Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2057: Ngọ 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong những ngày tiếp theo, Phạm Nhàn cải trang thành một gã sai vặt mặcđồ xanh thường thấy, loanh quanh giữa các phủ đệ và ngõ phố kinh đô. Y khôngtìm gặp bất kỳ người quen nào vì không muốn bị vây đánh, chỉ lặng lẽ tìm kiếmmột vài thứ.Y đang tìm cái rương nặng nề ấy. Cái rương vang lên tiếng động trong ngàygió tuyết y ám sát thất bại, bị Khánh quân vây hãm trước quảng trường. Y nghethấy tiếng cái rương vang lên, cũng biết Hoàng đế bệ hạ suýt chết dưới nhátsúng ngắm kia.Nếu tìm lại được cái rương, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.Nhưng cái rương đang ở đâu? Vấn đề này đáng lẽ hỏi Ngũ Trúc là đơn giảnnhất, nhưng Ngũ Trúc giờ chỉ là một mảnh giấy trắng xám hờ hững, không nhớgì, không quan tâm gì, chỉ vô thức bám theo Phạm Nhàn rời khỏi Thần Miếu,lang thang trải nghiệm thế giới bên ngoài...Trong những ngày ấy, vì sự an toàn của gia đình, vì ăn ý với Hoàng đế bệhạ, Phạm Nhàn không về Phạm phủ mà tìm kiếm manh mối xung quanh TríchTinh lâu, suy nghĩ mãi không ra ai được Ngũ Trúc tin tưởng nhất ngoài mình.Nhưng mạch suy nghĩ của y sai lầm, không hề nghĩ đến nữ nhân kia, nên việctìm kiếm trở nên lạc lối, không có hướng đi, khiến y muốn thốt lên một tiếnggiữa phố kinh đô.Dù sao giờ đây y là kẻ thù chung của toàn bộ triều đình Nam Khánh. Bênngoài vẫn bình lặng không chiến sự, nhưng khí tức nghiêm nghị đã bắt đầu lanrộng khắp kinh đô. Nhiệm vụ số một lúc này là sống sót, che giấu tung tích. Ykhông dám liên lạc với cả các thành viên cũ ở Giám Sát viện, nên việc tìm kiếmcó phần phí công.Giờ đây kinh đô khác hẳn so với một năm trước. Giám Sát viện giờ như đứacon tư sinh được dì hai nuôi dưỡng, đong đưa sầu thảm dưới cơn mưa gió, nếukhông phải Hoàng đế bệ hạ chưa hoàn toàn già tới mức hồ đồ, có lẽ các đại thầnđã khuyên bệ hạ giải tán Giám Sát viện từ lâu.Phạm Nhàn vẫn luôn cho rằng trên người mình có ba bảo vật, có đi đâutrong thiên hạ cũng được. Cho nên dù gặp bao hiểm nguy từ khi chuyển sinh, ychưa bao giờ mất niềm tin, kể cả khi đối mặt với kiếm của Diệp Lưu Vân, ngóntay của Hoàng đế bệ hạ, y vẫn tự nhận mình là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời.Ba bảo vật của y là nỏ độc, dao độc và Ngũ Trúc thúc. Nhưng bây giờ NgũTrúc thúc trở thành thằng ngốc còn cái rương thì mất tích. Vậy y còn làm đượcgì?Phạm phủ, Liễu Quốc Công phủ, Tĩnh Vương phủ, Ngôn phủ, Hòa Thânvương phủ, Giám Sát viện trên đường lớn Thiên Hà, nha môn Nhất Xử gần ĐạiLý tự, tất cả nơi Phạm Nhàn từng lui tới đều có tai mắt của triều đình. Y suýt vavào đám khổ tu sĩ mặc mũ rộng vành mấy lần, cực kỳ nguy hiểm.Không biết rương ở đâu thì thôi, không nghĩ nữa. Điều quan trọng nhất bâygiờ là xác định tình trạng sức khỏe và tâm lý thật sự của Hoàng đế bệ hạ.Mặc dù có nhiều tin tức tụ về tay Phạm Nhàn, nhưng y không tin tưởngchúng lắm. Vì vị Hoàng đế kia đời này am hiểu nhất là che giấu và lừa dối giếtngười. Đại Đông sơn đã vậy, nhiều lần trước cũng thế. Phạm Nhàn không muốnphạm sai lầm vì biết Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho y cơ hội sai lầm lần nào nữa.Thật kỳ lạ, cả Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn đều không thể làm rõ hoàntoàn cảm xúc của nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương, tâm trạng lại trởnên bình tĩnh, chỉ còn một chữ "giết"!Không cần nói với ai, không cần loan báo trời đất, giết đối phương dườngnhư đã trở thành một sự nâng đỡ tinh thần nào đó để hai người sống trên đờinày. Đây đúng là một chuyện bi ai.o O oĐể nắm được tình hình thực tế nhất trong cung, sau khi suy nghĩ kỹ trongquán trọ, Phạm Nhàn chọn Diệp phủ. Toàn bộ Diệp gia trung thành tận tụy,Diệp Trọng là Chính sứ Khu Mật viện, Diệp Hoàn là Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô, được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm tuyệt đối, tất nhiên sẽ không bị theodõi.Trong thiên hạ hiện giờ, không nhiều nơi có thể ngăn cản Phạm Nhàn lẻnvào. Vì vậy, khi Diệp Linh Nhi đang buồn rầu bỗng thấy một gã sai vặt áo xanhxuất hiện trước mặt mình như ma quỷ, sắc mặt đổi khác. Nhưng vị hổ nữ tướngmôn này chẳng hề yếu đuối, không gọi người mà lạnh lùng rút đao bên hôngchém xuống."Là ta." Phạm Nhàn nói, khóe miệng nở nụ cười mệt mỏi."Là ngươi?" Diệp Linh Nhi không tin nổi nhìn khuôn mặt xa lạ ấy, rất lâukhông nói nên lời. Cô không ngờ vị sư phụ trẻ tuổi này còn sống, thật sự quaylại từ Thần Miếu.Sau cuộc trò chuyện, Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu. Hóa ra sức khỏe Hoàngđế bệ hạ thật sự không tốt, ngoài ra qua cái chết của Mai Phi cùng sắp đặt chotiểu hoàng tử, y đoán chính xác tâm ý và tâm trạng của Hoàng đế bệ hạ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong những ngày tiếp theo, Phạm Nhàn cải trang thành một gã sai vặt mặcđồ xanh thường thấy, loanh quanh giữa các phủ đệ và ngõ phố kinh đô. Y khôngtìm gặp bất kỳ người quen nào vì không muốn bị vây đánh, chỉ lặng lẽ tìm kiếmmột vài thứ.Y đang tìm cái rương nặng nề ấy. Cái rương vang lên tiếng động trong ngàygió tuyết y ám sát thất bại, bị Khánh quân vây hãm trước quảng trường. Y nghethấy tiếng cái rương vang lên, cũng biết Hoàng đế bệ hạ suýt chết dưới nhátsúng ngắm kia.Nếu tìm lại được cái rương, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.Nhưng cái rương đang ở đâu? Vấn đề này đáng lẽ hỏi Ngũ Trúc là đơn giảnnhất, nhưng Ngũ Trúc giờ chỉ là một mảnh giấy trắng xám hờ hững, không nhớgì, không quan tâm gì, chỉ vô thức bám theo Phạm Nhàn rời khỏi Thần Miếu,lang thang trải nghiệm thế giới bên ngoài...Trong những ngày ấy, vì sự an toàn của gia đình, vì ăn ý với Hoàng đế bệhạ, Phạm Nhàn không về Phạm phủ mà tìm kiếm manh mối xung quanh TríchTinh lâu, suy nghĩ mãi không ra ai được Ngũ Trúc tin tưởng nhất ngoài mình.Nhưng mạch suy nghĩ của y sai lầm, không hề nghĩ đến nữ nhân kia, nên việctìm kiếm trở nên lạc lối, không có hướng đi, khiến y muốn thốt lên một tiếnggiữa phố kinh đô.Dù sao giờ đây y là kẻ thù chung của toàn bộ triều đình Nam Khánh. Bênngoài vẫn bình lặng không chiến sự, nhưng khí tức nghiêm nghị đã bắt đầu lanrộng khắp kinh đô. Nhiệm vụ số một lúc này là sống sót, che giấu tung tích. Ykhông dám liên lạc với cả các thành viên cũ ở Giám Sát viện, nên việc tìm kiếmcó phần phí công.Giờ đây kinh đô khác hẳn so với một năm trước. Giám Sát viện giờ như đứacon tư sinh được dì hai nuôi dưỡng, đong đưa sầu thảm dưới cơn mưa gió, nếukhông phải Hoàng đế bệ hạ chưa hoàn toàn già tới mức hồ đồ, có lẽ các đại thầnđã khuyên bệ hạ giải tán Giám Sát viện từ lâu.Phạm Nhàn vẫn luôn cho rằng trên người mình có ba bảo vật, có đi đâutrong thiên hạ cũng được. Cho nên dù gặp bao hiểm nguy từ khi chuyển sinh, ychưa bao giờ mất niềm tin, kể cả khi đối mặt với kiếm của Diệp Lưu Vân, ngóntay của Hoàng đế bệ hạ, y vẫn tự nhận mình là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời.Ba bảo vật của y là nỏ độc, dao độc và Ngũ Trúc thúc. Nhưng bây giờ NgũTrúc thúc trở thành thằng ngốc còn cái rương thì mất tích. Vậy y còn làm đượcgì?Phạm phủ, Liễu Quốc Công phủ, Tĩnh Vương phủ, Ngôn phủ, Hòa Thânvương phủ, Giám Sát viện trên đường lớn Thiên Hà, nha môn Nhất Xử gần ĐạiLý tự, tất cả nơi Phạm Nhàn từng lui tới đều có tai mắt của triều đình. Y suýt vavào đám khổ tu sĩ mặc mũ rộng vành mấy lần, cực kỳ nguy hiểm.Không biết rương ở đâu thì thôi, không nghĩ nữa. Điều quan trọng nhất bâygiờ là xác định tình trạng sức khỏe và tâm lý thật sự của Hoàng đế bệ hạ.Mặc dù có nhiều tin tức tụ về tay Phạm Nhàn, nhưng y không tin tưởngchúng lắm. Vì vị Hoàng đế kia đời này am hiểu nhất là che giấu và lừa dối giếtngười. Đại Đông sơn đã vậy, nhiều lần trước cũng thế. Phạm Nhàn không muốnphạm sai lầm vì biết Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho y cơ hội sai lầm lần nào nữa.Thật kỳ lạ, cả Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn đều không thể làm rõ hoàntoàn cảm xúc của nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương, tâm trạng lại trởnên bình tĩnh, chỉ còn một chữ "giết"!Không cần nói với ai, không cần loan báo trời đất, giết đối phương dườngnhư đã trở thành một sự nâng đỡ tinh thần nào đó để hai người sống trên đờinày. Đây đúng là một chuyện bi ai.o O oĐể nắm được tình hình thực tế nhất trong cung, sau khi suy nghĩ kỹ trongquán trọ, Phạm Nhàn chọn Diệp phủ. Toàn bộ Diệp gia trung thành tận tụy,Diệp Trọng là Chính sứ Khu Mật viện, Diệp Hoàn là Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô, được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm tuyệt đối, tất nhiên sẽ không bị theodõi.Trong thiên hạ hiện giờ, không nhiều nơi có thể ngăn cản Phạm Nhàn lẻnvào. Vì vậy, khi Diệp Linh Nhi đang buồn rầu bỗng thấy một gã sai vặt áo xanhxuất hiện trước mặt mình như ma quỷ, sắc mặt đổi khác. Nhưng vị hổ nữ tướngmôn này chẳng hề yếu đuối, không gọi người mà lạnh lùng rút đao bên hôngchém xuống."Là ta." Phạm Nhàn nói, khóe miệng nở nụ cười mệt mỏi."Là ngươi?" Diệp Linh Nhi không tin nổi nhìn khuôn mặt xa lạ ấy, rất lâukhông nói nên lời. Cô không ngờ vị sư phụ trẻ tuổi này còn sống, thật sự quaylại từ Thần Miếu.Sau cuộc trò chuyện, Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu. Hóa ra sức khỏe Hoàngđế bệ hạ thật sự không tốt, ngoài ra qua cái chết của Mai Phi cùng sắp đặt chotiểu hoàng tử, y đoán chính xác tâm ý và tâm trạng của Hoàng đế bệ hạ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong những ngày tiếp theo, Phạm Nhàn cải trang thành một gã sai vặt mặcđồ xanh thường thấy, loanh quanh giữa các phủ đệ và ngõ phố kinh đô. Y khôngtìm gặp bất kỳ người quen nào vì không muốn bị vây đánh, chỉ lặng lẽ tìm kiếmmột vài thứ.Y đang tìm cái rương nặng nề ấy. Cái rương vang lên tiếng động trong ngàygió tuyết y ám sát thất bại, bị Khánh quân vây hãm trước quảng trường. Y nghethấy tiếng cái rương vang lên, cũng biết Hoàng đế bệ hạ suýt chết dưới nhátsúng ngắm kia.Nếu tìm lại được cái rương, có lẽ mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.Nhưng cái rương đang ở đâu? Vấn đề này đáng lẽ hỏi Ngũ Trúc là đơn giảnnhất, nhưng Ngũ Trúc giờ chỉ là một mảnh giấy trắng xám hờ hững, không nhớgì, không quan tâm gì, chỉ vô thức bám theo Phạm Nhàn rời khỏi Thần Miếu,lang thang trải nghiệm thế giới bên ngoài...Trong những ngày ấy, vì sự an toàn của gia đình, vì ăn ý với Hoàng đế bệhạ, Phạm Nhàn không về Phạm phủ mà tìm kiếm manh mối xung quanh TríchTinh lâu, suy nghĩ mãi không ra ai được Ngũ Trúc tin tưởng nhất ngoài mình.Nhưng mạch suy nghĩ của y sai lầm, không hề nghĩ đến nữ nhân kia, nên việctìm kiếm trở nên lạc lối, không có hướng đi, khiến y muốn thốt lên một tiếnggiữa phố kinh đô.Dù sao giờ đây y là kẻ thù chung của toàn bộ triều đình Nam Khánh. Bênngoài vẫn bình lặng không chiến sự, nhưng khí tức nghiêm nghị đã bắt đầu lanrộng khắp kinh đô. Nhiệm vụ số một lúc này là sống sót, che giấu tung tích. Ykhông dám liên lạc với cả các thành viên cũ ở Giám Sát viện, nên việc tìm kiếmcó phần phí công.Giờ đây kinh đô khác hẳn so với một năm trước. Giám Sát viện giờ như đứacon tư sinh được dì hai nuôi dưỡng, đong đưa sầu thảm dưới cơn mưa gió, nếukhông phải Hoàng đế bệ hạ chưa hoàn toàn già tới mức hồ đồ, có lẽ các đại thầnđã khuyên bệ hạ giải tán Giám Sát viện từ lâu.Phạm Nhàn vẫn luôn cho rằng trên người mình có ba bảo vật, có đi đâutrong thiên hạ cũng được. Cho nên dù gặp bao hiểm nguy từ khi chuyển sinh, ychưa bao giờ mất niềm tin, kể cả khi đối mặt với kiếm của Diệp Lưu Vân, ngóntay của Hoàng đế bệ hạ, y vẫn tự nhận mình là kẻ tàn nhẫn nhất trên đời.Ba bảo vật của y là nỏ độc, dao độc và Ngũ Trúc thúc. Nhưng bây giờ NgũTrúc thúc trở thành thằng ngốc còn cái rương thì mất tích. Vậy y còn làm đượcgì?Phạm phủ, Liễu Quốc Công phủ, Tĩnh Vương phủ, Ngôn phủ, Hòa Thânvương phủ, Giám Sát viện trên đường lớn Thiên Hà, nha môn Nhất Xử gần ĐạiLý tự, tất cả nơi Phạm Nhàn từng lui tới đều có tai mắt của triều đình. Y suýt vavào đám khổ tu sĩ mặc mũ rộng vành mấy lần, cực kỳ nguy hiểm.Không biết rương ở đâu thì thôi, không nghĩ nữa. Điều quan trọng nhất bâygiờ là xác định tình trạng sức khỏe và tâm lý thật sự của Hoàng đế bệ hạ.Mặc dù có nhiều tin tức tụ về tay Phạm Nhàn, nhưng y không tin tưởngchúng lắm. Vì vị Hoàng đế kia đời này am hiểu nhất là che giấu và lừa dối giếtngười. Đại Đông sơn đã vậy, nhiều lần trước cũng thế. Phạm Nhàn không muốnphạm sai lầm vì biết Hoàng đế bệ hạ sẽ không cho y cơ hội sai lầm lần nào nữa.Thật kỳ lạ, cả Hoàng đế bệ hạ và Phạm Nhàn đều không thể làm rõ hoàntoàn cảm xúc của nhau. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đối phương, tâm trạng lại trởnên bình tĩnh, chỉ còn một chữ "giết"!Không cần nói với ai, không cần loan báo trời đất, giết đối phương dườngnhư đã trở thành một sự nâng đỡ tinh thần nào đó để hai người sống trên đờinày. Đây đúng là một chuyện bi ai.o O oĐể nắm được tình hình thực tế nhất trong cung, sau khi suy nghĩ kỹ trongquán trọ, Phạm Nhàn chọn Diệp phủ. Toàn bộ Diệp gia trung thành tận tụy,Diệp Trọng là Chính sứ Khu Mật viện, Diệp Hoàn là Thống lĩnh quân phòng vệkinh đô, được Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm tuyệt đối, tất nhiên sẽ không bị theodõi.Trong thiên hạ hiện giờ, không nhiều nơi có thể ngăn cản Phạm Nhàn lẻnvào. Vì vậy, khi Diệp Linh Nhi đang buồn rầu bỗng thấy một gã sai vặt áo xanhxuất hiện trước mặt mình như ma quỷ, sắc mặt đổi khác. Nhưng vị hổ nữ tướngmôn này chẳng hề yếu đuối, không gọi người mà lạnh lùng rút đao bên hôngchém xuống."Là ta." Phạm Nhàn nói, khóe miệng nở nụ cười mệt mỏi."Là ngươi?" Diệp Linh Nhi không tin nổi nhìn khuôn mặt xa lạ ấy, rất lâukhông nói nên lời. Cô không ngờ vị sư phụ trẻ tuổi này còn sống, thật sự quaylại từ Thần Miếu.Sau cuộc trò chuyện, Phạm Nhàn mệt mỏi cúi đầu. Hóa ra sức khỏe Hoàngđế bệ hạ thật sự không tốt, ngoài ra qua cái chết của Mai Phi cùng sắp đặt chotiểu hoàng tử, y đoán chính xác tâm ý và tâm trạng của Hoàng đế bệ hạ.