Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2039: Điền viên tàn úa sao không về 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng miếu..."Thực ra đoạn đối thoại trên không xảy ra. Ít nhất Ngũ Trúc và Phạm Nhànnằm trong tuyết không nói với nhau như vậy đó. Thực tế sau 3 ừ của PhạmNhàn, hai người chỉ nhìn nhau im lặng rồi Ngũ Trúc gượng gạo cúi xuống, bếPhạm Nhàn lên và đặt lên lưng mình!Giống như nhiều năm về trước, người hầu thiếu niên kia từng cõng đứa trẻkia.o O oPhạm Nhàn cảm nhận được tấm lưng lạnh lẽo phía trước, nhưng lại thấy rấtấm áp. Vẻ mặt y vô cảm, bởi tâm trạng khó có thể diễn tả bằng biểu cảm. Ymuốn khóc, muốn cười, biết Ngũ Trúc vẫn chẳng nhớ gì nhưng sẵn lòng rờingôi miếu hoang này cùng y.Y muốn hò reo sung sướng nhưng không thốt nên lời, muốn khóc to nhưnglại rét run không ngừng ho ra máu.Rồi Phạm Nhàn thấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, hai cường giảtrẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ, giờ phút này mặt mày tái mét, đôi mắt lờ đờ, nhưvừa trải qua chuyện kinh hoàng nhất cuộc đời. Đáng sợ hơn, cả hai run bần bật,như sắp mất kiểm soát trí óc vì sợ hãi.Chuyện gì khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang ra nông nỗi này?Vương Thập Tam Lang nhìn cảnh tượng trước mắt, biết Phạm Nhàn đãthắng nhưng không hề vui mừng, chỉ còn nỗi kinh hoàng và chút hối hận lướtqua. Toàn thân run lẩy bẩy như Ngô lão nhị, nhìn Phạm Nhàn, giọng khô khốcnói: "Chúng ta... phá hủy Thần Miếu rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phá hủy Thần Miếu!Nghe Vương Thập Tam Lang run rẩy thốt ra câu này, Phạm Nhàn nằm trênlưng Ngũ Trúc không kìm được rùng mình một cái. Y nhìn hai đồng đội cách đókhông xa, không nói nên lời.Y biết Thập Tam Lang nói thật, vì sắc mặt hắn tái mét, ánh mắt kì lạ của HảiĐường và Thập Tam Lang đã nói lên tất cả - chỉ có chuyện kinh hoàng nhất mớikhiến hai người sợ hãi đến thế này.Phạm Nhàn ho dữ dội hai tiếng, không thể phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy dađầu tê dại, từng sợi tóc như kim châm vào, một cảm giác đau đớn, khiếp sợ khócó thể kiềm chế.Y không sợ sau khi Thần Miếu bị phá, ông lão hình thành từ điểm sáng kiasẽ lập tức dùng vũ khí hủy diệt hàng loạt tiêu diệt mình - chỉ là tàn tích cổ vớingười hướng dẫn đã chết, đập thì đập, y sợ gì? Y lo lắng cho người phía trước,lo Ngũ Trúc nghe tin Thần Miếu bị phá sẽ nhớ lại nhiệm vụ bảo vệ Thần Miếu.Nhưng Phạm Nhàn lập tức thay đổi suy nghĩ, lúc Thần Miếu bị phá chắcchắn Ngũ Trúc đã biết chuyện bên trong nhưng vẫn không hành động, giờ cũngkhó mà động đậy. Trong lòng y mừng thầm, bởi hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thầnđều yếu ớt tới mức cùng cực, không thể ứng phó thêm nữa. Y đã dốc sức suốtmột ngày đêm, liều mạng lay chuyển trái tim băng giá kia, thuyết phục NgũTrúc theo mình ra ngoài. Giờ mà có chuyện gì nữa, không khéo y chỉ muốn tựtử mà thôi!Dĩ nhiên Phạm Nhàn không trách Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Ybiết hai người thấy y sắp chết nên mới làm việc táo bạo như vậy. Có thể chínhvì Thần Miếu bị phá nên Ngũ Trúc mới thiếu đi một xiềng xích, mới chuyển từpho tượng thành người sống?Nghĩ thế, y càng thêm biết ơn hai người, bởi họ không phải kiếp trước của y,không có kiến thức và kinh nghiệm đó. Trong lòng họ, nhất là trong lòng HảiĐường, cô tôn thờ Thần Miếu cả đời, thế mà giờ đây lại vì y mà phá hủy ThầnMiếu!Những suy nghĩ ấy lướt qua ngươi ão Phạm Nhàn, y căng thẳng quan sát đôivai gầy gòa mà vững chãi của Ngũ Trúc.Ngũ Trúc vẫn im lìm bất động.o O oKhi Phạm Nhàn ho ra máu cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang lẻn vào Thần Miếu qua khe hở của cánh cửa. Lúc đótoàn bộ tâm trí Phạm Nhàn tập trung vào Ngũ Trúc trước mặt, hoàn toàn khôngchú ý, còn Ngũ Trúc cũng vì cảm xúc giao động mà không để ý đến.Thế là Hải Đường và Vương Thập Tam Lang xông vào phá, phá xong chuira, giống hệt bọn cướp nhà. Chỉ có điều lúc này, họ vẫn run bần bật, sắc mặt táinhợt vẫn không thay đổi, bởi suốt đời họ không ngờ mình không chỉ được vàoviếng Thần Miếu mà còn phá hoại đồ đạc bên trong!Trong mắt mọi người, Thần Miếu có vị thế cao siêu, xa vời đến mức nào,huống hồ trước đây họ từng nhìn thấy vị tiên nhân trôi nổi giữa không trung.Không giống Phạm Nhàn, họ không dám vô lễ với một thực thể hoàn toàn vượtkhỏi tưởng tượng, càng không hy vọng có thể đánh bại tiên nhân!Khi bước vào đền thờ, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vốn ôm quyếttâm tử chiến, chỉ muốn gây rối loạn tâm thần của vị tiên nhân trong miếu để tạocơ hội cho Phạm Nhàn cứu thoát vị đại sư mù kia. Ai ngờ đâu... chỉ một thoánggiơ tay, họ đã làm sụp đổ Thần Miếu!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng miếu..."Thực ra đoạn đối thoại trên không xảy ra. Ít nhất Ngũ Trúc và Phạm Nhànnằm trong tuyết không nói với nhau như vậy đó. Thực tế sau 3 ừ của PhạmNhàn, hai người chỉ nhìn nhau im lặng rồi Ngũ Trúc gượng gạo cúi xuống, bếPhạm Nhàn lên và đặt lên lưng mình!Giống như nhiều năm về trước, người hầu thiếu niên kia từng cõng đứa trẻkia.o O oPhạm Nhàn cảm nhận được tấm lưng lạnh lẽo phía trước, nhưng lại thấy rấtấm áp. Vẻ mặt y vô cảm, bởi tâm trạng khó có thể diễn tả bằng biểu cảm. Ymuốn khóc, muốn cười, biết Ngũ Trúc vẫn chẳng nhớ gì nhưng sẵn lòng rờingôi miếu hoang này cùng y.Y muốn hò reo sung sướng nhưng không thốt nên lời, muốn khóc to nhưnglại rét run không ngừng ho ra máu.Rồi Phạm Nhàn thấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, hai cường giảtrẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ, giờ phút này mặt mày tái mét, đôi mắt lờ đờ, nhưvừa trải qua chuyện kinh hoàng nhất cuộc đời. Đáng sợ hơn, cả hai run bần bật,như sắp mất kiểm soát trí óc vì sợ hãi.Chuyện gì khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang ra nông nỗi này?Vương Thập Tam Lang nhìn cảnh tượng trước mắt, biết Phạm Nhàn đãthắng nhưng không hề vui mừng, chỉ còn nỗi kinh hoàng và chút hối hận lướtqua. Toàn thân run lẩy bẩy như Ngô lão nhị, nhìn Phạm Nhàn, giọng khô khốcnói: "Chúng ta... phá hủy Thần Miếu rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phá hủy Thần Miếu!Nghe Vương Thập Tam Lang run rẩy thốt ra câu này, Phạm Nhàn nằm trênlưng Ngũ Trúc không kìm được rùng mình một cái. Y nhìn hai đồng đội cách đókhông xa, không nói nên lời.Y biết Thập Tam Lang nói thật, vì sắc mặt hắn tái mét, ánh mắt kì lạ của HảiĐường và Thập Tam Lang đã nói lên tất cả - chỉ có chuyện kinh hoàng nhất mớikhiến hai người sợ hãi đến thế này.Phạm Nhàn ho dữ dội hai tiếng, không thể phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy dađầu tê dại, từng sợi tóc như kim châm vào, một cảm giác đau đớn, khiếp sợ khócó thể kiềm chế.Y không sợ sau khi Thần Miếu bị phá, ông lão hình thành từ điểm sáng kiasẽ lập tức dùng vũ khí hủy diệt hàng loạt tiêu diệt mình - chỉ là tàn tích cổ vớingười hướng dẫn đã chết, đập thì đập, y sợ gì? Y lo lắng cho người phía trước,lo Ngũ Trúc nghe tin Thần Miếu bị phá sẽ nhớ lại nhiệm vụ bảo vệ Thần Miếu.Nhưng Phạm Nhàn lập tức thay đổi suy nghĩ, lúc Thần Miếu bị phá chắcchắn Ngũ Trúc đã biết chuyện bên trong nhưng vẫn không hành động, giờ cũngkhó mà động đậy. Trong lòng y mừng thầm, bởi hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thầnđều yếu ớt tới mức cùng cực, không thể ứng phó thêm nữa. Y đã dốc sức suốtmột ngày đêm, liều mạng lay chuyển trái tim băng giá kia, thuyết phục NgũTrúc theo mình ra ngoài. Giờ mà có chuyện gì nữa, không khéo y chỉ muốn tựtử mà thôi!Dĩ nhiên Phạm Nhàn không trách Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Ybiết hai người thấy y sắp chết nên mới làm việc táo bạo như vậy. Có thể chínhvì Thần Miếu bị phá nên Ngũ Trúc mới thiếu đi một xiềng xích, mới chuyển từpho tượng thành người sống?Nghĩ thế, y càng thêm biết ơn hai người, bởi họ không phải kiếp trước của y,không có kiến thức và kinh nghiệm đó. Trong lòng họ, nhất là trong lòng HảiĐường, cô tôn thờ Thần Miếu cả đời, thế mà giờ đây lại vì y mà phá hủy ThầnMiếu!Những suy nghĩ ấy lướt qua ngươi ão Phạm Nhàn, y căng thẳng quan sát đôivai gầy gòa mà vững chãi của Ngũ Trúc.Ngũ Trúc vẫn im lìm bất động.o O oKhi Phạm Nhàn ho ra máu cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang lẻn vào Thần Miếu qua khe hở của cánh cửa. Lúc đótoàn bộ tâm trí Phạm Nhàn tập trung vào Ngũ Trúc trước mặt, hoàn toàn khôngchú ý, còn Ngũ Trúc cũng vì cảm xúc giao động mà không để ý đến.Thế là Hải Đường và Vương Thập Tam Lang xông vào phá, phá xong chuira, giống hệt bọn cướp nhà. Chỉ có điều lúc này, họ vẫn run bần bật, sắc mặt táinhợt vẫn không thay đổi, bởi suốt đời họ không ngờ mình không chỉ được vàoviếng Thần Miếu mà còn phá hoại đồ đạc bên trong!Trong mắt mọi người, Thần Miếu có vị thế cao siêu, xa vời đến mức nào,huống hồ trước đây họ từng nhìn thấy vị tiên nhân trôi nổi giữa không trung.Không giống Phạm Nhàn, họ không dám vô lễ với một thực thể hoàn toàn vượtkhỏi tưởng tượng, càng không hy vọng có thể đánh bại tiên nhân!Khi bước vào đền thờ, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vốn ôm quyếttâm tử chiến, chỉ muốn gây rối loạn tâm thần của vị tiên nhân trong miếu để tạocơ hội cho Phạm Nhàn cứu thoát vị đại sư mù kia. Ai ngờ đâu... chỉ một thoánggiơ tay, họ đã làm sụp đổ Thần Miếu!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Nhưng miếu..."Thực ra đoạn đối thoại trên không xảy ra. Ít nhất Ngũ Trúc và Phạm Nhànnằm trong tuyết không nói với nhau như vậy đó. Thực tế sau 3 ừ của PhạmNhàn, hai người chỉ nhìn nhau im lặng rồi Ngũ Trúc gượng gạo cúi xuống, bếPhạm Nhàn lên và đặt lên lưng mình!Giống như nhiều năm về trước, người hầu thiếu niên kia từng cõng đứa trẻkia.o O oPhạm Nhàn cảm nhận được tấm lưng lạnh lẽo phía trước, nhưng lại thấy rấtấm áp. Vẻ mặt y vô cảm, bởi tâm trạng khó có thể diễn tả bằng biểu cảm. Ymuốn khóc, muốn cười, biết Ngũ Trúc vẫn chẳng nhớ gì nhưng sẵn lòng rờingôi miếu hoang này cùng y.Y muốn hò reo sung sướng nhưng không thốt nên lời, muốn khóc to nhưnglại rét run không ngừng ho ra máu.Rồi Phạm Nhàn thấy Hải Đường và Vương Thập Tam Lang, hai cường giảtrẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ, giờ phút này mặt mày tái mét, đôi mắt lờ đờ, nhưvừa trải qua chuyện kinh hoàng nhất cuộc đời. Đáng sợ hơn, cả hai run bần bật,như sắp mất kiểm soát trí óc vì sợ hãi.Chuyện gì khiến Hải Đường và Vương Thập Tam Lang ra nông nỗi này?Vương Thập Tam Lang nhìn cảnh tượng trước mắt, biết Phạm Nhàn đãthắng nhưng không hề vui mừng, chỉ còn nỗi kinh hoàng và chút hối hận lướtqua. Toàn thân run lẩy bẩy như Ngô lão nhị, nhìn Phạm Nhàn, giọng khô khốcnói: "Chúng ta... phá hủy Thần Miếu rồi."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phá hủy Thần Miếu!Nghe Vương Thập Tam Lang run rẩy thốt ra câu này, Phạm Nhàn nằm trênlưng Ngũ Trúc không kìm được rùng mình một cái. Y nhìn hai đồng đội cách đókhông xa, không nói nên lời.Y biết Thập Tam Lang nói thật, vì sắc mặt hắn tái mét, ánh mắt kì lạ của HảiĐường và Thập Tam Lang đã nói lên tất cả - chỉ có chuyện kinh hoàng nhất mớikhiến hai người sợ hãi đến thế này.Phạm Nhàn ho dữ dội hai tiếng, không thể phát ra âm thanh, chỉ cảm thấy dađầu tê dại, từng sợi tóc như kim châm vào, một cảm giác đau đớn, khiếp sợ khócó thể kiềm chế.Y không sợ sau khi Thần Miếu bị phá, ông lão hình thành từ điểm sáng kiasẽ lập tức dùng vũ khí hủy diệt hàng loạt tiêu diệt mình - chỉ là tàn tích cổ vớingười hướng dẫn đã chết, đập thì đập, y sợ gì? Y lo lắng cho người phía trước,lo Ngũ Trúc nghe tin Thần Miếu bị phá sẽ nhớ lại nhiệm vụ bảo vệ Thần Miếu.Nhưng Phạm Nhàn lập tức thay đổi suy nghĩ, lúc Thần Miếu bị phá chắcchắn Ngũ Trúc đã biết chuyện bên trong nhưng vẫn không hành động, giờ cũngkhó mà động đậy. Trong lòng y mừng thầm, bởi hiện giờ cả thể xác lẫn tinh thầnđều yếu ớt tới mức cùng cực, không thể ứng phó thêm nữa. Y đã dốc sức suốtmột ngày đêm, liều mạng lay chuyển trái tim băng giá kia, thuyết phục NgũTrúc theo mình ra ngoài. Giờ mà có chuyện gì nữa, không khéo y chỉ muốn tựtử mà thôi!Dĩ nhiên Phạm Nhàn không trách Hải Đường và Vương Thập Tam Lang. Ybiết hai người thấy y sắp chết nên mới làm việc táo bạo như vậy. Có thể chínhvì Thần Miếu bị phá nên Ngũ Trúc mới thiếu đi một xiềng xích, mới chuyển từpho tượng thành người sống?Nghĩ thế, y càng thêm biết ơn hai người, bởi họ không phải kiếp trước của y,không có kiến thức và kinh nghiệm đó. Trong lòng họ, nhất là trong lòng HảiĐường, cô tôn thờ Thần Miếu cả đời, thế mà giờ đây lại vì y mà phá hủy ThầnMiếu!Những suy nghĩ ấy lướt qua ngươi ão Phạm Nhàn, y căng thẳng quan sát đôivai gầy gòa mà vững chãi của Ngũ Trúc.Ngũ Trúc vẫn im lìm bất động.o O oKhi Phạm Nhàn ho ra máu cố gắng đánh thức Ngũ Trúc, Hải Đường vàVương Thập Tam Lang lẻn vào Thần Miếu qua khe hở của cánh cửa. Lúc đótoàn bộ tâm trí Phạm Nhàn tập trung vào Ngũ Trúc trước mặt, hoàn toàn khôngchú ý, còn Ngũ Trúc cũng vì cảm xúc giao động mà không để ý đến.Thế là Hải Đường và Vương Thập Tam Lang xông vào phá, phá xong chuira, giống hệt bọn cướp nhà. Chỉ có điều lúc này, họ vẫn run bần bật, sắc mặt táinhợt vẫn không thay đổi, bởi suốt đời họ không ngờ mình không chỉ được vàoviếng Thần Miếu mà còn phá hoại đồ đạc bên trong!Trong mắt mọi người, Thần Miếu có vị thế cao siêu, xa vời đến mức nào,huống hồ trước đây họ từng nhìn thấy vị tiên nhân trôi nổi giữa không trung.Không giống Phạm Nhàn, họ không dám vô lễ với một thực thể hoàn toàn vượtkhỏi tưởng tượng, càng không hy vọng có thể đánh bại tiên nhân!Khi bước vào đền thờ, Hải Đường và Vương Thập Tam Lang vốn ôm quyếttâm tử chiến, chỉ muốn gây rối loạn tâm thần của vị tiên nhân trong miếu để tạocơ hội cho Phạm Nhàn cứu thoát vị đại sư mù kia. Ai ngờ đâu... chỉ một thoánggiơ tay, họ đã làm sụp đổ Thần Miếu!๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 2039: Điền viên tàn úa sao không về 1