Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2049: Hoàng hôn 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất nhiên, cảm xúc trong lòng không hề thể hiện ra trên khuôn mặt vị tướngquân. Dù có đứa trẻ hai tuổi chết trước mắt, hắn cũng sẽ không hề xúc động,huống hồ hắn không phải tay mãng phu chỉ biết đánh trận. Trước khi về kinh,vào cung, hắn đã dò la đủ thông tin.Ba con mèo mập này là của Phạm phủ, do Thần quận chúa nuôi từ nhỏ đếnlớn, không rõ được quận chúa đưa vào cung, chơi đùa cùng bệ hạ từ lúc nào, lạiđược bệ hạ giữ lại đến bây giờ.Dường như chỉ là ba con mèo, nhưng trong mắt vị tướng quân, dường nhưchúng mang ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng chẳngbiết hỏi ai, vì trên đời này không ai biết người ấy đã chết rồi hay vẫn còn sống.Khánh Đế rời mắt khỏi bóng chiều tà, nhìn vị tướng quân một cái, nói: "Tiểutử Bắc Tề kia chỉ đang diễn kịch cho các ngươi xem thôi. Triều đình nuôi đámngười bộ tham mưu Khu Mật viện các ngươi làm gì, chẳng lẽ chỉ để ăn không?"Khó có thể nhận ra độ tuổi của vị tướng quân, bởi ánh mắt hắn trong veonhưng lạnh lùng, có vẻ rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại nhuốm màu phongsương. Sau một thoáng suy nghĩ, vị tướng quân kia nói thẳng: "Trên sa trường,hợp theo chính, thắng ở kỳ. Cho dù Thượng Sam Hổ gian xảo đến đâu, chỉ cầnbệ hạ ra lệnh, ba nhánh quân Đại Khánh tuân lệnh, tuyệt đối không phụ thánh ý.Còn việc dùng binh, bệ hạ cứ quyết định là được rồi, không cần Khu Mật việnlàm việc vô ích."Đây không phải nịnh nọt, vì thần tử nịnh nọt sẽ không nói lời thẳng thừngnhư vậy. Đây là thật lòng, vị tướng quân rất tin tưởng tài năng quân sự của bệhạ, nên cũng rất tự nhiên cảm thán như thế."Bắc Tề lui dần về Nam Kinh, dùng khoảng cách để đổi thời gian... Tiểu tửkia muốn cầm cự với trẫm." Khóe môi Khánh Đế cong lên nụ cười khinh khỉnh."Thượng Sam Hổ siết chặt ở eo rất khéo, nhưng đại cục đã như vậy, chỉ cần nhổcái đinh này, còn ai ngăn cản đại quân của trẫm bắc tiến?""Phương bắc cần một tổng chỉ huy." Khánh Đế nhắm mắt, để bóng chiều đỏthẫm bao trùm gương mặt gầy guộc. "Vương Chí Côn nuôi hơn mười năm nênhơi chậm chạp. Muốn nhổ đinh Thượng Sam Hổ, tất phải qua lối Đông Dithành, dù trẫm không hạ chiếu nhưng rõ ràng vị Vương Đại đô đốc kia sợ uy lựccủa bốn ngàn Hắc Kỵ cùng một vạn quân của lão đại. Cứ bó tay bó chân nhưvậy thì làm sao thành công được?"Ngay sau đó, Khánh Đế liếc nhìn vị tướng trẻ tuổi, hơi cau mày nói: "Ngươimới từ thảo nguyên trở về, chuyện Khu Mật viện ngươi vốn không rõ lắm, đừngcứ cãi nhau với phụ thân ngươi mãi. Thân là con cái...còn ra thể thống gì!"Không hiểu sao đề tài lại đi theo hướng đó, vị tướng run rẩy, cúi đầu xưngdạ.Khánh Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Đừng trông chờtrẫm sẽ phái ngươi đi phương bắc nhổ đinh... Ngươi chưa đủ thâm niên, nhưngquan trọng hơn, lần này ra vào thảo nguyên ngươi đã rèn luyện được khí pháchdũng mãnh, nhưng khả năng nhẫn nhục mưu trí vẫn chưa thành thục... Ngươikhông phải đối thủ của Thượng Sam Hổ."Vị tướng giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ không cam lòng."Diệp Hoàn, ngươi còn quá non trẻ!" Khánh Đế nói nhỏ: "Người Hồ trênthảo nguyên sao bằng người Trung Nguyên ta. Lần này ngươi xâm nhập thảonguyên, một mình đuổi theo vương đình, khí phách đáng khen, nhưng có nghĩtới không, tại sao bảy ngàn kỵ binh Bắc Man hoàn toàn không tiếp xúc được vớivương đình? Giả như vương đình hội quân với bảy ngàn kỵ binh kia, trên thảonguyên tuyết giá, liệu ngươi có thể sống sót trở về?"Đúng vậy, vị tướng trẻ tuổi chính là Diệp Hoàn, con trai Chính sứ Khu Mậtviện Diệp Trọng, tướng chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu của triều đình ĐạiKhánh. Sau chiến thắng Thanh Châu, Diệp Hoàn dẫn bốn ngàn kỵ binh tinhnhuệ Khánh Quốc truy kích tàn quân vương đình trên thảo nguyên, lập đượccông trạng hiển hách, cuối cùng còn chỉ còn tám trăm người sống sót trở về.Thành tích này, trong bất kỳ chiến dịch quân sự nào của Nam Khánh cũng làđiều phi thường.Nhưng lời nói điềm tĩnh của Khánh Đế chạm vào một góc khuất trong tim vịtướng trẻ, cũng đánh thức nghi ngờ mơ hồ trong lòng hắn, tại sao trong nhiềutháng truy đuổi ác liệt, tàn quân vương đình hoàn toàn không liên lạc được vớibảy ngàn Man kỵ binh?Diệp Hoàn trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt dần lộ rõ vẻ già nua củabệ hạ, muốn tìm một lời giải đáp."Cho dù mang theo Hải Đường tới Thần Miếu, Phạm Nhàn vẫn không quênsắp đặt hậu chiêu trên thảo nguyên." Khánh Đế sắc mặt hờ hững nói: "Công phuthường ở ngoài thi thơ, thắng bại vốn nằm ngoài chiến trường. Khi nào hiểuđược đạo lý này, trẫm cho ngươi làm chủ tướng bắc phạt.”Diệp Hoàn đứng im lặng bên cạnh bệ hạ, tâm trạng hơi nặng nề."Thắng bại của thiên hạ này, thực ra nằm ngoài sa trường. Trong vòng mộtnăm, nếu Phạm Nhàn chết rồi, đương nhiên trẫm sẽ thắng. Nếu trẫm chết rồi...những người trong thiên hạ không ưa trẫm, tất nhiên sẽ thắng."Hoàng đế bệ hạ như đang thuật chuyện của người ngoài, đầu ngón tay nhẹnhàng siết chặt, nâng con mèo trắng mập lên ngực, dịu dàng vuốt ve bộ lông nó,vô cùng cẩn thận.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất nhiên, cảm xúc trong lòng không hề thể hiện ra trên khuôn mặt vị tướngquân. Dù có đứa trẻ hai tuổi chết trước mắt, hắn cũng sẽ không hề xúc động,huống hồ hắn không phải tay mãng phu chỉ biết đánh trận. Trước khi về kinh,vào cung, hắn đã dò la đủ thông tin.Ba con mèo mập này là của Phạm phủ, do Thần quận chúa nuôi từ nhỏ đếnlớn, không rõ được quận chúa đưa vào cung, chơi đùa cùng bệ hạ từ lúc nào, lạiđược bệ hạ giữ lại đến bây giờ.Dường như chỉ là ba con mèo, nhưng trong mắt vị tướng quân, dường nhưchúng mang ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng chẳngbiết hỏi ai, vì trên đời này không ai biết người ấy đã chết rồi hay vẫn còn sống.Khánh Đế rời mắt khỏi bóng chiều tà, nhìn vị tướng quân một cái, nói: "Tiểutử Bắc Tề kia chỉ đang diễn kịch cho các ngươi xem thôi. Triều đình nuôi đámngười bộ tham mưu Khu Mật viện các ngươi làm gì, chẳng lẽ chỉ để ăn không?"Khó có thể nhận ra độ tuổi của vị tướng quân, bởi ánh mắt hắn trong veonhưng lạnh lùng, có vẻ rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại nhuốm màu phongsương. Sau một thoáng suy nghĩ, vị tướng quân kia nói thẳng: "Trên sa trường,hợp theo chính, thắng ở kỳ. Cho dù Thượng Sam Hổ gian xảo đến đâu, chỉ cầnbệ hạ ra lệnh, ba nhánh quân Đại Khánh tuân lệnh, tuyệt đối không phụ thánh ý.Còn việc dùng binh, bệ hạ cứ quyết định là được rồi, không cần Khu Mật việnlàm việc vô ích."Đây không phải nịnh nọt, vì thần tử nịnh nọt sẽ không nói lời thẳng thừngnhư vậy. Đây là thật lòng, vị tướng quân rất tin tưởng tài năng quân sự của bệhạ, nên cũng rất tự nhiên cảm thán như thế."Bắc Tề lui dần về Nam Kinh, dùng khoảng cách để đổi thời gian... Tiểu tửkia muốn cầm cự với trẫm." Khóe môi Khánh Đế cong lên nụ cười khinh khỉnh."Thượng Sam Hổ siết chặt ở eo rất khéo, nhưng đại cục đã như vậy, chỉ cần nhổcái đinh này, còn ai ngăn cản đại quân của trẫm bắc tiến?""Phương bắc cần một tổng chỉ huy." Khánh Đế nhắm mắt, để bóng chiều đỏthẫm bao trùm gương mặt gầy guộc. "Vương Chí Côn nuôi hơn mười năm nênhơi chậm chạp. Muốn nhổ đinh Thượng Sam Hổ, tất phải qua lối Đông Dithành, dù trẫm không hạ chiếu nhưng rõ ràng vị Vương Đại đô đốc kia sợ uy lựccủa bốn ngàn Hắc Kỵ cùng một vạn quân của lão đại. Cứ bó tay bó chân nhưvậy thì làm sao thành công được?"Ngay sau đó, Khánh Đế liếc nhìn vị tướng trẻ tuổi, hơi cau mày nói: "Ngươimới từ thảo nguyên trở về, chuyện Khu Mật viện ngươi vốn không rõ lắm, đừngcứ cãi nhau với phụ thân ngươi mãi. Thân là con cái...còn ra thể thống gì!"Không hiểu sao đề tài lại đi theo hướng đó, vị tướng run rẩy, cúi đầu xưngdạ.Khánh Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Đừng trông chờtrẫm sẽ phái ngươi đi phương bắc nhổ đinh... Ngươi chưa đủ thâm niên, nhưngquan trọng hơn, lần này ra vào thảo nguyên ngươi đã rèn luyện được khí pháchdũng mãnh, nhưng khả năng nhẫn nhục mưu trí vẫn chưa thành thục... Ngươikhông phải đối thủ của Thượng Sam Hổ."Vị tướng giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ không cam lòng."Diệp Hoàn, ngươi còn quá non trẻ!" Khánh Đế nói nhỏ: "Người Hồ trênthảo nguyên sao bằng người Trung Nguyên ta. Lần này ngươi xâm nhập thảonguyên, một mình đuổi theo vương đình, khí phách đáng khen, nhưng có nghĩtới không, tại sao bảy ngàn kỵ binh Bắc Man hoàn toàn không tiếp xúc được vớivương đình? Giả như vương đình hội quân với bảy ngàn kỵ binh kia, trên thảonguyên tuyết giá, liệu ngươi có thể sống sót trở về?"Đúng vậy, vị tướng trẻ tuổi chính là Diệp Hoàn, con trai Chính sứ Khu Mậtviện Diệp Trọng, tướng chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu của triều đình ĐạiKhánh. Sau chiến thắng Thanh Châu, Diệp Hoàn dẫn bốn ngàn kỵ binh tinhnhuệ Khánh Quốc truy kích tàn quân vương đình trên thảo nguyên, lập đượccông trạng hiển hách, cuối cùng còn chỉ còn tám trăm người sống sót trở về.Thành tích này, trong bất kỳ chiến dịch quân sự nào của Nam Khánh cũng làđiều phi thường.Nhưng lời nói điềm tĩnh của Khánh Đế chạm vào một góc khuất trong tim vịtướng trẻ, cũng đánh thức nghi ngờ mơ hồ trong lòng hắn, tại sao trong nhiềutháng truy đuổi ác liệt, tàn quân vương đình hoàn toàn không liên lạc được vớibảy ngàn Man kỵ binh?Diệp Hoàn trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt dần lộ rõ vẻ già nua củabệ hạ, muốn tìm một lời giải đáp."Cho dù mang theo Hải Đường tới Thần Miếu, Phạm Nhàn vẫn không quênsắp đặt hậu chiêu trên thảo nguyên." Khánh Đế sắc mặt hờ hững nói: "Công phuthường ở ngoài thi thơ, thắng bại vốn nằm ngoài chiến trường. Khi nào hiểuđược đạo lý này, trẫm cho ngươi làm chủ tướng bắc phạt.”Diệp Hoàn đứng im lặng bên cạnh bệ hạ, tâm trạng hơi nặng nề."Thắng bại của thiên hạ này, thực ra nằm ngoài sa trường. Trong vòng mộtnăm, nếu Phạm Nhàn chết rồi, đương nhiên trẫm sẽ thắng. Nếu trẫm chết rồi...những người trong thiên hạ không ưa trẫm, tất nhiên sẽ thắng."Hoàng đế bệ hạ như đang thuật chuyện của người ngoài, đầu ngón tay nhẹnhàng siết chặt, nâng con mèo trắng mập lên ngực, dịu dàng vuốt ve bộ lông nó,vô cùng cẩn thận.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tất nhiên, cảm xúc trong lòng không hề thể hiện ra trên khuôn mặt vị tướngquân. Dù có đứa trẻ hai tuổi chết trước mắt, hắn cũng sẽ không hề xúc động,huống hồ hắn không phải tay mãng phu chỉ biết đánh trận. Trước khi về kinh,vào cung, hắn đã dò la đủ thông tin.Ba con mèo mập này là của Phạm phủ, do Thần quận chúa nuôi từ nhỏ đếnlớn, không rõ được quận chúa đưa vào cung, chơi đùa cùng bệ hạ từ lúc nào, lạiđược bệ hạ giữ lại đến bây giờ.Dường như chỉ là ba con mèo, nhưng trong mắt vị tướng quân, dường nhưchúng mang ý nghĩa sâu xa hơn. Chỉ có điều hắn không dám hỏi, cũng chẳngbiết hỏi ai, vì trên đời này không ai biết người ấy đã chết rồi hay vẫn còn sống.Khánh Đế rời mắt khỏi bóng chiều tà, nhìn vị tướng quân một cái, nói: "Tiểutử Bắc Tề kia chỉ đang diễn kịch cho các ngươi xem thôi. Triều đình nuôi đámngười bộ tham mưu Khu Mật viện các ngươi làm gì, chẳng lẽ chỉ để ăn không?"Khó có thể nhận ra độ tuổi của vị tướng quân, bởi ánh mắt hắn trong veonhưng lạnh lùng, có vẻ rất trẻ trung, nhưng khuôn mặt lại nhuốm màu phongsương. Sau một thoáng suy nghĩ, vị tướng quân kia nói thẳng: "Trên sa trường,hợp theo chính, thắng ở kỳ. Cho dù Thượng Sam Hổ gian xảo đến đâu, chỉ cầnbệ hạ ra lệnh, ba nhánh quân Đại Khánh tuân lệnh, tuyệt đối không phụ thánh ý.Còn việc dùng binh, bệ hạ cứ quyết định là được rồi, không cần Khu Mật việnlàm việc vô ích."Đây không phải nịnh nọt, vì thần tử nịnh nọt sẽ không nói lời thẳng thừngnhư vậy. Đây là thật lòng, vị tướng quân rất tin tưởng tài năng quân sự của bệhạ, nên cũng rất tự nhiên cảm thán như thế."Bắc Tề lui dần về Nam Kinh, dùng khoảng cách để đổi thời gian... Tiểu tửkia muốn cầm cự với trẫm." Khóe môi Khánh Đế cong lên nụ cười khinh khỉnh."Thượng Sam Hổ siết chặt ở eo rất khéo, nhưng đại cục đã như vậy, chỉ cần nhổcái đinh này, còn ai ngăn cản đại quân của trẫm bắc tiến?""Phương bắc cần một tổng chỉ huy." Khánh Đế nhắm mắt, để bóng chiều đỏthẫm bao trùm gương mặt gầy guộc. "Vương Chí Côn nuôi hơn mười năm nênhơi chậm chạp. Muốn nhổ đinh Thượng Sam Hổ, tất phải qua lối Đông Dithành, dù trẫm không hạ chiếu nhưng rõ ràng vị Vương Đại đô đốc kia sợ uy lựccủa bốn ngàn Hắc Kỵ cùng một vạn quân của lão đại. Cứ bó tay bó chân nhưvậy thì làm sao thành công được?"Ngay sau đó, Khánh Đế liếc nhìn vị tướng trẻ tuổi, hơi cau mày nói: "Ngươimới từ thảo nguyên trở về, chuyện Khu Mật viện ngươi vốn không rõ lắm, đừngcứ cãi nhau với phụ thân ngươi mãi. Thân là con cái...còn ra thể thống gì!"Không hiểu sao đề tài lại đi theo hướng đó, vị tướng run rẩy, cúi đầu xưngdạ.Khánh Đế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt y, chậm rãi nói: "Đừng trông chờtrẫm sẽ phái ngươi đi phương bắc nhổ đinh... Ngươi chưa đủ thâm niên, nhưngquan trọng hơn, lần này ra vào thảo nguyên ngươi đã rèn luyện được khí pháchdũng mãnh, nhưng khả năng nhẫn nhục mưu trí vẫn chưa thành thục... Ngươikhông phải đối thủ của Thượng Sam Hổ."Vị tướng giật mình ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẻ không cam lòng."Diệp Hoàn, ngươi còn quá non trẻ!" Khánh Đế nói nhỏ: "Người Hồ trênthảo nguyên sao bằng người Trung Nguyên ta. Lần này ngươi xâm nhập thảonguyên, một mình đuổi theo vương đình, khí phách đáng khen, nhưng có nghĩtới không, tại sao bảy ngàn kỵ binh Bắc Man hoàn toàn không tiếp xúc được vớivương đình? Giả như vương đình hội quân với bảy ngàn kỵ binh kia, trên thảonguyên tuyết giá, liệu ngươi có thể sống sót trở về?"Đúng vậy, vị tướng trẻ tuổi chính là Diệp Hoàn, con trai Chính sứ Khu Mậtviện Diệp Trọng, tướng chỉ huy trận đại thắng Thanh Châu của triều đình ĐạiKhánh. Sau chiến thắng Thanh Châu, Diệp Hoàn dẫn bốn ngàn kỵ binh tinhnhuệ Khánh Quốc truy kích tàn quân vương đình trên thảo nguyên, lập đượccông trạng hiển hách, cuối cùng còn chỉ còn tám trăm người sống sót trở về.Thành tích này, trong bất kỳ chiến dịch quân sự nào của Nam Khánh cũng làđiều phi thường.Nhưng lời nói điềm tĩnh của Khánh Đế chạm vào một góc khuất trong tim vịtướng trẻ, cũng đánh thức nghi ngờ mơ hồ trong lòng hắn, tại sao trong nhiềutháng truy đuổi ác liệt, tàn quân vương đình hoàn toàn không liên lạc được vớibảy ngàn Man kỵ binh?Diệp Hoàn trong lòng chấn động, nhìn khuôn mặt dần lộ rõ vẻ già nua củabệ hạ, muốn tìm một lời giải đáp."Cho dù mang theo Hải Đường tới Thần Miếu, Phạm Nhàn vẫn không quênsắp đặt hậu chiêu trên thảo nguyên." Khánh Đế sắc mặt hờ hững nói: "Công phuthường ở ngoài thi thơ, thắng bại vốn nằm ngoài chiến trường. Khi nào hiểuđược đạo lý này, trẫm cho ngươi làm chủ tướng bắc phạt.”Diệp Hoàn đứng im lặng bên cạnh bệ hạ, tâm trạng hơi nặng nề."Thắng bại của thiên hạ này, thực ra nằm ngoài sa trường. Trong vòng mộtnăm, nếu Phạm Nhàn chết rồi, đương nhiên trẫm sẽ thắng. Nếu trẫm chết rồi...những người trong thiên hạ không ưa trẫm, tất nhiên sẽ thắng."Hoàng đế bệ hạ như đang thuật chuyện của người ngoài, đầu ngón tay nhẹnhàng siết chặt, nâng con mèo trắng mập lên ngực, dịu dàng vuốt ve bộ lông nó,vô cùng cẩn thận.