Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2016: Trong miếu có người 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bước chân Phạm Nhàn không dừnglại chút nào, thẳng tiến vào hình người làm từ ánh sáng kia. Những tia sángkhông bị thân thể của y bị va nát, cũng không bay tứ tung, càng không biếnthành vô số sấm sét đánh nát y, mà chỉ đột nhiên phồng lên, như dính vào áotuyết của Phạm Nhàn.Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh hoàng của Hải Đường và Vương Thập TamLang, Phạm Nhàn trực tiếp bước vào hào quang của tiên nhân rồi bước ra, tiếnlại gần cánh cổng lớn của tòa kiến trúc.Một cơn gió nhẹ thổi qua, hào quang tiên nhân lại tỏa sáng mạnh mẽ rồi độtngột xuất hiện trước cổng tòa kiến trúc, chặn đường Phạm Nhàn. Có điều, trongđôi mắt sâu thăm thẳm như trời cao kia lại thoáng chút vẻ mộc mạc.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn vào mắt tiên nhân đang bay trên không, im lặngmột lát rồi nói khẽ: "Ta đã nhìn thấu ngươi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Núi tuyết cực bắc, Thần Miếu cực lạnh, Phạm Nhàn không quay đầu lại màbước vào tòa kiến trúc, tiếp tục thủng thân thể tiên nhân, giữa không gian trắngxóa đầy tuyết phủ này sinh ra vô số ánh sáng chói mắt.Không một ai chú ý đến sau lớp áo tuyết, lưng áo của y đã ướt đẫm mồ hôi.Trong thời tiết lạnh giá này, mồ hôi từ trong người y thấm ra, làm ướt cả lớp áotrong. Vẻ mặt y vẫn bình thản, không một ai biết trước đó, khoảnh khắc xôngvào thân thể tiên nhân, y đã tích lũy bao nhiêu dũng khí và quyết tâm.Rốt cuộc Thần Miếu có sức mạnh thâm u khôn lường đến mức nào, có thựcsự hoang phế như Hoàng đế và Ngũ Trúc thúc đã nói hay không, Phạm Nhàncũng không rõ. Chỉ biết rõ ràng Ngũ Trúc thúc đang mắc kẹt trong ngôi miếutuyết này, khiến trong lòng y nảy sinh nỗi kinh sợ vốn có đối với Thần Miếu,nhưng y vẫn quyết định liều mình.Trước mắt xem ra, dường như Phạm Nhàn đã đánh cược thắng lợi, nhữngđiểm sáng ngưng kết thành thân thể tiên nhân rõ ràng không có lực lượng cựckỳ cường hãn nào, có phần gần giống với điều Phạm Nhàn suy đoán ban đầu,chỉ là hình chiếu ảo ảnh.Nhưng trong Thần Miếu vẫn còn rất nhiều bí mật, nhiều chuyện không thểlý giải được, chẳng hạn như thiên địa nguyên khí dày đặc chung quanh đây, haynhững bí kíp võ công từng bị thân mẫu đánh cắp - trong thế giới kia, có lẽ cóquyền phổ Thái Cực Trần gia , nhưng chắc chắn không thể có thứ thần kỳ nhưcửu phẩm bá đạo.Đôi môi mỏng manh của Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước qua ngưỡng cửa tòakiến trúc hoàn hảo kia, nhưng cánh tay vẫn vắt sau lưng, ra hiệu cho Hải Đườngvà Vương Thập Tam Lang. Y hy vọng hai đồng đội có thể đứng vững dưới thầnuy của Thần Miếu, có thể giúp đỡ chính mình.Y xâm nhập vào tòa kiến trúc, những điểm sáng theo sau như đom đóm. Chỉcòn lại một mảnh tuyết trắng và bục tuyết không dấu chân chim xanh. Hai cánhcửa nặng nề lặng lẽ khép lại, nhốt Phạm Nhàn bên trong, để Hải Đường vàVương Thập Tam Lang bên ngoài.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng.Họ không hiểu Phạm Nhàn dám liều lĩnh xuyên qua thân thể tiên nhân đó nhưthế. Họ càng không rõ tại sao vị tiên nhân kia bị cú va chạm của Phạm Nhànlàm tan thành điểm sáng.Họ lo lắng cho Phạm Nhàn phía sau cánh cửa đóng kín. Hải Đường híp mắtlại, muốn dồn toàn bộ công lực phá cửa nhưng Vương Thập Tam Lang độtnhiên nói: "Dấu tay của hắn là bảo chúng ta ở lại ngoài... tận dụng cơ hội tìmngười."Phạm Nhàn mạo hiểm để hai người ngoài cửa, tất nhiên hy vọng họ có thểnhân cơ hội y liều mình tạo ra để tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc trongThần Miếu. Phạm Nhàn vượt ngàn dặm đường xa vất vả đến Thần Miếu, phầnlớn lý do là vì người thúc thúc thân thiết nhất của mình.o O oĐây là một tòa kiến trúc giống như miếu cổ, nhưng vật liệu bên trong lạikhông phải đá thông thường, mà là một thứ tương tự kim loại. Con ngươi PhạmNhàn co rút lại, nhanh chóng quét mắt khắp điện, nhưng chỉ thấy nơi đây trốngtrải, không có gì đặc biệt, chỉ có những khoảng trống mơ hồ khiến người ta liêntưởng đến những khu trưng bày từng tồn tại ở đây cách đây nhiều năm, đúngnhư tên gọi của nơi này.Tranh vẽ bên ngoài Thần Miếu đã phai mờ, nhưng bên trong vẫn cònnguyên vẹn, có thể nhìn rõ các cảnh tượng.Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, như một ông lão, cúi người cẩn thận bướcqua từng bức họa trên tường, ánh mắt quét ngang từng bức, kiểm tra tỉ mỉ, cẩnthận từng li từng tí. Vì tiên nhân hình thành từ điểm sáng kia không chịu nóicho y chân tướng lịch sử, vậy thì chân tướng này chỉ có thể tự mình tìm ra.Ngay lúc Phạm Nhàn cúi người chăm chú quan sát các bức bích họa, nhữngđiểm sáng hợp thành tiên nhân như một bóng ma lướt phía sau lưng y. PhạmNhàn nhận ra điều này, nhưng không quay đầu lại, cũng chẳng hỏi han gì.Khoảnh khắc này vô cùng kỳ lạ, bị một tiên nhân hay ma quỷ theo sau, tronglòng Phạm Nhàn khó tránh khỏi run sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Có điều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bước chân Phạm Nhàn không dừng
lại chút nào, thẳng tiến vào hình người làm từ ánh sáng kia. Những tia sáng
không bị thân thể của y bị va nát, cũng không bay tứ tung, càng không biến
thành vô số sấm sét đánh nát y, mà chỉ đột nhiên phồng lên, như dính vào áo
tuyết của Phạm Nhàn.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh hoàng của Hải Đường và Vương Thập Tam
Lang, Phạm Nhàn trực tiếp bước vào hào quang của tiên nhân rồi bước ra, tiến
lại gần cánh cổng lớn của tòa kiến trúc.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, hào quang tiên nhân lại tỏa sáng mạnh mẽ rồi đột
ngột xuất hiện trước cổng tòa kiến trúc, chặn đường Phạm Nhàn. Có điều, trong
đôi mắt sâu thăm thẳm như trời cao kia lại thoáng chút vẻ mộc mạc.
Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn vào mắt tiên nhân đang bay trên không, im lặng
một lát rồi nói khẽ: "Ta đã nhìn thấu ngươi."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Núi tuyết cực bắc, Thần Miếu cực lạnh, Phạm Nhàn không quay đầu lại mà
bước vào tòa kiến trúc, tiếp tục thủng thân thể tiên nhân, giữa không gian trắng
xóa đầy tuyết phủ này sinh ra vô số ánh sáng chói mắt.
Không một ai chú ý đến sau lớp áo tuyết, lưng áo của y đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong thời tiết lạnh giá này, mồ hôi từ trong người y thấm ra, làm ướt cả lớp áo
trong. Vẻ mặt y vẫn bình thản, không một ai biết trước đó, khoảnh khắc xông
vào thân thể tiên nhân, y đã tích lũy bao nhiêu dũng khí và quyết tâm.
Rốt cuộc Thần Miếu có sức mạnh thâm u khôn lường đến mức nào, có thực
sự hoang phế như Hoàng đế và Ngũ Trúc thúc đã nói hay không, Phạm Nhàn
cũng không rõ. Chỉ biết rõ ràng Ngũ Trúc thúc đang mắc kẹt trong ngôi miếu
tuyết này, khiến trong lòng y nảy sinh nỗi kinh sợ vốn có đối với Thần Miếu,
nhưng y vẫn quyết định liều mình.
Trước mắt xem ra, dường như Phạm Nhàn đã đánh cược thắng lợi, những
điểm sáng ngưng kết thành thân thể tiên nhân rõ ràng không có lực lượng cực
kỳ cường hãn nào, có phần gần giống với điều Phạm Nhàn suy đoán ban đầu,
chỉ là hình chiếu ảo ảnh.
Nhưng trong Thần Miếu vẫn còn rất nhiều bí mật, nhiều chuyện không thể
lý giải được, chẳng hạn như thiên địa nguyên khí dày đặc chung quanh đây, hay
những bí kíp võ công từng bị thân mẫu đánh cắp - trong thế giới kia, có lẽ có
quyền phổ Thái Cực Trần gia , nhưng chắc chắn không thể có thứ thần kỳ như
cửu phẩm bá đạo.
Đôi môi mỏng manh của Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước qua ngưỡng cửa tòa
kiến trúc hoàn hảo kia, nhưng cánh tay vẫn vắt sau lưng, ra hiệu cho Hải Đường
và Vương Thập Tam Lang. Y hy vọng hai đồng đội có thể đứng vững dưới thần
uy của Thần Miếu, có thể giúp đỡ chính mình.
Y xâm nhập vào tòa kiến trúc, những điểm sáng theo sau như đom đóm. Chỉ
còn lại một mảnh tuyết trắng và bục tuyết không dấu chân chim xanh. Hai cánh
cửa nặng nề lặng lẽ khép lại, nhốt Phạm Nhàn bên trong, để Hải Đường và
Vương Thập Tam Lang bên ngoài.
Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Họ không hiểu Phạm Nhàn dám liều lĩnh xuyên qua thân thể tiên nhân đó như
thế. Họ càng không rõ tại sao vị tiên nhân kia bị cú va chạm của Phạm Nhàn
làm tan thành điểm sáng.
Họ lo lắng cho Phạm Nhàn phía sau cánh cửa đóng kín. Hải Đường híp mắt
lại, muốn dồn toàn bộ công lực phá cửa nhưng Vương Thập Tam Lang đột
nhiên nói: "Dấu tay của hắn là bảo chúng ta ở lại ngoài... tận dụng cơ hội tìm
người."
Phạm Nhàn mạo hiểm để hai người ngoài cửa, tất nhiên hy vọng họ có thể
nhân cơ hội y liều mình tạo ra để tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc trong
Thần Miếu. Phạm Nhàn vượt ngàn dặm đường xa vất vả đến Thần Miếu, phần
lớn lý do là vì người thúc thúc thân thiết nhất của mình.
o O o
Đây là một tòa kiến trúc giống như miếu cổ, nhưng vật liệu bên trong lại
không phải đá thông thường, mà là một thứ tương tự kim loại. Con ngươi Phạm
Nhàn co rút lại, nhanh chóng quét mắt khắp điện, nhưng chỉ thấy nơi đây trống
trải, không có gì đặc biệt, chỉ có những khoảng trống mơ hồ khiến người ta liên
tưởng đến những khu trưng bày từng tồn tại ở đây cách đây nhiều năm, đúng
như tên gọi của nơi này.
Tranh vẽ bên ngoài Thần Miếu đã phai mờ, nhưng bên trong vẫn còn
nguyên vẹn, có thể nhìn rõ các cảnh tượng.
Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, như một ông lão, cúi người cẩn thận bước
qua từng bức họa trên tường, ánh mắt quét ngang từng bức, kiểm tra tỉ mỉ, cẩn
thận từng li từng tí. Vì tiên nhân hình thành từ điểm sáng kia không chịu nói
cho y chân tướng lịch sử, vậy thì chân tướng này chỉ có thể tự mình tìm ra.
Ngay lúc Phạm Nhàn cúi người chăm chú quan sát các bức bích họa, những
điểm sáng hợp thành tiên nhân như một bóng ma lướt phía sau lưng y. Phạm
Nhàn nhận ra điều này, nhưng không quay đầu lại, cũng chẳng hỏi han gì.
Khoảnh khắc này vô cùng kỳ lạ, bị một tiên nhân hay ma quỷ theo sau, trong
lòng Phạm Nhàn khó tránh khỏi run sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Có điều, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Bước chân Phạm Nhàn không dừnglại chút nào, thẳng tiến vào hình người làm từ ánh sáng kia. Những tia sángkhông bị thân thể của y bị va nát, cũng không bay tứ tung, càng không biếnthành vô số sấm sét đánh nát y, mà chỉ đột nhiên phồng lên, như dính vào áotuyết của Phạm Nhàn.Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh hoàng của Hải Đường và Vương Thập TamLang, Phạm Nhàn trực tiếp bước vào hào quang của tiên nhân rồi bước ra, tiếnlại gần cánh cổng lớn của tòa kiến trúc.Một cơn gió nhẹ thổi qua, hào quang tiên nhân lại tỏa sáng mạnh mẽ rồi độtngột xuất hiện trước cổng tòa kiến trúc, chặn đường Phạm Nhàn. Có điều, trongđôi mắt sâu thăm thẳm như trời cao kia lại thoáng chút vẻ mộc mạc.Phạm Nhàn bình tĩnh nhìn vào mắt tiên nhân đang bay trên không, im lặngmột lát rồi nói khẽ: "Ta đã nhìn thấu ngươi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Núi tuyết cực bắc, Thần Miếu cực lạnh, Phạm Nhàn không quay đầu lại màbước vào tòa kiến trúc, tiếp tục thủng thân thể tiên nhân, giữa không gian trắngxóa đầy tuyết phủ này sinh ra vô số ánh sáng chói mắt.Không một ai chú ý đến sau lớp áo tuyết, lưng áo của y đã ướt đẫm mồ hôi.Trong thời tiết lạnh giá này, mồ hôi từ trong người y thấm ra, làm ướt cả lớp áotrong. Vẻ mặt y vẫn bình thản, không một ai biết trước đó, khoảnh khắc xôngvào thân thể tiên nhân, y đã tích lũy bao nhiêu dũng khí và quyết tâm.Rốt cuộc Thần Miếu có sức mạnh thâm u khôn lường đến mức nào, có thựcsự hoang phế như Hoàng đế và Ngũ Trúc thúc đã nói hay không, Phạm Nhàncũng không rõ. Chỉ biết rõ ràng Ngũ Trúc thúc đang mắc kẹt trong ngôi miếutuyết này, khiến trong lòng y nảy sinh nỗi kinh sợ vốn có đối với Thần Miếu,nhưng y vẫn quyết định liều mình.Trước mắt xem ra, dường như Phạm Nhàn đã đánh cược thắng lợi, nhữngđiểm sáng ngưng kết thành thân thể tiên nhân rõ ràng không có lực lượng cựckỳ cường hãn nào, có phần gần giống với điều Phạm Nhàn suy đoán ban đầu,chỉ là hình chiếu ảo ảnh.Nhưng trong Thần Miếu vẫn còn rất nhiều bí mật, nhiều chuyện không thểlý giải được, chẳng hạn như thiên địa nguyên khí dày đặc chung quanh đây, haynhững bí kíp võ công từng bị thân mẫu đánh cắp - trong thế giới kia, có lẽ cóquyền phổ Thái Cực Trần gia , nhưng chắc chắn không thể có thứ thần kỳ nhưcửu phẩm bá đạo.Đôi môi mỏng manh của Phạm Nhàn khẽ run rẩy, bước qua ngưỡng cửa tòakiến trúc hoàn hảo kia, nhưng cánh tay vẫn vắt sau lưng, ra hiệu cho Hải Đườngvà Vương Thập Tam Lang. Y hy vọng hai đồng đội có thể đứng vững dưới thầnuy của Thần Miếu, có thể giúp đỡ chính mình.Y xâm nhập vào tòa kiến trúc, những điểm sáng theo sau như đom đóm. Chỉcòn lại một mảnh tuyết trắng và bục tuyết không dấu chân chim xanh. Hai cánhcửa nặng nề lặng lẽ khép lại, nhốt Phạm Nhàn bên trong, để Hải Đường vàVương Thập Tam Lang bên ngoài.Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vẫn chưa thoát khỏi nỗi kinh hoàng.Họ không hiểu Phạm Nhàn dám liều lĩnh xuyên qua thân thể tiên nhân đó nhưthế. Họ càng không rõ tại sao vị tiên nhân kia bị cú va chạm của Phạm Nhànlàm tan thành điểm sáng.Họ lo lắng cho Phạm Nhàn phía sau cánh cửa đóng kín. Hải Đường híp mắtlại, muốn dồn toàn bộ công lực phá cửa nhưng Vương Thập Tam Lang độtnhiên nói: "Dấu tay của hắn là bảo chúng ta ở lại ngoài... tận dụng cơ hội tìmngười."Phạm Nhàn mạo hiểm để hai người ngoài cửa, tất nhiên hy vọng họ có thểnhân cơ hội y liều mình tạo ra để tìm kiếm dấu vết của Ngũ Trúc thúc trongThần Miếu. Phạm Nhàn vượt ngàn dặm đường xa vất vả đến Thần Miếu, phầnlớn lý do là vì người thúc thúc thân thiết nhất của mình.o O oĐây là một tòa kiến trúc giống như miếu cổ, nhưng vật liệu bên trong lạikhông phải đá thông thường, mà là một thứ tương tự kim loại. Con ngươi PhạmNhàn co rút lại, nhanh chóng quét mắt khắp điện, nhưng chỉ thấy nơi đây trốngtrải, không có gì đặc biệt, chỉ có những khoảng trống mơ hồ khiến người ta liêntưởng đến những khu trưng bày từng tồn tại ở đây cách đây nhiều năm, đúngnhư tên gọi của nơi này.Tranh vẽ bên ngoài Thần Miếu đã phai mờ, nhưng bên trong vẫn cònnguyên vẹn, có thể nhìn rõ các cảnh tượng.Phạm Nhàn chắp hai tay sau lưng, như một ông lão, cúi người cẩn thận bướcqua từng bức họa trên tường, ánh mắt quét ngang từng bức, kiểm tra tỉ mỉ, cẩnthận từng li từng tí. Vì tiên nhân hình thành từ điểm sáng kia không chịu nóicho y chân tướng lịch sử, vậy thì chân tướng này chỉ có thể tự mình tìm ra.Ngay lúc Phạm Nhàn cúi người chăm chú quan sát các bức bích họa, nhữngđiểm sáng hợp thành tiên nhân như một bóng ma lướt phía sau lưng y. PhạmNhàn nhận ra điều này, nhưng không quay đầu lại, cũng chẳng hỏi han gì.Khoảnh khắc này vô cùng kỳ lạ, bị một tiên nhân hay ma quỷ theo sau, tronglòng Phạm Nhàn khó tránh khỏi run sợ, nhưng vẻ ngoài vẫn rất bình tĩnh.