Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2061: Hoa kính 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rốt cuộc Diệp Hoàn làm cách nào lão được chân khí hùng hậu kiên cố nhưvậy? Hay là ngày xưa khi lưu vong đến Nam Chiếu, người này đã không ngừngrèn luyện tinh thần và ý chí? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bỗng cảm thấy bái phụcđối phương. Nhưng bên ngoài vườn đã có bước chân truyền tới, Phạm Nhànkhông muốn kéo dài thời gian nữa.Phạm Nhàn hơi bất ngờ, nhưng không biết nỗi kinh ngạc trong lòng DiệpHoàn còn khó diễn tả hơn nữa. Diệp Hoàn biết thực lực của mình mạnh mẽ đếnmức nào, nhưng... đối mặt với một quyền trông như tùy ý ấy của Phạm Nhàn,hắn bỗng nảy sinh suy nghĩ không may mắn thế thủ của mình sẽ bị phá hủy. Ýnghĩ ấy xuất phát hoàn toàn từ việc Diệp Hoàn ở ngay trong sân, cảm nhận rõràng thực lực của Phạm Nhàn còn vượt xa trong truyền thuyết!Chính lúc này, Diệp Hoàn mới thật sự hiểu danh tiếng bốn chữ Tiểu Phạmđại nhân bắt nguồn từ đâu, cũng hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ phân phó mình,nếu thấy Phạm Nhàn thì phải lui lại ba bước.Nếu trước đó Diệp Hoàn không lùi ba bước, vội vàng dựng thủ kiều, với khảnăng ứng biến, sức mạnh và khả năng xuất thủ tàn nhẫn của Phạm Nhàn, chỉ sợtrong nháy mắt đã liên tiếp ba chiêu phá hủy tinh thần mình, không cho mình cơhội thi triển Lưu Vân tán thủ!Mình thật sự không bằng y hay sao? Dù vẻ mặt Diệp Hoàn vẫn bình thản,trong lòng trào dâng xúc động mãnh liệt, muốn quyết chiến tới cùng với đốiphương!o O oPhạm Nhàn không cho Diệp Hoàn cơ hội đó, dù không thể giết chết đốiphương trong một chiêu nhưng y quyết để lại cho đối phương một ấn tượng khóphai mờ. Đây là lần gặp gỡ định mệnh sẽ lưu truyền hậu thế của hai người,Phạm Nhàn muốn để lại một kết quả thật viên mãn đối với bản thân.Vì vậy, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng sáng, áo trên người bắt đầu phấpphới rung động, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng mỏng manh nhưng liêntục theo gió thu, theo kẽ hở trên áo, theo mỗi tấc da thịt, bắt đầu không ngừngtuôn chảy vào trong cơ thể y.Phạm Nhàn nhắm mắt lại, che đi ánh sáng chói lòa bên trong, rên lên mộttiếng, cánh tay trái phình to, nắm đấm đã ngừng thế tới trong giây phút này lạidốc hết kình lực phun trào!o O oCon đập lớn xây bằng cát đá ngăn dòng sông dài hàng ngàn dặm, nhưngdòng sông càng lúc càng dâng cao, dòng nước càng lúc càng mãnh liệt, bỗngthời tiết xấu đổ mưa to, vô số nước mưa đổ ập vào dòng sông lớn, trong nháymắt đã xé toạc một lỗ thủng trên con đập.Trong đại điện sắp sụp đổ, vô số cây trụ tròn khổng lồ chắn ngang chống đỡ,miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của cung điện. Nhưng đất đai bắt đầu rungchuyển, một nguồn năng lượng trước đây chưa hề có đột nhiên xuất hiện, layđộng cả mặt đất, lung lay gốc trụ tròn kia khiến từng cây gỗ ngã gục, đại điệnmất đi chèo chống ầm ầm đổ sụp.Ngay từ đầu đã dùng bất biến ứng vạn biến, vận dụng Lưu Vân tán thủ củaDiệp gia, thi triển thế chắn tay, thành công chặn đứng ba đòn liên hoàn củaPhạm Nhàn, Diệp Hoàn không hề có chút kiêu ngạo nào, cho dù đối mặt vớiPhạm Nhàn hùng mạnh, bởi vì chính hắn hiểu rõ nhất, bản thân mình cường đạiđến đâu. Nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy cây cầu tay mình dựng lênbị phá hủy, tòa đại điện thân thể sắp sụp đổ...Hóa ra sức mạnh Phạm Nhàn còn vượt xa cả truyền thuyết, vượt xa cả nhậnđịnh của chính hắn!Một cơn gió thu thổi qua, những chiếc lá khô bị chấn động bay tứ tung bởikhí thế hai người, lại bắt đầu cuộn tròn bay nhảy. Trong đám lá rơi cuộn tròn ấy,nắm đấm vững chắc bất thường kia phá vỡ thế tay của Lưu Vân tán thủ Diệp gianhư bẻ cành khô, hung hăng đập vào ngực phải Diệp Hoàn!Gió thu nổi lên, lá vẫn rơi bay.Trong hậu viện Diệp gia không còn bóng dáng Phạm Nhàn, chỉ còn DiệpHoàn mặt mày tái nhợt, che ngực mình, cố nuốt xuống ngụm máu tươi ứ đầymiệng.Lúc này cuối cùng thân binh cũng ùa vào trong vườn, nhưng chúng khôngthấy dấu vết kẻ địch, chỉ thấy Diệp tướng quân vẫn luôn đánh đâu thắng đódường như đã thất bại!Từ lúc Diệp Hoàn nhìn thấy tên sai vặt áo xanh đến khi đám thân binh xôngvào vườn, thực ra chỉ chừng mười giây. Trong vòng mười giây ấy, hai nhân vậtthen chốt ảnh hưởng tới tương lai Nam Khánh sau này đã có cuộc gặp gỡ đầutiên và đã phân thắng bại.Diệp Hoàn che ngực, cố nén chân khí sôi trào trong mình, ánh mắt khôiphục vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Báo cáo trong cung, Phạm Nhàn đã trởlại."Nghe vậy, thân binh mới biết vị tướng quân mà bọn họ tôn sùng như sát thầnlại thua trong tay người nào, gương mặt ai nấy đều khiếp sợ.Diệp Hoàn chậm rãi quay người, chắp tay nhìn bức tường cao nơi PhạmNhàn nhảy ra ban nãy, tâm trạng vô cùng phức tạp, phẫn nộ và không cam lònglẫn lộn. Trong trận chiến vừa rồi, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ngăn chặn đốiphương lại, nên từ đầu đã chọn thế phòng thủ, khí thế rơi xuống hạ phong. Thếnên trong lòng hắn không cam lòng, nếu đổi lại hoàn cảnh khác có lẽ sẽ tốt hơnnhiều?
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Rốt cuộc Diệp Hoàn làm cách nào lão được chân khí hùng hậu kiên cố như
vậy? Hay là ngày xưa khi lưu vong đến Nam Chiếu, người này đã không ngừng
rèn luyện tinh thần và ý chí? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bỗng cảm thấy bái phục
đối phương. Nhưng bên ngoài vườn đã có bước chân truyền tới, Phạm Nhàn
không muốn kéo dài thời gian nữa.
Phạm Nhàn hơi bất ngờ, nhưng không biết nỗi kinh ngạc trong lòng Diệp
Hoàn còn khó diễn tả hơn nữa. Diệp Hoàn biết thực lực của mình mạnh mẽ đến
mức nào, nhưng... đối mặt với một quyền trông như tùy ý ấy của Phạm Nhàn,
hắn bỗng nảy sinh suy nghĩ không may mắn thế thủ của mình sẽ bị phá hủy. Ý
nghĩ ấy xuất phát hoàn toàn từ việc Diệp Hoàn ở ngay trong sân, cảm nhận rõ
ràng thực lực của Phạm Nhàn còn vượt xa trong truyền thuyết!
Chính lúc này, Diệp Hoàn mới thật sự hiểu danh tiếng bốn chữ Tiểu Phạm
đại nhân bắt nguồn từ đâu, cũng hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ phân phó mình,
nếu thấy Phạm Nhàn thì phải lui lại ba bước.
Nếu trước đó Diệp Hoàn không lùi ba bước, vội vàng dựng thủ kiều, với khả
năng ứng biến, sức mạnh và khả năng xuất thủ tàn nhẫn của Phạm Nhàn, chỉ sợ
trong nháy mắt đã liên tiếp ba chiêu phá hủy tinh thần mình, không cho mình cơ
hội thi triển Lưu Vân tán thủ!
Mình thật sự không bằng y hay sao? Dù vẻ mặt Diệp Hoàn vẫn bình thản,
trong lòng trào dâng xúc động mãnh liệt, muốn quyết chiến tới cùng với đối
phương!
o O o
Phạm Nhàn không cho Diệp Hoàn cơ hội đó, dù không thể giết chết đối
phương trong một chiêu nhưng y quyết để lại cho đối phương một ấn tượng khó
phai mờ. Đây là lần gặp gỡ định mệnh sẽ lưu truyền hậu thế của hai người,
Phạm Nhàn muốn để lại một kết quả thật viên mãn đối với bản thân.
Vì vậy, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng sáng, áo trên người bắt đầu phấp
phới rung động, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng mỏng manh nhưng liên
tục theo gió thu, theo kẽ hở trên áo, theo mỗi tấc da thịt, bắt đầu không ngừng
tuôn chảy vào trong cơ thể y.
Phạm Nhàn nhắm mắt lại, che đi ánh sáng chói lòa bên trong, rên lên một
tiếng, cánh tay trái phình to, nắm đấm đã ngừng thế tới trong giây phút này lại
dốc hết kình lực phun trào!
o O o
Con đập lớn xây bằng cát đá ngăn dòng sông dài hàng ngàn dặm, nhưng
dòng sông càng lúc càng dâng cao, dòng nước càng lúc càng mãnh liệt, bỗng
thời tiết xấu đổ mưa to, vô số nước mưa đổ ập vào dòng sông lớn, trong nháy
mắt đã xé toạc một lỗ thủng trên con đập.
Trong đại điện sắp sụp đổ, vô số cây trụ tròn khổng lồ chắn ngang chống đỡ,
miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của cung điện. Nhưng đất đai bắt đầu rung
chuyển, một nguồn năng lượng trước đây chưa hề có đột nhiên xuất hiện, lay
động cả mặt đất, lung lay gốc trụ tròn kia khiến từng cây gỗ ngã gục, đại điện
mất đi chèo chống ầm ầm đổ sụp.
Ngay từ đầu đã dùng bất biến ứng vạn biến, vận dụng Lưu Vân tán thủ của
Diệp gia, thi triển thế chắn tay, thành công chặn đứng ba đòn liên hoàn của
Phạm Nhàn, Diệp Hoàn không hề có chút kiêu ngạo nào, cho dù đối mặt với
Phạm Nhàn hùng mạnh, bởi vì chính hắn hiểu rõ nhất, bản thân mình cường đại
đến đâu. Nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy cây cầu tay mình dựng lên
bị phá hủy, tòa đại điện thân thể sắp sụp đổ...
Hóa ra sức mạnh Phạm Nhàn còn vượt xa cả truyền thuyết, vượt xa cả nhận
định của chính hắn!
Một cơn gió thu thổi qua, những chiếc lá khô bị chấn động bay tứ tung bởi
khí thế hai người, lại bắt đầu cuộn tròn bay nhảy. Trong đám lá rơi cuộn tròn ấy,
nắm đấm vững chắc bất thường kia phá vỡ thế tay của Lưu Vân tán thủ Diệp gia
như bẻ cành khô, hung hăng đập vào ngực phải Diệp Hoàn!
Gió thu nổi lên, lá vẫn rơi bay.
Trong hậu viện Diệp gia không còn bóng dáng Phạm Nhàn, chỉ còn Diệp
Hoàn mặt mày tái nhợt, che ngực mình, cố nuốt xuống ngụm máu tươi ứ đầy
miệng.
Lúc này cuối cùng thân binh cũng ùa vào trong vườn, nhưng chúng không
thấy dấu vết kẻ địch, chỉ thấy Diệp tướng quân vẫn luôn đánh đâu thắng đó
dường như đã thất bại!
Từ lúc Diệp Hoàn nhìn thấy tên sai vặt áo xanh đến khi đám thân binh xông
vào vườn, thực ra chỉ chừng mười giây. Trong vòng mười giây ấy, hai nhân vật
then chốt ảnh hưởng tới tương lai Nam Khánh sau này đã có cuộc gặp gỡ đầu
tiên và đã phân thắng bại.
Diệp Hoàn che ngực, cố nén chân khí sôi trào trong mình, ánh mắt khôi
phục vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Báo cáo trong cung, Phạm Nhàn đã trở
lại."
Nghe vậy, thân binh mới biết vị tướng quân mà bọn họ tôn sùng như sát thần
lại thua trong tay người nào, gương mặt ai nấy đều khiếp sợ.
Diệp Hoàn chậm rãi quay người, chắp tay nhìn bức tường cao nơi Phạm
Nhàn nhảy ra ban nãy, tâm trạng vô cùng phức tạp, phẫn nộ và không cam lòng
lẫn lộn. Trong trận chiến vừa rồi, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ngăn chặn đối
phương lại, nên từ đầu đã chọn thế phòng thủ, khí thế rơi xuống hạ phong. Thế
nên trong lòng hắn không cam lòng, nếu đổi lại hoàn cảnh khác có lẽ sẽ tốt hơn
nhiều?
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Rốt cuộc Diệp Hoàn làm cách nào lão được chân khí hùng hậu kiên cố nhưvậy? Hay là ngày xưa khi lưu vong đến Nam Chiếu, người này đã không ngừngrèn luyện tinh thần và ý chí? Nghĩ tới đây, Phạm Nhàn bỗng cảm thấy bái phụcđối phương. Nhưng bên ngoài vườn đã có bước chân truyền tới, Phạm Nhànkhông muốn kéo dài thời gian nữa.Phạm Nhàn hơi bất ngờ, nhưng không biết nỗi kinh ngạc trong lòng DiệpHoàn còn khó diễn tả hơn nữa. Diệp Hoàn biết thực lực của mình mạnh mẽ đếnmức nào, nhưng... đối mặt với một quyền trông như tùy ý ấy của Phạm Nhàn,hắn bỗng nảy sinh suy nghĩ không may mắn thế thủ của mình sẽ bị phá hủy. Ýnghĩ ấy xuất phát hoàn toàn từ việc Diệp Hoàn ở ngay trong sân, cảm nhận rõràng thực lực của Phạm Nhàn còn vượt xa trong truyền thuyết!Chính lúc này, Diệp Hoàn mới thật sự hiểu danh tiếng bốn chữ Tiểu Phạmđại nhân bắt nguồn từ đâu, cũng hiểu tại sao Hoàng đế bệ hạ phân phó mình,nếu thấy Phạm Nhàn thì phải lui lại ba bước.Nếu trước đó Diệp Hoàn không lùi ba bước, vội vàng dựng thủ kiều, với khảnăng ứng biến, sức mạnh và khả năng xuất thủ tàn nhẫn của Phạm Nhàn, chỉ sợtrong nháy mắt đã liên tiếp ba chiêu phá hủy tinh thần mình, không cho mình cơhội thi triển Lưu Vân tán thủ!Mình thật sự không bằng y hay sao? Dù vẻ mặt Diệp Hoàn vẫn bình thản,trong lòng trào dâng xúc động mãnh liệt, muốn quyết chiến tới cùng với đốiphương!o O oPhạm Nhàn không cho Diệp Hoàn cơ hội đó, dù không thể giết chết đốiphương trong một chiêu nhưng y quyết để lại cho đối phương một ấn tượng khóphai mờ. Đây là lần gặp gỡ định mệnh sẽ lưu truyền hậu thế của hai người,Phạm Nhàn muốn để lại một kết quả thật viên mãn đối với bản thân.Vì vậy, ánh mắt Phạm Nhàn ngày càng sáng, áo trên người bắt đầu phấpphới rung động, một luồng thiên địa nguyên khí vô cùng mỏng manh nhưng liêntục theo gió thu, theo kẽ hở trên áo, theo mỗi tấc da thịt, bắt đầu không ngừngtuôn chảy vào trong cơ thể y.Phạm Nhàn nhắm mắt lại, che đi ánh sáng chói lòa bên trong, rên lên mộttiếng, cánh tay trái phình to, nắm đấm đã ngừng thế tới trong giây phút này lạidốc hết kình lực phun trào!o O oCon đập lớn xây bằng cát đá ngăn dòng sông dài hàng ngàn dặm, nhưngdòng sông càng lúc càng dâng cao, dòng nước càng lúc càng mãnh liệt, bỗngthời tiết xấu đổ mưa to, vô số nước mưa đổ ập vào dòng sông lớn, trong nháymắt đã xé toạc một lỗ thủng trên con đập.Trong đại điện sắp sụp đổ, vô số cây trụ tròn khổng lồ chắn ngang chống đỡ,miễn cưỡng duy trì sự tồn tại của cung điện. Nhưng đất đai bắt đầu rungchuyển, một nguồn năng lượng trước đây chưa hề có đột nhiên xuất hiện, layđộng cả mặt đất, lung lay gốc trụ tròn kia khiến từng cây gỗ ngã gục, đại điệnmất đi chèo chống ầm ầm đổ sụp.Ngay từ đầu đã dùng bất biến ứng vạn biến, vận dụng Lưu Vân tán thủ củaDiệp gia, thi triển thế chắn tay, thành công chặn đứng ba đòn liên hoàn củaPhạm Nhàn, Diệp Hoàn không hề có chút kiêu ngạo nào, cho dù đối mặt vớiPhạm Nhàn hùng mạnh, bởi vì chính hắn hiểu rõ nhất, bản thân mình cường đạiđến đâu. Nhưng giờ khắc này hắn đột nhiên cảm thấy cây cầu tay mình dựng lênbị phá hủy, tòa đại điện thân thể sắp sụp đổ...Hóa ra sức mạnh Phạm Nhàn còn vượt xa cả truyền thuyết, vượt xa cả nhậnđịnh của chính hắn!Một cơn gió thu thổi qua, những chiếc lá khô bị chấn động bay tứ tung bởikhí thế hai người, lại bắt đầu cuộn tròn bay nhảy. Trong đám lá rơi cuộn tròn ấy,nắm đấm vững chắc bất thường kia phá vỡ thế tay của Lưu Vân tán thủ Diệp gianhư bẻ cành khô, hung hăng đập vào ngực phải Diệp Hoàn!Gió thu nổi lên, lá vẫn rơi bay.Trong hậu viện Diệp gia không còn bóng dáng Phạm Nhàn, chỉ còn DiệpHoàn mặt mày tái nhợt, che ngực mình, cố nuốt xuống ngụm máu tươi ứ đầymiệng.Lúc này cuối cùng thân binh cũng ùa vào trong vườn, nhưng chúng khôngthấy dấu vết kẻ địch, chỉ thấy Diệp tướng quân vẫn luôn đánh đâu thắng đódường như đã thất bại!Từ lúc Diệp Hoàn nhìn thấy tên sai vặt áo xanh đến khi đám thân binh xôngvào vườn, thực ra chỉ chừng mười giây. Trong vòng mười giây ấy, hai nhân vậtthen chốt ảnh hưởng tới tương lai Nam Khánh sau này đã có cuộc gặp gỡ đầutiên và đã phân thắng bại.Diệp Hoàn che ngực, cố nén chân khí sôi trào trong mình, ánh mắt khôiphục vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Báo cáo trong cung, Phạm Nhàn đã trởlại."Nghe vậy, thân binh mới biết vị tướng quân mà bọn họ tôn sùng như sát thầnlại thua trong tay người nào, gương mặt ai nấy đều khiếp sợ.Diệp Hoàn chậm rãi quay người, chắp tay nhìn bức tường cao nơi PhạmNhàn nhảy ra ban nãy, tâm trạng vô cùng phức tạp, phẫn nộ và không cam lònglẫn lộn. Trong trận chiến vừa rồi, ý nghĩ đầu tiên của hắn là ngăn chặn đốiphương lại, nên từ đầu đã chọn thế phòng thủ, khí thế rơi xuống hạ phong. Thếnên trong lòng hắn không cam lòng, nếu đổi lại hoàn cảnh khác có lẽ sẽ tốt hơnnhiều?