Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2013: Trong miếu có người 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại hỏiba câu hỏi đó. Lúc này, Phạm Nhàn chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt bình tĩnhvà lạnh lùng lạ thường, nhìn vị tiên nhân đang im lặng, qua quan sát tỉ mỉ, cuốicùng xác nhận phán đoán của mình."Các ngươi vẫn là các ngươi, các ngươi từ nơi nào đến thì sẽ quay về nơiđó."Tay áo của tiên nhân bay phấp phới, giọng nói vẫn ấm áp, câu trả lời vẫnhuyền ảo như vậy. Câu trả lời này nghe thật dễ chịu đối với Hải Đường vàVương Thập Tam Lang, có lẽ với bất cứ ai cũng thế.Nhưng Phạm Nhàn chỉ muốn được đáp lại như thế. Y bình tĩnh nhìn thẳngbóng hình sáng lấp lánh trên không, thầm nghĩ rằng việc tìm kiếm dữ liệu cầnnhiều thời gian đến vậy, có vẻ năng lượng của Thần Miếu thực sự sắp cạn kiệt.Rõ ràng tiên nhân không hề tức giận trước hành động đứng thẳng và nhìnchăm chăm của Phạm Nhàn. Trong tia sáng, tiên nhân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn."Ta không muốn câu trả lời đó." Phạm Nhàn nói."Câu trả lời chỉ là câu trả lời, cần hay không là vấn đề tại tâm." Tiên nhânThần Miếu trả lời vẫn mang khí chất thần bí.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn biết quá khứ của ThầnMiếu."Tiên nhân lại im lặng, ánh sáng bao quanh y phục tiên nhân lập tức mờ đinhiều. Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, thầm cầu nguyện: Nếu ngươithực sự chỉ là hình ảnh 3D, nếu ngươi thực sự chỉ là hướng dẫn viên của bảotàng này, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể lại quãng lịch sử đã bịchôn vùi này.Nếu có ai thực sự đặt chân vào Thần Miếu huyền thoại, họ sẽ muốn phépthuật biến đá thành vàng, trường sinh bất lão, hay những công pháp vô thươngthần kỳ. Nhưng Phạm Nhàn lại khác, điều y muốn biết nhất là lịch sử ThầnMiếu. Y từng nói hai chữ bảo tàng ở ngoài cửa Thần Miếu, nhưng rõ ràng ngườitrong Thần Miếu không đoán ra linh hồn trong cơ thể Phạm Nhàn có liên quanvới họ.Ống tay áo của vị tiên nhân cứng đờ một hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt đi nhiều.Có lẽ những suy nghĩ giống người trong làn ánh sáng đang cân nhắc cho phéptiếp cận điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì sao Thần Miếu xuất hiện, xuất hiện làm gì, quá khứ, hiện tại và tương laicủa nó ra sao? Đó mới là mục tiêu câu hỏi của Phạm Nhàn. Sau câu hỏi củaPhạm Nhàn, vị tiên nhân hóa thân từ chim xanh im lặng, Hải Đường và VươngThập Tam Lang cũng nhận ra thay đổi trong cảm xúc của Phạm Nhàn, cố nénnỗi căng thẳng trong lòng mà ngẩng đầu lên.Trong Thần Miếu kỳ ảo giữa băng tuyết, chỉ có Phạm Nhàn giữ được bìnhtĩnh. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mạnh mẽ đến thế cũng trở thành trẻthơ trước ánh mắt của vị tiên nhân trên tuyết đài, không dám vô lễ.Sau một hồi im lặng, vị tiên nhân nói với Phạm Nhàn dưới chân mình: "Đâykhông phải phạm trù phàm nhân có thể tiếp cận hay hiểu được.""Ta chưa bao giờ nghĩ mình là phàm nhân." Phạm Nhàn nhìn những điểmsáng trên không, hạ giọng: "Tương tự, ta cũng không nghĩ ngươi là tiên nhân."Thần Miếu có thể ảnh hưởng mơ hồ tới lịch sử hàng ngàn năm trên lục địa,lại có quy tắc không can thiệp thế sự. Phạm Nhàn rất rõ, để duy trì vị thế caosiêu, bí ẩn, dù là di tích hay thứ gì khác, Thần Miếu sẽ tự trang điểm thành mộtthực thể mơ hồ như trong truyền thuyết."Nếu không chịu nói, xin nói cho biết, sao ngươi mời chúng ta đến ThầnMiếu?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào vị tiên nhân huyễn hóa từ ánh sáng, bìnhtĩnh nói: "Chưa bao giờ có phàm nhân được vào Thần Miếu, ngài để chúng tavào chắc có yêu cầu gì đó."Lúc này, từ đoạn đối thoại giữa Phạm Nhàn và vị tiên nhân, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang nghe ra điều khả nghi, chậm rãi đứng dậy. Họ kinh ngạctrước thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn khi đối mặt với thực thể tối cao ngoàitầm hiểu biết của con người.Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn không hiểu, liệu PhạmNhàn có thật sự định thương lượng gì với vị tiên nhân trong Thần Miếu? Tạisao y không vội tìm đại sư mù? Hải Đường đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhìntheo hướng đôi mắt y lên không trung, chỉ một cái liếc nhìn đã tiêu hao hết canđảm của cô. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim cô xao động, Phạm Nhàn vẫn đứngthẳng trước mặt vị tiên nhân, tại sao cô lại không làm được?"Ta từng làm nhiều nghề trên đời này, nhưng công việc ta thạo nhất vẫn làkinh doanh." Phạm Nhàn nói: "Cho nên ta là một thương nhân chỉ biết có lợiích, ta không thích không làm mà hưởng, cũng không muốn vì bị bao phủ trongánh hào quang của Thần Miếu mà làm ra những điều gì có hại cho lợi ích củamình. Ngài muốn chúng ta làm gì cho Thần Miếu thì phải có đền bù xứngđáng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại hỏiba câu hỏi đó. Lúc này, Phạm Nhàn chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt bình tĩnhvà lạnh lùng lạ thường, nhìn vị tiên nhân đang im lặng, qua quan sát tỉ mỉ, cuốicùng xác nhận phán đoán của mình."Các ngươi vẫn là các ngươi, các ngươi từ nơi nào đến thì sẽ quay về nơiđó."Tay áo của tiên nhân bay phấp phới, giọng nói vẫn ấm áp, câu trả lời vẫnhuyền ảo như vậy. Câu trả lời này nghe thật dễ chịu đối với Hải Đường vàVương Thập Tam Lang, có lẽ với bất cứ ai cũng thế.Nhưng Phạm Nhàn chỉ muốn được đáp lại như thế. Y bình tĩnh nhìn thẳngbóng hình sáng lấp lánh trên không, thầm nghĩ rằng việc tìm kiếm dữ liệu cầnnhiều thời gian đến vậy, có vẻ năng lượng của Thần Miếu thực sự sắp cạn kiệt.Rõ ràng tiên nhân không hề tức giận trước hành động đứng thẳng và nhìnchăm chăm của Phạm Nhàn. Trong tia sáng, tiên nhân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn."Ta không muốn câu trả lời đó." Phạm Nhàn nói."Câu trả lời chỉ là câu trả lời, cần hay không là vấn đề tại tâm." Tiên nhânThần Miếu trả lời vẫn mang khí chất thần bí.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn biết quá khứ của ThầnMiếu."Tiên nhân lại im lặng, ánh sáng bao quanh y phục tiên nhân lập tức mờ đinhiều. Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, thầm cầu nguyện: Nếu ngươithực sự chỉ là hình ảnh 3D, nếu ngươi thực sự chỉ là hướng dẫn viên của bảotàng này, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể lại quãng lịch sử đã bịchôn vùi này.Nếu có ai thực sự đặt chân vào Thần Miếu huyền thoại, họ sẽ muốn phépthuật biến đá thành vàng, trường sinh bất lão, hay những công pháp vô thươngthần kỳ. Nhưng Phạm Nhàn lại khác, điều y muốn biết nhất là lịch sử ThầnMiếu. Y từng nói hai chữ bảo tàng ở ngoài cửa Thần Miếu, nhưng rõ ràng ngườitrong Thần Miếu không đoán ra linh hồn trong cơ thể Phạm Nhàn có liên quanvới họ.Ống tay áo của vị tiên nhân cứng đờ một hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt đi nhiều.Có lẽ những suy nghĩ giống người trong làn ánh sáng đang cân nhắc cho phéptiếp cận điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì sao Thần Miếu xuất hiện, xuất hiện làm gì, quá khứ, hiện tại và tương laicủa nó ra sao? Đó mới là mục tiêu câu hỏi của Phạm Nhàn. Sau câu hỏi củaPhạm Nhàn, vị tiên nhân hóa thân từ chim xanh im lặng, Hải Đường và VươngThập Tam Lang cũng nhận ra thay đổi trong cảm xúc của Phạm Nhàn, cố nénnỗi căng thẳng trong lòng mà ngẩng đầu lên.Trong Thần Miếu kỳ ảo giữa băng tuyết, chỉ có Phạm Nhàn giữ được bìnhtĩnh. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mạnh mẽ đến thế cũng trở thành trẻthơ trước ánh mắt của vị tiên nhân trên tuyết đài, không dám vô lễ.Sau một hồi im lặng, vị tiên nhân nói với Phạm Nhàn dưới chân mình: "Đâykhông phải phạm trù phàm nhân có thể tiếp cận hay hiểu được.""Ta chưa bao giờ nghĩ mình là phàm nhân." Phạm Nhàn nhìn những điểmsáng trên không, hạ giọng: "Tương tự, ta cũng không nghĩ ngươi là tiên nhân."Thần Miếu có thể ảnh hưởng mơ hồ tới lịch sử hàng ngàn năm trên lục địa,lại có quy tắc không can thiệp thế sự. Phạm Nhàn rất rõ, để duy trì vị thế caosiêu, bí ẩn, dù là di tích hay thứ gì khác, Thần Miếu sẽ tự trang điểm thành mộtthực thể mơ hồ như trong truyền thuyết."Nếu không chịu nói, xin nói cho biết, sao ngươi mời chúng ta đến ThầnMiếu?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào vị tiên nhân huyễn hóa từ ánh sáng, bìnhtĩnh nói: "Chưa bao giờ có phàm nhân được vào Thần Miếu, ngài để chúng tavào chắc có yêu cầu gì đó."Lúc này, từ đoạn đối thoại giữa Phạm Nhàn và vị tiên nhân, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang nghe ra điều khả nghi, chậm rãi đứng dậy. Họ kinh ngạctrước thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn khi đối mặt với thực thể tối cao ngoàitầm hiểu biết của con người.Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn không hiểu, liệu PhạmNhàn có thật sự định thương lượng gì với vị tiên nhân trong Thần Miếu? Tạisao y không vội tìm đại sư mù? Hải Đường đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhìntheo hướng đôi mắt y lên không trung, chỉ một cái liếc nhìn đã tiêu hao hết canđảm của cô. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim cô xao động, Phạm Nhàn vẫn đứngthẳng trước mặt vị tiên nhân, tại sao cô lại không làm được?"Ta từng làm nhiều nghề trên đời này, nhưng công việc ta thạo nhất vẫn làkinh doanh." Phạm Nhàn nói: "Cho nên ta là một thương nhân chỉ biết có lợiích, ta không thích không làm mà hưởng, cũng không muốn vì bị bao phủ trongánh hào quang của Thần Miếu mà làm ra những điều gì có hại cho lợi ích củamình. Ngài muốn chúng ta làm gì cho Thần Miếu thì phải có đền bù xứngđáng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hải Đường và Vương Thập Tam Lang không hiểu tại sao Phạm Nhàn lại hỏiba câu hỏi đó. Lúc này, Phạm Nhàn chậm rãi đứng thẳng dậy, đôi mắt bình tĩnhvà lạnh lùng lạ thường, nhìn vị tiên nhân đang im lặng, qua quan sát tỉ mỉ, cuốicùng xác nhận phán đoán của mình."Các ngươi vẫn là các ngươi, các ngươi từ nơi nào đến thì sẽ quay về nơiđó."Tay áo của tiên nhân bay phấp phới, giọng nói vẫn ấm áp, câu trả lời vẫnhuyền ảo như vậy. Câu trả lời này nghe thật dễ chịu đối với Hải Đường vàVương Thập Tam Lang, có lẽ với bất cứ ai cũng thế.Nhưng Phạm Nhàn chỉ muốn được đáp lại như thế. Y bình tĩnh nhìn thẳngbóng hình sáng lấp lánh trên không, thầm nghĩ rằng việc tìm kiếm dữ liệu cầnnhiều thời gian đến vậy, có vẻ năng lượng của Thần Miếu thực sự sắp cạn kiệt.Rõ ràng tiên nhân không hề tức giận trước hành động đứng thẳng và nhìnchăm chăm của Phạm Nhàn. Trong tia sáng, tiên nhân ôn hòa nhìn Phạm Nhàn."Ta không muốn câu trả lời đó." Phạm Nhàn nói."Câu trả lời chỉ là câu trả lời, cần hay không là vấn đề tại tâm." Tiên nhânThần Miếu trả lời vẫn mang khí chất thần bí.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi nói: "Ta muốn biết quá khứ của ThầnMiếu."Tiên nhân lại im lặng, ánh sáng bao quanh y phục tiên nhân lập tức mờ đinhiều. Phạm Nhàn nhìn chằm chằm vào ánh sáng, thầm cầu nguyện: Nếu ngươithực sự chỉ là hình ảnh 3D, nếu ngươi thực sự chỉ là hướng dẫn viên của bảotàng này, vậy hãy hoàn thành nhiệm vụ của mình, kể lại quãng lịch sử đã bịchôn vùi này.Nếu có ai thực sự đặt chân vào Thần Miếu huyền thoại, họ sẽ muốn phépthuật biến đá thành vàng, trường sinh bất lão, hay những công pháp vô thươngthần kỳ. Nhưng Phạm Nhàn lại khác, điều y muốn biết nhất là lịch sử ThầnMiếu. Y từng nói hai chữ bảo tàng ở ngoài cửa Thần Miếu, nhưng rõ ràng ngườitrong Thần Miếu không đoán ra linh hồn trong cơ thể Phạm Nhàn có liên quanvới họ.Ống tay áo của vị tiên nhân cứng đờ một hồi lâu, ánh sáng mờ nhạt đi nhiều.Có lẽ những suy nghĩ giống người trong làn ánh sáng đang cân nhắc cho phéptiếp cận điều gì đó.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vì sao Thần Miếu xuất hiện, xuất hiện làm gì, quá khứ, hiện tại và tương laicủa nó ra sao? Đó mới là mục tiêu câu hỏi của Phạm Nhàn. Sau câu hỏi củaPhạm Nhàn, vị tiên nhân hóa thân từ chim xanh im lặng, Hải Đường và VươngThập Tam Lang cũng nhận ra thay đổi trong cảm xúc của Phạm Nhàn, cố nénnỗi căng thẳng trong lòng mà ngẩng đầu lên.Trong Thần Miếu kỳ ảo giữa băng tuyết, chỉ có Phạm Nhàn giữ được bìnhtĩnh. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang mạnh mẽ đến thế cũng trở thành trẻthơ trước ánh mắt của vị tiên nhân trên tuyết đài, không dám vô lễ.Sau một hồi im lặng, vị tiên nhân nói với Phạm Nhàn dưới chân mình: "Đâykhông phải phạm trù phàm nhân có thể tiếp cận hay hiểu được.""Ta chưa bao giờ nghĩ mình là phàm nhân." Phạm Nhàn nhìn những điểmsáng trên không, hạ giọng: "Tương tự, ta cũng không nghĩ ngươi là tiên nhân."Thần Miếu có thể ảnh hưởng mơ hồ tới lịch sử hàng ngàn năm trên lục địa,lại có quy tắc không can thiệp thế sự. Phạm Nhàn rất rõ, để duy trì vị thế caosiêu, bí ẩn, dù là di tích hay thứ gì khác, Thần Miếu sẽ tự trang điểm thành mộtthực thể mơ hồ như trong truyền thuyết."Nếu không chịu nói, xin nói cho biết, sao ngươi mời chúng ta đến ThầnMiếu?" Phạm Nhàn nhìn thẳng vào vị tiên nhân huyễn hóa từ ánh sáng, bìnhtĩnh nói: "Chưa bao giờ có phàm nhân được vào Thần Miếu, ngài để chúng tavào chắc có yêu cầu gì đó."Lúc này, từ đoạn đối thoại giữa Phạm Nhàn và vị tiên nhân, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang nghe ra điều khả nghi, chậm rãi đứng dậy. Họ kinh ngạctrước thái độ bình tĩnh của Phạm Nhàn khi đối mặt với thực thể tối cao ngoàitầm hiểu biết của con người.Nhưng Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn không hiểu, liệu PhạmNhàn có thật sự định thương lượng gì với vị tiên nhân trong Thần Miếu? Tạisao y không vội tìm đại sư mù? Hải Đường đứng sau lưng Phạm Nhàn, nhìntheo hướng đôi mắt y lên không trung, chỉ một cái liếc nhìn đã tiêu hao hết canđảm của cô. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim cô xao động, Phạm Nhàn vẫn đứngthẳng trước mặt vị tiên nhân, tại sao cô lại không làm được?"Ta từng làm nhiều nghề trên đời này, nhưng công việc ta thạo nhất vẫn làkinh doanh." Phạm Nhàn nói: "Cho nên ta là một thương nhân chỉ biết có lợiích, ta không thích không làm mà hưởng, cũng không muốn vì bị bao phủ trongánh hào quang của Thần Miếu mà làm ra những điều gì có hại cho lợi ích củamình. Ngài muốn chúng ta làm gì cho Thần Miếu thì phải có đền bù xứngđáng."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 2013: Trong miếu có người 4