Chỉ nghe tiếng ken két, một chúchim non đáng yêu đi ra từ trong Thần Miếu, kêu lên hai tiếng về phía ba ngườiđang căng thẳng bên ngoài.Con chim nhỏ này toàn thân xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ, toát lên vẻ thanhkhiết. Ba người bên ngoài Thần Miếu nhìn thấy chú chim nhỏ đi đến, khôngkhỏi sững sờ, không ngờ ra đón khách ở Thần Miếu không phải là yêu ma quỷquái gì mà chỉ là một chú chim nhỏ.Chim xanh nhiệt tình dò xét."Đi thôi." Hải Đường nhìn chú chim xinh đẹp, trong lòng rung động, vôthức nói, đỡ Phạm Nhàn đứng dậy từ trên tuyết.Tinh thần Phạm Nhàn lúc này đã khá hơn rất nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói:"Vào thôi."o O oMỗi Thần Miếu là một thế giới, sau cánh cửa tất nhiên là thế giới khác.Nhưng không giống tưởng tượng, phía sau cửa lớn Thần Miếu không phải tiêncảnh, cũng không như Hải Đường tưởng tượng, chú chim xanh kêu chiêm chiếpmột tiếng rồi bay đi, không có sinh vật đáng yêu nào khác ra đón khách khứađang mệt mỏi.Bên trong Thần Miếu vẫn là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảngtrường là những kiến trúc khổng lồ. Tuy cao lớn nhưng các kiến trúc bị tườngđá đen bên ngoài che khuất, người dưới chân núi Tuyết chắc chắn không thểnhìn thấy.Chất liệu, kiến trúc, chiều cao và chiều rộng của các công trình này khôngthuộc về thế giới mà con người hiện tại đang sống. Hai bên tường có vài vệt tàntích của tranh vẽ đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn những nét vẽ mờ nhạt và màusắc đã phai.Ba người Phạm Nhàn đi trên lối đi trong Thần Miếu, ngẩng đầu là bầu trờituyết, cúi đầu là mặt đất tuyết, chỉ thấy trời đất vẫn im lìm, cảnh tượng chungquanh dường như không tồn tại thực sự.Ba người như ba chấm đen, im lặng bước đi trên đường. Giọng nói trongThần Miếu không còn vang lên nữa, dường như người trong miếu không quantâm họ từ đâu đến, cũng không chỉ dẫn họ đi tới đâu.Vì vậy, ba người Phạm Nhàn chỉ im lặng, tùy ý đi trên lối đi trong ThầnMiếu, ánh mắt bình tĩnh quan sát những mái hiên kiến trúc và bệ đá lướt quabên cạnh. Bề ngoài bình thường nhưng trong lòng họ đã nổi lên sóng gió, bởiđây là bên trong Thần Miếu, có lẽ thế giới này chưa từng có ai bước vào, vùngđất huyền thoại trong truyền thuyết cuối cùng hiện ra trước mắt. Khó mà đoánđược Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đang nén chặt những cảm xúc phứctạp thế nào trong cõi lòng.Xưa kia, Khổ Hà và Tiếu Ân chỉ ở ngoài cửa Thần Miếu, gặp được bóngđen và tiểu tiên nữ, còn ba người Phạm Nhàn mới thực sự bước vào Thần Miếu.Phạm Nhàn phải bình tĩnh hơn, bởi đoán ra được nguồn gốc Thần Miếu từđoạn đối thoại với giọng nói trong miếu. Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại trênnhững bức bích họa còn sót lại hai bên, sơn đã bong tróc nhiều, không nhìn rõnội dung cụ thể, nhưng Phạm Nhàn vẫn phát hiện ra những dấu vết quen thuộctừ những nét vẽ còn lại.Giống như kiến trúc Thần Miếu ảnh hưởng tới hoàng cung xanh đen trongkinh đô, phong cách vẽ tranh trong Thần Miếu có mối liên hệ với Khánh Miếu,thậm chí tới các quán rượu. Có vẻ Thần Miếu đã tồn tại hàng ngàn năm trên thếgian, mặc dù không can dự nhưng vẫn có ảnh hưởng mơ hồ.Trong Thần Miếu, tuyết rơi nhỏ hơn bên ngoài nhiều, giờ đây tuyết đã tạnh,trên lối đi chỉ có một lớp phấn tuyết mỏng, dấu chân ba người in rõ trên đó, tạothành một đường vân đơn độc, dẫn thẳng vào sâu bên trong Thần Miếu.Dọc đường, chỉ thấy một số kiến trúc sụp đổ, hoang vắng không người ở.Đây không phải tiên cảnh hay thần vực, mà chỉ là nơi hoang tàn như Hoàng đếvà Ngũ Trúc thúc đã nói.Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt nhìn vết chân trên tuyết, suy ngẫm một lát rồitiếp tục dẫn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đi sâu vào trong. Từ lúc vàocánh đồng tuyết, Phạm Nhàn trở thành người dẫn đầu của ba người, dù vếtthương chưa lành và bệnh tình trở nặng, Hải Đường và Vương Thập Tam Langvẫn nhận thấy Phạm Nhàn có nhiều kiến thức hơn xa người thường.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vũ khí của Hải Đường vẫn là thanh nhuyễn kiếm bên hông, còn VươngThập Tam Lang không hiểu lấy từ đâu ra một cây gậy gỗ giống như thợ săn, ánhmắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cánh cửa Thần Miếu hé mở.Ba người im lặng canh giữ trước cửa Thần Miếu.Phạm Nhàn nhận ra thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, nênmới nhắm mắt ngồi xuống. Trước khi vào Thần Miếu, ít nhất y phải đảm bảo cóthể di chuyển, nếu phải chạy trốn, chí ít cũng sẽ không vướng víu Hải Đường vàVương Thập Tam Lang. Thần Miếu ở ngay trước mắt, cửa Thần Miếu đã mở,đợi hàng vạn năm rồi, không nên nôn nóng trong giây lát.Không biết bao lâu sau, Phạm Nhàn từ từ mở mắt ra, hấp thụ đầy đủ thiênđịa nguyên khí qua ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông, sửa chữa không ít kinh mạchbên trong, chân nguyên tích tụ tại tuyết sơn sau lưng cũng có thể chậm rãi lưuchuyển.Tinh thần Phạm Nhàn khá hơn nhiều, đã sẵn sàng bước vào Thần Miếu.Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại ở cửa Thần Miếu, lúc này Vương Thập TamLang cũng đang căng thẳng nhìn về phía đó. Chỉ nghe tiếng ken két, một chúchim non đáng yêu đi ra từ trong Thần Miếu, kêu lên hai tiếng về phía ba ngườiđang căng thẳng bên ngoài.Con chim nhỏ này toàn thân xanh biếc, vô cùng đẹp đẽ, toát lên vẻ thanhkhiết. Ba người bên ngoài Thần Miếu nhìn thấy chú chim nhỏ đi đến, khôngkhỏi sững sờ, không ngờ ra đón khách ở Thần Miếu không phải là yêu ma quỷquái gì mà chỉ là một chú chim nhỏ.Chim xanh nhiệt tình dò xét."Đi thôi." Hải Đường nhìn chú chim xinh đẹp, trong lòng rung động, vôthức nói, đỡ Phạm Nhàn đứng dậy từ trên tuyết.Tinh thần Phạm Nhàn lúc này đã khá hơn rất nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói:"Vào thôi."o O oMỗi Thần Miếu là một thế giới, sau cánh cửa tất nhiên là thế giới khác.Nhưng không giống tưởng tượng, phía sau cửa lớn Thần Miếu không phải tiêncảnh, cũng không như Hải Đường tưởng tượng, chú chim xanh kêu chiêm chiếpmột tiếng rồi bay đi, không có sinh vật đáng yêu nào khác ra đón khách khứađang mệt mỏi.Bên trong Thần Miếu vẫn là một quảng trường rộng lớn. Xung quanh quảngtrường là những kiến trúc khổng lồ. Tuy cao lớn nhưng các kiến trúc bị tườngđá đen bên ngoài che khuất, người dưới chân núi Tuyết chắc chắn không thểnhìn thấy.Chất liệu, kiến trúc, chiều cao và chiều rộng của các công trình này khôngthuộc về thế giới mà con người hiện tại đang sống. Hai bên tường có vài vệt tàntích của tranh vẽ đã bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn những nét vẽ mờ nhạt và màusắc đã phai.Ba người Phạm Nhàn đi trên lối đi trong Thần Miếu, ngẩng đầu là bầu trờituyết, cúi đầu là mặt đất tuyết, chỉ thấy trời đất vẫn im lìm, cảnh tượng chungquanh dường như không tồn tại thực sự.Ba người như ba chấm đen, im lặng bước đi trên đường. Giọng nói trongThần Miếu không còn vang lên nữa, dường như người trong miếu không quantâm họ từ đâu đến, cũng không chỉ dẫn họ đi tới đâu.Vì vậy, ba người Phạm Nhàn chỉ im lặng, tùy ý đi trên lối đi trong ThầnMiếu, ánh mắt bình tĩnh quan sát những mái hiên kiến trúc và bệ đá lướt quabên cạnh. Bề ngoài bình thường nhưng trong lòng họ đã nổi lên sóng gió, bởiđây là bên trong Thần Miếu, có lẽ thế giới này chưa từng có ai bước vào, vùngđất huyền thoại trong truyền thuyết cuối cùng hiện ra trước mắt. Khó mà đoánđược Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đang nén chặt những cảm xúc phứctạp thế nào trong cõi lòng.Xưa kia, Khổ Hà và Tiếu Ân chỉ ở ngoài cửa Thần Miếu, gặp được bóngđen và tiểu tiên nữ, còn ba người Phạm Nhàn mới thực sự bước vào Thần Miếu.Phạm Nhàn phải bình tĩnh hơn, bởi đoán ra được nguồn gốc Thần Miếu từđoạn đối thoại với giọng nói trong miếu. Ánh mắt Phạm Nhàn dừng lại trênnhững bức bích họa còn sót lại hai bên, sơn đã bong tróc nhiều, không nhìn rõnội dung cụ thể, nhưng Phạm Nhàn vẫn phát hiện ra những dấu vết quen thuộctừ những nét vẽ còn lại.Giống như kiến trúc Thần Miếu ảnh hưởng tới hoàng cung xanh đen trongkinh đô, phong cách vẽ tranh trong Thần Miếu có mối liên hệ với Khánh Miếu,thậm chí tới các quán rượu. Có vẻ Thần Miếu đã tồn tại hàng ngàn năm trên thếgian, mặc dù không can dự nhưng vẫn có ảnh hưởng mơ hồ.Trong Thần Miếu, tuyết rơi nhỏ hơn bên ngoài nhiều, giờ đây tuyết đã tạnh,trên lối đi chỉ có một lớp phấn tuyết mỏng, dấu chân ba người in rõ trên đó, tạothành một đường vân đơn độc, dẫn thẳng vào sâu bên trong Thần Miếu.Dọc đường, chỉ thấy một số kiến trúc sụp đổ, hoang vắng không người ở.Đây không phải tiên cảnh hay thần vực, mà chỉ là nơi hoang tàn như Hoàng đếvà Ngũ Trúc thúc đã nói.Phạm Nhàn thu hồi ánh mắt nhìn vết chân trên tuyết, suy ngẫm một lát rồitiếp tục dẫn Hải Đường và Vương Thập Tam Lang đi sâu vào trong. Từ lúc vàocánh đồng tuyết, Phạm Nhàn trở thành người dẫn đầu của ba người, dù vếtthương chưa lành và bệnh tình trở nặng, Hải Đường và Vương Thập Tam Langvẫn nhận thấy Phạm Nhàn có nhiều kiến thức hơn xa người thường.