Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2021: Người đó kể một câu chuyện 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộntrào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dướibiển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòngnước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đâyhoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cávoi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùngnước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ màkéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càngngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tốinhư địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảonguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nướctròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợplại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọcđường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiếnngười ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dướilòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, liếm láp trong hốcmắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước,cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanhao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyênbố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.Dù ở thế giới nào, mưa vẫn luôn đại diện cho sự sống, và lần này cũngkhông ngoại lệ. Những hạt bụi đen trong không khí bị rửa trôi, ngay cả gió cũngkhông thể thổi bay chúng nhưng cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sứcmạnh của Thủy Thần. Không khí lại xuất hiện mùi thơm dễ chịu. Muôn vạnsinh vật nhờ nước mà ra đời, nhờ nước mà tụ tập lại với nhau, bắt đầu cuộc sốngmay mắn sau tai ương, lại tiếp tục săn đuổi lẫn nhau. Cho dù đó là sự săn đuổiđẫm máu, nó vẫn mang lại cảm giác đáng mừng về sự sống.Nhưng những sinh vật kia không biết rằng,những hạt bụi đen trôi theo mưaxuống mang sức tàn phá khủng khiếp đến mức nào. Chúng càng không biếtrằng, mưa có thể rửa trôi bụi bẩn nhưng không bao giờ có thể rửa sạch nhữngvết tích vô hình giữa trời đất, chúng không hề có hình dạng nhưng đủ sức giếtchết hầu hết mọi sinh vật.Khi trời mưa, biển lặng dịu đi nhiều, sóng nhẹ nhàng đẩy những thi thể vàobờ đá. Mùi hôi thối cũng được rửa trôi phần nào nhờ cơn mưa.Nhưng càng về sau mưa càng lớn dần, như thể sẽ không bao giờ ngừng.Những sinh vật uống nước mưa bắt đầu cảm nhận được sự sống đang dần rời bỏcơ thể. Chúng không hiểu tại sao, nỗi kinh hoàng bản năng khiến chúng tuyệtvọng hơn cả, giãy giụa hấp hối trong mưa rào, hung dữ và tàn bạo giết hại lẫnnhau một cách vô nghĩa, thậm chí không buông tha cho cả đồng loại của mình.Sau vô số lũ lụt lớn nhỏ trên cạn, sinh mạng một lần nữa bị tàn phá nặng nề.Ngoài những thi thể nổi trên mặt nước đục ngầu, không còn dấu hiệu sống nàokhác. Còn những thi thể thối rữa dọc theo bờ biển bị đánh trôi thành những bọtbẩn kinh tởm, hoàn toàn trái ngược với câu chuyện cổ tích kia.Nhưng dường như hình phạt của ông trời đối với thế giới vẫn chưa kết thúc.Sau cơn mưa là sương giá đột ngột ập đến, từ bắc xuống nam, nhiệt độ khắp nơigiảm xuống cả chục độ, thiên địa không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như thờitiết cũng rối loạn, mùa đông giá rét bất ngờ xuất hiện trước mắt những sinh vậtđang lâm nguy.Sau sương giá là tuyết, tuyết rơi vô tận. Những bông tuyết đầu tiên cònmang màu xám đen, sau đó dần trở nên trắng muốt, trông thánh thiện vô cùng,phủ kín cả trời, phủ kín cả đất, phủ kín cả biển rộng. Toàn thế giới chìm trongbão tuyết, khí hậu lạnh giá bao trùm, băng phủ dài ra tận biển.Mặt đất trắng xóa sạch sẽ, tuyết rơi vô tận không ngừng, trên mặt tuyếtkhông còn dấu vết sự sống nào. Cảnh tượng này duy trì lạnh lùng và bình lặng,một năm, hai năm, mười năm, trăm năm...o O oDường như Phạm Nhàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lâu lắm mới rời mắtkhỏi tấm kính. Đôi mắt đẫm máu, môi hơi tái nhợt. Mặc dù những cảnh tượngtrước đó chỉ là phán đoán của y sau khi tiến vào Thần Miếu, nhưng tận mắtchứng kiến những hình ảnh ấy vẫn khiến y đau xót, bởi y biết đó không phảithần giới, y không thể như người trên thế gian coi đó là thần thoại rồi ghi vàotranh vẽ hay truyền thuyết. Y biết tất cả là sự thật, những sinh mạng chết đitrong thảm họa từng thực sự tồn tại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộntrào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dướibiển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòngnước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đâyhoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cávoi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùngnước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ màkéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càngngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tốinhư địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảonguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nướctròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợplại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọcđường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiếnngười ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dướilòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, liếm láp trong hốcmắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước,cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanhao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyênbố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.Dù ở thế giới nào, mưa vẫn luôn đại diện cho sự sống, và lần này cũngkhông ngoại lệ. Những hạt bụi đen trong không khí bị rửa trôi, ngay cả gió cũngkhông thể thổi bay chúng nhưng cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sứcmạnh của Thủy Thần. Không khí lại xuất hiện mùi thơm dễ chịu. Muôn vạnsinh vật nhờ nước mà ra đời, nhờ nước mà tụ tập lại với nhau, bắt đầu cuộc sốngmay mắn sau tai ương, lại tiếp tục săn đuổi lẫn nhau. Cho dù đó là sự săn đuổiđẫm máu, nó vẫn mang lại cảm giác đáng mừng về sự sống.Nhưng những sinh vật kia không biết rằng,những hạt bụi đen trôi theo mưaxuống mang sức tàn phá khủng khiếp đến mức nào. Chúng càng không biếtrằng, mưa có thể rửa trôi bụi bẩn nhưng không bao giờ có thể rửa sạch nhữngvết tích vô hình giữa trời đất, chúng không hề có hình dạng nhưng đủ sức giếtchết hầu hết mọi sinh vật.Khi trời mưa, biển lặng dịu đi nhiều, sóng nhẹ nhàng đẩy những thi thể vàobờ đá. Mùi hôi thối cũng được rửa trôi phần nào nhờ cơn mưa.Nhưng càng về sau mưa càng lớn dần, như thể sẽ không bao giờ ngừng.Những sinh vật uống nước mưa bắt đầu cảm nhận được sự sống đang dần rời bỏcơ thể. Chúng không hiểu tại sao, nỗi kinh hoàng bản năng khiến chúng tuyệtvọng hơn cả, giãy giụa hấp hối trong mưa rào, hung dữ và tàn bạo giết hại lẫnnhau một cách vô nghĩa, thậm chí không buông tha cho cả đồng loại của mình.Sau vô số lũ lụt lớn nhỏ trên cạn, sinh mạng một lần nữa bị tàn phá nặng nề.Ngoài những thi thể nổi trên mặt nước đục ngầu, không còn dấu hiệu sống nàokhác. Còn những thi thể thối rữa dọc theo bờ biển bị đánh trôi thành những bọtbẩn kinh tởm, hoàn toàn trái ngược với câu chuyện cổ tích kia.Nhưng dường như hình phạt của ông trời đối với thế giới vẫn chưa kết thúc.Sau cơn mưa là sương giá đột ngột ập đến, từ bắc xuống nam, nhiệt độ khắp nơigiảm xuống cả chục độ, thiên địa không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như thờitiết cũng rối loạn, mùa đông giá rét bất ngờ xuất hiện trước mắt những sinh vậtđang lâm nguy.Sau sương giá là tuyết, tuyết rơi vô tận. Những bông tuyết đầu tiên cònmang màu xám đen, sau đó dần trở nên trắng muốt, trông thánh thiện vô cùng,phủ kín cả trời, phủ kín cả đất, phủ kín cả biển rộng. Toàn thế giới chìm trongbão tuyết, khí hậu lạnh giá bao trùm, băng phủ dài ra tận biển.Mặt đất trắng xóa sạch sẽ, tuyết rơi vô tận không ngừng, trên mặt tuyếtkhông còn dấu vết sự sống nào. Cảnh tượng này duy trì lạnh lùng và bình lặng,một năm, hai năm, mười năm, trăm năm...o O oDường như Phạm Nhàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lâu lắm mới rời mắtkhỏi tấm kính. Đôi mắt đẫm máu, môi hơi tái nhợt. Mặc dù những cảnh tượngtrước đó chỉ là phán đoán của y sau khi tiến vào Thần Miếu, nhưng tận mắtchứng kiến những hình ảnh ấy vẫn khiến y đau xót, bởi y biết đó không phảithần giới, y không thể như người trên thế gian coi đó là thần thoại rồi ghi vàotranh vẽ hay truyền thuyết. Y biết tất cả là sự thật, những sinh mạng chết đitrong thảm họa từng thực sự tồn tại.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Bầu trời vẫn yên tĩnh chết chóc, ngoài những đám mây đen dày đặc cuộntrào ép xuống mặt đất, không còn dấu hiệu sự sống nào khác. Cảnh tượng dướibiển còn tàn khốc hơn nữa, nơi giao nhau của các dòng hải lưu ấm áp và dòngnước lạnh từ phía bắc thường nuôi sống vô số sinh vật thủy sinh lớn, giờ đâyhoặc trôi nổi xung quanh đảo, hoặc chìm xuống đáy biển im lặng, những con cávoi, sư tử biển, bò biển đã hóa thành máu thịt thối rữa, làm ô nhiễm cả vùngnước, biến cả vịnh thành nơi đầy máu và tử khí.Những sinh vật ăn xác chết nhờ sự tồn tại của những xác chết khổng lồ màkéo dài thời gian tồn tại. Chúng nhận ra rằng càng gần bờ, thiên nhiên càngngập tràn hơi thở của cái chết, nên chúng đi kiếm ăn rất cẩn thận.Cuối cùng, một ngày nọ, cơn mưa đã đổ xuống cõi đất khô cháy và tăm tốinhư địa ngục. Những giọt nước đập lên những chiếc lá cây còn sót lại ở rìa thảonguyên, đánh thức những con côn trùng trú ẩn trong hang. Những giọt nướctròn lăn trên mặt đất, một con bọ vui sướng rửa mặt. Dòng nước mưa dần hợplại với nhau, chảy theo những con suối cổ xưa, thấm sâu vào lòng đất, dọcđường đánh thức biết bao sinh linh đang lánh nạn trong giấc ngủ.Dòng suối nhỏ chảy vào cái ao bao quanh bởi những bộ xương. Điều khiếnngười ta kinh ngạc là một con bò sát vẫn sống sót, ẩn núp sâu trong khe đá dướilòng suối. Nó thè lưỡi đỏ au, vụng về bước qua nước cạn, liếm láp trong hốcmắt trống rỗng của bộ xương cá sấu khổng lồ. Đôi lúc nó duỗi một chân trước,cô độc và hung dữ tuyên bố chủ quyền của mình đối với cái ao... Dù sao quanhao cũng đã có hơn ngàn bộ xương trắng im lặng, không thể phản đối lời tuyênbố của nó. Nếu những con sư tử, khỉ đầu chó còn sống, thế giới hẳn sẽ khác đi.Dù ở thế giới nào, mưa vẫn luôn đại diện cho sự sống, và lần này cũngkhông ngoại lệ. Những hạt bụi đen trong không khí bị rửa trôi, ngay cả gió cũngkhông thể thổi bay chúng nhưng cuối cùng cũng phải chịu khuất phục trước sứcmạnh của Thủy Thần. Không khí lại xuất hiện mùi thơm dễ chịu. Muôn vạnsinh vật nhờ nước mà ra đời, nhờ nước mà tụ tập lại với nhau, bắt đầu cuộc sốngmay mắn sau tai ương, lại tiếp tục săn đuổi lẫn nhau. Cho dù đó là sự săn đuổiđẫm máu, nó vẫn mang lại cảm giác đáng mừng về sự sống.Nhưng những sinh vật kia không biết rằng,những hạt bụi đen trôi theo mưaxuống mang sức tàn phá khủng khiếp đến mức nào. Chúng càng không biếtrằng, mưa có thể rửa trôi bụi bẩn nhưng không bao giờ có thể rửa sạch nhữngvết tích vô hình giữa trời đất, chúng không hề có hình dạng nhưng đủ sức giếtchết hầu hết mọi sinh vật.Khi trời mưa, biển lặng dịu đi nhiều, sóng nhẹ nhàng đẩy những thi thể vàobờ đá. Mùi hôi thối cũng được rửa trôi phần nào nhờ cơn mưa.Nhưng càng về sau mưa càng lớn dần, như thể sẽ không bao giờ ngừng.Những sinh vật uống nước mưa bắt đầu cảm nhận được sự sống đang dần rời bỏcơ thể. Chúng không hiểu tại sao, nỗi kinh hoàng bản năng khiến chúng tuyệtvọng hơn cả, giãy giụa hấp hối trong mưa rào, hung dữ và tàn bạo giết hại lẫnnhau một cách vô nghĩa, thậm chí không buông tha cho cả đồng loại của mình.Sau vô số lũ lụt lớn nhỏ trên cạn, sinh mạng một lần nữa bị tàn phá nặng nề.Ngoài những thi thể nổi trên mặt nước đục ngầu, không còn dấu hiệu sống nàokhác. Còn những thi thể thối rữa dọc theo bờ biển bị đánh trôi thành những bọtbẩn kinh tởm, hoàn toàn trái ngược với câu chuyện cổ tích kia.Nhưng dường như hình phạt của ông trời đối với thế giới vẫn chưa kết thúc.Sau cơn mưa là sương giá đột ngột ập đến, từ bắc xuống nam, nhiệt độ khắp nơigiảm xuống cả chục độ, thiên địa không nhìn thấy ánh mặt trời, dường như thờitiết cũng rối loạn, mùa đông giá rét bất ngờ xuất hiện trước mắt những sinh vậtđang lâm nguy.Sau sương giá là tuyết, tuyết rơi vô tận. Những bông tuyết đầu tiên cònmang màu xám đen, sau đó dần trở nên trắng muốt, trông thánh thiện vô cùng,phủ kín cả trời, phủ kín cả đất, phủ kín cả biển rộng. Toàn thế giới chìm trongbão tuyết, khí hậu lạnh giá bao trùm, băng phủ dài ra tận biển.Mặt đất trắng xóa sạch sẽ, tuyết rơi vô tận không ngừng, trên mặt tuyếtkhông còn dấu vết sự sống nào. Cảnh tượng này duy trì lạnh lùng và bình lặng,một năm, hai năm, mười năm, trăm năm...o O oDường như Phạm Nhàn vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, lâu lắm mới rời mắtkhỏi tấm kính. Đôi mắt đẫm máu, môi hơi tái nhợt. Mặc dù những cảnh tượngtrước đó chỉ là phán đoán của y sau khi tiến vào Thần Miếu, nhưng tận mắtchứng kiến những hình ảnh ấy vẫn khiến y đau xót, bởi y biết đó không phảithần giới, y không thể như người trên thế gian coi đó là thần thoại rồi ghi vàotranh vẽ hay truyền thuyết. Y biết tất cả là sự thật, những sinh mạng chết đitrong thảm họa từng thực sự tồn tại.

Chương 2021: Người đó kể một câu chuyện 2