Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2068: Ai khom lưng trước cung điện? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong đợt tấn công dày đặc như vậy, không ai sống sót được, kể cả PhạmNhàn, ngay cả Diệp Lưu Vân ở dds năm xưa cũng chỉ đối mặt với vài trăm mũitên nỏ, lại mượn địa hình thuận lợi cho thân pháp phiêu hốt của Đại tông sư.Làm thế nào để giết chết một Đại tông sư? Phạm Nhàn từng suy nghĩ kỹ vềvấn đề này, phải bắn vạn tiễn trên bình nguyên rồi tung kỵ binh giáp nặng liêntiếp xung phong, mới có thể không cho Đại tông sư cơ hội trốn thoát.Ngũ Trúc đơn độc giữa trời mưa rất mạnh mẽ, ít nhất những người biết tênhắn ta sẽ không nghĩ hắn yếu hơn một Đại tông sư. Rõ ràng, mưu kế của cấmquân rất giống với kế hoạch của Phạm Nhàn ngày trước – lúc này quảng trườngrộng rãi, dù trong mưa cũng không có gì che khuất tầm nhìn, làm sao Ngũ Trúctránh được? Sức người có lúc cùng cực, một địch vạn có khi xảy ra, nhưng mũitên bắn đồng loạt như tập trung sức mạnh của vạn người, làm sao đỡ nổi?Đối mặt với những mũi tên dày đặc hơn cả mưa rào, liệu Ngũ Trúc có thểvẫn đứng vững giữa quảng trường?Thân pháp Ngũ Trúc không nhanh bằng Diệp Lưu Vân, xuất thủ không điêncuồng bằng Tứ Cố Kiếm, không thể lợi dụng mưa rào để đào tẩu như Khổ Hà.Hắn chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên, qua tấm vải đen ướt sũng, nhìn thẳng vàonhững mũi tên ào ạt, gió rít khắp nơi, bao trùm cả khu vực hàng chục trượngchung quanh.Mũi tên đâm vỡ từng hạt mưa, bay đến trước mặt hắn.Thiên hạ ngày nay, thân pháp khinh công mạnh nhất chắc là Phạm Nhàn,nhờ cuốn sách phép mà Khổ Hà để lại, y có thể lướt hơn mười trượng trên tuyết.Nhưng ngay cả Phạm Nhàn, nếu lúc này y đối mặt với mưa tên xối xả trướcmắt, cũng không thể đột ngột lao ra như chớp thoát khỏi phạm vi mưa tên.Vì vậy, thân thể Ngũ Trúc cũng không cử động, không thử tránh cơn mưatên tích tụ sức mạnh đến mức cực hạn này, bởi vì dù ai cũng không thể trốnthoát - hắn chỉ rút dùi sắt bên cạnh đang trong mưa, đặt ngang trước ngực nhưmột cánh cửa, đột ngột đóng lại, khóa mình sau làn sương mờ.Rầm rầm! âm thanh đáng sợ của vô số mũi tên đâm trúng mục tiêu dườngnhư cùng lúc vang lên chỉ trong nháy mắt. Mũi tên mạnh đâm xuống phiến đádưới chân Ngũ Trúc bật tung lên, giữa trên không trung đã không chịu nổi sứcmạnh, rớt xuống vỡ vụn. Có mũi tên bay thẳng vào khe hở nhỏ giữa phiến đáxanh, cánh tên rung động ù ù.Chỉ trong chớp mắt, vô số mũi tên đã bao bọc lấy thân hình đơn bạc củaNgũ Trúc.o O oSau vô số âm thanh đáng sợ, trên dưới hoàng thành im phăng phắc, đồng tửmọi người dần co lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.Mũi tên như cỏ dại mùa xuân, mọc đầy khoảng vài chục trượng ngay giữaquảng trường trước cung, cắm chặt xuống đất, bắn văng lên trời!Giữa vùng tên mưa dày đặc nhất, Ngũ Trúc vẫn im lặng đứng thẳng, khôngbiết tự lúc nào chiếc mũ của hắn đã ở trên tay, bị chọc thủng bởi vô số mũi tên,nhìn như một quả cầu lông màu đen, tỏa sáng lạnh lẽo.Bàn tay phải hắn vẫn nắm chắc dùi sắt, bên dưới là vô số nhánh tên đã bịhắn chém đứt.Quảng trường bị mưa làm ướt đẫm, đầy mũi tên. Ngũ Trúc đứng giữa đốngtên bị hủy hoại, ngoại trừ vị trí chân hắn đứng thì toàn bộ khu vực đều tàn tạ sausát ý, thiên địa này dường như chỉ còn sót lại mình hắn đứng yên tĩnh trên nềnđất.Khoảnh khắc đó, cơn mưa đột nhiên nhỏ dần, như thể ông trời cũng bắt đầusợ hãi gã mù kiên cường đứng thẳng dưới vạn tiễn, muốn nhìn rõ hơn, mây đentrên hoàng cung bị xé ra một khe hở, ánh mặt trời rọi xuống người Ngũ Trúc, vẽnên một vệt sáng mong manh trên người y.Gió thu khẽ nhẹ trong mưa, tấm áo ướt đẫm của Ngũ Trúc phất phơ, chiếcmũ đỡ biết bao mũi tên trên tay trái hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ tungra trong lòng bàn tay như chiếc đèn lồng mỏng manh.Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cấm quân hoàng thành hoàn toàn khônghiểu cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện trên đời như thế nào.Ngay khoảnh khắc vạn tiễn ập tới, Ngũ Trúc đã cử động, chỉ có điều hắnhành động quá nhanh nên dấu vết của dùi sắt và chiếc mũ quay nhanh trong tayy đều trở thành bóng mờ trong mưa, không ai nhìn thấy.Đôi chân Ngũ Trúc như hai cột trụ, đứng vững trên đất. Dùi sắt trong tayphải của hắn như có linh hồn, tính toán chuẩn lộ trình từng mũi tên, phối hợpvới thân thể mạnh mẽ, hắn chém đứt từng mũi tên thực sự nhắm vào ngườimình một cách khó mà tin nổi.Trong khoảnh khắc đó, mỗi lần dùi sắt vung đâm chém ngang dọc đều giớihạn trong phạm vi cơ thể Ngũ Trúc, không vượt ra ngoài một tấc. Hắn để mặcnhững mũi tên gào thét bay sượt qua áo mình, vành tai, đùi mình, không hề để ýtới chúng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong đợt tấn công dày đặc như vậy, không ai sống sót được, kể cả Phạm
Nhàn, ngay cả Diệp Lưu Vân ở dds năm xưa cũng chỉ đối mặt với vài trăm mũi
tên nỏ, lại mượn địa hình thuận lợi cho thân pháp phiêu hốt của Đại tông sư.
Làm thế nào để giết chết một Đại tông sư? Phạm Nhàn từng suy nghĩ kỹ về
vấn đề này, phải bắn vạn tiễn trên bình nguyên rồi tung kỵ binh giáp nặng liên
tiếp xung phong, mới có thể không cho Đại tông sư cơ hội trốn thoát.
Ngũ Trúc đơn độc giữa trời mưa rất mạnh mẽ, ít nhất những người biết tên
hắn ta sẽ không nghĩ hắn yếu hơn một Đại tông sư. Rõ ràng, mưu kế của cấm
quân rất giống với kế hoạch của Phạm Nhàn ngày trước – lúc này quảng trường
rộng rãi, dù trong mưa cũng không có gì che khuất tầm nhìn, làm sao Ngũ Trúc
tránh được? Sức người có lúc cùng cực, một địch vạn có khi xảy ra, nhưng mũi
tên bắn đồng loạt như tập trung sức mạnh của vạn người, làm sao đỡ nổi?
Đối mặt với những mũi tên dày đặc hơn cả mưa rào, liệu Ngũ Trúc có thể
vẫn đứng vững giữa quảng trường?
Thân pháp Ngũ Trúc không nhanh bằng Diệp Lưu Vân, xuất thủ không điên
cuồng bằng Tứ Cố Kiếm, không thể lợi dụng mưa rào để đào tẩu như Khổ Hà.
Hắn chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên, qua tấm vải đen ướt sũng, nhìn thẳng vào
những mũi tên ào ạt, gió rít khắp nơi, bao trùm cả khu vực hàng chục trượng
chung quanh.
Mũi tên đâm vỡ từng hạt mưa, bay đến trước mặt hắn.
Thiên hạ ngày nay, thân pháp khinh công mạnh nhất chắc là Phạm Nhàn,
nhờ cuốn sách phép mà Khổ Hà để lại, y có thể lướt hơn mười trượng trên tuyết.
Nhưng ngay cả Phạm Nhàn, nếu lúc này y đối mặt với mưa tên xối xả trước
mắt, cũng không thể đột ngột lao ra như chớp thoát khỏi phạm vi mưa tên.
Vì vậy, thân thể Ngũ Trúc cũng không cử động, không thử tránh cơn mưa
tên tích tụ sức mạnh đến mức cực hạn này, bởi vì dù ai cũng không thể trốn
thoát - hắn chỉ rút dùi sắt bên cạnh đang trong mưa, đặt ngang trước ngực như
một cánh cửa, đột ngột đóng lại, khóa mình sau làn sương mờ.
Rầm rầm! âm thanh đáng sợ của vô số mũi tên đâm trúng mục tiêu dường
như cùng lúc vang lên chỉ trong nháy mắt. Mũi tên mạnh đâm xuống phiến đá
dưới chân Ngũ Trúc bật tung lên, giữa trên không trung đã không chịu nổi sức
mạnh, rớt xuống vỡ vụn. Có mũi tên bay thẳng vào khe hở nhỏ giữa phiến đá
xanh, cánh tên rung động ù ù.
Chỉ trong chớp mắt, vô số mũi tên đã bao bọc lấy thân hình đơn bạc của
Ngũ Trúc.
o O o
Sau vô số âm thanh đáng sợ, trên dưới hoàng thành im phăng phắc, đồng tử
mọi người dần co lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mũi tên như cỏ dại mùa xuân, mọc đầy khoảng vài chục trượng ngay giữa
quảng trường trước cung, cắm chặt xuống đất, bắn văng lên trời!
Giữa vùng tên mưa dày đặc nhất, Ngũ Trúc vẫn im lặng đứng thẳng, không
biết tự lúc nào chiếc mũ của hắn đã ở trên tay, bị chọc thủng bởi vô số mũi tên,
nhìn như một quả cầu lông màu đen, tỏa sáng lạnh lẽo.
Bàn tay phải hắn vẫn nắm chắc dùi sắt, bên dưới là vô số nhánh tên đã bị
hắn chém đứt.
Quảng trường bị mưa làm ướt đẫm, đầy mũi tên. Ngũ Trúc đứng giữa đống
tên bị hủy hoại, ngoại trừ vị trí chân hắn đứng thì toàn bộ khu vực đều tàn tạ sau
sát ý, thiên địa này dường như chỉ còn sót lại mình hắn đứng yên tĩnh trên nền
đất.
Khoảnh khắc đó, cơn mưa đột nhiên nhỏ dần, như thể ông trời cũng bắt đầu
sợ hãi gã mù kiên cường đứng thẳng dưới vạn tiễn, muốn nhìn rõ hơn, mây đen
trên hoàng cung bị xé ra một khe hở, ánh mặt trời rọi xuống người Ngũ Trúc, vẽ
nên một vệt sáng mong manh trên người y.
Gió thu khẽ nhẹ trong mưa, tấm áo ướt đẫm của Ngũ Trúc phất phơ, chiếc
mũ đỡ biết bao mũi tên trên tay trái hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ tung
ra trong lòng bàn tay như chiếc đèn lồng mỏng manh.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cấm quân hoàng thành hoàn toàn không
hiểu cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện trên đời như thế nào.
Ngay khoảnh khắc vạn tiễn ập tới, Ngũ Trúc đã cử động, chỉ có điều hắn
hành động quá nhanh nên dấu vết của dùi sắt và chiếc mũ quay nhanh trong tay
y đều trở thành bóng mờ trong mưa, không ai nhìn thấy.
Đôi chân Ngũ Trúc như hai cột trụ, đứng vững trên đất. Dùi sắt trong tay
phải của hắn như có linh hồn, tính toán chuẩn lộ trình từng mũi tên, phối hợp
với thân thể mạnh mẽ, hắn chém đứt từng mũi tên thực sự nhắm vào người
mình một cách khó mà tin nổi.
Trong khoảnh khắc đó, mỗi lần dùi sắt vung đâm chém ngang dọc đều giới
hạn trong phạm vi cơ thể Ngũ Trúc, không vượt ra ngoài một tấc. Hắn để mặc
những mũi tên gào thét bay sượt qua áo mình, vành tai, đùi mình, không hề để ý
tới chúng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Trong đợt tấn công dày đặc như vậy, không ai sống sót được, kể cả PhạmNhàn, ngay cả Diệp Lưu Vân ở dds năm xưa cũng chỉ đối mặt với vài trăm mũitên nỏ, lại mượn địa hình thuận lợi cho thân pháp phiêu hốt của Đại tông sư.Làm thế nào để giết chết một Đại tông sư? Phạm Nhàn từng suy nghĩ kỹ vềvấn đề này, phải bắn vạn tiễn trên bình nguyên rồi tung kỵ binh giáp nặng liêntiếp xung phong, mới có thể không cho Đại tông sư cơ hội trốn thoát.Ngũ Trúc đơn độc giữa trời mưa rất mạnh mẽ, ít nhất những người biết tênhắn ta sẽ không nghĩ hắn yếu hơn một Đại tông sư. Rõ ràng, mưu kế của cấmquân rất giống với kế hoạch của Phạm Nhàn ngày trước – lúc này quảng trườngrộng rãi, dù trong mưa cũng không có gì che khuất tầm nhìn, làm sao Ngũ Trúctránh được? Sức người có lúc cùng cực, một địch vạn có khi xảy ra, nhưng mũitên bắn đồng loạt như tập trung sức mạnh của vạn người, làm sao đỡ nổi?Đối mặt với những mũi tên dày đặc hơn cả mưa rào, liệu Ngũ Trúc có thểvẫn đứng vững giữa quảng trường?Thân pháp Ngũ Trúc không nhanh bằng Diệp Lưu Vân, xuất thủ không điêncuồng bằng Tứ Cố Kiếm, không thể lợi dụng mưa rào để đào tẩu như Khổ Hà.Hắn chỉ lạnh lùng ngẩng đầu lên, qua tấm vải đen ướt sũng, nhìn thẳng vàonhững mũi tên ào ạt, gió rít khắp nơi, bao trùm cả khu vực hàng chục trượngchung quanh.Mũi tên đâm vỡ từng hạt mưa, bay đến trước mặt hắn.Thiên hạ ngày nay, thân pháp khinh công mạnh nhất chắc là Phạm Nhàn,nhờ cuốn sách phép mà Khổ Hà để lại, y có thể lướt hơn mười trượng trên tuyết.Nhưng ngay cả Phạm Nhàn, nếu lúc này y đối mặt với mưa tên xối xả trướcmắt, cũng không thể đột ngột lao ra như chớp thoát khỏi phạm vi mưa tên.Vì vậy, thân thể Ngũ Trúc cũng không cử động, không thử tránh cơn mưatên tích tụ sức mạnh đến mức cực hạn này, bởi vì dù ai cũng không thể trốnthoát - hắn chỉ rút dùi sắt bên cạnh đang trong mưa, đặt ngang trước ngực nhưmột cánh cửa, đột ngột đóng lại, khóa mình sau làn sương mờ.Rầm rầm! âm thanh đáng sợ của vô số mũi tên đâm trúng mục tiêu dườngnhư cùng lúc vang lên chỉ trong nháy mắt. Mũi tên mạnh đâm xuống phiến đádưới chân Ngũ Trúc bật tung lên, giữa trên không trung đã không chịu nổi sứcmạnh, rớt xuống vỡ vụn. Có mũi tên bay thẳng vào khe hở nhỏ giữa phiến đáxanh, cánh tên rung động ù ù.Chỉ trong chớp mắt, vô số mũi tên đã bao bọc lấy thân hình đơn bạc củaNgũ Trúc.o O oSau vô số âm thanh đáng sợ, trên dưới hoàng thành im phăng phắc, đồng tửmọi người dần co lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.Mũi tên như cỏ dại mùa xuân, mọc đầy khoảng vài chục trượng ngay giữaquảng trường trước cung, cắm chặt xuống đất, bắn văng lên trời!Giữa vùng tên mưa dày đặc nhất, Ngũ Trúc vẫn im lặng đứng thẳng, khôngbiết tự lúc nào chiếc mũ của hắn đã ở trên tay, bị chọc thủng bởi vô số mũi tên,nhìn như một quả cầu lông màu đen, tỏa sáng lạnh lẽo.Bàn tay phải hắn vẫn nắm chắc dùi sắt, bên dưới là vô số nhánh tên đã bịhắn chém đứt.Quảng trường bị mưa làm ướt đẫm, đầy mũi tên. Ngũ Trúc đứng giữa đốngtên bị hủy hoại, ngoại trừ vị trí chân hắn đứng thì toàn bộ khu vực đều tàn tạ sausát ý, thiên địa này dường như chỉ còn sót lại mình hắn đứng yên tĩnh trên nềnđất.Khoảnh khắc đó, cơn mưa đột nhiên nhỏ dần, như thể ông trời cũng bắt đầusợ hãi gã mù kiên cường đứng thẳng dưới vạn tiễn, muốn nhìn rõ hơn, mây đentrên hoàng cung bị xé ra một khe hở, ánh mặt trời rọi xuống người Ngũ Trúc, vẽnên một vệt sáng mong manh trên người y.Gió thu khẽ nhẹ trong mưa, tấm áo ướt đẫm của Ngũ Trúc phất phơ, chiếcmũ đỡ biết bao mũi tên trên tay trái hắn rốt cuộc cũng không chịu nổi, vỡ tungra trong lòng bàn tay như chiếc đèn lồng mỏng manh.Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, cấm quân hoàng thành hoàn toàn khônghiểu cảnh tượng thần kỳ này xuất hiện trên đời như thế nào.Ngay khoảnh khắc vạn tiễn ập tới, Ngũ Trúc đã cử động, chỉ có điều hắnhành động quá nhanh nên dấu vết của dùi sắt và chiếc mũ quay nhanh trong tayy đều trở thành bóng mờ trong mưa, không ai nhìn thấy.Đôi chân Ngũ Trúc như hai cột trụ, đứng vững trên đất. Dùi sắt trong tayphải của hắn như có linh hồn, tính toán chuẩn lộ trình từng mũi tên, phối hợpvới thân thể mạnh mẽ, hắn chém đứt từng mũi tên thực sự nhắm vào ngườimình một cách khó mà tin nổi.Trong khoảnh khắc đó, mỗi lần dùi sắt vung đâm chém ngang dọc đều giớihạn trong phạm vi cơ thể Ngũ Trúc, không vượt ra ngoài một tấc. Hắn để mặcnhững mũi tên gào thét bay sượt qua áo mình, vành tai, đùi mình, không hề để ýtới chúng.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑