Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2017: Trong miếu có người 8

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những bức tranh tường này rất giống với tranh sơn dầu mà Phạm Nhàn từngbiết ở kiếp trước. Trên đó miêu tả những nội dung thần thoại cổ xưa được đạilục thỉnh thoảng đề cập tới, chỉ là khuôn mặt các vị thần linh rất mơ hồ, dù làđứng trên ngọn núi sấm sét, lặn dưới biển khơi hay tắm trong dung nham nóngchảy miệng núi lửa, luôn có một làn sương trắng kỳ lạ che đi khuôn mặt thậtcủa chúng.Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật mình, lại nhớ tới tranh tường trong KhánhMiếu ở kinh đô và trên Đại Đông sơn. Những bức tranh miêu tả cảnh vật cáchđây hàng ngàn hàng vạn năm, chắc chắn đã trải qua bao đời truyền thừa nên cóphần mơ hồ là điều khó tránh khỏi. Nhưng Thần Miếu này vốn là nguồn gốc củamọi truyền thuyết, sao khuôn mặt các vị thần vẫn mờ mịt như vậy?Tiên nhân trong miếu vẫn lướt theo bước chân Phạm Nhàn đột nhiên lêntiếng: "Những bức tranh này xuất phát từ bàn tay của Ba Nhĩ.""Ba Nhĩ? Đại pháp sư phương tây cách đây ba trăm năm ấy sao? Nghe nóiông ta và phu nhân Phục Ba đều là người mang Thiên Mạch... Cuối cùng biếnmất không còn tăm hơi, không ngờ cuối cùng lại quay về Thần Miếu." PhạmNhàn cau mày nói: "người mang Thiên Mạch vốn là những người được ThầnMiếu chọn gieo hạt giống trí tuệ xuống trần gian. Ta tưởng cuối cùng nhữngngười ấy sinh tà niệm, đều bị Thần Miếu phái sứ giả tiêu diệt. Không ngờ vẫncó kẻ sống sót quay về.""Thần Miếu cấm can thiệp thế sự, tất nhiên sẽ không vô cớ sát hại thế nhân.Nhưng điều ngài nói cũng đúng, qua bao đời, vẫn có người mang Thiên Mạchkế thừa học vấn Thần Miếu rồi sinh tà niệm, gây tội ác, lúc ấy Thần Miếu sẽphái sứ giả khiến cho hắn biến mất.""Đó có lẽ là lý do tại sao trong truyền thuyết, người mang Thiên Mạch đềubiến mất bí ẩn." Phạm Nhàn chú ý tới giọng điệu vị tiên nhân sau lưng vẫn ônhòa, thay đổi xưng hô lúc đầu thành ngài,, hơn nữa bắt đầu trò chuyện với mình."Nhưng trường hợp của đôi vợ chồng Ba Nhĩ Phục Ba thì khác, họ không cótham vọng trần tục. Sau khi Phục Ba qua đời, Ba Nhĩ trải qua bao khổ cực mớiquay về Thần Miếu, lúc ấy vừa đúng lúc tranh tường trong miếu sắp hư hại, nênông ấy đã mất bảy năm để tu sửa lại.""Nhưng lịch sử Khánh Miếu trên Đại Đông sơn và kinh đô đâu chỉ có batrăm năm... Sao tranh tường vẫn theo phong cách của Ba Nhĩ?""Bởi vì Ba Nhĩ chỉ là trùng tu, không sáng tạo, ông ta dựa theo bích họa từnhiều năm trước, tất nhiên có phần giống với bích họa thế gian trong thời đạicủa ngài."Phạm Nhàn bỗng chỉ vào ngọn lửa và ánh sáng đầy trời trong bích họa, mắthíp lại hỏi: "Tại sao các vị thần kia không có khuôn mặt?""Bởi vì Chân Thần chưa bao giờ lộ diện gặp người.""Vậy nên ngươi không phải Chân Thần."Những điểm sáng lơ lửng phía sau Phạm Nhàn dần mất đi khuôn mặt lãonhân, biến hóa thành một tấm gương, im lặng một hồi lâu mới nói: "Đúng nhưngài nói trước đây, ta không phải thần.""Tốt lắm, ta lo ngươi bị kẹt trong núi tuyết này hàng vạn năm rồi tưởngmình thành thần, việc này sẽ rất khó xử lý." Nghe thấy giọng nói vang khắpThần Miếu, tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái hơn một chút, ít nhất khả năng điênrồ nhất đã bị Thần Miếu phủ nhận.Nếu thực sự là sinh vật có tri giác, nghe câu nói của Phạm Nhàn chắc chắnsẽ hiểu ý nghĩa ẩn sau đó. Nhưng rõ ràng, thực thể trong Thần Miếu này chỉ suynghĩ theo một số quy trình nhất định, không nói gì thêm."Không phải thần không có khuôn mặt mà là căn bản không có thần."Không hiểu sao nói câu đó, tâm trạng Phạm Nhàn chợt trở nên cô quạnh, bởinếu thế giới không có thần, thì sự tồn tại của mẹ con y vẫn vô cớ và bất khả tri."Chỉ là một số cỗ máy hay vũ khí hùng mạnh mà thôi." Phạm Nhàn chỉ vàocác vị thần có thể tạo thiên lập địa trên bích họa, nhẹ nhàng nói: "Ta không biếtlà vũ khí gì, bom nguyên tử hay bom neutron? Dù sao cũng là một số thứ rấtđáng sợ."Nghe vậy, vệt sáng trôi nổi phía sau Phạm Nhàn bỗng phát ra dao độngmạnh mẽ, chắc đang suy nghĩ một cách rất kịch liệt. Có lẽ vì Phạm Nhàn nói ranhững từ mà nó không hề dự liệu có thể nghe thấy, nên trong thời gian ngắnkhông thể phân tích rõ ràng.Ánh sáng trong tòa kiến trúc này không quá chói chang, nhẹ nhàng, ôn hòachiếu rọi lên người Phạm Nhàn, như thể tô điểm thêm một lớp hào quang thánhthiện. Không biết là vì mục đích bảo quản hiện vật hay vì năng lượng của ThầnMiếu sắp cạn kiệt, ánh sáng không mấy rực rỡ. Phạm Nhàn im lặng tiến lên,quan sát hết tất cả các bức tranh tường mới quay trở lại trung tâm kiến trúc. Yquay đầu nhìn vệt sáng lơ lửng giữa không trung, im lặng rất lâu rồi mới nói:"Đến bây giờ, chắc ngươi đã rất rõ ta không phải kẻ tầm thường... Hai đồng bọncủa ta cũng không ở đây, ta nghĩ ngươi không cần kiêng kỵ gì nữa, có thể cho tabiết nguồn gốc của Thần Miếu."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những bức tranh tường này rất giống với tranh sơn dầu mà Phạm Nhàn từngbiết ở kiếp trước. Trên đó miêu tả những nội dung thần thoại cổ xưa được đạilục thỉnh thoảng đề cập tới, chỉ là khuôn mặt các vị thần linh rất mơ hồ, dù làđứng trên ngọn núi sấm sét, lặn dưới biển khơi hay tắm trong dung nham nóngchảy miệng núi lửa, luôn có một làn sương trắng kỳ lạ che đi khuôn mặt thậtcủa chúng.Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật mình, lại nhớ tới tranh tường trong KhánhMiếu ở kinh đô và trên Đại Đông sơn. Những bức tranh miêu tả cảnh vật cáchđây hàng ngàn hàng vạn năm, chắc chắn đã trải qua bao đời truyền thừa nên cóphần mơ hồ là điều khó tránh khỏi. Nhưng Thần Miếu này vốn là nguồn gốc củamọi truyền thuyết, sao khuôn mặt các vị thần vẫn mờ mịt như vậy?Tiên nhân trong miếu vẫn lướt theo bước chân Phạm Nhàn đột nhiên lêntiếng: "Những bức tranh này xuất phát từ bàn tay của Ba Nhĩ.""Ba Nhĩ? Đại pháp sư phương tây cách đây ba trăm năm ấy sao? Nghe nóiông ta và phu nhân Phục Ba đều là người mang Thiên Mạch... Cuối cùng biếnmất không còn tăm hơi, không ngờ cuối cùng lại quay về Thần Miếu." PhạmNhàn cau mày nói: "người mang Thiên Mạch vốn là những người được ThầnMiếu chọn gieo hạt giống trí tuệ xuống trần gian. Ta tưởng cuối cùng nhữngngười ấy sinh tà niệm, đều bị Thần Miếu phái sứ giả tiêu diệt. Không ngờ vẫncó kẻ sống sót quay về.""Thần Miếu cấm can thiệp thế sự, tất nhiên sẽ không vô cớ sát hại thế nhân.Nhưng điều ngài nói cũng đúng, qua bao đời, vẫn có người mang Thiên Mạchkế thừa học vấn Thần Miếu rồi sinh tà niệm, gây tội ác, lúc ấy Thần Miếu sẽphái sứ giả khiến cho hắn biến mất.""Đó có lẽ là lý do tại sao trong truyền thuyết, người mang Thiên Mạch đềubiến mất bí ẩn." Phạm Nhàn chú ý tới giọng điệu vị tiên nhân sau lưng vẫn ônhòa, thay đổi xưng hô lúc đầu thành ngài,, hơn nữa bắt đầu trò chuyện với mình."Nhưng trường hợp của đôi vợ chồng Ba Nhĩ Phục Ba thì khác, họ không cótham vọng trần tục. Sau khi Phục Ba qua đời, Ba Nhĩ trải qua bao khổ cực mớiquay về Thần Miếu, lúc ấy vừa đúng lúc tranh tường trong miếu sắp hư hại, nênông ấy đã mất bảy năm để tu sửa lại.""Nhưng lịch sử Khánh Miếu trên Đại Đông sơn và kinh đô đâu chỉ có batrăm năm... Sao tranh tường vẫn theo phong cách của Ba Nhĩ?""Bởi vì Ba Nhĩ chỉ là trùng tu, không sáng tạo, ông ta dựa theo bích họa từnhiều năm trước, tất nhiên có phần giống với bích họa thế gian trong thời đạicủa ngài."Phạm Nhàn bỗng chỉ vào ngọn lửa và ánh sáng đầy trời trong bích họa, mắthíp lại hỏi: "Tại sao các vị thần kia không có khuôn mặt?""Bởi vì Chân Thần chưa bao giờ lộ diện gặp người.""Vậy nên ngươi không phải Chân Thần."Những điểm sáng lơ lửng phía sau Phạm Nhàn dần mất đi khuôn mặt lãonhân, biến hóa thành một tấm gương, im lặng một hồi lâu mới nói: "Đúng nhưngài nói trước đây, ta không phải thần.""Tốt lắm, ta lo ngươi bị kẹt trong núi tuyết này hàng vạn năm rồi tưởngmình thành thần, việc này sẽ rất khó xử lý." Nghe thấy giọng nói vang khắpThần Miếu, tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái hơn một chút, ít nhất khả năng điênrồ nhất đã bị Thần Miếu phủ nhận.Nếu thực sự là sinh vật có tri giác, nghe câu nói của Phạm Nhàn chắc chắnsẽ hiểu ý nghĩa ẩn sau đó. Nhưng rõ ràng, thực thể trong Thần Miếu này chỉ suynghĩ theo một số quy trình nhất định, không nói gì thêm."Không phải thần không có khuôn mặt mà là căn bản không có thần."Không hiểu sao nói câu đó, tâm trạng Phạm Nhàn chợt trở nên cô quạnh, bởinếu thế giới không có thần, thì sự tồn tại của mẹ con y vẫn vô cớ và bất khả tri."Chỉ là một số cỗ máy hay vũ khí hùng mạnh mà thôi." Phạm Nhàn chỉ vàocác vị thần có thể tạo thiên lập địa trên bích họa, nhẹ nhàng nói: "Ta không biếtlà vũ khí gì, bom nguyên tử hay bom neutron? Dù sao cũng là một số thứ rấtđáng sợ."Nghe vậy, vệt sáng trôi nổi phía sau Phạm Nhàn bỗng phát ra dao độngmạnh mẽ, chắc đang suy nghĩ một cách rất kịch liệt. Có lẽ vì Phạm Nhàn nói ranhững từ mà nó không hề dự liệu có thể nghe thấy, nên trong thời gian ngắnkhông thể phân tích rõ ràng.Ánh sáng trong tòa kiến trúc này không quá chói chang, nhẹ nhàng, ôn hòachiếu rọi lên người Phạm Nhàn, như thể tô điểm thêm một lớp hào quang thánhthiện. Không biết là vì mục đích bảo quản hiện vật hay vì năng lượng của ThầnMiếu sắp cạn kiệt, ánh sáng không mấy rực rỡ. Phạm Nhàn im lặng tiến lên,quan sát hết tất cả các bức tranh tường mới quay trở lại trung tâm kiến trúc. Yquay đầu nhìn vệt sáng lơ lửng giữa không trung, im lặng rất lâu rồi mới nói:"Đến bây giờ, chắc ngươi đã rất rõ ta không phải kẻ tầm thường... Hai đồng bọncủa ta cũng không ở đây, ta nghĩ ngươi không cần kiêng kỵ gì nữa, có thể cho tabiết nguồn gốc của Thần Miếu."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Những bức tranh tường này rất giống với tranh sơn dầu mà Phạm Nhàn từngbiết ở kiếp trước. Trên đó miêu tả những nội dung thần thoại cổ xưa được đạilục thỉnh thoảng đề cập tới, chỉ là khuôn mặt các vị thần linh rất mơ hồ, dù làđứng trên ngọn núi sấm sét, lặn dưới biển khơi hay tắm trong dung nham nóngchảy miệng núi lửa, luôn có một làn sương trắng kỳ lạ che đi khuôn mặt thậtcủa chúng.Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật mình, lại nhớ tới tranh tường trong KhánhMiếu ở kinh đô và trên Đại Đông sơn. Những bức tranh miêu tả cảnh vật cáchđây hàng ngàn hàng vạn năm, chắc chắn đã trải qua bao đời truyền thừa nên cóphần mơ hồ là điều khó tránh khỏi. Nhưng Thần Miếu này vốn là nguồn gốc củamọi truyền thuyết, sao khuôn mặt các vị thần vẫn mờ mịt như vậy?Tiên nhân trong miếu vẫn lướt theo bước chân Phạm Nhàn đột nhiên lêntiếng: "Những bức tranh này xuất phát từ bàn tay của Ba Nhĩ.""Ba Nhĩ? Đại pháp sư phương tây cách đây ba trăm năm ấy sao? Nghe nóiông ta và phu nhân Phục Ba đều là người mang Thiên Mạch... Cuối cùng biếnmất không còn tăm hơi, không ngờ cuối cùng lại quay về Thần Miếu." PhạmNhàn cau mày nói: "người mang Thiên Mạch vốn là những người được ThầnMiếu chọn gieo hạt giống trí tuệ xuống trần gian. Ta tưởng cuối cùng nhữngngười ấy sinh tà niệm, đều bị Thần Miếu phái sứ giả tiêu diệt. Không ngờ vẫncó kẻ sống sót quay về.""Thần Miếu cấm can thiệp thế sự, tất nhiên sẽ không vô cớ sát hại thế nhân.Nhưng điều ngài nói cũng đúng, qua bao đời, vẫn có người mang Thiên Mạchkế thừa học vấn Thần Miếu rồi sinh tà niệm, gây tội ác, lúc ấy Thần Miếu sẽphái sứ giả khiến cho hắn biến mất.""Đó có lẽ là lý do tại sao trong truyền thuyết, người mang Thiên Mạch đềubiến mất bí ẩn." Phạm Nhàn chú ý tới giọng điệu vị tiên nhân sau lưng vẫn ônhòa, thay đổi xưng hô lúc đầu thành ngài,, hơn nữa bắt đầu trò chuyện với mình."Nhưng trường hợp của đôi vợ chồng Ba Nhĩ Phục Ba thì khác, họ không cótham vọng trần tục. Sau khi Phục Ba qua đời, Ba Nhĩ trải qua bao khổ cực mớiquay về Thần Miếu, lúc ấy vừa đúng lúc tranh tường trong miếu sắp hư hại, nênông ấy đã mất bảy năm để tu sửa lại.""Nhưng lịch sử Khánh Miếu trên Đại Đông sơn và kinh đô đâu chỉ có batrăm năm... Sao tranh tường vẫn theo phong cách của Ba Nhĩ?""Bởi vì Ba Nhĩ chỉ là trùng tu, không sáng tạo, ông ta dựa theo bích họa từnhiều năm trước, tất nhiên có phần giống với bích họa thế gian trong thời đạicủa ngài."Phạm Nhàn bỗng chỉ vào ngọn lửa và ánh sáng đầy trời trong bích họa, mắthíp lại hỏi: "Tại sao các vị thần kia không có khuôn mặt?""Bởi vì Chân Thần chưa bao giờ lộ diện gặp người.""Vậy nên ngươi không phải Chân Thần."Những điểm sáng lơ lửng phía sau Phạm Nhàn dần mất đi khuôn mặt lãonhân, biến hóa thành một tấm gương, im lặng một hồi lâu mới nói: "Đúng nhưngài nói trước đây, ta không phải thần.""Tốt lắm, ta lo ngươi bị kẹt trong núi tuyết này hàng vạn năm rồi tưởngmình thành thần, việc này sẽ rất khó xử lý." Nghe thấy giọng nói vang khắpThần Miếu, tâm trạng Phạm Nhàn thoải mái hơn một chút, ít nhất khả năng điênrồ nhất đã bị Thần Miếu phủ nhận.Nếu thực sự là sinh vật có tri giác, nghe câu nói của Phạm Nhàn chắc chắnsẽ hiểu ý nghĩa ẩn sau đó. Nhưng rõ ràng, thực thể trong Thần Miếu này chỉ suynghĩ theo một số quy trình nhất định, không nói gì thêm."Không phải thần không có khuôn mặt mà là căn bản không có thần."Không hiểu sao nói câu đó, tâm trạng Phạm Nhàn chợt trở nên cô quạnh, bởinếu thế giới không có thần, thì sự tồn tại của mẹ con y vẫn vô cớ và bất khả tri."Chỉ là một số cỗ máy hay vũ khí hùng mạnh mà thôi." Phạm Nhàn chỉ vàocác vị thần có thể tạo thiên lập địa trên bích họa, nhẹ nhàng nói: "Ta không biếtlà vũ khí gì, bom nguyên tử hay bom neutron? Dù sao cũng là một số thứ rấtđáng sợ."Nghe vậy, vệt sáng trôi nổi phía sau Phạm Nhàn bỗng phát ra dao độngmạnh mẽ, chắc đang suy nghĩ một cách rất kịch liệt. Có lẽ vì Phạm Nhàn nói ranhững từ mà nó không hề dự liệu có thể nghe thấy, nên trong thời gian ngắnkhông thể phân tích rõ ràng.Ánh sáng trong tòa kiến trúc này không quá chói chang, nhẹ nhàng, ôn hòachiếu rọi lên người Phạm Nhàn, như thể tô điểm thêm một lớp hào quang thánhthiện. Không biết là vì mục đích bảo quản hiện vật hay vì năng lượng của ThầnMiếu sắp cạn kiệt, ánh sáng không mấy rực rỡ. Phạm Nhàn im lặng tiến lên,quan sát hết tất cả các bức tranh tường mới quay trở lại trung tâm kiến trúc. Yquay đầu nhìn vệt sáng lơ lửng giữa không trung, im lặng rất lâu rồi mới nói:"Đến bây giờ, chắc ngươi đã rất rõ ta không phải kẻ tầm thường... Hai đồng bọncủa ta cũng không ở đây, ta nghĩ ngươi không cần kiêng kỵ gì nữa, có thể cho tabiết nguồn gốc của Thần Miếu."

Chương 2017: Trong miếu có người 8