Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2064: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó là cảm xúc gì? Đau buồn? Thất vọng? Tức giận? Bất lực? Hay chỉ đơngiản là cảm xúc? Ngũ Trúc nhìn đám trẻ, để mặc chúng ném đá, trong óc đầu rốibời bỗng nhiên như có thêm một chút gì đó.Mưa bỗng nhiên đổ xuống ào ào dưới bầu trời cuối thu kinh đô, như thể aiđó đã đâm thủng một lỗ lớn, vô vàn sông hồ đổ ập xuống từ lỗ hổng vô tận, hóathành mưa rào ào ào, đổ xuống đường phố nhà cửa.Trong đầu Ngũ Trúc cũng như bỗng mở ra một lỗ lớn. Ánh sáng trong veochiếu xuống khiến cả người hắn chìm trong một cảm xúc kỳ lạ.Có cảm xúc, điều đó chứng tỏ điều gì? Có phải cũng giống như sự tò mò màngười trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói? Ngũ Trúc lại bắt đầu nghĩ ngợi, im lặngsuy ngẫm trong màn mưa rào ào ạt.Người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói với hắn rất nhiều lời, nhưng hắnkhông hiểu, không rõ, chỉ ghi nhớ trong lòng.Người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi đâu rồi nhỉ? Có vẻ như đến hoàng cung,hình như để báo thù. Tại sao lại báo thù, vì ai mà báo thù? Có vẻ như có ngườichết rồi, nên người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn ấy không cam lòng, buồn bã. Là mộtnữ nhân tên Diệp Khinh Mi, còn có một lão thọt tên Trần Bình Bình?Hai cái tên xa lạ ấy dường như cùng với màn mưa bao trùm và ánh sángxuyên qua lỗ hổng kia, dần trở nên rõ ràng, quen thuộc trong đầu Ngũ Trúc.Nhưng điều khiến hắn đau đầu là vẫn không nhớ ra đó là ai, chẳng phải mình làngười ở trong Thần Miếu cả đời sao?Ngũ Trúc vẫn không nhớ gì cả, nhưng hắn đã có được thứ vốn không nên có- đó là cảm xúc. Thực ra từ chiều hôm qua, cảm xúc ấy đã tràn ngập tâm hồnhắn, khiến đôi mắt hắn chỉ lặng lẽ nhìn hoàng cung qua lớp mạng đen.Cảm xúc đó gọi là chán ghét, không hiểu sao Ngũ Trúc cũng không thể giảithích được, hắn rất chán ghét tòa kiến trúc cao nhất kinh đô, có lẽ chỉ vì vôthứchắn ghét những con người bên trong đó?Lúc rời Thần Miếu phủ tuyết, người trẻ tuổi Phạm Nhàn vừa ho ra máu vừabảo hắn hãy đi theo trái tim mình, nhưng... trái tim là gì? Có phải chính là... cảmxúc sống động, xa lạ mà hắn đang cảm nhận?Ngũ Trúc quyết định vào hoàng cung tìm nguồn gốc thực sự của cảm xúcmình, đi tìm người mà hắn muốn gặp, người trong cõi u minh hắn nhất địnhphải gặp. Vì thế tayhắn vững vàng đặt lên cán dùi sắt, đồng thời hơi cúi đầu, độilại nón lá rộng vành, che mưa từ trên trời, che tấm vải đen trên mắt mình.Nhưng bọn trẻ vẫn vui vẻ ném than đá. Sau một lúc im lặng, Ngũ Trúc thảcán dùi sắt, ngồi xổm xuống, tay vạch nước bẩn trên mặt đất mò lên một nắmthan mềm.Không được làm tổn thương nhân loại, trừ khi vì lợi ích tổng thể của nhânloại, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngũ Trúc và hắn già trong Thần Miếulà hắn không hiểu, lợi ích tổng thể là cái rắm gì, có liên quan gì đến mình.Có lẽ đám trẻ chỉ đang chơi đùa, Ngũ Trúc nghĩ vậy. Ít nhất với những đứatrẻ đang bắt nạt mình, trong lòng hắn không hề cảm thấy chán ghét hay tức giận.Nếu đây là trò chơi, ta sẽ chơi với chúng một lần, có lẽ chúng sẽ không quấnlấy ta nữa. Ngũ Trúc ném mớ than bẩn ướt về phía bọn trẻ dưới hiên nhà.Tiếng kêu hoảng hốt, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khóc thét vang lên. Cóngười ngã gục xuống đất trong mưa, những âm thanh hỗn độn vọng lên từ độngtác của Ngũ Trúc.Một nắm than bẩn, chính xác tách ra theo bốn phần, rất chính xác đánhtrúng người bốn đứa trẻ, trong đó có đứa cười to nhất bị ném trúng đầu chảymáu, ngã nhào xuống mưa mà không kịp ré lên.Sau khi con đường yên tĩnh như tờ, đột nhiên tiếng gào thét giận dữ vanglên: "Thằng ngu kia đánh chết người rồi!"Dân chúng kinh đô lạnh lùng ban nãy, giờ đây đột nhiên hóa thân thànhnhững công dân gương mẫu, kẻ báo quan, người báo tin cho cha mẹ, còn một sốnam nhân trung niên rút ra gậy gộc, chổi quét, sẵn sàng hạ gục thằng ngốc phạmtội kia xuống đất.Là hàng xóm láng giềng, tất nhiên không thể đứng nhìn đám trẻ con chịukhổ như vậy. Mẹ của đứa trẻ ngất xỉu lao tới ôm con, khóc lóc thảm thiết,nguyền rủa Ngũ Trúc.Ngũ Trúc lạnh lùng nhìn tất cả, vẫn không hiểu. Nếu là trò chơi, sao nữ nhânkia lại khóc như vậy? Nếu không phải trò chơi, tại sao trước đó họ không ngăncản những đứa trẻ? Hắn biết mình không thực sự bị thương, hay những conngười này cũng biết hắn không phải nhân loại bình thường? Vậy tại sao khi đámtrẻ đánh hắn, họ lại không lo lắng cho an toàn của hắn?Đứng trong mưa, Ngũ Trúc bỗng hiểu ra một chút gì đó, cảm xúc và lựachọn của con người không liên quan gì đến lý trí, mà dựa trên mối quan hệ thânsơ và thiện ác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó là cảm xúc gì? Đau buồn? Thất vọng? Tức giận? Bất lực? Hay chỉ đơngiản là cảm xúc? Ngũ Trúc nhìn đám trẻ, để mặc chúng ném đá, trong óc đầu rốibời bỗng nhiên như có thêm một chút gì đó.Mưa bỗng nhiên đổ xuống ào ào dưới bầu trời cuối thu kinh đô, như thể aiđó đã đâm thủng một lỗ lớn, vô vàn sông hồ đổ ập xuống từ lỗ hổng vô tận, hóathành mưa rào ào ào, đổ xuống đường phố nhà cửa.Trong đầu Ngũ Trúc cũng như bỗng mở ra một lỗ lớn. Ánh sáng trong veochiếu xuống khiến cả người hắn chìm trong một cảm xúc kỳ lạ.Có cảm xúc, điều đó chứng tỏ điều gì? Có phải cũng giống như sự tò mò màngười trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói? Ngũ Trúc lại bắt đầu nghĩ ngợi, im lặngsuy ngẫm trong màn mưa rào ào ạt.Người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói với hắn rất nhiều lời, nhưng hắnkhông hiểu, không rõ, chỉ ghi nhớ trong lòng.Người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi đâu rồi nhỉ? Có vẻ như đến hoàng cung,hình như để báo thù. Tại sao lại báo thù, vì ai mà báo thù? Có vẻ như có ngườichết rồi, nên người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn ấy không cam lòng, buồn bã. Là mộtnữ nhân tên Diệp Khinh Mi, còn có một lão thọt tên Trần Bình Bình?Hai cái tên xa lạ ấy dường như cùng với màn mưa bao trùm và ánh sángxuyên qua lỗ hổng kia, dần trở nên rõ ràng, quen thuộc trong đầu Ngũ Trúc.Nhưng điều khiến hắn đau đầu là vẫn không nhớ ra đó là ai, chẳng phải mình làngười ở trong Thần Miếu cả đời sao?Ngũ Trúc vẫn không nhớ gì cả, nhưng hắn đã có được thứ vốn không nên có- đó là cảm xúc. Thực ra từ chiều hôm qua, cảm xúc ấy đã tràn ngập tâm hồnhắn, khiến đôi mắt hắn chỉ lặng lẽ nhìn hoàng cung qua lớp mạng đen.Cảm xúc đó gọi là chán ghét, không hiểu sao Ngũ Trúc cũng không thể giảithích được, hắn rất chán ghét tòa kiến trúc cao nhất kinh đô, có lẽ chỉ vì vôthứchắn ghét những con người bên trong đó?Lúc rời Thần Miếu phủ tuyết, người trẻ tuổi Phạm Nhàn vừa ho ra máu vừabảo hắn hãy đi theo trái tim mình, nhưng... trái tim là gì? Có phải chính là... cảmxúc sống động, xa lạ mà hắn đang cảm nhận?Ngũ Trúc quyết định vào hoàng cung tìm nguồn gốc thực sự của cảm xúcmình, đi tìm người mà hắn muốn gặp, người trong cõi u minh hắn nhất địnhphải gặp. Vì thế tayhắn vững vàng đặt lên cán dùi sắt, đồng thời hơi cúi đầu, độilại nón lá rộng vành, che mưa từ trên trời, che tấm vải đen trên mắt mình.Nhưng bọn trẻ vẫn vui vẻ ném than đá. Sau một lúc im lặng, Ngũ Trúc thảcán dùi sắt, ngồi xổm xuống, tay vạch nước bẩn trên mặt đất mò lên một nắmthan mềm.Không được làm tổn thương nhân loại, trừ khi vì lợi ích tổng thể của nhânloại, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngũ Trúc và hắn già trong Thần Miếulà hắn không hiểu, lợi ích tổng thể là cái rắm gì, có liên quan gì đến mình.Có lẽ đám trẻ chỉ đang chơi đùa, Ngũ Trúc nghĩ vậy. Ít nhất với những đứatrẻ đang bắt nạt mình, trong lòng hắn không hề cảm thấy chán ghét hay tức giận.Nếu đây là trò chơi, ta sẽ chơi với chúng một lần, có lẽ chúng sẽ không quấnlấy ta nữa. Ngũ Trúc ném mớ than bẩn ướt về phía bọn trẻ dưới hiên nhà.Tiếng kêu hoảng hốt, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khóc thét vang lên. Cóngười ngã gục xuống đất trong mưa, những âm thanh hỗn độn vọng lên từ độngtác của Ngũ Trúc.Một nắm than bẩn, chính xác tách ra theo bốn phần, rất chính xác đánhtrúng người bốn đứa trẻ, trong đó có đứa cười to nhất bị ném trúng đầu chảymáu, ngã nhào xuống mưa mà không kịp ré lên.Sau khi con đường yên tĩnh như tờ, đột nhiên tiếng gào thét giận dữ vanglên: "Thằng ngu kia đánh chết người rồi!"Dân chúng kinh đô lạnh lùng ban nãy, giờ đây đột nhiên hóa thân thànhnhững công dân gương mẫu, kẻ báo quan, người báo tin cho cha mẹ, còn một sốnam nhân trung niên rút ra gậy gộc, chổi quét, sẵn sàng hạ gục thằng ngốc phạmtội kia xuống đất.Là hàng xóm láng giềng, tất nhiên không thể đứng nhìn đám trẻ con chịukhổ như vậy. Mẹ của đứa trẻ ngất xỉu lao tới ôm con, khóc lóc thảm thiết,nguyền rủa Ngũ Trúc.Ngũ Trúc lạnh lùng nhìn tất cả, vẫn không hiểu. Nếu là trò chơi, sao nữ nhânkia lại khóc như vậy? Nếu không phải trò chơi, tại sao trước đó họ không ngăncản những đứa trẻ? Hắn biết mình không thực sự bị thương, hay những conngười này cũng biết hắn không phải nhân loại bình thường? Vậy tại sao khi đámtrẻ đánh hắn, họ lại không lo lắng cho an toàn của hắn?Đứng trong mưa, Ngũ Trúc bỗng hiểu ra một chút gì đó, cảm xúc và lựachọn của con người không liên quan gì đến lý trí, mà dựa trên mối quan hệ thânsơ và thiện ác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đó là cảm xúc gì? Đau buồn? Thất vọng? Tức giận? Bất lực? Hay chỉ đơngiản là cảm xúc? Ngũ Trúc nhìn đám trẻ, để mặc chúng ném đá, trong óc đầu rốibời bỗng nhiên như có thêm một chút gì đó.Mưa bỗng nhiên đổ xuống ào ào dưới bầu trời cuối thu kinh đô, như thể aiđó đã đâm thủng một lỗ lớn, vô vàn sông hồ đổ ập xuống từ lỗ hổng vô tận, hóathành mưa rào ào ào, đổ xuống đường phố nhà cửa.Trong đầu Ngũ Trúc cũng như bỗng mở ra một lỗ lớn. Ánh sáng trong veochiếu xuống khiến cả người hắn chìm trong một cảm xúc kỳ lạ.Có cảm xúc, điều đó chứng tỏ điều gì? Có phải cũng giống như sự tò mò màngười trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói? Ngũ Trúc lại bắt đầu nghĩ ngợi, im lặngsuy ngẫm trong màn mưa rào ào ạt.Người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn từng nói với hắn rất nhiều lời, nhưng hắnkhông hiểu, không rõ, chỉ ghi nhớ trong lòng.Người trẻ tuổi Phạm Nhàn kia đi đâu rồi nhỉ? Có vẻ như đến hoàng cung,hình như để báo thù. Tại sao lại báo thù, vì ai mà báo thù? Có vẻ như có ngườichết rồi, nên người trẻ tuổi tên Phạm Nhàn ấy không cam lòng, buồn bã. Là mộtnữ nhân tên Diệp Khinh Mi, còn có một lão thọt tên Trần Bình Bình?Hai cái tên xa lạ ấy dường như cùng với màn mưa bao trùm và ánh sángxuyên qua lỗ hổng kia, dần trở nên rõ ràng, quen thuộc trong đầu Ngũ Trúc.Nhưng điều khiến hắn đau đầu là vẫn không nhớ ra đó là ai, chẳng phải mình làngười ở trong Thần Miếu cả đời sao?Ngũ Trúc vẫn không nhớ gì cả, nhưng hắn đã có được thứ vốn không nên có- đó là cảm xúc. Thực ra từ chiều hôm qua, cảm xúc ấy đã tràn ngập tâm hồnhắn, khiến đôi mắt hắn chỉ lặng lẽ nhìn hoàng cung qua lớp mạng đen.Cảm xúc đó gọi là chán ghét, không hiểu sao Ngũ Trúc cũng không thể giảithích được, hắn rất chán ghét tòa kiến trúc cao nhất kinh đô, có lẽ chỉ vì vôthứchắn ghét những con người bên trong đó?Lúc rời Thần Miếu phủ tuyết, người trẻ tuổi Phạm Nhàn vừa ho ra máu vừabảo hắn hãy đi theo trái tim mình, nhưng... trái tim là gì? Có phải chính là... cảmxúc sống động, xa lạ mà hắn đang cảm nhận?Ngũ Trúc quyết định vào hoàng cung tìm nguồn gốc thực sự của cảm xúcmình, đi tìm người mà hắn muốn gặp, người trong cõi u minh hắn nhất địnhphải gặp. Vì thế tayhắn vững vàng đặt lên cán dùi sắt, đồng thời hơi cúi đầu, độilại nón lá rộng vành, che mưa từ trên trời, che tấm vải đen trên mắt mình.Nhưng bọn trẻ vẫn vui vẻ ném than đá. Sau một lúc im lặng, Ngũ Trúc thảcán dùi sắt, ngồi xổm xuống, tay vạch nước bẩn trên mặt đất mò lên một nắmthan mềm.Không được làm tổn thương nhân loại, trừ khi vì lợi ích tổng thể của nhânloại, nhưng điểm khác biệt lớn nhất giữa Ngũ Trúc và hắn già trong Thần Miếulà hắn không hiểu, lợi ích tổng thể là cái rắm gì, có liên quan gì đến mình.Có lẽ đám trẻ chỉ đang chơi đùa, Ngũ Trúc nghĩ vậy. Ít nhất với những đứatrẻ đang bắt nạt mình, trong lòng hắn không hề cảm thấy chán ghét hay tức giận.Nếu đây là trò chơi, ta sẽ chơi với chúng một lần, có lẽ chúng sẽ không quấnlấy ta nữa. Ngũ Trúc ném mớ than bẩn ướt về phía bọn trẻ dưới hiên nhà.Tiếng kêu hoảng hốt, tiếng bước chân hỗn loạn, tiếng khóc thét vang lên. Cóngười ngã gục xuống đất trong mưa, những âm thanh hỗn độn vọng lên từ độngtác của Ngũ Trúc.Một nắm than bẩn, chính xác tách ra theo bốn phần, rất chính xác đánhtrúng người bốn đứa trẻ, trong đó có đứa cười to nhất bị ném trúng đầu chảymáu, ngã nhào xuống mưa mà không kịp ré lên.Sau khi con đường yên tĩnh như tờ, đột nhiên tiếng gào thét giận dữ vanglên: "Thằng ngu kia đánh chết người rồi!"Dân chúng kinh đô lạnh lùng ban nãy, giờ đây đột nhiên hóa thân thànhnhững công dân gương mẫu, kẻ báo quan, người báo tin cho cha mẹ, còn một sốnam nhân trung niên rút ra gậy gộc, chổi quét, sẵn sàng hạ gục thằng ngốc phạmtội kia xuống đất.Là hàng xóm láng giềng, tất nhiên không thể đứng nhìn đám trẻ con chịukhổ như vậy. Mẹ của đứa trẻ ngất xỉu lao tới ôm con, khóc lóc thảm thiết,nguyền rủa Ngũ Trúc.Ngũ Trúc lạnh lùng nhìn tất cả, vẫn không hiểu. Nếu là trò chơi, sao nữ nhânkia lại khóc như vậy? Nếu không phải trò chơi, tại sao trước đó họ không ngăncản những đứa trẻ? Hắn biết mình không thực sự bị thương, hay những conngười này cũng biết hắn không phải nhân loại bình thường? Vậy tại sao khi đámtrẻ đánh hắn, họ lại không lo lắng cho an toàn của hắn?Đứng trong mưa, Ngũ Trúc bỗng hiểu ra một chút gì đó, cảm xúc và lựachọn của con người không liên quan gì đến lý trí, mà dựa trên mối quan hệ thânsơ và thiện ác.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 2064: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 2