Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2058: Ngọ 6

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là nỗi mỏi mệt tuổi già. Có vẻ những tổn thương liên tiếp từ nhi tử vàthần tử đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Hoàng đế mạnh mẽ rơi vào giai đoạndưới đáy của cuộc đời.Nhưng tại sao Hoàng đế bệ hạ lại chọn lúc này phát động bắc phạt? Phảichăng vì cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nên vội vàng hành động?Để hạ bệ Hoàng đế, Phạm Nhàn không tiếc dùng đao kiếm hay lòng người,sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn của hai kiếp sống, dọa dẫm thiên hạ, cưỡng épvạn dân, cuối cùng mới tạo nên tình thế như hiện tại. Hoàng đế bệ hạ già nua, cótình cảm nên cũng suy yếu. Đây vốn là tình huống Phạm Nhàn mong chờ nhất.Nhưng sao bây giờ trong lòng y không hề vui mừng?Không những không vui, Phạm Nhàn còn cảm thấy bất an. Y ngồi trên ghếđối diện Diệp Linh Nhi, hai chân gác lên ghế, hai tay ôm đầu gối, mặt úp vàođùi, im lặng suy nghĩ, trông vô cùng mệt mỏi.Nhìn thấy y như vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi sáng lên rồi nhanh chóngchuyển thành nỗi buồn sâu thẳm, bởi cô nhớ đến một người nào đó. Có lẽ vì thếmà cô không hỏi Phạm Nhàn người kia đang ở đâu.o O oMặt trời dần nghiêng về phía tây, hoàng hôn chiếu rọi vào Diệp phủ, DiệpHoàn nhíu mày bước vào hậu viện. Không biết vì tình hình chiến sự phương bắccăng thẳng hay vì cả kinh đô đều đề phòng người ấy quay lại, trong cung khôngra nghiêm lệnh bắt hắn ra trận mà Hoàng đế bệ hạ còn để lại lời dặn hắn ở lạigiúp việc triều đình.Phụ thân hắn Diệp Trọng chắc vẫn còn ở Khu Mật viện phân tích tình hìnhquân sự, lập kế hoạch chiến lược, có lẽ sẽ thức suốt đêm nay. Diệp Hoàn khônghề ao ước hay bất mãn, bởi giờ đây hắn hiểu rõ hơn ai hết, công cuộc bắc phạtnày tuy đã bùng nổ nhưng không thể kết thúc nhanh chóng, vì nó còn một mụcđích vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.Cũng vì Diệp Trọng không có ở phủ nên bước chân Diệp Hoàn nhẹ nhànghơn. Từ trước đến nay mối quan hệ của hắn với phụ thân rất tệ, nếu không hắnđã không ở lại Nam Chiếu nhiều năm như vậy, ngay cả người kinh đô cũng suýtquên mất sự tồn tại của hắn.Có điều, Diệp Hoàn lại có quan hệ rất tốt với Diệp Linh Nhi. Có lẽ do nhiềunăm không gặp nên hai huynh muội lại càng thêm thân thiết.Diệp Hoàn định tới hậu viện thăm muội muội nên không mang theo hộ vệ.Nhưng vừa bước vào, người đầu tiên hắn thấy không phải Diệp Linh Nhi mà làmột gã sai vặt mặc áo xanh.Gã sai vặt cúi mình thi lễ rồi chuẩn bị bước đi.Nhưng mắt Diệp Hoàn đã nheo lại, bởi ngay khi bước vào, hắn đã chú ý đếnđiểm bất thường ở đôi chân của gã.Đó là chi tiết rất nhỏ nhặt, hai chân gã sai vặt có vẻ rất tự nhiên nhưng DiệpHoàn biết rõ, chỉ cần nhấc chân là người này có thể nhảy lên ngay. Đương nhiênđây cũng là bản lĩnh chỉ có ở các cao thủ.Mình quá cảnh giác sao? Trong mắt Diệp Hoàn ánh lên vẻ lạnh lùng, hắnnhìn theo bóng lưng gã sai vặt khi bước qua rồi đột ngột hỏi: "Tại sao ngươi lạiquay trở lại?"Bóng dáng gã sai vặt hơi khựng lại rồi chậm rãi dừng bước, bình tĩnh quayngười nhìn thiếu chủ nhân của Diệp phủ, rất hứng thú hỏi lại: "Diệp Hoàn? Đãnhư vậy rồi mà cũng bị ngươi nhận ra, tuy do ta chủ quan, nhưng quả thật...không tồi."o O oKhi bất ngờ Phạm Nhàn gặp Diệp Hoàn ở Diệp phủ, Ngũ Trúc cũng đangđội chiếc mũ rộng vành, dạo bước quanh trong kinh đô. Đối với Ngũ Trúc hiệntại, Phạm Nhàn đã không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả cảm giác thất bại củamình. Chàng thiếu niên vĩnh viễn mười lăm tuổi mặt bị che bởi khăn đen nàykhông chỉ mất ký ức mà thậm chí còn quên cả nhiều kiến thức sống trên đời.Phạm Nhàn đã ở kinh đô bao nhiêu ngày thì Ngũ Trúc cũng đứng bên cửa sổkhách sạn bấy nhiêu ngày, mặc dù mắt bị khăn đen che phủ nhưng Phạm Nhànvẫn cảm thấy như đang chứng kiến ánh mắt khao khát và tò mò của hắn.Ngũ Trúc vẫn im lặng, vẫn trầm mặc như một cỗ máy trắng xám, chỉ vôthức bước theo Phạm Nhàn. May là cả đời Phạm Nhàn rành nhất việc ứng xửvới trẻ con ngu ngốc, Đại Bảo được y dỗ dành rất tốt, Ngũ Trúc cũng khôngngoại lệ, dọc đường đi không có vấn đề gì lớn.Có điều cái vỏ bọc không hồn ấy luôn khiến Phạm Nhàn đau lòng, nên sauđó y không cản Ngũ Trúc ra ngoài khách sạn nữa. Thật ra y cũng không thểngăn cản, chỉ cần Ngũ Trúc nhớ đường quay lại khách sạn là được. Phạm Nhàncũng chẳng lo lắng cho an toàn của Ngũ Trúc, vì theo y, thiên hạ này hiện tạikhông ai có thể làm hại được hắn.Nhưng có vẻ Phạm Nhàn quên mất rằng, Ngũ Trúc giờ chỉ như đứa trẻ vô trivô giác, và tệ hơn là trong đầu Ngũ Trúc hoàn toàn không có ý định gây hại chocon người.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là nỗi mỏi mệt tuổi già. Có vẻ những tổn thương liên tiếp từ nhi tử vàthần tử đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Hoàng đế mạnh mẽ rơi vào giai đoạndưới đáy của cuộc đời.Nhưng tại sao Hoàng đế bệ hạ lại chọn lúc này phát động bắc phạt? Phảichăng vì cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nên vội vàng hành động?Để hạ bệ Hoàng đế, Phạm Nhàn không tiếc dùng đao kiếm hay lòng người,sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn của hai kiếp sống, dọa dẫm thiên hạ, cưỡng épvạn dân, cuối cùng mới tạo nên tình thế như hiện tại. Hoàng đế bệ hạ già nua, cótình cảm nên cũng suy yếu. Đây vốn là tình huống Phạm Nhàn mong chờ nhất.Nhưng sao bây giờ trong lòng y không hề vui mừng?Không những không vui, Phạm Nhàn còn cảm thấy bất an. Y ngồi trên ghếđối diện Diệp Linh Nhi, hai chân gác lên ghế, hai tay ôm đầu gối, mặt úp vàođùi, im lặng suy nghĩ, trông vô cùng mệt mỏi.Nhìn thấy y như vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi sáng lên rồi nhanh chóngchuyển thành nỗi buồn sâu thẳm, bởi cô nhớ đến một người nào đó. Có lẽ vì thếmà cô không hỏi Phạm Nhàn người kia đang ở đâu.o O oMặt trời dần nghiêng về phía tây, hoàng hôn chiếu rọi vào Diệp phủ, DiệpHoàn nhíu mày bước vào hậu viện. Không biết vì tình hình chiến sự phương bắccăng thẳng hay vì cả kinh đô đều đề phòng người ấy quay lại, trong cung khôngra nghiêm lệnh bắt hắn ra trận mà Hoàng đế bệ hạ còn để lại lời dặn hắn ở lạigiúp việc triều đình.Phụ thân hắn Diệp Trọng chắc vẫn còn ở Khu Mật viện phân tích tình hìnhquân sự, lập kế hoạch chiến lược, có lẽ sẽ thức suốt đêm nay. Diệp Hoàn khônghề ao ước hay bất mãn, bởi giờ đây hắn hiểu rõ hơn ai hết, công cuộc bắc phạtnày tuy đã bùng nổ nhưng không thể kết thúc nhanh chóng, vì nó còn một mụcđích vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.Cũng vì Diệp Trọng không có ở phủ nên bước chân Diệp Hoàn nhẹ nhànghơn. Từ trước đến nay mối quan hệ của hắn với phụ thân rất tệ, nếu không hắnđã không ở lại Nam Chiếu nhiều năm như vậy, ngay cả người kinh đô cũng suýtquên mất sự tồn tại của hắn.Có điều, Diệp Hoàn lại có quan hệ rất tốt với Diệp Linh Nhi. Có lẽ do nhiềunăm không gặp nên hai huynh muội lại càng thêm thân thiết.Diệp Hoàn định tới hậu viện thăm muội muội nên không mang theo hộ vệ.Nhưng vừa bước vào, người đầu tiên hắn thấy không phải Diệp Linh Nhi mà làmột gã sai vặt mặc áo xanh.Gã sai vặt cúi mình thi lễ rồi chuẩn bị bước đi.Nhưng mắt Diệp Hoàn đã nheo lại, bởi ngay khi bước vào, hắn đã chú ý đếnđiểm bất thường ở đôi chân của gã.Đó là chi tiết rất nhỏ nhặt, hai chân gã sai vặt có vẻ rất tự nhiên nhưng DiệpHoàn biết rõ, chỉ cần nhấc chân là người này có thể nhảy lên ngay. Đương nhiênđây cũng là bản lĩnh chỉ có ở các cao thủ.Mình quá cảnh giác sao? Trong mắt Diệp Hoàn ánh lên vẻ lạnh lùng, hắnnhìn theo bóng lưng gã sai vặt khi bước qua rồi đột ngột hỏi: "Tại sao ngươi lạiquay trở lại?"Bóng dáng gã sai vặt hơi khựng lại rồi chậm rãi dừng bước, bình tĩnh quayngười nhìn thiếu chủ nhân của Diệp phủ, rất hứng thú hỏi lại: "Diệp Hoàn? Đãnhư vậy rồi mà cũng bị ngươi nhận ra, tuy do ta chủ quan, nhưng quả thật...không tồi."o O oKhi bất ngờ Phạm Nhàn gặp Diệp Hoàn ở Diệp phủ, Ngũ Trúc cũng đangđội chiếc mũ rộng vành, dạo bước quanh trong kinh đô. Đối với Ngũ Trúc hiệntại, Phạm Nhàn đã không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả cảm giác thất bại củamình. Chàng thiếu niên vĩnh viễn mười lăm tuổi mặt bị che bởi khăn đen nàykhông chỉ mất ký ức mà thậm chí còn quên cả nhiều kiến thức sống trên đời.Phạm Nhàn đã ở kinh đô bao nhiêu ngày thì Ngũ Trúc cũng đứng bên cửa sổkhách sạn bấy nhiêu ngày, mặc dù mắt bị khăn đen che phủ nhưng Phạm Nhànvẫn cảm thấy như đang chứng kiến ánh mắt khao khát và tò mò của hắn.Ngũ Trúc vẫn im lặng, vẫn trầm mặc như một cỗ máy trắng xám, chỉ vôthức bước theo Phạm Nhàn. May là cả đời Phạm Nhàn rành nhất việc ứng xửvới trẻ con ngu ngốc, Đại Bảo được y dỗ dành rất tốt, Ngũ Trúc cũng khôngngoại lệ, dọc đường đi không có vấn đề gì lớn.Có điều cái vỏ bọc không hồn ấy luôn khiến Phạm Nhàn đau lòng, nên sauđó y không cản Ngũ Trúc ra ngoài khách sạn nữa. Thật ra y cũng không thểngăn cản, chỉ cần Ngũ Trúc nhớ đường quay lại khách sạn là được. Phạm Nhàncũng chẳng lo lắng cho an toàn của Ngũ Trúc, vì theo y, thiên hạ này hiện tạikhông ai có thể làm hại được hắn.Nhưng có vẻ Phạm Nhàn quên mất rằng, Ngũ Trúc giờ chỉ như đứa trẻ vô trivô giác, và tệ hơn là trong đầu Ngũ Trúc hoàn toàn không có ý định gây hại chocon người.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Đó là nỗi mỏi mệt tuổi già. Có vẻ những tổn thương liên tiếp từ nhi tử vàthần tử đã khiến cả thể xác lẫn tinh thần Hoàng đế mạnh mẽ rơi vào giai đoạndưới đáy của cuộc đời.Nhưng tại sao Hoàng đế bệ hạ lại chọn lúc này phát động bắc phạt? Phảichăng vì cảm thấy thời gian còn lại không nhiều nên vội vàng hành động?Để hạ bệ Hoàng đế, Phạm Nhàn không tiếc dùng đao kiếm hay lòng người,sử dụng mọi thủ đoạn tàn nhẫn của hai kiếp sống, dọa dẫm thiên hạ, cưỡng épvạn dân, cuối cùng mới tạo nên tình thế như hiện tại. Hoàng đế bệ hạ già nua, cótình cảm nên cũng suy yếu. Đây vốn là tình huống Phạm Nhàn mong chờ nhất.Nhưng sao bây giờ trong lòng y không hề vui mừng?Không những không vui, Phạm Nhàn còn cảm thấy bất an. Y ngồi trên ghếđối diện Diệp Linh Nhi, hai chân gác lên ghế, hai tay ôm đầu gối, mặt úp vàođùi, im lặng suy nghĩ, trông vô cùng mệt mỏi.Nhìn thấy y như vậy, ánh mắt Diệp Linh Nhi sáng lên rồi nhanh chóngchuyển thành nỗi buồn sâu thẳm, bởi cô nhớ đến một người nào đó. Có lẽ vì thếmà cô không hỏi Phạm Nhàn người kia đang ở đâu.o O oMặt trời dần nghiêng về phía tây, hoàng hôn chiếu rọi vào Diệp phủ, DiệpHoàn nhíu mày bước vào hậu viện. Không biết vì tình hình chiến sự phương bắccăng thẳng hay vì cả kinh đô đều đề phòng người ấy quay lại, trong cung khôngra nghiêm lệnh bắt hắn ra trận mà Hoàng đế bệ hạ còn để lại lời dặn hắn ở lạigiúp việc triều đình.Phụ thân hắn Diệp Trọng chắc vẫn còn ở Khu Mật viện phân tích tình hìnhquân sự, lập kế hoạch chiến lược, có lẽ sẽ thức suốt đêm nay. Diệp Hoàn khônghề ao ước hay bất mãn, bởi giờ đây hắn hiểu rõ hơn ai hết, công cuộc bắc phạtnày tuy đã bùng nổ nhưng không thể kết thúc nhanh chóng, vì nó còn một mụcđích vô cùng quan trọng chưa hoàn thành.Cũng vì Diệp Trọng không có ở phủ nên bước chân Diệp Hoàn nhẹ nhànghơn. Từ trước đến nay mối quan hệ của hắn với phụ thân rất tệ, nếu không hắnđã không ở lại Nam Chiếu nhiều năm như vậy, ngay cả người kinh đô cũng suýtquên mất sự tồn tại của hắn.Có điều, Diệp Hoàn lại có quan hệ rất tốt với Diệp Linh Nhi. Có lẽ do nhiềunăm không gặp nên hai huynh muội lại càng thêm thân thiết.Diệp Hoàn định tới hậu viện thăm muội muội nên không mang theo hộ vệ.Nhưng vừa bước vào, người đầu tiên hắn thấy không phải Diệp Linh Nhi mà làmột gã sai vặt mặc áo xanh.Gã sai vặt cúi mình thi lễ rồi chuẩn bị bước đi.Nhưng mắt Diệp Hoàn đã nheo lại, bởi ngay khi bước vào, hắn đã chú ý đếnđiểm bất thường ở đôi chân của gã.Đó là chi tiết rất nhỏ nhặt, hai chân gã sai vặt có vẻ rất tự nhiên nhưng DiệpHoàn biết rõ, chỉ cần nhấc chân là người này có thể nhảy lên ngay. Đương nhiênđây cũng là bản lĩnh chỉ có ở các cao thủ.Mình quá cảnh giác sao? Trong mắt Diệp Hoàn ánh lên vẻ lạnh lùng, hắnnhìn theo bóng lưng gã sai vặt khi bước qua rồi đột ngột hỏi: "Tại sao ngươi lạiquay trở lại?"Bóng dáng gã sai vặt hơi khựng lại rồi chậm rãi dừng bước, bình tĩnh quayngười nhìn thiếu chủ nhân của Diệp phủ, rất hứng thú hỏi lại: "Diệp Hoàn? Đãnhư vậy rồi mà cũng bị ngươi nhận ra, tuy do ta chủ quan, nhưng quả thật...không tồi."o O oKhi bất ngờ Phạm Nhàn gặp Diệp Hoàn ở Diệp phủ, Ngũ Trúc cũng đangđội chiếc mũ rộng vành, dạo bước quanh trong kinh đô. Đối với Ngũ Trúc hiệntại, Phạm Nhàn đã không biết dùng ngôn từ gì để diễn tả cảm giác thất bại củamình. Chàng thiếu niên vĩnh viễn mười lăm tuổi mặt bị che bởi khăn đen nàykhông chỉ mất ký ức mà thậm chí còn quên cả nhiều kiến thức sống trên đời.Phạm Nhàn đã ở kinh đô bao nhiêu ngày thì Ngũ Trúc cũng đứng bên cửa sổkhách sạn bấy nhiêu ngày, mặc dù mắt bị khăn đen che phủ nhưng Phạm Nhànvẫn cảm thấy như đang chứng kiến ánh mắt khao khát và tò mò của hắn.Ngũ Trúc vẫn im lặng, vẫn trầm mặc như một cỗ máy trắng xám, chỉ vôthức bước theo Phạm Nhàn. May là cả đời Phạm Nhàn rành nhất việc ứng xửvới trẻ con ngu ngốc, Đại Bảo được y dỗ dành rất tốt, Ngũ Trúc cũng khôngngoại lệ, dọc đường đi không có vấn đề gì lớn.Có điều cái vỏ bọc không hồn ấy luôn khiến Phạm Nhàn đau lòng, nên sauđó y không cản Ngũ Trúc ra ngoài khách sạn nữa. Thật ra y cũng không thểngăn cản, chỉ cần Ngũ Trúc nhớ đường quay lại khách sạn là được. Phạm Nhàncũng chẳng lo lắng cho an toàn của Ngũ Trúc, vì theo y, thiên hạ này hiện tạikhông ai có thể làm hại được hắn.Nhưng có vẻ Phạm Nhàn quên mất rằng, Ngũ Trúc giờ chỉ như đứa trẻ vô trivô giác, và tệ hơn là trong đầu Ngũ Trúc hoàn toàn không có ý định gây hại chocon người.

Chương 2058: Ngọ 6