Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2038: Tối cường, tên của người! 7
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hắn khó mà chống đỡ lâu được, vết thương vốn chưa lành lại bị đâm xuyênqua người, mất máu quá nhiều. Dù có vượt băng nguyên về nam cũng rất khókhăn, huống hồ hắn không coi trọng tính mệnh, cố chấp phải lên đây thử mộtlần." Vương Thập Tam Lang xoay người đứng cạnh Hải Đường, nhìn PhạmNhàn vẫn cố gắng kêu gọi Ngũ Trúc, bình tĩnh nói: "Suốt một ngày đêm hắn nóikhông ngừng, cũng bị đông cứng một ngày đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉcó con đường chết.""Ngươi có thể khuyên hắn đi không? Xem ra đại sư mù không hề giết hắntheo lệnh của tiên nhân trong miếu.""Nếu giết thì tốt biết mấy, ngươi sẽ không phải như ta đêm qua, cứ nghetiếng nói tuyệt vọng của hắn." Vương Thập Tam Lang bỗng cười nói: "Nhưng taphục Phạm Nhàn thật, người tự hủy mình như vậy cũng thật hiếm thấy."Hải Đường nhìn khuôn mặt tái nhợt, đỏ ửng tiều tụy của Phạm Nhàn, cứnhìn mãi, bỗng thân thể run lên, trong mắt ánh lóe lên vẻ ánh sáng hơn cả dãynúi tuyết phía xa.Vương Thập Tam Lang bất chợt cảm nhận được một luồng dao động bêncạnh, mắt mở to nhìn Hải Đường.o O oPhố,c một ngụm máu tươi bắn ra, văng lên tấm vải đen gần kề rồi chảy dàitheo tuyết trên khuôn mặt lạnh lẽo kia, trông rất rùng rợn. Nhưng Ngũ Trúc vẫnkhông nhúc nhích. Phạm Nhàn khó nhọc lau máu ở khóe miệng, biết mình đãtới lúc hấp hối. Trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng không thể kiềm chế, ngườithân đối diện vẫn xa lạ, vẫn lạnh lẽo, vẫn không hồn, vẫn... chết.Phạm Nhàn run lên một cái. Bỗng nghĩ đến Ngũ Trúc thúc suốt bao năm qualan truyền lửa cho Thần Miếu, không biết trong đầu đã có ký ức mấy chục vạnnăm. Có lẽ... những ký ức mà y ho ra máu kể lại suốt một ngày đêm qua, đốivới kẻ lạnh như tuyết kia chỉ là sự tồn tại rất bình thường, kể cả ký ức về mẫuthân - Diệp Khinh Mi!Nghĩ mình có thể dùng những câu chuyện bình thường ấy đánh thức mộtngười có vô số ký ức, quả thật là suy nghĩ non nớt ngây thơ. Nhớ tới đây, PhạmNhàn mất hết niềm tin, trong mắt cũng không khỏi tuyệt vọng.Giọng nói y méo mó, thảm thiết, khó nghe, gầm lên với Ngũ Trúc: "Saongươi có thể quên ta! Hay là ngươi nghiện mất trí nhớ rồi? Lần trước ít ra cònnhớ Diệp Khinh Mi, lần này sao lại quên cả ta?"Dùi sắt sát gần cổ họng Phạm Nhàn. Toàn thân y run rẩy, cứng đờ, im lặngnhư chết, vì y đã mất tiếng, cũng không thể nói ra bất cứ lời nào. Thân thể y runrẩy càng lúc càng dữ dội, vẻ tuyệt vọng trong mắt đổi thành ngọn lửa điêncuồng. Y nhìn chằm chằm vào tấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, bỗng nhiên laotới với vẻ mặt hung tàn!o O oNhưng thân thể Phạm Nhàn đã đông cứng, dù có vẻ lao tới nhưng thực tế làngã sấp về phía Ngũ Trúc, cổ họng đâm vào dùi sắt!Đầu mũi dùi sắt lùi nhanh phía sau, nhưng Phạm Nhàn vẫn ngã xuống, ngãmạnh xuống đất khiến Ngũ Trúc chỉ còn cách tiếp tục lùi lại cho đến khi khôngcòn đường lui nữa mới buông tay, để Phạm Nhàn đông cứng như que kem ngãsấp trước mặt.Phạm Nhàn vươn tay, nắm chặt một góc áo Ngũ Trúc, tuyết rơi lả tả. Y nhìnthẳng vào mắt Ngũ Trúc, dù không thể nói nhưng ánh mắt hung tợn, tự tin đangtuyên bố một sự thật... Ngươi không muốn giết ta!Ngươi không muốn giết ta, ngươi không thể giết ta, bởi dù không biết ta làai, nhưng trong bản năng và trái tim của ngươi vẫn còn ta."Đi theo ta!" Phạm Nhàn đã mất tiếng nhưng bỗng tinh thần sống lại, nhìnNgũ Trúc đã buông dùi sắt cúi đầu suy nghĩ, thì thầm.Cú lao nguy hiểm cuối cùng đã đẩy dùi sắt giữa hai người ra. Hai thế giớigiờ đây gần nhau nhất có thể, Phạm Nhàn đưa ra yêu cầu của mình.Ngũ Trúc im lặng một hồi lâu, mặt vẫn vô cảm: "Ta không biết ngươi là ai.""Khi ngươi không biết gì cả thì hãy nghe theo trái tim mình.""Trái tim là gì?""Cảm xúc?""Cảm xúc chỉ là thủ đoạn con người tự lừa dối và làm tê liệt bản thân, rốtcuộc chỉ có thể lừa được nhất thời.""Cuộc đời vốn chỉ là tổng hợp nhiều khoảnh khắc, khoảnh khắc nối tiếpkhoảnh khắc... Có thể lừa dối một lúc, có thể lừa cả đời. Nếu lừa được cả đời,làm sao lại gọi là lừa?""Nhưng ta vẫn không biết ngươi là ai, cũng không biết ta là ai.""Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng nếu muốn biết ngươi là ai, hãy đi theota. Ta biết ngươi sẽ tò mò, cảm giác tò mò chỉ có ở con người. Ngươi là conngười... Con người mới ao ước biết bên kia núi là gì, bên kia biển là gì, sao làgì, mặt trời là gì.""Bên kia núi là gì?""Ngươi phải tự mình tới xem. Nếu muốn biết bên ngoài miếu là gì, hãy đitheo ta.""Sao đoạn đối thoại này có vẻ quen thuộc... Nhưng ta vẫn không rõ lắm.""Đừng lưỡng lự nữa. Phải chớp nhoáng như tia điện, như ánh chớp lóe lênqua mắt! Làm theo ý muốn. Nếu không nghĩ ra, cứ nghe theo trái tim, rời khỏingôi miếu chim không thèm ỉa này."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Hắn khó mà chống đỡ lâu được, vết thương vốn chưa lành lại bị đâm xuyên
qua người, mất máu quá nhiều. Dù có vượt băng nguyên về nam cũng rất khó
khăn, huống hồ hắn không coi trọng tính mệnh, cố chấp phải lên đây thử một
lần." Vương Thập Tam Lang xoay người đứng cạnh Hải Đường, nhìn Phạm
Nhàn vẫn cố gắng kêu gọi Ngũ Trúc, bình tĩnh nói: "Suốt một ngày đêm hắn nói
không ngừng, cũng bị đông cứng một ngày đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ
có con đường chết."
"Ngươi có thể khuyên hắn đi không? Xem ra đại sư mù không hề giết hắn
theo lệnh của tiên nhân trong miếu."
"Nếu giết thì tốt biết mấy, ngươi sẽ không phải như ta đêm qua, cứ nghe
tiếng nói tuyệt vọng của hắn." Vương Thập Tam Lang bỗng cười nói: "Nhưng ta
phục Phạm Nhàn thật, người tự hủy mình như vậy cũng thật hiếm thấy."
Hải Đường nhìn khuôn mặt tái nhợt, đỏ ửng tiều tụy của Phạm Nhàn, cứ
nhìn mãi, bỗng thân thể run lên, trong mắt ánh lóe lên vẻ ánh sáng hơn cả dãy
núi tuyết phía xa.
Vương Thập Tam Lang bất chợt cảm nhận được một luồng dao động bên
cạnh, mắt mở to nhìn Hải Đường.
o O o
Phố,c một ngụm máu tươi bắn ra, văng lên tấm vải đen gần kề rồi chảy dài
theo tuyết trên khuôn mặt lạnh lẽo kia, trông rất rùng rợn. Nhưng Ngũ Trúc vẫn
không nhúc nhích. Phạm Nhàn khó nhọc lau máu ở khóe miệng, biết mình đã
tới lúc hấp hối. Trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng không thể kiềm chế, người
thân đối diện vẫn xa lạ, vẫn lạnh lẽo, vẫn không hồn, vẫn... chết.
Phạm Nhàn run lên một cái. Bỗng nghĩ đến Ngũ Trúc thúc suốt bao năm qua
lan truyền lửa cho Thần Miếu, không biết trong đầu đã có ký ức mấy chục vạn
năm. Có lẽ... những ký ức mà y ho ra máu kể lại suốt một ngày đêm qua, đối
với kẻ lạnh như tuyết kia chỉ là sự tồn tại rất bình thường, kể cả ký ức về mẫu
thân - Diệp Khinh Mi!
Nghĩ mình có thể dùng những câu chuyện bình thường ấy đánh thức một
người có vô số ký ức, quả thật là suy nghĩ non nớt ngây thơ. Nhớ tới đây, Phạm
Nhàn mất hết niềm tin, trong mắt cũng không khỏi tuyệt vọng.
Giọng nói y méo mó, thảm thiết, khó nghe, gầm lên với Ngũ Trúc: "Sao
ngươi có thể quên ta! Hay là ngươi nghiện mất trí nhớ rồi? Lần trước ít ra còn
nhớ Diệp Khinh Mi, lần này sao lại quên cả ta?"
Dùi sắt sát gần cổ họng Phạm Nhàn. Toàn thân y run rẩy, cứng đờ, im lặng
như chết, vì y đã mất tiếng, cũng không thể nói ra bất cứ lời nào. Thân thể y run
rẩy càng lúc càng dữ dội, vẻ tuyệt vọng trong mắt đổi thành ngọn lửa điên
cuồng. Y nhìn chằm chằm vào tấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, bỗng nhiên lao
tới với vẻ mặt hung tàn!
o O o
Nhưng thân thể Phạm Nhàn đã đông cứng, dù có vẻ lao tới nhưng thực tế là
ngã sấp về phía Ngũ Trúc, cổ họng đâm vào dùi sắt!
Đầu mũi dùi sắt lùi nhanh phía sau, nhưng Phạm Nhàn vẫn ngã xuống, ngã
mạnh xuống đất khiến Ngũ Trúc chỉ còn cách tiếp tục lùi lại cho đến khi không
còn đường lui nữa mới buông tay, để Phạm Nhàn đông cứng như que kem ngã
sấp trước mặt.
Phạm Nhàn vươn tay, nắm chặt một góc áo Ngũ Trúc, tuyết rơi lả tả. Y nhìn
thẳng vào mắt Ngũ Trúc, dù không thể nói nhưng ánh mắt hung tợn, tự tin đang
tuyên bố một sự thật... Ngươi không muốn giết ta!
Ngươi không muốn giết ta, ngươi không thể giết ta, bởi dù không biết ta là
ai, nhưng trong bản năng và trái tim của ngươi vẫn còn ta.
"Đi theo ta!" Phạm Nhàn đã mất tiếng nhưng bỗng tinh thần sống lại, nhìn
Ngũ Trúc đã buông dùi sắt cúi đầu suy nghĩ, thì thầm.
Cú lao nguy hiểm cuối cùng đã đẩy dùi sắt giữa hai người ra. Hai thế giới
giờ đây gần nhau nhất có thể, Phạm Nhàn đưa ra yêu cầu của mình.
Ngũ Trúc im lặng một hồi lâu, mặt vẫn vô cảm: "Ta không biết ngươi là ai."
"Khi ngươi không biết gì cả thì hãy nghe theo trái tim mình."
"Trái tim là gì?"
"Cảm xúc?"
"Cảm xúc chỉ là thủ đoạn con người tự lừa dối và làm tê liệt bản thân, rốt
cuộc chỉ có thể lừa được nhất thời."
"Cuộc đời vốn chỉ là tổng hợp nhiều khoảnh khắc, khoảnh khắc nối tiếp
khoảnh khắc... Có thể lừa dối một lúc, có thể lừa cả đời. Nếu lừa được cả đời,
làm sao lại gọi là lừa?"
"Nhưng ta vẫn không biết ngươi là ai, cũng không biết ta là ai."
"Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng nếu muốn biết ngươi là ai, hãy đi theo
ta. Ta biết ngươi sẽ tò mò, cảm giác tò mò chỉ có ở con người. Ngươi là con
người... Con người mới ao ước biết bên kia núi là gì, bên kia biển là gì, sao là
gì, mặt trời là gì."
"Bên kia núi là gì?"
"Ngươi phải tự mình tới xem. Nếu muốn biết bên ngoài miếu là gì, hãy đi
theo ta."
"Sao đoạn đối thoại này có vẻ quen thuộc... Nhưng ta vẫn không rõ lắm."
"Đừng lưỡng lự nữa. Phải chớp nhoáng như tia điện, như ánh chớp lóe lên
qua mắt! Làm theo ý muốn. Nếu không nghĩ ra, cứ nghe theo trái tim, rời khỏi
ngôi miếu chim không thèm ỉa này."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Hắn khó mà chống đỡ lâu được, vết thương vốn chưa lành lại bị đâm xuyênqua người, mất máu quá nhiều. Dù có vượt băng nguyên về nam cũng rất khókhăn, huống hồ hắn không coi trọng tính mệnh, cố chấp phải lên đây thử mộtlần." Vương Thập Tam Lang xoay người đứng cạnh Hải Đường, nhìn PhạmNhàn vẫn cố gắng kêu gọi Ngũ Trúc, bình tĩnh nói: "Suốt một ngày đêm hắn nóikhông ngừng, cũng bị đông cứng một ngày đêm rồi, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉcó con đường chết.""Ngươi có thể khuyên hắn đi không? Xem ra đại sư mù không hề giết hắntheo lệnh của tiên nhân trong miếu.""Nếu giết thì tốt biết mấy, ngươi sẽ không phải như ta đêm qua, cứ nghetiếng nói tuyệt vọng của hắn." Vương Thập Tam Lang bỗng cười nói: "Nhưng taphục Phạm Nhàn thật, người tự hủy mình như vậy cũng thật hiếm thấy."Hải Đường nhìn khuôn mặt tái nhợt, đỏ ửng tiều tụy của Phạm Nhàn, cứnhìn mãi, bỗng thân thể run lên, trong mắt ánh lóe lên vẻ ánh sáng hơn cả dãynúi tuyết phía xa.Vương Thập Tam Lang bất chợt cảm nhận được một luồng dao động bêncạnh, mắt mở to nhìn Hải Đường.o O oPhố,c một ngụm máu tươi bắn ra, văng lên tấm vải đen gần kề rồi chảy dàitheo tuyết trên khuôn mặt lạnh lẽo kia, trông rất rùng rợn. Nhưng Ngũ Trúc vẫnkhông nhúc nhích. Phạm Nhàn khó nhọc lau máu ở khóe miệng, biết mình đãtới lúc hấp hối. Trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng không thể kiềm chế, ngườithân đối diện vẫn xa lạ, vẫn lạnh lẽo, vẫn không hồn, vẫn... chết.Phạm Nhàn run lên một cái. Bỗng nghĩ đến Ngũ Trúc thúc suốt bao năm qualan truyền lửa cho Thần Miếu, không biết trong đầu đã có ký ức mấy chục vạnnăm. Có lẽ... những ký ức mà y ho ra máu kể lại suốt một ngày đêm qua, đốivới kẻ lạnh như tuyết kia chỉ là sự tồn tại rất bình thường, kể cả ký ức về mẫuthân - Diệp Khinh Mi!Nghĩ mình có thể dùng những câu chuyện bình thường ấy đánh thức mộtngười có vô số ký ức, quả thật là suy nghĩ non nớt ngây thơ. Nhớ tới đây, PhạmNhàn mất hết niềm tin, trong mắt cũng không khỏi tuyệt vọng.Giọng nói y méo mó, thảm thiết, khó nghe, gầm lên với Ngũ Trúc: "Saongươi có thể quên ta! Hay là ngươi nghiện mất trí nhớ rồi? Lần trước ít ra cònnhớ Diệp Khinh Mi, lần này sao lại quên cả ta?"Dùi sắt sát gần cổ họng Phạm Nhàn. Toàn thân y run rẩy, cứng đờ, im lặngnhư chết, vì y đã mất tiếng, cũng không thể nói ra bất cứ lời nào. Thân thể y runrẩy càng lúc càng dữ dội, vẻ tuyệt vọng trong mắt đổi thành ngọn lửa điêncuồng. Y nhìn chằm chằm vào tấm vải đen che mặt Ngũ Trúc, bỗng nhiên laotới với vẻ mặt hung tàn!o O oNhưng thân thể Phạm Nhàn đã đông cứng, dù có vẻ lao tới nhưng thực tế làngã sấp về phía Ngũ Trúc, cổ họng đâm vào dùi sắt!Đầu mũi dùi sắt lùi nhanh phía sau, nhưng Phạm Nhàn vẫn ngã xuống, ngãmạnh xuống đất khiến Ngũ Trúc chỉ còn cách tiếp tục lùi lại cho đến khi khôngcòn đường lui nữa mới buông tay, để Phạm Nhàn đông cứng như que kem ngãsấp trước mặt.Phạm Nhàn vươn tay, nắm chặt một góc áo Ngũ Trúc, tuyết rơi lả tả. Y nhìnthẳng vào mắt Ngũ Trúc, dù không thể nói nhưng ánh mắt hung tợn, tự tin đangtuyên bố một sự thật... Ngươi không muốn giết ta!Ngươi không muốn giết ta, ngươi không thể giết ta, bởi dù không biết ta làai, nhưng trong bản năng và trái tim của ngươi vẫn còn ta."Đi theo ta!" Phạm Nhàn đã mất tiếng nhưng bỗng tinh thần sống lại, nhìnNgũ Trúc đã buông dùi sắt cúi đầu suy nghĩ, thì thầm.Cú lao nguy hiểm cuối cùng đã đẩy dùi sắt giữa hai người ra. Hai thế giớigiờ đây gần nhau nhất có thể, Phạm Nhàn đưa ra yêu cầu của mình.Ngũ Trúc im lặng một hồi lâu, mặt vẫn vô cảm: "Ta không biết ngươi là ai.""Khi ngươi không biết gì cả thì hãy nghe theo trái tim mình.""Trái tim là gì?""Cảm xúc?""Cảm xúc chỉ là thủ đoạn con người tự lừa dối và làm tê liệt bản thân, rốtcuộc chỉ có thể lừa được nhất thời.""Cuộc đời vốn chỉ là tổng hợp nhiều khoảnh khắc, khoảnh khắc nối tiếpkhoảnh khắc... Có thể lừa dối một lúc, có thể lừa cả đời. Nếu lừa được cả đời,làm sao lại gọi là lừa?""Nhưng ta vẫn không biết ngươi là ai, cũng không biết ta là ai.""Ngươi không cần biết ta là ai, nhưng nếu muốn biết ngươi là ai, hãy đi theota. Ta biết ngươi sẽ tò mò, cảm giác tò mò chỉ có ở con người. Ngươi là conngười... Con người mới ao ước biết bên kia núi là gì, bên kia biển là gì, sao làgì, mặt trời là gì.""Bên kia núi là gì?""Ngươi phải tự mình tới xem. Nếu muốn biết bên ngoài miếu là gì, hãy đitheo ta.""Sao đoạn đối thoại này có vẻ quen thuộc... Nhưng ta vẫn không rõ lắm.""Đừng lưỡng lự nữa. Phải chớp nhoáng như tia điện, như ánh chớp lóe lênqua mắt! Làm theo ý muốn. Nếu không nghĩ ra, cứ nghe theo trái tim, rời khỏingôi miếu chim không thèm ỉa này."