Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2050: Khô 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe lời nói của Hoàng đế bệ hạ, sắc mặt Diệp Hoàn không hề thay đổi,song hơi cúi đầu che đi sắc thái kinh ngạc trong con mắt.Nhân vật nổi bật đột ngột vươn lên ở Khánh Quốc này, từ thiếu thời đã cãilộn với phụ thân, tự mình đi xa tới Nam Chiếu. Nếu không nhờ sự che chở âmthầm từ hoàng cung, từ nam nhân trên ghế rồng này, nếu không nhờ những nămtháng trầm lặng rèn luyện ý chí kiên định, làm sao có thể nhẫn nhịn lâu dài rồibùng nổ dữ dội như thế.Chính những trải nghiệm ấy giúp Diệp Hoàn có được khả năng tự chủ vôcùng mạnh mẽ. Khi Hoàng đế bệ hạ nói hắn không địch lại được Thượng SamHổ, Diệp Hoàn đã để lộ một chút không cam lòng vừa đúng mực trên mặt. Tháiđộ không cam lòng ấy, thực ra là cố ý thể hiện.Không bằng đại danh tướng thế hệ này Thượng Sam Hổ, đâu phải lời khónghe. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng đế bệ hạ hết sứccoi trọng, nếu biểu hiện quá đỗi vô cảm, thiếu đi khí thế và tinh thần cạnh tranhcủa người trẻ tuổi, chỉ sợ cũng không dễ ứng phó.Nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn, vẻ quái lạ trong mắt Diệp Hoàn lạihoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Không chỉ vì trước đó Hoàng đế bệ hạ chỉ ramột phần công trạng của hắn ở thảo nguyên Tây Hồ là nhờ Phạm Nhàn giúp đỡ;mà còn vì Diệp Hoàn kinh ngạc khi phát hiện, Hoàng đế bệ hạ đã đặt sinh tửcủa Phạm Nhàn ngang hàng với sinh tử của mình.Phạm Nhàn là người ra sao, cả thiên hạ đều rõ. Mặc dù Diệp Hoàn thường ởbiên cương Nam Chiếu ít dính dáng đến việc triều đình, nhưng mối quan hệgiữa Diệp phủ và Phạm Nhàn cũng rất phức tạp. Làm sao hắn có thể không âmthầm tìm hiểu vị quyền thần trẻ tuổi đã khiến muội muội thay tính đổi nết, vị đạinhân vật tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Khánh Quốc trong vài năm ngắn ngủi.Diệp Hoàn bị kìm nén nhiều năm, bàng quan trước thiên hạ này nhiều năm,tự có khí phách tự tin trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cạnh nhữngnhân vật vươn lên trong thiên hạ. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ vẫn để hắn ở ngoàibiên cương yên ả nên thiếu một sân khấu thể hiện. Nay sân khấu ấy đã xuất hiệndưới chân, sau chiến công lớn ở Thanh Châu, hắn đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.Nhưng mỗi lần nghĩ đến cái tên Phạm Nhàn, hắn vẫn có cảm giác quái dị.Không phải ghen ghét, cũng chẳng phải ước ao, mà là cái lạnh mơ hồ ẩnhiện. Diệp Hoàn lạnh lùng nhìn kinh đô nhiều năm, luôn cảm thấy khó có thểthấu hiểu Phạm Nhàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ, vừacảm thông, vừa khinh bỉ, thật sự rất phức tạp.Dù vậy, Diệp Hoàn vẫn không cho rằng Phạm Nhàn là đại nhân vật có thểlay chuyển thiên hạ. Bởi vì hắn nghĩ, dù là ai đi nữa, kể cả bản thân mình, với tưcách là bề tôi cũng khó có thể đạt đến cảnh giới ấy. Sau khi tứ đại tông sư tan rã,cả thiên hạ ngoài hai đấng quân vương Nam Bắc ra, không còn ai có thể đứngtrên vị trí đó nữa."Hay là ngươi cho rằng trẫm đã đánh giá hắn quá cao?" Hoàng đế bệ hạ hơicúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo trắng trong lòng, rõ ràng nắm bắt được tâmtư của người trẻ tuổi trước mặt. "Người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũngkhông sao, nhưng đôi khi dũng cảm thừa nhận mình không bằng người nào đó,đấy mới là kiêu ngạo thực sự."Diệp Hoàn cung kính tiếp nhận lời dạy, cúi đầu hành lễ trong hoàng cungngày càng tối tăm.Hoàng đế bệ hạ nheo hai mí mắt lại, ánh sáng khiến lờ mờ nếp nhăn khóemắt càng thêm vẻ tang thương, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, người có thể thoátkhỏi sự khống chế của trẫm không ít, nhưng người có thể đứng vững, không laychuyển trước trẫm lại cực hiếm. An Chi này, đương nhiên các ngươi không thấuhiểu bằng trẫm."Lời nói ấy có lý, nhưng cũng hàm hồ. Đầu đông năm ngoái kinh đô biếnđộng, Phạm Nhàn hành động táo bạo, diệt trừ quan viên phe Hạ chỉ trong mộtngày khiến triều đình kinh hoàng, lại xông vào cung hành thích, bị kết tội làmphản...Điều khiến các đại thần bất ngờ nhất là, tin đồn trong trà lâu chỉ ra rằng triềuđình vẫn dốc hết sức truy bắt Phạm Nhàn và thích khách xâm nhập cung, cóđiều lại không hề động thủ với thế lực của Phạm Nhàn lan tràn khắp nơi!Các cựu quan viên Giám Sát viện liên quan tới vụ ám sát ở kinh đô chỉ bịcách chức, không thẩm tra gì cả. Thế lực của Phạm Nhàn ở Giang Nam cũngkhông gặp phải đòn trả đũa nào từ hoàng cung. Hoàng đế bệ hạ vốn quyết đoáncứng rắn, đối với Phạm Nhàn lại trở nên khoan dung rộng lượng, thậm chí đếnmức hồ đồ.Không ai dám chỉ trích Hoàng đế bệ hạ, song nhiều người nghi ngờ. Tại saoHoàng đế bệ hạ lại nhân từ và khoan dung đến thế đối với kẻ phản loạn điêncuồng như Phạm Nhàn? Chẳng lẽ nơi này có uẩn khúc gì không thể nói ra?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe lời nói của Hoàng đế bệ hạ, sắc mặt Diệp Hoàn không hề thay đổi,song hơi cúi đầu che đi sắc thái kinh ngạc trong con mắt.Nhân vật nổi bật đột ngột vươn lên ở Khánh Quốc này, từ thiếu thời đã cãilộn với phụ thân, tự mình đi xa tới Nam Chiếu. Nếu không nhờ sự che chở âmthầm từ hoàng cung, từ nam nhân trên ghế rồng này, nếu không nhờ những nămtháng trầm lặng rèn luyện ý chí kiên định, làm sao có thể nhẫn nhịn lâu dài rồibùng nổ dữ dội như thế.Chính những trải nghiệm ấy giúp Diệp Hoàn có được khả năng tự chủ vôcùng mạnh mẽ. Khi Hoàng đế bệ hạ nói hắn không địch lại được Thượng SamHổ, Diệp Hoàn đã để lộ một chút không cam lòng vừa đúng mực trên mặt. Tháiđộ không cam lòng ấy, thực ra là cố ý thể hiện.Không bằng đại danh tướng thế hệ này Thượng Sam Hổ, đâu phải lời khónghe. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng đế bệ hạ hết sứccoi trọng, nếu biểu hiện quá đỗi vô cảm, thiếu đi khí thế và tinh thần cạnh tranhcủa người trẻ tuổi, chỉ sợ cũng không dễ ứng phó.Nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn, vẻ quái lạ trong mắt Diệp Hoàn lạihoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Không chỉ vì trước đó Hoàng đế bệ hạ chỉ ramột phần công trạng của hắn ở thảo nguyên Tây Hồ là nhờ Phạm Nhàn giúp đỡ;mà còn vì Diệp Hoàn kinh ngạc khi phát hiện, Hoàng đế bệ hạ đã đặt sinh tửcủa Phạm Nhàn ngang hàng với sinh tử của mình.Phạm Nhàn là người ra sao, cả thiên hạ đều rõ. Mặc dù Diệp Hoàn thường ởbiên cương Nam Chiếu ít dính dáng đến việc triều đình, nhưng mối quan hệgiữa Diệp phủ và Phạm Nhàn cũng rất phức tạp. Làm sao hắn có thể không âmthầm tìm hiểu vị quyền thần trẻ tuổi đã khiến muội muội thay tính đổi nết, vị đạinhân vật tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Khánh Quốc trong vài năm ngắn ngủi.Diệp Hoàn bị kìm nén nhiều năm, bàng quan trước thiên hạ này nhiều năm,tự có khí phách tự tin trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cạnh nhữngnhân vật vươn lên trong thiên hạ. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ vẫn để hắn ở ngoàibiên cương yên ả nên thiếu một sân khấu thể hiện. Nay sân khấu ấy đã xuất hiệndưới chân, sau chiến công lớn ở Thanh Châu, hắn đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.Nhưng mỗi lần nghĩ đến cái tên Phạm Nhàn, hắn vẫn có cảm giác quái dị.Không phải ghen ghét, cũng chẳng phải ước ao, mà là cái lạnh mơ hồ ẩnhiện. Diệp Hoàn lạnh lùng nhìn kinh đô nhiều năm, luôn cảm thấy khó có thểthấu hiểu Phạm Nhàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ, vừacảm thông, vừa khinh bỉ, thật sự rất phức tạp.Dù vậy, Diệp Hoàn vẫn không cho rằng Phạm Nhàn là đại nhân vật có thểlay chuyển thiên hạ. Bởi vì hắn nghĩ, dù là ai đi nữa, kể cả bản thân mình, với tưcách là bề tôi cũng khó có thể đạt đến cảnh giới ấy. Sau khi tứ đại tông sư tan rã,cả thiên hạ ngoài hai đấng quân vương Nam Bắc ra, không còn ai có thể đứngtrên vị trí đó nữa."Hay là ngươi cho rằng trẫm đã đánh giá hắn quá cao?" Hoàng đế bệ hạ hơicúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo trắng trong lòng, rõ ràng nắm bắt được tâmtư của người trẻ tuổi trước mặt. "Người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũngkhông sao, nhưng đôi khi dũng cảm thừa nhận mình không bằng người nào đó,đấy mới là kiêu ngạo thực sự."Diệp Hoàn cung kính tiếp nhận lời dạy, cúi đầu hành lễ trong hoàng cungngày càng tối tăm.Hoàng đế bệ hạ nheo hai mí mắt lại, ánh sáng khiến lờ mờ nếp nhăn khóemắt càng thêm vẻ tang thương, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, người có thể thoátkhỏi sự khống chế của trẫm không ít, nhưng người có thể đứng vững, không laychuyển trước trẫm lại cực hiếm. An Chi này, đương nhiên các ngươi không thấuhiểu bằng trẫm."Lời nói ấy có lý, nhưng cũng hàm hồ. Đầu đông năm ngoái kinh đô biếnđộng, Phạm Nhàn hành động táo bạo, diệt trừ quan viên phe Hạ chỉ trong mộtngày khiến triều đình kinh hoàng, lại xông vào cung hành thích, bị kết tội làmphản...Điều khiến các đại thần bất ngờ nhất là, tin đồn trong trà lâu chỉ ra rằng triềuđình vẫn dốc hết sức truy bắt Phạm Nhàn và thích khách xâm nhập cung, cóđiều lại không hề động thủ với thế lực của Phạm Nhàn lan tràn khắp nơi!Các cựu quan viên Giám Sát viện liên quan tới vụ ám sát ở kinh đô chỉ bịcách chức, không thẩm tra gì cả. Thế lực của Phạm Nhàn ở Giang Nam cũngkhông gặp phải đòn trả đũa nào từ hoàng cung. Hoàng đế bệ hạ vốn quyết đoáncứng rắn, đối với Phạm Nhàn lại trở nên khoan dung rộng lượng, thậm chí đếnmức hồ đồ.Không ai dám chỉ trích Hoàng đế bệ hạ, song nhiều người nghi ngờ. Tại saoHoàng đế bệ hạ lại nhân từ và khoan dung đến thế đối với kẻ phản loạn điêncuồng như Phạm Nhàn? Chẳng lẽ nơi này có uẩn khúc gì không thể nói ra?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nghe lời nói của Hoàng đế bệ hạ, sắc mặt Diệp Hoàn không hề thay đổi,song hơi cúi đầu che đi sắc thái kinh ngạc trong con mắt.Nhân vật nổi bật đột ngột vươn lên ở Khánh Quốc này, từ thiếu thời đã cãilộn với phụ thân, tự mình đi xa tới Nam Chiếu. Nếu không nhờ sự che chở âmthầm từ hoàng cung, từ nam nhân trên ghế rồng này, nếu không nhờ những nămtháng trầm lặng rèn luyện ý chí kiên định, làm sao có thể nhẫn nhịn lâu dài rồibùng nổ dữ dội như thế.Chính những trải nghiệm ấy giúp Diệp Hoàn có được khả năng tự chủ vôcùng mạnh mẽ. Khi Hoàng đế bệ hạ nói hắn không địch lại được Thượng SamHổ, Diệp Hoàn đã để lộ một chút không cam lòng vừa đúng mực trên mặt. Tháiđộ không cam lòng ấy, thực ra là cố ý thể hiện.Không bằng đại danh tướng thế hệ này Thượng Sam Hổ, đâu phải lời khónghe. Nhưng dù sao hắn cũng là nhân tài trẻ tuổi được Hoàng đế bệ hạ hết sứccoi trọng, nếu biểu hiện quá đỗi vô cảm, thiếu đi khí thế và tinh thần cạnh tranhcủa người trẻ tuổi, chỉ sợ cũng không dễ ứng phó.Nhưng khi nghe đến cái tên Phạm Nhàn, vẻ quái lạ trong mắt Diệp Hoàn lạihoàn toàn xuất phát từ nội tâm. Không chỉ vì trước đó Hoàng đế bệ hạ chỉ ramột phần công trạng của hắn ở thảo nguyên Tây Hồ là nhờ Phạm Nhàn giúp đỡ;mà còn vì Diệp Hoàn kinh ngạc khi phát hiện, Hoàng đế bệ hạ đã đặt sinh tửcủa Phạm Nhàn ngang hàng với sinh tử của mình.Phạm Nhàn là người ra sao, cả thiên hạ đều rõ. Mặc dù Diệp Hoàn thường ởbiên cương Nam Chiếu ít dính dáng đến việc triều đình, nhưng mối quan hệgiữa Diệp phủ và Phạm Nhàn cũng rất phức tạp. Làm sao hắn có thể không âmthầm tìm hiểu vị quyền thần trẻ tuổi đã khiến muội muội thay tính đổi nết, vị đạinhân vật tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời Khánh Quốc trong vài năm ngắn ngủi.Diệp Hoàn bị kìm nén nhiều năm, bàng quan trước thiên hạ này nhiều năm,tự có khí phách tự tin trong lòng, chưa bao giờ cảm thấy mình kém cạnh nhữngnhân vật vươn lên trong thiên hạ. Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ vẫn để hắn ở ngoàibiên cương yên ả nên thiếu một sân khấu thể hiện. Nay sân khấu ấy đã xuất hiệndưới chân, sau chiến công lớn ở Thanh Châu, hắn đã bắt đầu tỏa sáng rực rỡ.Nhưng mỗi lần nghĩ đến cái tên Phạm Nhàn, hắn vẫn có cảm giác quái dị.Không phải ghen ghét, cũng chẳng phải ước ao, mà là cái lạnh mơ hồ ẩnhiện. Diệp Hoàn lạnh lùng nhìn kinh đô nhiều năm, luôn cảm thấy khó có thểthấu hiểu Phạm Nhàn. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, vừa ngưỡng mộ, vừa e sợ, vừacảm thông, vừa khinh bỉ, thật sự rất phức tạp.Dù vậy, Diệp Hoàn vẫn không cho rằng Phạm Nhàn là đại nhân vật có thểlay chuyển thiên hạ. Bởi vì hắn nghĩ, dù là ai đi nữa, kể cả bản thân mình, với tưcách là bề tôi cũng khó có thể đạt đến cảnh giới ấy. Sau khi tứ đại tông sư tan rã,cả thiên hạ ngoài hai đấng quân vương Nam Bắc ra, không còn ai có thể đứngtrên vị trí đó nữa."Hay là ngươi cho rằng trẫm đã đánh giá hắn quá cao?" Hoàng đế bệ hạ hơicúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo trắng trong lòng, rõ ràng nắm bắt được tâmtư của người trẻ tuổi trước mặt. "Người trẻ tuổi mà, kiêu ngạo một chút cũngkhông sao, nhưng đôi khi dũng cảm thừa nhận mình không bằng người nào đó,đấy mới là kiêu ngạo thực sự."Diệp Hoàn cung kính tiếp nhận lời dạy, cúi đầu hành lễ trong hoàng cungngày càng tối tăm.Hoàng đế bệ hạ nheo hai mí mắt lại, ánh sáng khiến lờ mờ nếp nhăn khóemắt càng thêm vẻ tang thương, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, người có thể thoátkhỏi sự khống chế của trẫm không ít, nhưng người có thể đứng vững, không laychuyển trước trẫm lại cực hiếm. An Chi này, đương nhiên các ngươi không thấuhiểu bằng trẫm."Lời nói ấy có lý, nhưng cũng hàm hồ. Đầu đông năm ngoái kinh đô biếnđộng, Phạm Nhàn hành động táo bạo, diệt trừ quan viên phe Hạ chỉ trong mộtngày khiến triều đình kinh hoàng, lại xông vào cung hành thích, bị kết tội làmphản...Điều khiến các đại thần bất ngờ nhất là, tin đồn trong trà lâu chỉ ra rằng triềuđình vẫn dốc hết sức truy bắt Phạm Nhàn và thích khách xâm nhập cung, cóđiều lại không hề động thủ với thế lực của Phạm Nhàn lan tràn khắp nơi!Các cựu quan viên Giám Sát viện liên quan tới vụ ám sát ở kinh đô chỉ bịcách chức, không thẩm tra gì cả. Thế lực của Phạm Nhàn ở Giang Nam cũngkhông gặp phải đòn trả đũa nào từ hoàng cung. Hoàng đế bệ hạ vốn quyết đoáncứng rắn, đối với Phạm Nhàn lại trở nên khoan dung rộng lượng, thậm chí đếnmức hồ đồ.Không ai dám chỉ trích Hoàng đế bệ hạ, song nhiều người nghi ngờ. Tại saoHoàng đế bệ hạ lại nhân từ và khoan dung đến thế đối với kẻ phản loạn điêncuồng như Phạm Nhàn? Chẳng lẽ nơi này có uẩn khúc gì không thể nói ra?