Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2014: Trong miếu có người 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ khi bước chân vào Thần Miếu cho đến bây giờ, tâm trạng của PhạmNhàn đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo dị thường. Đúng vậy, đối với Thần Miếu yvẫn chưa có những hiểu biết thực sự, y phải ép bản thân mình bình tĩnh lại,không nên coi đối phương là thần linh, mà chỉ có thể coi đối phương là một hữuthể thực sự. Hơn nữa, y cũng mơ hồ đoán được chuyến đi Thần Miếu này quáthuận lợi, chắc chắn là vị tiên nhân trong miếu có yêu cầu gì đó đối với bangười họ, thậm chí y đã đoán được phần nào của yêu cầu đó."Thần đạo suy vi, đại đạo bất thịnh, lạc lối ngã ba đường, cùng chỉ nonsông, gió mây phẫn nộ, chí an xã tắc, cho nên..."Hình người do những điểm sáng trên bục tuyết tụ lại im lặng một lúc, độtnhiên lên tiếng đọc một đoạn văn cổ xưa hoa mỹ. Có điều ý chính rất đơn giản,vị tiên nhân trong Thần Miếu hy vọng Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương ThậpTam Lang ba người có thể trở thành sứ giả của Thần Miếu, thay mặt Thần Miếubí mật quan sát thiên hạ rồi chọn thời điểm thích hợp quay lại Thần Miếu để báocáo với người trong miếu.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hai ngườilộ vẻ phức tạp. Họ đâu có ngờ rằng, vừa bước chân vào Thần Miếu, vị tiên nhântrong đó lại không hóa đá ba người mà giao cho họ nhiệm vụ quan trọng màcũng phi lý như vậy.Thay mặt Thần Miếu quan sát việc đời? Sau này ba người rời khỏi đây, chắcchắn cả đời sẽ không bao giờ quay lại, mà người trong miếu thì không thể rangoài can thiệp thế sự, vậy làm sao kiểm soát được bọn họ?Đó là một yêu cầu rất đơn giản, trong mắt các đệ tử Thiên Nhất đạo, có lẽđó là sứ mệnh tối cao và vinh dự vô cùng. Nhưng với Phạm Nhàn, điều này chỉlà bằng chứng xác nhận cho suy đoán của y."Hay là... đây chính là người mang Thiên Mạch trong truyền thuyết?" HảiĐường thầm rung động, nghĩ tới một danh từ. Trong truyền thuyết, người mangThiên Mạch được gọi là huyết mạch thượng thiên, cứ cách vài trăm năm lạithức tỉnh một lần. Họ có thể đại diện cho sức mạnh chiến đấu không thể cảnnổi, hoặc đại diện cho trí tuệ và tài năng vô song, nhưng cuối cùng những nhânvật truyền thuyết ấy đều biến mất vô tung vô ảnh.Sau khi rời ngọn núi xanh, Hải Đường cũng được triều đình Bắc Tề tuyêntruyền là người mang Thiên Mạch thế hệ này, được gọi là thiên tài. Có điều, côbiết rõ mình không phải những nhân vật trong truyền thuyết ấy, so với cô, PhạmNhàn vẫn bình tĩnh khi đối mặt với tiên nhân, tiểu quái vật có thể phun ra cảtrăm bài thơ trong một đêm mới thực sự giống người mang Thiên Mạch."Không phải người mang Thiên Mạch, thân phận đó chỉ là sứ giả của ThầnMiếu." Phạm Nhàn đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng, giải thích với haingười bạn: "Thần Miếu này đã hoang phế, ngoại trừ vị tiên nhân kia, không tìmđược sứ giả nào khác có thể quan sát thế sự... Nói chính xác hơn, những sứ giảđó đều đã chết ở nhân gian. Nếu không muốn bị thế gian lãng quên, Thần Miếubuộc phải tìm được sứ giả mới.""Thật trùng hợp, ba chúng ta đến Thần Miếu, cho vị tiên nhân này một cơhội. Đối với người ấy mà nói, đây cũng không phải là ván cờ gì, bởi hắn tinrằng các cao thủ trên giang hồ rất sẵn lòng thay Thần Miếu cao quý xem xét thếgian.""Ngay cả sư phụ ngươi trước lúc lâm chung còn nhớ mãi không quên ThầnMiếu, huống hồ là kẻ khác." Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, cúiđầu nói: "Các ngươi muốn làm thì cứ làm đi, chắc chắn đây cũng là nhữngngười ngoài đầu tiên nhận chức vụ sứ giả của Thần Miếu, bọn họ cũng khôngcó quy chế gì."Điều rất kỳ lạ là, Phạm Nhàn nói những lời đó như thể đang nói trước mặt vịtiên nhân trên bục tuyết kia, dường như y hoàn toàn không lo tiên nhân đó tứcgiận. Thật vậy, trên khuôn mặt già nua hợp thành từ điểm sáng của tiên nhânkhông có chút biểu cảm nào, ông chỉ lạnh lùng im lặng chờ đợi câu trả lời từ bangười phía dưới."Sứ giả trong miếu đã chết sạch, đương nhiên, vốn dĩ số lượng sứ giả trongmiếu cũng không nhiều, nên ngươi mới muốn dùng ba chúng ta làm tai mắt chomình. Nhưng vấn đề là, ngươi không thể khống chế hành động của chúng ta saukhi rời miếu, ngươi chỉ đang thực hiện lựa chọn duy nhất có thể trong tình thếkhông còn sự lựa chọn." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn điểm sáng kia, khóemiệng hơi nhếch lên nói: "Có điều, ta vẫn muốn có chút lợi ích nào đó. Theophân tích của ta, người mang Thiên Mạch chẳng qua là trong dòng sông lịch sử,ngươi thông qua những sứ giả đi khắp thiên hạ, truyền dạy một số kiến thứckhông tương xứng với thời đại cho những người đó.""Nói như vậy, Khổ Hà đại sư là người mang Thiên Mạch, Hoàng đế lão tửcủa ta cũng là người mang Thiên Mạch. Ai cũng nói người mang Thiên Mạch.Cứ mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng rõ ràng, mấy chục năm gần đâyở lục địa này nhộn nhịp hơn không ít."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Từ khi bước chân vào Thần Miếu cho đến bây giờ, tâm trạng của Phạm
Nhàn đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo dị thường. Đúng vậy, đối với Thần Miếu y
vẫn chưa có những hiểu biết thực sự, y phải ép bản thân mình bình tĩnh lại,
không nên coi đối phương là thần linh, mà chỉ có thể coi đối phương là một hữu
thể thực sự. Hơn nữa, y cũng mơ hồ đoán được chuyến đi Thần Miếu này quá
thuận lợi, chắc chắn là vị tiên nhân trong miếu có yêu cầu gì đó đối với ba
người họ, thậm chí y đã đoán được phần nào của yêu cầu đó.
"Thần đạo suy vi, đại đạo bất thịnh, lạc lối ngã ba đường, cùng chỉ non
sông, gió mây phẫn nộ, chí an xã tắc, cho nên..."
Hình người do những điểm sáng trên bục tuyết tụ lại im lặng một lúc, đột
nhiên lên tiếng đọc một đoạn văn cổ xưa hoa mỹ. Có điều ý chính rất đơn giản,
vị tiên nhân trong Thần Miếu hy vọng Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương Thập
Tam Lang ba người có thể trở thành sứ giả của Thần Miếu, thay mặt Thần Miếu
bí mật quan sát thiên hạ rồi chọn thời điểm thích hợp quay lại Thần Miếu để báo
cáo với người trong miếu.
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hai người
lộ vẻ phức tạp. Họ đâu có ngờ rằng, vừa bước chân vào Thần Miếu, vị tiên nhân
trong đó lại không hóa đá ba người mà giao cho họ nhiệm vụ quan trọng mà
cũng phi lý như vậy.
Thay mặt Thần Miếu quan sát việc đời? Sau này ba người rời khỏi đây, chắc
chắn cả đời sẽ không bao giờ quay lại, mà người trong miếu thì không thể ra
ngoài can thiệp thế sự, vậy làm sao kiểm soát được bọn họ?
Đó là một yêu cầu rất đơn giản, trong mắt các đệ tử Thiên Nhất đạo, có lẽ
đó là sứ mệnh tối cao và vinh dự vô cùng. Nhưng với Phạm Nhàn, điều này chỉ
là bằng chứng xác nhận cho suy đoán của y.
"Hay là... đây chính là người mang Thiên Mạch trong truyền thuyết?" Hải
Đường thầm rung động, nghĩ tới một danh từ. Trong truyền thuyết, người mang
Thiên Mạch được gọi là huyết mạch thượng thiên, cứ cách vài trăm năm lại
thức tỉnh một lần. Họ có thể đại diện cho sức mạnh chiến đấu không thể cản
nổi, hoặc đại diện cho trí tuệ và tài năng vô song, nhưng cuối cùng những nhân
vật truyền thuyết ấy đều biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi rời ngọn núi xanh, Hải Đường cũng được triều đình Bắc Tề tuyên
truyền là người mang Thiên Mạch thế hệ này, được gọi là thiên tài. Có điều, cô
biết rõ mình không phải những nhân vật trong truyền thuyết ấy, so với cô, Phạm
Nhàn vẫn bình tĩnh khi đối mặt với tiên nhân, tiểu quái vật có thể phun ra cả
trăm bài thơ trong một đêm mới thực sự giống người mang Thiên Mạch.
"Không phải người mang Thiên Mạch, thân phận đó chỉ là sứ giả của Thần
Miếu." Phạm Nhàn đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng, giải thích với hai
người bạn: "Thần Miếu này đã hoang phế, ngoại trừ vị tiên nhân kia, không tìm
được sứ giả nào khác có thể quan sát thế sự... Nói chính xác hơn, những sứ giả
đó đều đã chết ở nhân gian. Nếu không muốn bị thế gian lãng quên, Thần Miếu
buộc phải tìm được sứ giả mới."
"Thật trùng hợp, ba chúng ta đến Thần Miếu, cho vị tiên nhân này một cơ
hội. Đối với người ấy mà nói, đây cũng không phải là ván cờ gì, bởi hắn tin
rằng các cao thủ trên giang hồ rất sẵn lòng thay Thần Miếu cao quý xem xét thế
gian."
"Ngay cả sư phụ ngươi trước lúc lâm chung còn nhớ mãi không quên Thần
Miếu, huống hồ là kẻ khác." Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, cúi
đầu nói: "Các ngươi muốn làm thì cứ làm đi, chắc chắn đây cũng là những
người ngoài đầu tiên nhận chức vụ sứ giả của Thần Miếu, bọn họ cũng không
có quy chế gì."
Điều rất kỳ lạ là, Phạm Nhàn nói những lời đó như thể đang nói trước mặt vị
tiên nhân trên bục tuyết kia, dường như y hoàn toàn không lo tiên nhân đó tức
giận. Thật vậy, trên khuôn mặt già nua hợp thành từ điểm sáng của tiên nhân
không có chút biểu cảm nào, ông chỉ lạnh lùng im lặng chờ đợi câu trả lời từ ba
người phía dưới.
"Sứ giả trong miếu đã chết sạch, đương nhiên, vốn dĩ số lượng sứ giả trong
miếu cũng không nhiều, nên ngươi mới muốn dùng ba chúng ta làm tai mắt cho
mình. Nhưng vấn đề là, ngươi không thể khống chế hành động của chúng ta sau
khi rời miếu, ngươi chỉ đang thực hiện lựa chọn duy nhất có thể trong tình thế
không còn sự lựa chọn." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn điểm sáng kia, khóe
miệng hơi nhếch lên nói: "Có điều, ta vẫn muốn có chút lợi ích nào đó. Theo
phân tích của ta, người mang Thiên Mạch chẳng qua là trong dòng sông lịch sử,
ngươi thông qua những sứ giả đi khắp thiên hạ, truyền dạy một số kiến thức
không tương xứng với thời đại cho những người đó."
"Nói như vậy, Khổ Hà đại sư là người mang Thiên Mạch, Hoàng đế lão tử
của ta cũng là người mang Thiên Mạch. Ai cũng nói người mang Thiên Mạch.
Cứ mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng rõ ràng, mấy chục năm gần đây
ở lục địa này nhộn nhịp hơn không ít."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Từ khi bước chân vào Thần Miếu cho đến bây giờ, tâm trạng của PhạmNhàn đã trở nên bình tĩnh và tỉnh táo dị thường. Đúng vậy, đối với Thần Miếu yvẫn chưa có những hiểu biết thực sự, y phải ép bản thân mình bình tĩnh lại,không nên coi đối phương là thần linh, mà chỉ có thể coi đối phương là một hữuthể thực sự. Hơn nữa, y cũng mơ hồ đoán được chuyến đi Thần Miếu này quáthuận lợi, chắc chắn là vị tiên nhân trong miếu có yêu cầu gì đó đối với bangười họ, thậm chí y đã đoán được phần nào của yêu cầu đó."Thần đạo suy vi, đại đạo bất thịnh, lạc lối ngã ba đường, cùng chỉ nonsông, gió mây phẫn nộ, chí an xã tắc, cho nên..."Hình người do những điểm sáng trên bục tuyết tụ lại im lặng một lúc, độtnhiên lên tiếng đọc một đoạn văn cổ xưa hoa mỹ. Có điều ý chính rất đơn giản,vị tiên nhân trong Thần Miếu hy vọng Phạm Nhàn, Hải Đường và Vương ThậpTam Lang ba người có thể trở thành sứ giả của Thần Miếu, thay mặt Thần Miếubí mật quan sát thiên hạ rồi chọn thời điểm thích hợp quay lại Thần Miếu để báocáo với người trong miếu.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang chìm vào suy nghĩ, ánh mắt hai ngườilộ vẻ phức tạp. Họ đâu có ngờ rằng, vừa bước chân vào Thần Miếu, vị tiên nhântrong đó lại không hóa đá ba người mà giao cho họ nhiệm vụ quan trọng màcũng phi lý như vậy.Thay mặt Thần Miếu quan sát việc đời? Sau này ba người rời khỏi đây, chắcchắn cả đời sẽ không bao giờ quay lại, mà người trong miếu thì không thể rangoài can thiệp thế sự, vậy làm sao kiểm soát được bọn họ?Đó là một yêu cầu rất đơn giản, trong mắt các đệ tử Thiên Nhất đạo, có lẽđó là sứ mệnh tối cao và vinh dự vô cùng. Nhưng với Phạm Nhàn, điều này chỉlà bằng chứng xác nhận cho suy đoán của y."Hay là... đây chính là người mang Thiên Mạch trong truyền thuyết?" HảiĐường thầm rung động, nghĩ tới một danh từ. Trong truyền thuyết, người mangThiên Mạch được gọi là huyết mạch thượng thiên, cứ cách vài trăm năm lạithức tỉnh một lần. Họ có thể đại diện cho sức mạnh chiến đấu không thể cảnnổi, hoặc đại diện cho trí tuệ và tài năng vô song, nhưng cuối cùng những nhânvật truyền thuyết ấy đều biến mất vô tung vô ảnh.Sau khi rời ngọn núi xanh, Hải Đường cũng được triều đình Bắc Tề tuyêntruyền là người mang Thiên Mạch thế hệ này, được gọi là thiên tài. Có điều, côbiết rõ mình không phải những nhân vật trong truyền thuyết ấy, so với cô, PhạmNhàn vẫn bình tĩnh khi đối mặt với tiên nhân, tiểu quái vật có thể phun ra cảtrăm bài thơ trong một đêm mới thực sự giống người mang Thiên Mạch."Không phải người mang Thiên Mạch, thân phận đó chỉ là sứ giả của ThầnMiếu." Phạm Nhàn đột nhiên phá vỡ bầu không khí im lặng, giải thích với haingười bạn: "Thần Miếu này đã hoang phế, ngoại trừ vị tiên nhân kia, không tìmđược sứ giả nào khác có thể quan sát thế sự... Nói chính xác hơn, những sứ giảđó đều đã chết ở nhân gian. Nếu không muốn bị thế gian lãng quên, Thần Miếubuộc phải tìm được sứ giả mới.""Thật trùng hợp, ba chúng ta đến Thần Miếu, cho vị tiên nhân này một cơhội. Đối với người ấy mà nói, đây cũng không phải là ván cờ gì, bởi hắn tinrằng các cao thủ trên giang hồ rất sẵn lòng thay Thần Miếu cao quý xem xét thếgian.""Ngay cả sư phụ ngươi trước lúc lâm chung còn nhớ mãi không quên ThầnMiếu, huống hồ là kẻ khác." Phạm Nhàn liếc nhìn Vương Thập Tam Lang, cúiđầu nói: "Các ngươi muốn làm thì cứ làm đi, chắc chắn đây cũng là nhữngngười ngoài đầu tiên nhận chức vụ sứ giả của Thần Miếu, bọn họ cũng khôngcó quy chế gì."Điều rất kỳ lạ là, Phạm Nhàn nói những lời đó như thể đang nói trước mặt vịtiên nhân trên bục tuyết kia, dường như y hoàn toàn không lo tiên nhân đó tứcgiận. Thật vậy, trên khuôn mặt già nua hợp thành từ điểm sáng của tiên nhânkhông có chút biểu cảm nào, ông chỉ lạnh lùng im lặng chờ đợi câu trả lời từ bangười phía dưới."Sứ giả trong miếu đã chết sạch, đương nhiên, vốn dĩ số lượng sứ giả trongmiếu cũng không nhiều, nên ngươi mới muốn dùng ba chúng ta làm tai mắt chomình. Nhưng vấn đề là, ngươi không thể khống chế hành động của chúng ta saukhi rời miếu, ngươi chỉ đang thực hiện lựa chọn duy nhất có thể trong tình thếkhông còn sự lựa chọn." Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, nhìn điểm sáng kia, khóemiệng hơi nhếch lên nói: "Có điều, ta vẫn muốn có chút lợi ích nào đó. Theophân tích của ta, người mang Thiên Mạch chẳng qua là trong dòng sông lịch sử,ngươi thông qua những sứ giả đi khắp thiên hạ, truyền dạy một số kiến thứckhông tương xứng với thời đại cho những người đó.""Nói như vậy, Khổ Hà đại sư là người mang Thiên Mạch, Hoàng đế lão tửcủa ta cũng là người mang Thiên Mạch. Ai cũng nói người mang Thiên Mạch.Cứ mấy trăm năm mới xuất hiện một lần, nhưng rõ ràng, mấy chục năm gần đâyở lục địa này nhộn nhịp hơn không ít."