Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2041: Điền viên tàn úa sao không về 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm trước trên núi tuyết, cuối cùng Phạm Nhàn lại bước vào Thần Miếumột lần nữa, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tâm trạng phức tạp, có đôichút cảm giác bi thương và tiếc nuối. Dù sao đây là tàn tích cuối cùng của thếgiới cũ, nếu thật sự bị phá hủy trong tay mình...May mắn thay, không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, những điểm sáng kialại tụ lại, ông lão Thần Miếu với giọng điệu ôn hòa nhưng thiếu cảm xúc xuấthiện. Có lẽ Thần Miếu đã nhận ra sứ giả đầu tiên cũng là cuối cùng đã thoátkhỏi khống chế, nên không nói gì về việc tiêu diệt mục tiêu nữa.Ngay cả Phạm Nhàn cũng không tìm ra Thần Miếu, hay trung tâm điềukhiển cuối cùng của quân đội ở đâu. Có lẽ Hải Đường và Vương Thập TamLang chỉ phá hủy một số cơ sở phụ trợ.Trong Thần Miếu, Phạm Nhàn và ông lão có cuộc đối thoại cuối cùng, nộidung chỉ có Phạm Nhàn biết. Sau cuộc đối thoại đó, Phạm Nhàn quyết định rờikhỏi Thần Miếu, để mặc ông lão một mình trên núi tuyết.Để ngươi sống hết một đời, đến khi chính Thần Miếu cũng phải hình thànhcảm xúc, ông đây cho ngươi cô đơn đến chết!Đây chính là hành động trả thù của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu, bởi y tinrằng trong thời tiết băng giá tuyết rơi như thế, nếu không có nguồn vật tư, ThầnMiếu không thể gây ra điều gì đáng sợ. Nếu nó thực sự có khả năng đó, cũng sẽkhông đứng nhìn các sứ giả trong miếu lần lượt chết đi mà không làm được gì.Lại nữa, còn có Ngũ Trúc ở đây.Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng, nhìn Ngũ Trúc thúc đang bước trên mặttuyết phía sau đoàn xe, tâm trạng rất phức tạp. Đã cứu được Ngũ Trúc thúc ra,nhưng một khi về phía nam, y sẽ đối mặt với điều gì? Lúc này y đã không cònsợ hãi, chỉ còn một chút cảm xúc buồn phiền.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai, trên đường đi về phương nam lácây hai bên đường dần trở nên sum suê và khô héo, phong cảnh dọc đường thayđổi rõ rệt theo khí hậu, miêu tả rất rõ ràng địa hình của thế giới.Một chiếc xe ngựa chạy êm ru trên con đường lớn. Phạm Nhàn, người đãbiến mất khỏi thế giới này gần nửa năm, cuối cùng đã quay trở lại thế gian,những kẻ khao khát y chết hoặc hy vọng y còn sống vẫn chưa hay tin y đã về.Sau khi vượt qua cánh đồng tuyết gian khổ một lần nữa, bốn người lặng lẽlen lỏi vào nhân gian mà không báo cho bất kì thế lực nào. Hải Đường vàVương Thập Tam Lang biết tâm trạng nặng nề của Phạm Nhàn, còn Ngũ Trúcvẫn im lặng ngồi phía sau xe, chắc chắn là không hiểu gì về những chuyện xấuxa trên đời, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện ấy.Tại trung tâm Gia Quận của Bắc Tề, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.Một lúc sau, Phạm Nhàn một mình bước ra khỏi quán, đi về hướng khu thanhlâu nhộn nhịp nhất trong thành. Phía sau y, Ngũ Trúc bịt vải đen che mắt đi theokhông xa không gần. Đi cùng Ngũ Trúc thúc cũng không phải ý muốn củaPhạm Nhàn, chẳng qua y cũng khá băn khoăn, rõ ràng Ngũ Trúc thúc khôngnhớ gì cả, cũng chẳng biết gì, vậy mà vẫn cứ đi theo y.Trong một mật thất ở chi nhánh Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn gặp lại SửXiển Lập, Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt đã chờ đợi cả bốn tháng. Trongthiên hạ ngày nay, dưới áp lực mãnh liệt của Khánh Đế và hoàng cung, số ngườivẫn trung thành dũng cảm đứng bên y không còn nhiều. Ngoài ba người trongmật thất, chỉ còn Hạ Tê Phi đang cố gắng sống sót ở Giang Nam.Thấy Phạm Nhàn còn sống sờ sờ, gương mặt ba thuộc hạ trung thành lộ vẻkinh ngạc và vui mừng khôn xiết, bởi hiện giờ cả thiên hạ đều biết Phạm Nhànđến Thần Miếu, nhưng thực tế khắp thiên hạ, cho dù là bạn bè hay kẻ thù củaPhạm Nhàn đều cho rằng chắc chắn y sẽ chết ở Thần Miếu. Ai ngờ y lại sốngsót quay về!Sau một phen xúc động, Phạm Nhàn mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống.Tất nhiên y không đề cập tới hành trình không mấy vui vẻ đến Thần Miếu,huống hồ chính y cũng khó mà giải thích rõ ràng về hành trình đó.Vương Khải Niên ngồi xổm một bên hút thuốc, Đặng Tử Việt đặt những tintức quan trọng trong thiên hạ nửa năm qua trước mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhànxem lướt qua vài lần, ánh mắt lo lắng ngày càng sâu thêm.Sử Xiển Lập liếc nhìn thiếu niên mù bên cạnh mật thất, không hiểu saotrong lòng cảm thấy lạnh toát. Không biết người này là ai mà có thể theo thầyđến nơi quan trọng như thế. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Bắc đại doanh Đại Khánhđã rút quân vào 3 tháng 6, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc là bảy ngày sau đó.""Tại sao quân lính Bắc Tề lại tan rã?" Phạm Nhàn vẻ mặt trầm trọng hỏi:"Hơn nữatr Gia Quận này, cũng không thấy người Bắc Tề sợ hãi gì mấy."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm trước trên núi tuyết, cuối cùng Phạm Nhàn lại bước vào Thần Miếumột lần nữa, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tâm trạng phức tạp, có đôichút cảm giác bi thương và tiếc nuối. Dù sao đây là tàn tích cuối cùng của thếgiới cũ, nếu thật sự bị phá hủy trong tay mình...May mắn thay, không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, những điểm sáng kialại tụ lại, ông lão Thần Miếu với giọng điệu ôn hòa nhưng thiếu cảm xúc xuấthiện. Có lẽ Thần Miếu đã nhận ra sứ giả đầu tiên cũng là cuối cùng đã thoátkhỏi khống chế, nên không nói gì về việc tiêu diệt mục tiêu nữa.Ngay cả Phạm Nhàn cũng không tìm ra Thần Miếu, hay trung tâm điềukhiển cuối cùng của quân đội ở đâu. Có lẽ Hải Đường và Vương Thập TamLang chỉ phá hủy một số cơ sở phụ trợ.Trong Thần Miếu, Phạm Nhàn và ông lão có cuộc đối thoại cuối cùng, nộidung chỉ có Phạm Nhàn biết. Sau cuộc đối thoại đó, Phạm Nhàn quyết định rờikhỏi Thần Miếu, để mặc ông lão một mình trên núi tuyết.Để ngươi sống hết một đời, đến khi chính Thần Miếu cũng phải hình thànhcảm xúc, ông đây cho ngươi cô đơn đến chết!Đây chính là hành động trả thù của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu, bởi y tinrằng trong thời tiết băng giá tuyết rơi như thế, nếu không có nguồn vật tư, ThầnMiếu không thể gây ra điều gì đáng sợ. Nếu nó thực sự có khả năng đó, cũng sẽkhông đứng nhìn các sứ giả trong miếu lần lượt chết đi mà không làm được gì.Lại nữa, còn có Ngũ Trúc ở đây.Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng, nhìn Ngũ Trúc thúc đang bước trên mặttuyết phía sau đoàn xe, tâm trạng rất phức tạp. Đã cứu được Ngũ Trúc thúc ra,nhưng một khi về phía nam, y sẽ đối mặt với điều gì? Lúc này y đã không cònsợ hãi, chỉ còn một chút cảm xúc buồn phiền.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai, trên đường đi về phương nam lácây hai bên đường dần trở nên sum suê và khô héo, phong cảnh dọc đường thayđổi rõ rệt theo khí hậu, miêu tả rất rõ ràng địa hình của thế giới.Một chiếc xe ngựa chạy êm ru trên con đường lớn. Phạm Nhàn, người đãbiến mất khỏi thế giới này gần nửa năm, cuối cùng đã quay trở lại thế gian,những kẻ khao khát y chết hoặc hy vọng y còn sống vẫn chưa hay tin y đã về.Sau khi vượt qua cánh đồng tuyết gian khổ một lần nữa, bốn người lặng lẽlen lỏi vào nhân gian mà không báo cho bất kì thế lực nào. Hải Đường vàVương Thập Tam Lang biết tâm trạng nặng nề của Phạm Nhàn, còn Ngũ Trúcvẫn im lặng ngồi phía sau xe, chắc chắn là không hiểu gì về những chuyện xấuxa trên đời, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện ấy.Tại trung tâm Gia Quận của Bắc Tề, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.Một lúc sau, Phạm Nhàn một mình bước ra khỏi quán, đi về hướng khu thanhlâu nhộn nhịp nhất trong thành. Phía sau y, Ngũ Trúc bịt vải đen che mắt đi theokhông xa không gần. Đi cùng Ngũ Trúc thúc cũng không phải ý muốn củaPhạm Nhàn, chẳng qua y cũng khá băn khoăn, rõ ràng Ngũ Trúc thúc khôngnhớ gì cả, cũng chẳng biết gì, vậy mà vẫn cứ đi theo y.Trong một mật thất ở chi nhánh Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn gặp lại SửXiển Lập, Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt đã chờ đợi cả bốn tháng. Trongthiên hạ ngày nay, dưới áp lực mãnh liệt của Khánh Đế và hoàng cung, số ngườivẫn trung thành dũng cảm đứng bên y không còn nhiều. Ngoài ba người trongmật thất, chỉ còn Hạ Tê Phi đang cố gắng sống sót ở Giang Nam.Thấy Phạm Nhàn còn sống sờ sờ, gương mặt ba thuộc hạ trung thành lộ vẻkinh ngạc và vui mừng khôn xiết, bởi hiện giờ cả thiên hạ đều biết Phạm Nhànđến Thần Miếu, nhưng thực tế khắp thiên hạ, cho dù là bạn bè hay kẻ thù củaPhạm Nhàn đều cho rằng chắc chắn y sẽ chết ở Thần Miếu. Ai ngờ y lại sốngsót quay về!Sau một phen xúc động, Phạm Nhàn mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống.Tất nhiên y không đề cập tới hành trình không mấy vui vẻ đến Thần Miếu,huống hồ chính y cũng khó mà giải thích rõ ràng về hành trình đó.Vương Khải Niên ngồi xổm một bên hút thuốc, Đặng Tử Việt đặt những tintức quan trọng trong thiên hạ nửa năm qua trước mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhànxem lướt qua vài lần, ánh mắt lo lắng ngày càng sâu thêm.Sử Xiển Lập liếc nhìn thiếu niên mù bên cạnh mật thất, không hiểu saotrong lòng cảm thấy lạnh toát. Không biết người này là ai mà có thể theo thầyđến nơi quan trọng như thế. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Bắc đại doanh Đại Khánhđã rút quân vào 3 tháng 6, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc là bảy ngày sau đó.""Tại sao quân lính Bắc Tề lại tan rã?" Phạm Nhàn vẻ mặt trầm trọng hỏi:"Hơn nữatr Gia Quận này, cũng không thấy người Bắc Tề sợ hãi gì mấy."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Hôm trước trên núi tuyết, cuối cùng Phạm Nhàn lại bước vào Thần Miếumột lần nữa, thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong, tâm trạng phức tạp, có đôichút cảm giác bi thương và tiếc nuối. Dù sao đây là tàn tích cuối cùng của thếgiới cũ, nếu thật sự bị phá hủy trong tay mình...May mắn thay, không ngoài dự đoán của Phạm Nhàn, những điểm sáng kialại tụ lại, ông lão Thần Miếu với giọng điệu ôn hòa nhưng thiếu cảm xúc xuấthiện. Có lẽ Thần Miếu đã nhận ra sứ giả đầu tiên cũng là cuối cùng đã thoátkhỏi khống chế, nên không nói gì về việc tiêu diệt mục tiêu nữa.Ngay cả Phạm Nhàn cũng không tìm ra Thần Miếu, hay trung tâm điềukhiển cuối cùng của quân đội ở đâu. Có lẽ Hải Đường và Vương Thập TamLang chỉ phá hủy một số cơ sở phụ trợ.Trong Thần Miếu, Phạm Nhàn và ông lão có cuộc đối thoại cuối cùng, nộidung chỉ có Phạm Nhàn biết. Sau cuộc đối thoại đó, Phạm Nhàn quyết định rờikhỏi Thần Miếu, để mặc ông lão một mình trên núi tuyết.Để ngươi sống hết một đời, đến khi chính Thần Miếu cũng phải hình thànhcảm xúc, ông đây cho ngươi cô đơn đến chết!Đây chính là hành động trả thù của Phạm Nhàn đối với Thần Miếu, bởi y tinrằng trong thời tiết băng giá tuyết rơi như thế, nếu không có nguồn vật tư, ThầnMiếu không thể gây ra điều gì đáng sợ. Nếu nó thực sự có khả năng đó, cũng sẽkhông đứng nhìn các sứ giả trong miếu lần lượt chết đi mà không làm được gì.Lại nữa, còn có Ngũ Trúc ở đây.Phạm Nhàn mỉm cười cay đắng, nhìn Ngũ Trúc thúc đang bước trên mặttuyết phía sau đoàn xe, tâm trạng rất phức tạp. Đã cứu được Ngũ Trúc thúc ra,nhưng một khi về phía nam, y sẽ đối mặt với điều gì? Lúc này y đã không cònsợ hãi, chỉ còn một chút cảm xúc buồn phiền.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Mùa thu năm Khánh Lịch thứ mười hai, trên đường đi về phương nam lácây hai bên đường dần trở nên sum suê và khô héo, phong cảnh dọc đường thayđổi rõ rệt theo khí hậu, miêu tả rất rõ ràng địa hình của thế giới.Một chiếc xe ngựa chạy êm ru trên con đường lớn. Phạm Nhàn, người đãbiến mất khỏi thế giới này gần nửa năm, cuối cùng đã quay trở lại thế gian,những kẻ khao khát y chết hoặc hy vọng y còn sống vẫn chưa hay tin y đã về.Sau khi vượt qua cánh đồng tuyết gian khổ một lần nữa, bốn người lặng lẽlen lỏi vào nhân gian mà không báo cho bất kì thế lực nào. Hải Đường vàVương Thập Tam Lang biết tâm trạng nặng nề của Phạm Nhàn, còn Ngũ Trúcvẫn im lặng ngồi phía sau xe, chắc chắn là không hiểu gì về những chuyện xấuxa trên đời, cũng chẳng quan tâm tới những chuyện ấy.Tại trung tâm Gia Quận của Bắc Tề, xe ngựa dừng lại trước một quán trọ.Một lúc sau, Phạm Nhàn một mình bước ra khỏi quán, đi về hướng khu thanhlâu nhộn nhịp nhất trong thành. Phía sau y, Ngũ Trúc bịt vải đen che mắt đi theokhông xa không gần. Đi cùng Ngũ Trúc thúc cũng không phải ý muốn củaPhạm Nhàn, chẳng qua y cũng khá băn khoăn, rõ ràng Ngũ Trúc thúc khôngnhớ gì cả, cũng chẳng biết gì, vậy mà vẫn cứ đi theo y.Trong một mật thất ở chi nhánh Bão Nguyệt lâu, Phạm Nhàn gặp lại SửXiển Lập, Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt đã chờ đợi cả bốn tháng. Trongthiên hạ ngày nay, dưới áp lực mãnh liệt của Khánh Đế và hoàng cung, số ngườivẫn trung thành dũng cảm đứng bên y không còn nhiều. Ngoài ba người trongmật thất, chỉ còn Hạ Tê Phi đang cố gắng sống sót ở Giang Nam.Thấy Phạm Nhàn còn sống sờ sờ, gương mặt ba thuộc hạ trung thành lộ vẻkinh ngạc và vui mừng khôn xiết, bởi hiện giờ cả thiên hạ đều biết Phạm Nhànđến Thần Miếu, nhưng thực tế khắp thiên hạ, cho dù là bạn bè hay kẻ thù củaPhạm Nhàn đều cho rằng chắc chắn y sẽ chết ở Thần Miếu. Ai ngờ y lại sốngsót quay về!Sau một phen xúc động, Phạm Nhàn mỉm cười bảo mọi người ngồi xuống.Tất nhiên y không đề cập tới hành trình không mấy vui vẻ đến Thần Miếu,huống hồ chính y cũng khó mà giải thích rõ ràng về hành trình đó.Vương Khải Niên ngồi xổm một bên hút thuốc, Đặng Tử Việt đặt những tintức quan trọng trong thiên hạ nửa năm qua trước mặt Phạm Nhàn. Phạm Nhànxem lướt qua vài lần, ánh mắt lo lắng ngày càng sâu thêm.Sử Xiển Lập liếc nhìn thiếu niên mù bên cạnh mật thất, không hiểu saotrong lòng cảm thấy lạnh toát. Không biết người này là ai mà có thể theo thầyđến nơi quan trọng như thế. Hắn nuốt nước bọt, nói: "Bắc đại doanh Đại Khánhđã rút quân vào 3 tháng 6, lần đầu tiên hai bên tiếp xúc là bảy ngày sau đó.""Tại sao quân lính Bắc Tề lại tan rã?" Phạm Nhàn vẻ mặt trầm trọng hỏi:"Hơn nữatr Gia Quận này, cũng không thấy người Bắc Tề sợ hãi gì mấy."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑