Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2065: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong thế giới hiện tại, Ngũ Trúc cho rằng người có quan hệ mật thiết nhấtvới mình chính là chàng trai trẻ Phạm Nhàn kia. Hắn ghét nhất hoàng cung, nênkhông để ý đến đám người phát điên này nữa, cẩn thận lau khô các nếp nhăntrên vải che mặt, đưa tay lên cán dùi sắt bên hông, tiến về phía hoàng cung.Có người cố đánh chết gã ngốc, gã mù, gã điên này, sau đó ngã nhào xuốngđất, gậy gộc cũng gãy làm đôi. Trong cơn mưa lớn, Ngũ Trúc mặc áo vải, độinón lá rộng vành, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám đông giận dữ, chỉ để lạisau lưng những người vật vã đau đớn.Ngũ Trúc không giết người. Không phảihắn không dám giết, mà là thói quenhình thành hàng chục vạn năm khiếnhắn không nghĩ tới việc giết người. Khimuốn giết thì mới giết.Tới lúc nha dịch Kinh Đô phủ đến ngã ba Thiên Hà, gã điên hạ gục một đámngười đã biến mất tự lúc nào chẳng hay. Nhìn đám đông rên rỉ trong mưa, tênnha dịch cầm đầu nhìn lướt qua hít một hơi lạnh, nghĩ bụng đây là cao thủ nào,ra tay nhanh chóng và dứt khoát thế. Bậc cường giả nào lại ra tay với người dântay không tấc sắt như thế? Tên nha dịch cầm đầu run rẩy, không phải vì thươngtích của dân chúng mà vì nếu gã mù kia nếu thật sự là kẻ điên như lời đámđông, chắc chắn là cao thủ điên cuồng nhất từ trước đến nay.Nghĩ tới chuyện một cao thủ điên rồ chạy loạn khắp kinh đô khiến tên nhadịch cầm đầu rùng mình, hắn lập tức báo cáo lên nha môn Kinh Đô phủ rồi hốthoảng hỏi người bên cạnh: "Gã điên kia chạy đi đâu rồi?""Có vẻ như hắn đi về phía quảng trường." Người kia run rẩy trả lời, nghiếnrăng nói: "Tên đó nhìn chằm chằm vào hoàng cung hai ngày rồi, chắc chắn cóvấn đề."Nha dịch cầm đầu không cần hỏi thêm cũng hiểu người này muốn hại chếttên điên kia, việc gì liên quan đến hoàng cung thì không còn đường sống.Nhưng nghe nói hắn chạy thẳng về hoàng cung, nha dịch cầm đầu lại cảm thấynhẹ nhõm hơn chút ít, dù sao trong hoàng cung đã tập trung cao thủ, cấm quânđông đúc, dù gã điên kia hung hãn đến đâu cũng chỉ có thể bị đánh gục, cho dùlà Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết quay lại, chẳng lẽ còn có thể xôngvào hoàng cung?o O oMưa vẫn rơi, Ngũ Trúc không hề hay biết tâm trạng bức bách muốn hại chếthắn của đám đông đằng xa phía sau, cũng không biết đội trưởng cảnh binh đãtuyên án tử hình cho mình thế nào. Hắn đội nón lá trùm, nắm chặt cán dùi sắt,bước từng bước vững chắc và quyết đoán về phía quảng trường hoàng cung.Ở Gia Quận Bắc Tề, đôi giày vải Phạm Nhàn mua tặng đã ướt sũng khibước trong mưa. Theo từng bước đi, trong đầu Ngũ Trúc như vang lên nhịptrống, đánh vào tim y, đánh vào linh hồn y, Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình,Phạm Nhàn, những cái tên xa xăm nhưng lại quen thuộc cứ vang lên khôngngừng.Mỗi bước đi hắn dường nhớ lại thêm chút ký ức, mơ hồ nhưng thật gần gũi.Chẳng hạn hoàng thành trong mưa lạnh này, kinh đô quen thuộc tràn ngập thủytinh do chính hắn làm ra... tất cả đều thật quen thuộc.Và cũng tương tự, càng tiến gần quảng trường hoàng thành, cảm giác chánghét mà cõi lòng Ngũ Trúc dành cho nơi đây càng sâu đậm. Hoàng thành hiênngang trong mưa giông, kiên cố và nghiêm ngặt đến... tởm lợm.Hinh đô là chốn cũ, hoàng cung cũng thế, Ngũ Trúc nghĩ vậy.Đi một mình giữa chốn cũ trong mưa, thấy mưa rả rích đầy đường, lối vắngđìu hiu, người lười né mưa ngâm mình ướt đẫm.o O oNgăn cản bước đi của Ngũ Trúc không phải mưa mà là một đội binh sĩ cấmquân trong bộ giáp, mang sát khí đầy mình. Những hạt mưa đập lên bộ áo giápxám bóng loáng của tinh binh Khánh Quốc, vang lên lộp bộp, nhưng không laychuyển được chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của họ.Khuôn mặt Ngũ Trúc càng không hề thay đổi, hắn vẫn cúi người hơi về phíatrước, để chiếc nón lá rộng vành che mưa rào từ trên trời đổ xuống, bước châncũng không dừng lại hay tăng tốc, chỉ ổn định bước đi với tốc độ quen thuộc,hướng về trung tâm quảng trường.Ngũ Trúc muốn vào trong hoàng cung xem thử nên phải đi qua cổng chính,phải băng qua quảng trường trong cơn mưa này. Đối với hắn, đó là cách suynghĩ đơn giản, hắn hoàn toàn không quan tâm có ai cản trở hay không. Nhưngcách suy nghĩ đơn giản của hắn lại khiến đội cấm quân có nhiệm vụ bảo vệ anninh hoàng cung cảm thấy đối phương lạnh lùng và táo bạo.Tin tức Phạm Nhàn trở về kinh đã lan truyền từ tối hôm qua từ Diệp phủ,đến nay tất cả quan lại cấp cao trong Khánh Quốc đều biết tin tức đáng kinhngạc này. Từ đêm qua hoàng cung đã bắt đầu giới nghiêm, kiểm tra người ravào nghiêm ngặt chưa từng có, công tác phòng thủ càng được nâng lên mức cấpbách chưa từng thấy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong thế giới hiện tại, Ngũ Trúc cho rằng người có quan hệ mật thiết nhấtvới mình chính là chàng trai trẻ Phạm Nhàn kia. Hắn ghét nhất hoàng cung, nênkhông để ý đến đám người phát điên này nữa, cẩn thận lau khô các nếp nhăntrên vải che mặt, đưa tay lên cán dùi sắt bên hông, tiến về phía hoàng cung.Có người cố đánh chết gã ngốc, gã mù, gã điên này, sau đó ngã nhào xuốngđất, gậy gộc cũng gãy làm đôi. Trong cơn mưa lớn, Ngũ Trúc mặc áo vải, độinón lá rộng vành, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám đông giận dữ, chỉ để lạisau lưng những người vật vã đau đớn.Ngũ Trúc không giết người. Không phảihắn không dám giết, mà là thói quenhình thành hàng chục vạn năm khiếnhắn không nghĩ tới việc giết người. Khimuốn giết thì mới giết.Tới lúc nha dịch Kinh Đô phủ đến ngã ba Thiên Hà, gã điên hạ gục một đámngười đã biến mất tự lúc nào chẳng hay. Nhìn đám đông rên rỉ trong mưa, tênnha dịch cầm đầu nhìn lướt qua hít một hơi lạnh, nghĩ bụng đây là cao thủ nào,ra tay nhanh chóng và dứt khoát thế. Bậc cường giả nào lại ra tay với người dântay không tấc sắt như thế? Tên nha dịch cầm đầu run rẩy, không phải vì thươngtích của dân chúng mà vì nếu gã mù kia nếu thật sự là kẻ điên như lời đámđông, chắc chắn là cao thủ điên cuồng nhất từ trước đến nay.Nghĩ tới chuyện một cao thủ điên rồ chạy loạn khắp kinh đô khiến tên nhadịch cầm đầu rùng mình, hắn lập tức báo cáo lên nha môn Kinh Đô phủ rồi hốthoảng hỏi người bên cạnh: "Gã điên kia chạy đi đâu rồi?""Có vẻ như hắn đi về phía quảng trường." Người kia run rẩy trả lời, nghiếnrăng nói: "Tên đó nhìn chằm chằm vào hoàng cung hai ngày rồi, chắc chắn cóvấn đề."Nha dịch cầm đầu không cần hỏi thêm cũng hiểu người này muốn hại chếttên điên kia, việc gì liên quan đến hoàng cung thì không còn đường sống.Nhưng nghe nói hắn chạy thẳng về hoàng cung, nha dịch cầm đầu lại cảm thấynhẹ nhõm hơn chút ít, dù sao trong hoàng cung đã tập trung cao thủ, cấm quânđông đúc, dù gã điên kia hung hãn đến đâu cũng chỉ có thể bị đánh gục, cho dùlà Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết quay lại, chẳng lẽ còn có thể xôngvào hoàng cung?o O oMưa vẫn rơi, Ngũ Trúc không hề hay biết tâm trạng bức bách muốn hại chếthắn của đám đông đằng xa phía sau, cũng không biết đội trưởng cảnh binh đãtuyên án tử hình cho mình thế nào. Hắn đội nón lá trùm, nắm chặt cán dùi sắt,bước từng bước vững chắc và quyết đoán về phía quảng trường hoàng cung.Ở Gia Quận Bắc Tề, đôi giày vải Phạm Nhàn mua tặng đã ướt sũng khibước trong mưa. Theo từng bước đi, trong đầu Ngũ Trúc như vang lên nhịptrống, đánh vào tim y, đánh vào linh hồn y, Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình,Phạm Nhàn, những cái tên xa xăm nhưng lại quen thuộc cứ vang lên khôngngừng.Mỗi bước đi hắn dường nhớ lại thêm chút ký ức, mơ hồ nhưng thật gần gũi.Chẳng hạn hoàng thành trong mưa lạnh này, kinh đô quen thuộc tràn ngập thủytinh do chính hắn làm ra... tất cả đều thật quen thuộc.Và cũng tương tự, càng tiến gần quảng trường hoàng thành, cảm giác chánghét mà cõi lòng Ngũ Trúc dành cho nơi đây càng sâu đậm. Hoàng thành hiênngang trong mưa giông, kiên cố và nghiêm ngặt đến... tởm lợm.Hinh đô là chốn cũ, hoàng cung cũng thế, Ngũ Trúc nghĩ vậy.Đi một mình giữa chốn cũ trong mưa, thấy mưa rả rích đầy đường, lối vắngđìu hiu, người lười né mưa ngâm mình ướt đẫm.o O oNgăn cản bước đi của Ngũ Trúc không phải mưa mà là một đội binh sĩ cấmquân trong bộ giáp, mang sát khí đầy mình. Những hạt mưa đập lên bộ áo giápxám bóng loáng của tinh binh Khánh Quốc, vang lên lộp bộp, nhưng không laychuyển được chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của họ.Khuôn mặt Ngũ Trúc càng không hề thay đổi, hắn vẫn cúi người hơi về phíatrước, để chiếc nón lá rộng vành che mưa rào từ trên trời đổ xuống, bước châncũng không dừng lại hay tăng tốc, chỉ ổn định bước đi với tốc độ quen thuộc,hướng về trung tâm quảng trường.Ngũ Trúc muốn vào trong hoàng cung xem thử nên phải đi qua cổng chính,phải băng qua quảng trường trong cơn mưa này. Đối với hắn, đó là cách suynghĩ đơn giản, hắn hoàn toàn không quan tâm có ai cản trở hay không. Nhưngcách suy nghĩ đơn giản của hắn lại khiến đội cấm quân có nhiệm vụ bảo vệ anninh hoàng cung cảm thấy đối phương lạnh lùng và táo bạo.Tin tức Phạm Nhàn trở về kinh đã lan truyền từ tối hôm qua từ Diệp phủ,đến nay tất cả quan lại cấp cao trong Khánh Quốc đều biết tin tức đáng kinhngạc này. Từ đêm qua hoàng cung đã bắt đầu giới nghiêm, kiểm tra người ravào nghiêm ngặt chưa từng có, công tác phòng thủ càng được nâng lên mức cấpbách chưa từng thấy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong thế giới hiện tại, Ngũ Trúc cho rằng người có quan hệ mật thiết nhấtvới mình chính là chàng trai trẻ Phạm Nhàn kia. Hắn ghét nhất hoàng cung, nênkhông để ý đến đám người phát điên này nữa, cẩn thận lau khô các nếp nhăntrên vải che mặt, đưa tay lên cán dùi sắt bên hông, tiến về phía hoàng cung.Có người cố đánh chết gã ngốc, gã mù, gã điên này, sau đó ngã nhào xuốngđất, gậy gộc cũng gãy làm đôi. Trong cơn mưa lớn, Ngũ Trúc mặc áo vải, độinón lá rộng vành, dễ dàng thoát khỏi vòng vây của đám đông giận dữ, chỉ để lạisau lưng những người vật vã đau đớn.Ngũ Trúc không giết người. Không phảihắn không dám giết, mà là thói quenhình thành hàng chục vạn năm khiếnhắn không nghĩ tới việc giết người. Khimuốn giết thì mới giết.Tới lúc nha dịch Kinh Đô phủ đến ngã ba Thiên Hà, gã điên hạ gục một đámngười đã biến mất tự lúc nào chẳng hay. Nhìn đám đông rên rỉ trong mưa, tênnha dịch cầm đầu nhìn lướt qua hít một hơi lạnh, nghĩ bụng đây là cao thủ nào,ra tay nhanh chóng và dứt khoát thế. Bậc cường giả nào lại ra tay với người dântay không tấc sắt như thế? Tên nha dịch cầm đầu run rẩy, không phải vì thươngtích của dân chúng mà vì nếu gã mù kia nếu thật sự là kẻ điên như lời đámđông, chắc chắn là cao thủ điên cuồng nhất từ trước đến nay.Nghĩ tới chuyện một cao thủ điên rồ chạy loạn khắp kinh đô khiến tên nhadịch cầm đầu rùng mình, hắn lập tức báo cáo lên nha môn Kinh Đô phủ rồi hốthoảng hỏi người bên cạnh: "Gã điên kia chạy đi đâu rồi?""Có vẻ như hắn đi về phía quảng trường." Người kia run rẩy trả lời, nghiếnrăng nói: "Tên đó nhìn chằm chằm vào hoàng cung hai ngày rồi, chắc chắn cóvấn đề."Nha dịch cầm đầu không cần hỏi thêm cũng hiểu người này muốn hại chếttên điên kia, việc gì liên quan đến hoàng cung thì không còn đường sống.Nhưng nghe nói hắn chạy thẳng về hoàng cung, nha dịch cầm đầu lại cảm thấynhẹ nhõm hơn chút ít, dù sao trong hoàng cung đã tập trung cao thủ, cấm quânđông đúc, dù gã điên kia hung hãn đến đâu cũng chỉ có thể bị đánh gục, cho dùlà Tiểu Phạm đại nhân trong truyền thuyết quay lại, chẳng lẽ còn có thể xôngvào hoàng cung?o O oMưa vẫn rơi, Ngũ Trúc không hề hay biết tâm trạng bức bách muốn hại chếthắn của đám đông đằng xa phía sau, cũng không biết đội trưởng cảnh binh đãtuyên án tử hình cho mình thế nào. Hắn đội nón lá trùm, nắm chặt cán dùi sắt,bước từng bước vững chắc và quyết đoán về phía quảng trường hoàng cung.Ở Gia Quận Bắc Tề, đôi giày vải Phạm Nhàn mua tặng đã ướt sũng khibước trong mưa. Theo từng bước đi, trong đầu Ngũ Trúc như vang lên nhịptrống, đánh vào tim y, đánh vào linh hồn y, Diệp Khinh Mi, Trần Bình Bình,Phạm Nhàn, những cái tên xa xăm nhưng lại quen thuộc cứ vang lên khôngngừng.Mỗi bước đi hắn dường nhớ lại thêm chút ký ức, mơ hồ nhưng thật gần gũi.Chẳng hạn hoàng thành trong mưa lạnh này, kinh đô quen thuộc tràn ngập thủytinh do chính hắn làm ra... tất cả đều thật quen thuộc.Và cũng tương tự, càng tiến gần quảng trường hoàng thành, cảm giác chánghét mà cõi lòng Ngũ Trúc dành cho nơi đây càng sâu đậm. Hoàng thành hiênngang trong mưa giông, kiên cố và nghiêm ngặt đến... tởm lợm.Hinh đô là chốn cũ, hoàng cung cũng thế, Ngũ Trúc nghĩ vậy.Đi một mình giữa chốn cũ trong mưa, thấy mưa rả rích đầy đường, lối vắngđìu hiu, người lười né mưa ngâm mình ướt đẫm.o O oNgăn cản bước đi của Ngũ Trúc không phải mưa mà là một đội binh sĩ cấmquân trong bộ giáp, mang sát khí đầy mình. Những hạt mưa đập lên bộ áo giápxám bóng loáng của tinh binh Khánh Quốc, vang lên lộp bộp, nhưng không laychuyển được chút biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của họ.Khuôn mặt Ngũ Trúc càng không hề thay đổi, hắn vẫn cúi người hơi về phíatrước, để chiếc nón lá rộng vành che mưa rào từ trên trời đổ xuống, bước châncũng không dừng lại hay tăng tốc, chỉ ổn định bước đi với tốc độ quen thuộc,hướng về trung tâm quảng trường.Ngũ Trúc muốn vào trong hoàng cung xem thử nên phải đi qua cổng chính,phải băng qua quảng trường trong cơn mưa này. Đối với hắn, đó là cách suynghĩ đơn giản, hắn hoàn toàn không quan tâm có ai cản trở hay không. Nhưngcách suy nghĩ đơn giản của hắn lại khiến đội cấm quân có nhiệm vụ bảo vệ anninh hoàng cung cảm thấy đối phương lạnh lùng và táo bạo.Tin tức Phạm Nhàn trở về kinh đã lan truyền từ tối hôm qua từ Diệp phủ,đến nay tất cả quan lại cấp cao trong Khánh Quốc đều biết tin tức đáng kinhngạc này. Từ đêm qua hoàng cung đã bắt đầu giới nghiêm, kiểm tra người ravào nghiêm ngặt chưa từng có, công tác phòng thủ càng được nâng lên mức cấpbách chưa từng thấy.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương 2065: Trước hoàng thành, trời đổ mưa 3