Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2020: Người đó kể một câu chuyện 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có còn sống sót quay trở lại hay không? Đó là câu hỏi nặng nềđè nén tâm trí tất cả mọi người. Rõ ràng những lời của Hoàng đế rõ ràng đã chặtđứt mọi đường lui. Hoàng đế vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đềukhông biết tại sao nó nhất định phải tìm Thần Miếu, nhưng trẫm biết, nó muốntìm lão Ngũ về giết trẫm. Đối với đứa con vong ân phụ nghĩa như thế, trẫm cònphải thương tiếc nữa sao?”Đúng vậy, tình thế phát triển đến bây giờ, Khánh Đế không xử tử tất cảnhững người liên quan đến Phạm Nhàn đã là thể hiện lòng khoan dung hiếm có.Dĩ nhiên, phần lớn là do thỏa thuận giữa ngài và Phạm Nhàn, dù sao ngài cũngkhông biết Phạm Nhàn đã chết hay chưa.Từ xưa đến nay, dường như chưa ai tự mình tìm được Thần Miếu, huống hồcòn cứu người từ trong đó ra, nhưng Hoàng đế vẫn không thể yên tâm, vì ngàibiết khi xưa từng có một nữ nhân đã làm được một lần, liệu con trai của nữ nhânđó và ngài có thể mang một bất ngờ lớn đến cho thế giới hay không?Nếu lão Ngũ thật sự quay lại cùng Phạm Nhàn, trẫm sẽ ra sao? Thiên hạ sẽra sao? Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “TruyềnDiệp Trọng vào cung.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lục địa tối tăm bùng cháy, đại dương xanh thăm thẳm bùng cháy, bầu trờirộng lớn vô hạn bùng cháy. Tất cả mọi thứ trong trời đất, dường như đang bịnhững ngọn lửa nóng rực bao trùm, dồn hết khả năng để thắp thêm mỗi chútnhiên liệu bên trong vào biển lửa này.Núi lửa phun trào, nham thạch nóng bỏng đưa vào biển nước tạo thànhsương mù dày đặc, lại đẩy dòng hải lưu nâng thành những con sóng lớn cao vờntập vào mỗi bờ đã bị nóng chảy thành những hình thù quái dị. Ánh sáng và nhiệtlượng kinh hoàng tràn ngập giữa trời đất, vấn vương mùi hư hại.Thú rừng trên đất liền rên rỉ chạy trốn, lông thú nát nhừ, xương cốt lộ ra, tựanhư những luồng sáng, vạn vật và ngọn lửa phệ hồn từ nơi âm u lan tỏa, đeobám mãi không thể chạy thoát, dù trốn xa khỏi những rừng cây cháy rực, dù đàohang sâu trong đồng cỏ bnói la, chúng vẫn không tránh khỏi tai ương tuyệt diệtcó thể giết chết tất cả sinh linh.Sinh vật dưới biển cũng bất an bơi lội, liều mạng lẩn tránh nhiệt lượng vàkhí độc tỏa ra từ đáy biển sâu. Những động vật thân quen với môi trường lạnhgiá của biển cả giờ đây tuyệt vọng thò đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khínóng rát, cùng bụi đen mang chất độc chết người.Chim chóc trên trời vẫn cố gắng bay lượn, lảng tránh ánh sáng chói changtrên không gian, lao nhanh về hai đầu đất liền, bản năng sinh tồn báo cho chúngbiết, có lẽ chỉ còn những nơi hoang vu xa xôi mới tìm thấy thiên đường cuốicùng. Đây là cuộc di cứ lớn nhất, hoàn toàn không hợp mùa, và trong cuộc di cưấy, phần lớn chim chóc chết đi dọc đường, rơi xuống mặt đất khô cằn, số ít chimmuông thực sự trốn thoát được tia sáng rực cháy và bụi đen ấy càng trở nênhiếm hoi.Ánh sáng giữa trời đất dần lụi tàn, không khí ngập tràn bụi bặm và mây đen,che khuất mặt trời trên cao một cách tàn nhẫn. Cánh đồng cỏ xanh rộng lớn đãđổi sắc, động vật sống sót sau tai ương tập trung bên mé nước duy nhất còn lại,đấu tranh tuyệt vọng cho nguồn nước trong lành. Hơn ba mươi con cá sấukhổng lồ nằm dưới đáy ao, vô số động vật kéo đến đào hố nhỏ xung quanh ao,hoặc có con hung dữ mạnh mẽ đủ can đảm tấn công lãnh địa của bầy cá sấu.Trên bầu trời không còn dấu vết chim bay, cá dưới đáy biển đã kinh hoàngchạy trốn sâu xuống rạng san hô, chẳng dám bơi ra. Cá mập lững thững quanhquẩn, mở to đôi mắt, không hiểu ngôi nhà thế giới của mình đang xảy ra chuyệngì. Trên mặt biển, hơn mười con cá voi lớn mệt mỏi trôi nổi, đôi lúc vẫy đuôiyếu ớt. Xa hơn, sư tử biển tuyệt vọng căm phẫn gào thét về phía bầu trời, cắn xélẫn nhau đầy tàn bạo, phát tiết nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.Động vật bên bờ ao dần chết đi, có con bị giết hại, có con hít phải bụi đentrong không khí, có con đói ăn, có con khát nước, nhưng nhiều hơn cả là chết vìuống nước bẩn trong ao.Không khí khô rát, chỉ còn lại vô số bộ xương trắng bệch quanh ao, to nhỏkhác nhau, quắt queo hoặc nằm sấp trong kinh hoàng. Da thịt và lông của chúngđã trở lại với cát bụi, chỉ còn lại những bộ xương trắng bên bờ ao, bầu bạn vớiloài bò sát mạnh mẽ nhất, tồn tại hàng triệu năm mà không bị diệt vong.Một thời gian sau, ao cạn khô, cá sấu nặng cả tấn nằm bẹp trên mặt đất, đểmặc nắng chang chang vẫn hắt lên lưng, dần khô héo, dần thối rữa, dần biếnthành những bộ xương trắng khiến ai nhìn cũng rùng mình.Thực ra, những loài bò sát mạnh mẽ kia cuối cùng cũng chỉ chết dưới cơngió khô nóng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn có còn sống sót quay trở lại hay không? Đó là câu hỏi nặng nề
đè nén tâm trí tất cả mọi người. Rõ ràng những lời của Hoàng đế rõ ràng đã chặt
đứt mọi đường lui. Hoàng đế vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đều
không biết tại sao nó nhất định phải tìm Thần Miếu, nhưng trẫm biết, nó muốn
tìm lão Ngũ về giết trẫm. Đối với đứa con vong ân phụ nghĩa như thế, trẫm còn
phải thương tiếc nữa sao?”
Đúng vậy, tình thế phát triển đến bây giờ, Khánh Đế không xử tử tất cả
những người liên quan đến Phạm Nhàn đã là thể hiện lòng khoan dung hiếm có.
Dĩ nhiên, phần lớn là do thỏa thuận giữa ngài và Phạm Nhàn, dù sao ngài cũng
không biết Phạm Nhàn đã chết hay chưa.
Từ xưa đến nay, dường như chưa ai tự mình tìm được Thần Miếu, huống hồ
còn cứu người từ trong đó ra, nhưng Hoàng đế vẫn không thể yên tâm, vì ngài
biết khi xưa từng có một nữ nhân đã làm được một lần, liệu con trai của nữ nhân
đó và ngài có thể mang một bất ngờ lớn đến cho thế giới hay không?
Nếu lão Ngũ thật sự quay lại cùng Phạm Nhàn, trẫm sẽ ra sao? Thiên hạ sẽ
ra sao? Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “Truyền
Diệp Trọng vào cung.”
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lục địa tối tăm bùng cháy, đại dương xanh thăm thẳm bùng cháy, bầu trời
rộng lớn vô hạn bùng cháy. Tất cả mọi thứ trong trời đất, dường như đang bị
những ngọn lửa nóng rực bao trùm, dồn hết khả năng để thắp thêm mỗi chút
nhiên liệu bên trong vào biển lửa này.
Núi lửa phun trào, nham thạch nóng bỏng đưa vào biển nước tạo thành
sương mù dày đặc, lại đẩy dòng hải lưu nâng thành những con sóng lớn cao vờn
tập vào mỗi bờ đã bị nóng chảy thành những hình thù quái dị. Ánh sáng và nhiệt
lượng kinh hoàng tràn ngập giữa trời đất, vấn vương mùi hư hại.
Thú rừng trên đất liền rên rỉ chạy trốn, lông thú nát nhừ, xương cốt lộ ra, tựa
như những luồng sáng, vạn vật và ngọn lửa phệ hồn từ nơi âm u lan tỏa, đeo
bám mãi không thể chạy thoát, dù trốn xa khỏi những rừng cây cháy rực, dù đào
hang sâu trong đồng cỏ bnói la, chúng vẫn không tránh khỏi tai ương tuyệt diệt
có thể giết chết tất cả sinh linh.
Sinh vật dưới biển cũng bất an bơi lội, liều mạng lẩn tránh nhiệt lượng và
khí độc tỏa ra từ đáy biển sâu. Những động vật thân quen với môi trường lạnh
giá của biển cả giờ đây tuyệt vọng thò đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khí
nóng rát, cùng bụi đen mang chất độc chết người.
Chim chóc trên trời vẫn cố gắng bay lượn, lảng tránh ánh sáng chói chang
trên không gian, lao nhanh về hai đầu đất liền, bản năng sinh tồn báo cho chúng
biết, có lẽ chỉ còn những nơi hoang vu xa xôi mới tìm thấy thiên đường cuối
cùng. Đây là cuộc di cứ lớn nhất, hoàn toàn không hợp mùa, và trong cuộc di cư
ấy, phần lớn chim chóc chết đi dọc đường, rơi xuống mặt đất khô cằn, số ít chim
muông thực sự trốn thoát được tia sáng rực cháy và bụi đen ấy càng trở nên
hiếm hoi.
Ánh sáng giữa trời đất dần lụi tàn, không khí ngập tràn bụi bặm và mây đen,
che khuất mặt trời trên cao một cách tàn nhẫn. Cánh đồng cỏ xanh rộng lớn đã
đổi sắc, động vật sống sót sau tai ương tập trung bên mé nước duy nhất còn lại,
đấu tranh tuyệt vọng cho nguồn nước trong lành. Hơn ba mươi con cá sấu
khổng lồ nằm dưới đáy ao, vô số động vật kéo đến đào hố nhỏ xung quanh ao,
hoặc có con hung dữ mạnh mẽ đủ can đảm tấn công lãnh địa của bầy cá sấu.
Trên bầu trời không còn dấu vết chim bay, cá dưới đáy biển đã kinh hoàng
chạy trốn sâu xuống rạng san hô, chẳng dám bơi ra. Cá mập lững thững quanh
quẩn, mở to đôi mắt, không hiểu ngôi nhà thế giới của mình đang xảy ra chuyện
gì. Trên mặt biển, hơn mười con cá voi lớn mệt mỏi trôi nổi, đôi lúc vẫy đuôi
yếu ớt. Xa hơn, sư tử biển tuyệt vọng căm phẫn gào thét về phía bầu trời, cắn xé
lẫn nhau đầy tàn bạo, phát tiết nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.
Động vật bên bờ ao dần chết đi, có con bị giết hại, có con hít phải bụi đen
trong không khí, có con đói ăn, có con khát nước, nhưng nhiều hơn cả là chết vì
uống nước bẩn trong ao.
Không khí khô rát, chỉ còn lại vô số bộ xương trắng bệch quanh ao, to nhỏ
khác nhau, quắt queo hoặc nằm sấp trong kinh hoàng. Da thịt và lông của chúng
đã trở lại với cát bụi, chỉ còn lại những bộ xương trắng bên bờ ao, bầu bạn với
loài bò sát mạnh mẽ nhất, tồn tại hàng triệu năm mà không bị diệt vong.
Một thời gian sau, ao cạn khô, cá sấu nặng cả tấn nằm bẹp trên mặt đất, để
mặc nắng chang chang vẫn hắt lên lưng, dần khô héo, dần thối rữa, dần biến
thành những bộ xương trắng khiến ai nhìn cũng rùng mình.
Thực ra, những loài bò sát mạnh mẽ kia cuối cùng cũng chỉ chết dưới cơn
gió khô nóng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn có còn sống sót quay trở lại hay không? Đó là câu hỏi nặng nềđè nén tâm trí tất cả mọi người. Rõ ràng những lời của Hoàng đế rõ ràng đã chặtđứt mọi đường lui. Hoàng đế vẫn nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Các ngươi đềukhông biết tại sao nó nhất định phải tìm Thần Miếu, nhưng trẫm biết, nó muốntìm lão Ngũ về giết trẫm. Đối với đứa con vong ân phụ nghĩa như thế, trẫm cònphải thương tiếc nữa sao?”Đúng vậy, tình thế phát triển đến bây giờ, Khánh Đế không xử tử tất cảnhững người liên quan đến Phạm Nhàn đã là thể hiện lòng khoan dung hiếm có.Dĩ nhiên, phần lớn là do thỏa thuận giữa ngài và Phạm Nhàn, dù sao ngài cũngkhông biết Phạm Nhàn đã chết hay chưa.Từ xưa đến nay, dường như chưa ai tự mình tìm được Thần Miếu, huống hồcòn cứu người từ trong đó ra, nhưng Hoàng đế vẫn không thể yên tâm, vì ngàibiết khi xưa từng có một nữ nhân đã làm được một lần, liệu con trai của nữ nhânđó và ngài có thể mang một bất ngờ lớn đến cho thế giới hay không?Nếu lão Ngũ thật sự quay lại cùng Phạm Nhàn, trẫm sẽ ra sao? Thiên hạ sẽra sao? Hoàng đế bỗng mở mắt, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng, nói: “TruyềnDiệp Trọng vào cung.”๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Lục địa tối tăm bùng cháy, đại dương xanh thăm thẳm bùng cháy, bầu trờirộng lớn vô hạn bùng cháy. Tất cả mọi thứ trong trời đất, dường như đang bịnhững ngọn lửa nóng rực bao trùm, dồn hết khả năng để thắp thêm mỗi chútnhiên liệu bên trong vào biển lửa này.Núi lửa phun trào, nham thạch nóng bỏng đưa vào biển nước tạo thànhsương mù dày đặc, lại đẩy dòng hải lưu nâng thành những con sóng lớn cao vờntập vào mỗi bờ đã bị nóng chảy thành những hình thù quái dị. Ánh sáng và nhiệtlượng kinh hoàng tràn ngập giữa trời đất, vấn vương mùi hư hại.Thú rừng trên đất liền rên rỉ chạy trốn, lông thú nát nhừ, xương cốt lộ ra, tựanhư những luồng sáng, vạn vật và ngọn lửa phệ hồn từ nơi âm u lan tỏa, đeobám mãi không thể chạy thoát, dù trốn xa khỏi những rừng cây cháy rực, dù đàohang sâu trong đồng cỏ bnói la, chúng vẫn không tránh khỏi tai ương tuyệt diệtcó thể giết chết tất cả sinh linh.Sinh vật dưới biển cũng bất an bơi lội, liều mạng lẩn tránh nhiệt lượng vàkhí độc tỏa ra từ đáy biển sâu. Những động vật thân quen với môi trường lạnhgiá của biển cả giờ đây tuyệt vọng thò đầu lên khỏi mặt nước, hít thở không khínóng rát, cùng bụi đen mang chất độc chết người.Chim chóc trên trời vẫn cố gắng bay lượn, lảng tránh ánh sáng chói changtrên không gian, lao nhanh về hai đầu đất liền, bản năng sinh tồn báo cho chúngbiết, có lẽ chỉ còn những nơi hoang vu xa xôi mới tìm thấy thiên đường cuốicùng. Đây là cuộc di cứ lớn nhất, hoàn toàn không hợp mùa, và trong cuộc di cưấy, phần lớn chim chóc chết đi dọc đường, rơi xuống mặt đất khô cằn, số ít chimmuông thực sự trốn thoát được tia sáng rực cháy và bụi đen ấy càng trở nênhiếm hoi.Ánh sáng giữa trời đất dần lụi tàn, không khí ngập tràn bụi bặm và mây đen,che khuất mặt trời trên cao một cách tàn nhẫn. Cánh đồng cỏ xanh rộng lớn đãđổi sắc, động vật sống sót sau tai ương tập trung bên mé nước duy nhất còn lại,đấu tranh tuyệt vọng cho nguồn nước trong lành. Hơn ba mươi con cá sấukhổng lồ nằm dưới đáy ao, vô số động vật kéo đến đào hố nhỏ xung quanh ao,hoặc có con hung dữ mạnh mẽ đủ can đảm tấn công lãnh địa của bầy cá sấu.Trên bầu trời không còn dấu vết chim bay, cá dưới đáy biển đã kinh hoàngchạy trốn sâu xuống rạng san hô, chẳng dám bơi ra. Cá mập lững thững quanhquẩn, mở to đôi mắt, không hiểu ngôi nhà thế giới của mình đang xảy ra chuyệngì. Trên mặt biển, hơn mười con cá voi lớn mệt mỏi trôi nổi, đôi lúc vẫy đuôiyếu ớt. Xa hơn, sư tử biển tuyệt vọng căm phẫn gào thét về phía bầu trời, cắn xélẫn nhau đầy tàn bạo, phát tiết nỗi sợ hãi sâu thẳm trong lòng.Động vật bên bờ ao dần chết đi, có con bị giết hại, có con hít phải bụi đentrong không khí, có con đói ăn, có con khát nước, nhưng nhiều hơn cả là chết vìuống nước bẩn trong ao.Không khí khô rát, chỉ còn lại vô số bộ xương trắng bệch quanh ao, to nhỏkhác nhau, quắt queo hoặc nằm sấp trong kinh hoàng. Da thịt và lông của chúngđã trở lại với cát bụi, chỉ còn lại những bộ xương trắng bên bờ ao, bầu bạn vớiloài bò sát mạnh mẽ nhất, tồn tại hàng triệu năm mà không bị diệt vong.Một thời gian sau, ao cạn khô, cá sấu nặng cả tấn nằm bẹp trên mặt đất, đểmặc nắng chang chang vẫn hắt lên lưng, dần khô héo, dần thối rữa, dần biếnthành những bộ xương trắng khiến ai nhìn cũng rùng mình.Thực ra, những loài bò sát mạnh mẽ kia cuối cùng cũng chỉ chết dưới cơngió khô nóng.