Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2042: Điền viên tàn úa sao không về 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Quân Bắc Tề liên tục rút lui 300 dặm, rất kỳ lạ là, theo điều tra, ThượngSam Hổ không ở chiến trường chính diện mà chọn cố thủ thành Tống Quốc."Đặng Tử Việt tiến lên đáp một câu rồi trải bản đồ trên bàn, chỉ vào sa trường đónói trầm giọng: "Vị trí này nằm trong đường xương sống, nếu biên quân ĐạiKhánh tiến thẳng vào Bắc, Thượng Sam Hổ nhân đó xông ra, đánh thẳng vàoyếu huyệt... Tuy chọn thế thủ nhưng phòng thủ cực kỳ nguy hiểm.""Đó là châu thành mà Thượng Sam Hổ chiếm được sau trận chiến phía bắcnăm ngoái, hóa ra cuối cùng hạt giống rơi vào đây." Phạm Nhàn mỉm cười cayđắng, không ngờ trong khi mình lên bắc thám Thần Miếu, cục diện trên đại lụcđã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đúng lúc đoàn người từ cánh đồng tuyết trởvề, cuối cùng thiết kỵ Nam Khánh đã bắt đầu bắc phạt!"Nếu bệ hạ đã quyết tâm huy động toàn lực quốc gia bắc chinh, Bắc đạidoanh chỉ là tiền phong, trước khí thế xâm chiếm sát phạt như vậy, dù mạnh nhưThượng Sam Hổ cũng chỉ có thể chọn thế thủ. Đây là ảnh hưởng của quốc lực,không liên quan đến tài năng cá nhân tướng lĩnh."Xuất thân Giám Sát viện, Đặng Tử Việt hiểu rõ hơn Sử Xiển Lập về tìnhhình chiến tranh gần đây giữa hai phe. Hắn lo ngại nhìn Phạm Nhàn: "Bắc đạidoanh xuất quân từ Thương Châu, Bắc Tề liên tiếp lui 300 dặm. Nhưng mũinhọn cuối cùng vẫn hướng tới đại chiến trên hoang nguyên. Đại quân phía bắcđang tạm nghỉ ngơi bổ sung, nhưng quân Yến Kinh luân phiên điều động, có vẻđợt tấn công thứ hai sắp tới... Dù dựa vào châu thành chiếm ưu thế địa lý, e rằngThượng Sam Hổ cũng bị cuốn vào chiến trường nếu Yến Kinh và Bắc đại doanhphối hợp tấn công phía tây.""Ta không hiểu chiến tranh, nhưng biết nếu bệ hạ quyết tâm, cho dù ThượngSam Hổ tài hoa thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị tiêu hao chết dần."Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn những thành trì im lặng trên bản đồ, chậm rãi nói:"Rất rõ ràng, phía Bắc Tề tuy đã chuẩn bị cho trận chiến này nhiều năm, nhưngdù sao về mặt quân sự, họ cũng không phải đối thủ của Nam Khánh. Họ chỉ hyvọng có thể kéo dài, khiến Đại Khánh ta kiệt quệ... Trước mắt xem ra ThượngSam Hổ có thể kéo dài, nhưng bệ hạ không muốn chơi trò đó. Cho dù kéo dài,cho dù tiêu hao, bệ hạ mới là người chiến thắng cuối cùng."Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập liếc nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đầy lo lắng.Họ là kẻ phản bội Khánh Quốc, nhưng dù sao cũng là người Khánh, thuộc thếlực thứ ba trong thiên hạ. Lúc hai bên giao chiến, vị thế của họ thật khó xử. Hơnnữa, họ không rõ Phạm Nhàn nghĩ thế nào về việc này nên suốt hơn một thángqua thế lực của Phạm Nhàn hoàn toàn không có động tĩnh gì.Phạm Nhàn nhíu mày , ngón tay gõ nhẹ vào vị trí thành trì vô danh, nghĩthầm chắc lúc này Thượng Sam Hổ đang chuẩn bị trong tòa thành danh nghĩathuộc Tống Quốc, trong lòng bỗng dâng lên bất an mãnh liệt: "Nếu ta là bệ hạ,nếu thật sự muốn cướp thời gian, không muốn chơi trò câu kéo với ThượngSam Hổ, cách đơn giản nhất là tấn công hai mũi rồi tách một mũi đi vòng ra saulưng Tống Quốc. Thượng Sam Hổ làm sao giấu đao trong vỏ được nữa...""Nhưng muốn vòng ra sau Tống thì phải đi qua Đông Di thành. Dù bây giờtrên danh nghĩa Đông Di thành thuộc về Đại Khánh, nhưng nếu đại quân vàoĐông Di thành..." Đặng Tử Việt nhìn Phạm Nhàn: "Đại điện hạ và Hắc Kỵ hiệnkhông ở Đông Di thành mà ở biên giới Tiểu Lương Quốc và Tống Quốc. Nếuquân đọi Đại Khánh đi qua, họ chắc chắn sẽ tập kích."Thật ra câu này không nói rõ, vì tất cả mọi người trong mật thất đều hiểubây giờ Đông Di thành là của Phạm Nhàn. Trong cuộc đại chiến khắp thiên hạnày, Đông Di sẽ đứng về phe nào, cuối cùng vẫn là chuyện giữa hai cha conHoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn."Nếu ban đầu bệ hạ không tấn công Đông Di, có nghĩa là biết ta còn sống,vậy sau này cũng không chọn con đường đó." Phạm Nhàn thở dài, xoa xoa haihàng mi đang nhíu lại: "Thôi không nói chuyện này nữa, dù sao đi cũng khôngphải việc ta có thể xử lý. Ta chỉ quan tâm tình hình kinh đô và Giang Nam thếnào."Những tình hình đó đều trong hồ sơ Đặng Tử Việt đưa lên, nhưng quá nhiềunên Phạm Nhàn chưa kịp đọc hết."Giang Nam ổn định, triều đình rút lại chỉ dụ mới về Nội Khố, việc đấu thầuNội Khố như đại nhân dự liệu, thương nhân buôn muối cũng tham gia, may làMinh gia vẫn chiếm được một bộ phận, dĩ nhiên thê thảm hơn nhiều so vớinhững năm trước.""Hạ Tê Phi có sao không?""Sau vụ ám sát năm ngoái, triều đình không có động thái tiếp theo với MinhViên, Tiết Thanh Tổng đốc chỉ chèn ép Hạ Tê Phi, nhưng trước mắt xem ra sẽkhông có hành động trực tiếp gì."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Quân Bắc Tề liên tục rút lui 300 dặm, rất kỳ lạ là, theo điều tra, ThượngSam Hổ không ở chiến trường chính diện mà chọn cố thủ thành Tống Quốc."Đặng Tử Việt tiến lên đáp một câu rồi trải bản đồ trên bàn, chỉ vào sa trường đónói trầm giọng: "Vị trí này nằm trong đường xương sống, nếu biên quân ĐạiKhánh tiến thẳng vào Bắc, Thượng Sam Hổ nhân đó xông ra, đánh thẳng vàoyếu huyệt... Tuy chọn thế thủ nhưng phòng thủ cực kỳ nguy hiểm.""Đó là châu thành mà Thượng Sam Hổ chiếm được sau trận chiến phía bắcnăm ngoái, hóa ra cuối cùng hạt giống rơi vào đây." Phạm Nhàn mỉm cười cayđắng, không ngờ trong khi mình lên bắc thám Thần Miếu, cục diện trên đại lụcđã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đúng lúc đoàn người từ cánh đồng tuyết trởvề, cuối cùng thiết kỵ Nam Khánh đã bắt đầu bắc phạt!"Nếu bệ hạ đã quyết tâm huy động toàn lực quốc gia bắc chinh, Bắc đạidoanh chỉ là tiền phong, trước khí thế xâm chiếm sát phạt như vậy, dù mạnh nhưThượng Sam Hổ cũng chỉ có thể chọn thế thủ. Đây là ảnh hưởng của quốc lực,không liên quan đến tài năng cá nhân tướng lĩnh."Xuất thân Giám Sát viện, Đặng Tử Việt hiểu rõ hơn Sử Xiển Lập về tìnhhình chiến tranh gần đây giữa hai phe. Hắn lo ngại nhìn Phạm Nhàn: "Bắc đạidoanh xuất quân từ Thương Châu, Bắc Tề liên tiếp lui 300 dặm. Nhưng mũinhọn cuối cùng vẫn hướng tới đại chiến trên hoang nguyên. Đại quân phía bắcđang tạm nghỉ ngơi bổ sung, nhưng quân Yến Kinh luân phiên điều động, có vẻđợt tấn công thứ hai sắp tới... Dù dựa vào châu thành chiếm ưu thế địa lý, e rằngThượng Sam Hổ cũng bị cuốn vào chiến trường nếu Yến Kinh và Bắc đại doanhphối hợp tấn công phía tây.""Ta không hiểu chiến tranh, nhưng biết nếu bệ hạ quyết tâm, cho dù ThượngSam Hổ tài hoa thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị tiêu hao chết dần."Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn những thành trì im lặng trên bản đồ, chậm rãi nói:"Rất rõ ràng, phía Bắc Tề tuy đã chuẩn bị cho trận chiến này nhiều năm, nhưngdù sao về mặt quân sự, họ cũng không phải đối thủ của Nam Khánh. Họ chỉ hyvọng có thể kéo dài, khiến Đại Khánh ta kiệt quệ... Trước mắt xem ra ThượngSam Hổ có thể kéo dài, nhưng bệ hạ không muốn chơi trò đó. Cho dù kéo dài,cho dù tiêu hao, bệ hạ mới là người chiến thắng cuối cùng."Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập liếc nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đầy lo lắng.Họ là kẻ phản bội Khánh Quốc, nhưng dù sao cũng là người Khánh, thuộc thếlực thứ ba trong thiên hạ. Lúc hai bên giao chiến, vị thế của họ thật khó xử. Hơnnữa, họ không rõ Phạm Nhàn nghĩ thế nào về việc này nên suốt hơn một thángqua thế lực của Phạm Nhàn hoàn toàn không có động tĩnh gì.Phạm Nhàn nhíu mày , ngón tay gõ nhẹ vào vị trí thành trì vô danh, nghĩthầm chắc lúc này Thượng Sam Hổ đang chuẩn bị trong tòa thành danh nghĩathuộc Tống Quốc, trong lòng bỗng dâng lên bất an mãnh liệt: "Nếu ta là bệ hạ,nếu thật sự muốn cướp thời gian, không muốn chơi trò câu kéo với ThượngSam Hổ, cách đơn giản nhất là tấn công hai mũi rồi tách một mũi đi vòng ra saulưng Tống Quốc. Thượng Sam Hổ làm sao giấu đao trong vỏ được nữa...""Nhưng muốn vòng ra sau Tống thì phải đi qua Đông Di thành. Dù bây giờtrên danh nghĩa Đông Di thành thuộc về Đại Khánh, nhưng nếu đại quân vàoĐông Di thành..." Đặng Tử Việt nhìn Phạm Nhàn: "Đại điện hạ và Hắc Kỵ hiệnkhông ở Đông Di thành mà ở biên giới Tiểu Lương Quốc và Tống Quốc. Nếuquân đọi Đại Khánh đi qua, họ chắc chắn sẽ tập kích."Thật ra câu này không nói rõ, vì tất cả mọi người trong mật thất đều hiểubây giờ Đông Di thành là của Phạm Nhàn. Trong cuộc đại chiến khắp thiên hạnày, Đông Di sẽ đứng về phe nào, cuối cùng vẫn là chuyện giữa hai cha conHoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn."Nếu ban đầu bệ hạ không tấn công Đông Di, có nghĩa là biết ta còn sống,vậy sau này cũng không chọn con đường đó." Phạm Nhàn thở dài, xoa xoa haihàng mi đang nhíu lại: "Thôi không nói chuyện này nữa, dù sao đi cũng khôngphải việc ta có thể xử lý. Ta chỉ quan tâm tình hình kinh đô và Giang Nam thếnào."Những tình hình đó đều trong hồ sơ Đặng Tử Việt đưa lên, nhưng quá nhiềunên Phạm Nhàn chưa kịp đọc hết."Giang Nam ổn định, triều đình rút lại chỉ dụ mới về Nội Khố, việc đấu thầuNội Khố như đại nhân dự liệu, thương nhân buôn muối cũng tham gia, may làMinh gia vẫn chiếm được một bộ phận, dĩ nhiên thê thảm hơn nhiều so vớinhững năm trước.""Hạ Tê Phi có sao không?""Sau vụ ám sát năm ngoái, triều đình không có động thái tiếp theo với MinhViên, Tiết Thanh Tổng đốc chỉ chèn ép Hạ Tê Phi, nhưng trước mắt xem ra sẽkhông có hành động trực tiếp gì."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Quân Bắc Tề liên tục rút lui 300 dặm, rất kỳ lạ là, theo điều tra, ThượngSam Hổ không ở chiến trường chính diện mà chọn cố thủ thành Tống Quốc."Đặng Tử Việt tiến lên đáp một câu rồi trải bản đồ trên bàn, chỉ vào sa trường đónói trầm giọng: "Vị trí này nằm trong đường xương sống, nếu biên quân ĐạiKhánh tiến thẳng vào Bắc, Thượng Sam Hổ nhân đó xông ra, đánh thẳng vàoyếu huyệt... Tuy chọn thế thủ nhưng phòng thủ cực kỳ nguy hiểm.""Đó là châu thành mà Thượng Sam Hổ chiếm được sau trận chiến phía bắcnăm ngoái, hóa ra cuối cùng hạt giống rơi vào đây." Phạm Nhàn mỉm cười cayđắng, không ngờ trong khi mình lên bắc thám Thần Miếu, cục diện trên đại lụcđã thay đổi nghiêng trời lệch đất, đúng lúc đoàn người từ cánh đồng tuyết trởvề, cuối cùng thiết kỵ Nam Khánh đã bắt đầu bắc phạt!"Nếu bệ hạ đã quyết tâm huy động toàn lực quốc gia bắc chinh, Bắc đạidoanh chỉ là tiền phong, trước khí thế xâm chiếm sát phạt như vậy, dù mạnh nhưThượng Sam Hổ cũng chỉ có thể chọn thế thủ. Đây là ảnh hưởng của quốc lực,không liên quan đến tài năng cá nhân tướng lĩnh."Xuất thân Giám Sát viện, Đặng Tử Việt hiểu rõ hơn Sử Xiển Lập về tìnhhình chiến tranh gần đây giữa hai phe. Hắn lo ngại nhìn Phạm Nhàn: "Bắc đạidoanh xuất quân từ Thương Châu, Bắc Tề liên tiếp lui 300 dặm. Nhưng mũinhọn cuối cùng vẫn hướng tới đại chiến trên hoang nguyên. Đại quân phía bắcđang tạm nghỉ ngơi bổ sung, nhưng quân Yến Kinh luân phiên điều động, có vẻđợt tấn công thứ hai sắp tới... Dù dựa vào châu thành chiếm ưu thế địa lý, e rằngThượng Sam Hổ cũng bị cuốn vào chiến trường nếu Yến Kinh và Bắc đại doanhphối hợp tấn công phía tây.""Ta không hiểu chiến tranh, nhưng biết nếu bệ hạ quyết tâm, cho dù ThượngSam Hổ tài hoa thế nào, cuối cùng cũng chỉ có thể bị tiêu hao chết dần."Phạm Nhàn cúi đầu, nhìn những thành trì im lặng trên bản đồ, chậm rãi nói:"Rất rõ ràng, phía Bắc Tề tuy đã chuẩn bị cho trận chiến này nhiều năm, nhưngdù sao về mặt quân sự, họ cũng không phải đối thủ của Nam Khánh. Họ chỉ hyvọng có thể kéo dài, khiến Đại Khánh ta kiệt quệ... Trước mắt xem ra ThượngSam Hổ có thể kéo dài, nhưng bệ hạ không muốn chơi trò đó. Cho dù kéo dài,cho dù tiêu hao, bệ hạ mới là người chiến thắng cuối cùng."Đặng Tử Việt và Sử Xiển Lập liếc nhìn Phạm Nhàn, ánh mắt đầy lo lắng.Họ là kẻ phản bội Khánh Quốc, nhưng dù sao cũng là người Khánh, thuộc thếlực thứ ba trong thiên hạ. Lúc hai bên giao chiến, vị thế của họ thật khó xử. Hơnnữa, họ không rõ Phạm Nhàn nghĩ thế nào về việc này nên suốt hơn một thángqua thế lực của Phạm Nhàn hoàn toàn không có động tĩnh gì.Phạm Nhàn nhíu mày , ngón tay gõ nhẹ vào vị trí thành trì vô danh, nghĩthầm chắc lúc này Thượng Sam Hổ đang chuẩn bị trong tòa thành danh nghĩathuộc Tống Quốc, trong lòng bỗng dâng lên bất an mãnh liệt: "Nếu ta là bệ hạ,nếu thật sự muốn cướp thời gian, không muốn chơi trò câu kéo với ThượngSam Hổ, cách đơn giản nhất là tấn công hai mũi rồi tách một mũi đi vòng ra saulưng Tống Quốc. Thượng Sam Hổ làm sao giấu đao trong vỏ được nữa...""Nhưng muốn vòng ra sau Tống thì phải đi qua Đông Di thành. Dù bây giờtrên danh nghĩa Đông Di thành thuộc về Đại Khánh, nhưng nếu đại quân vàoĐông Di thành..." Đặng Tử Việt nhìn Phạm Nhàn: "Đại điện hạ và Hắc Kỵ hiệnkhông ở Đông Di thành mà ở biên giới Tiểu Lương Quốc và Tống Quốc. Nếuquân đọi Đại Khánh đi qua, họ chắc chắn sẽ tập kích."Thật ra câu này không nói rõ, vì tất cả mọi người trong mật thất đều hiểubây giờ Đông Di thành là của Phạm Nhàn. Trong cuộc đại chiến khắp thiên hạnày, Đông Di sẽ đứng về phe nào, cuối cùng vẫn là chuyện giữa hai cha conHoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn."Nếu ban đầu bệ hạ không tấn công Đông Di, có nghĩa là biết ta còn sống,vậy sau này cũng không chọn con đường đó." Phạm Nhàn thở dài, xoa xoa haihàng mi đang nhíu lại: "Thôi không nói chuyện này nữa, dù sao đi cũng khôngphải việc ta có thể xử lý. Ta chỉ quan tâm tình hình kinh đô và Giang Nam thếnào."Những tình hình đó đều trong hồ sơ Đặng Tử Việt đưa lên, nhưng quá nhiềunên Phạm Nhàn chưa kịp đọc hết."Giang Nam ổn định, triều đình rút lại chỉ dụ mới về Nội Khố, việc đấu thầuNội Khố như đại nhân dự liệu, thương nhân buôn muối cũng tham gia, may làMinh gia vẫn chiếm được một bộ phận, dĩ nhiên thê thảm hơn nhiều so vớinhững năm trước.""Hạ Tê Phi có sao không?""Sau vụ ám sát năm ngoái, triều đình không có động thái tiếp theo với MinhViên, Tiết Thanh Tổng đốc chỉ chèn ép Hạ Tê Phi, nhưng trước mắt xem ra sẽkhông có hành động trực tiếp gì."๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑