Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2067: Ai khom lưng trước cung điện? 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đãướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũngkhông phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hộitụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõiđời.Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dướihàm mình nhanh như chớp rồi rút về.Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quanmang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinhhoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước quabên đầu mình.Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.o O oMưa vẫn không ngừng rơi, cấm quân vẫn liên tục tử vong. Nỗi kinh hoàngvô cớ đối với sát thần đội nón lá rộng vành kia khiến binh sĩ cấm quân có nhiệmvụ bảo vệ an nguy hoàng cung trở nên cực kỳ phẫn nộ và dũng mãnh, liên tụclao vào đánh giết.Thế nhưng, bọn họ thậm chí không thể cản nổi bước chân ổn định của NgũTrúc.Ngũ Trúc cúi đầu, xoay người, quỳ gối, với sự bình tĩnh và khả năng tínhtoán vượt xa trí tưởng tượng phàm nhân, hắn bình thản tránh né mọi vũ khí cóthể gây hại đến cơ thể rồi thẳng tay đâm dùi sắt ra, xé rách màn mưa trước mặt,xé rách vòng vây chặt chẽ.Hắn chỉ muốn vào hoàng cung một chút, vì lý do đó mà người liên tục ngãxuống bên cạnh, máu tươi không ngừng nhuốm đỏ màn mưa, người chết đổxuống trong mưa, tiếng kinh hô, rên rỉ không dứt.Giống như thiên sứ rơi xuống trần thế mà không rõ nguyên do, dùng cáchbình thản nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất, gặt hái những người hộ vệ bên cạnhđế vương, gặt hái những sinh mạng phàm phu tục tử.Người đứng trước mặt Ngũ Trúc càng lúc càng ít, nhưng số thi thể trên đấtlại càng lúc càng nhiều.o O oĐột nhiên, Ngũ Trúc dừng bước giữa quảng trường trước Hoàng thành. Bêncạnh hắn không còn ai đứng, xung quanh là hàng trăm thi thể cấm quân nằmtrong vũng máu. Cho dù mưa thu có tàn phá đến đâu, cũng không thể rửa sạchmáu chỉ trong nháy mắt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thành.Cấm quân trên thành đã giương cung cài tên từ lâu, mũi tên chi chít sẵn sàngbắn tới tấp vào Ngũ Trúc trước cửa cung, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.Ngũ Trúc đứng trong vũng máu, ngước nhìn Hoàng thành quen thuộc mà xalạ, nhìn những mũi tên đáng sợ. Khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn bình thản, khôngchút sợ hãi. Hắn chỉ chậm rãi giơ cánh tay phải lên, đưa ầm dùi sắt trong tay radưới trời mưa lớn, để nước rửa sạch vết máu.Tiếng nước mưa rơi lộp bộp lên dùi sắt.Cấm quân bị dùi sắt làm cho thất hồn lạc phách đã nghe lệnh rút lui vàotrong cung. Lúc này cánh cổng đỏ son đóng kín, trên quảng trường rộng lớn bênngoài những thi thể nằm la liệt, chỉ còn mưa đổ như sóng to gió lớn khắp trời...và người mù đội nón lá, đơn độc đứng thẳng.Vô số người trên dưới hoàng thành chứng kiến cảnh tượng này, đều cảmthấy ớn lạnh từ sâu thẳm nội tâm. Người mù hùng mạnh đến khó tưởng này làai?Thống lĩnh cấm quân tái mặt, đứng trên thành nhìn chằm chằm vào bóngdáng cô độc giữa mưa, run rẩy, nghĩ đến nữ nhân và người hầu thiếu niên cáchđây nhiều năm, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên nỗi kinh hoàng chưa từngcó. Hắn biết đối phương là ai, đã báo cáo ngay với Hoàng đế bệ hạ bên trongcung, nhưng hoàn toàn không biết hơn vạn cấm quân của mình có ngăn nổikhông.Ngũ Trúc đã đến, cuối cùng Ngũ Trúc cũng đến, hắn ta đến báo thù cho tiểuthư!Những lời nói này không ngừng vang vọng, khiến trong lòng Cung Điểnchấn động.Đứng đơn độc đứng giữa mưa bão, dùng dùi sắt thách thức cả triều đìnhhùng mạnh, nhưng Ngũ Trúc không nghĩ như thế, hắn chỉ lẩm bẩm: "Bên trong,có lẽ là... Tiểu Lý Tử."Mưa gió khắp trời, mình ta cô độc, dù muôn vạn người, ta vẫn tiến lên.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Bắn!" Nước mưa nhỏ giọt từ chòm râu ướt đẫm của Cung Điển, Thống lĩnhcấm quân tái mặt ra lệnh, giọng run rẩy.Vô số mũi tên thoát khỏi dây cung đang kéo căng, tốc độ đột ngột tăng cao,xé toạc màn mưa, bắn thẳng về phía Ngũ Trúc đơn độc giữa quảng trường.Những mũi tên rậm rạp như muốn che khuất bầu trời, nhưng cơn mưa ràohôm nay đã cướp mất hiệu ứng đó nên vô số mũi tên bay ra như phát tiết bấtmãn, xé nát mọi hạt mưa trong không gian, biến cả không trung trên quảngtrường thành màn nước như tiên cảnh!Đi cùng thanh thế kinh hoàng đó là tiếng rít ghê rợn của các mũi tên xé gió,tượng trưng cho sức mạnh quân đội hùng hậu của Khánh Quốc, cũng là sát ýkhông gì có thể chống lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đãướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũngkhông phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hộitụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõiđời.Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dướihàm mình nhanh như chớp rồi rút về.Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quanmang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinhhoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước quabên đầu mình.Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.o O oMưa vẫn không ngừng rơi, cấm quân vẫn liên tục tử vong. Nỗi kinh hoàngvô cớ đối với sát thần đội nón lá rộng vành kia khiến binh sĩ cấm quân có nhiệmvụ bảo vệ an nguy hoàng cung trở nên cực kỳ phẫn nộ và dũng mãnh, liên tụclao vào đánh giết.Thế nhưng, bọn họ thậm chí không thể cản nổi bước chân ổn định của NgũTrúc.Ngũ Trúc cúi đầu, xoay người, quỳ gối, với sự bình tĩnh và khả năng tínhtoán vượt xa trí tưởng tượng phàm nhân, hắn bình thản tránh né mọi vũ khí cóthể gây hại đến cơ thể rồi thẳng tay đâm dùi sắt ra, xé rách màn mưa trước mặt,xé rách vòng vây chặt chẽ.Hắn chỉ muốn vào hoàng cung một chút, vì lý do đó mà người liên tục ngãxuống bên cạnh, máu tươi không ngừng nhuốm đỏ màn mưa, người chết đổxuống trong mưa, tiếng kinh hô, rên rỉ không dứt.Giống như thiên sứ rơi xuống trần thế mà không rõ nguyên do, dùng cáchbình thản nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất, gặt hái những người hộ vệ bên cạnhđế vương, gặt hái những sinh mạng phàm phu tục tử.Người đứng trước mặt Ngũ Trúc càng lúc càng ít, nhưng số thi thể trên đấtlại càng lúc càng nhiều.o O oĐột nhiên, Ngũ Trúc dừng bước giữa quảng trường trước Hoàng thành. Bêncạnh hắn không còn ai đứng, xung quanh là hàng trăm thi thể cấm quân nằmtrong vũng máu. Cho dù mưa thu có tàn phá đến đâu, cũng không thể rửa sạchmáu chỉ trong nháy mắt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thành.Cấm quân trên thành đã giương cung cài tên từ lâu, mũi tên chi chít sẵn sàngbắn tới tấp vào Ngũ Trúc trước cửa cung, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.Ngũ Trúc đứng trong vũng máu, ngước nhìn Hoàng thành quen thuộc mà xalạ, nhìn những mũi tên đáng sợ. Khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn bình thản, khôngchút sợ hãi. Hắn chỉ chậm rãi giơ cánh tay phải lên, đưa ầm dùi sắt trong tay radưới trời mưa lớn, để nước rửa sạch vết máu.Tiếng nước mưa rơi lộp bộp lên dùi sắt.Cấm quân bị dùi sắt làm cho thất hồn lạc phách đã nghe lệnh rút lui vàotrong cung. Lúc này cánh cổng đỏ son đóng kín, trên quảng trường rộng lớn bênngoài những thi thể nằm la liệt, chỉ còn mưa đổ như sóng to gió lớn khắp trời...và người mù đội nón lá, đơn độc đứng thẳng.Vô số người trên dưới hoàng thành chứng kiến cảnh tượng này, đều cảmthấy ớn lạnh từ sâu thẳm nội tâm. Người mù hùng mạnh đến khó tưởng này làai?Thống lĩnh cấm quân tái mặt, đứng trên thành nhìn chằm chằm vào bóngdáng cô độc giữa mưa, run rẩy, nghĩ đến nữ nhân và người hầu thiếu niên cáchđây nhiều năm, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên nỗi kinh hoàng chưa từngcó. Hắn biết đối phương là ai, đã báo cáo ngay với Hoàng đế bệ hạ bên trongcung, nhưng hoàn toàn không biết hơn vạn cấm quân của mình có ngăn nổikhông.Ngũ Trúc đã đến, cuối cùng Ngũ Trúc cũng đến, hắn ta đến báo thù cho tiểuthư!Những lời nói này không ngừng vang vọng, khiến trong lòng Cung Điểnchấn động.Đứng đơn độc đứng giữa mưa bão, dùng dùi sắt thách thức cả triều đìnhhùng mạnh, nhưng Ngũ Trúc không nghĩ như thế, hắn chỉ lẩm bẩm: "Bên trong,có lẽ là... Tiểu Lý Tử."Mưa gió khắp trời, mình ta cô độc, dù muôn vạn người, ta vẫn tiến lên.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Bắn!" Nước mưa nhỏ giọt từ chòm râu ướt đẫm của Cung Điển, Thống lĩnhcấm quân tái mặt ra lệnh, giọng run rẩy.Vô số mũi tên thoát khỏi dây cung đang kéo căng, tốc độ đột ngột tăng cao,xé toạc màn mưa, bắn thẳng về phía Ngũ Trúc đơn độc giữa quảng trường.Những mũi tên rậm rạp như muốn che khuất bầu trời, nhưng cơn mưa ràohôm nay đã cướp mất hiệu ứng đó nên vô số mũi tên bay ra như phát tiết bấtmãn, xé nát mọi hạt mưa trong không gian, biến cả không trung trên quảngtrường thành màn nước như tiên cảnh!Đi cùng thanh thế kinh hoàng đó là tiếng rít ghê rợn của các mũi tên xé gió,tượng trưng cho sức mạnh quân đội hùng hậu của Khánh Quốc, cũng là sát ýkhông gì có thể chống lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Ngũ Trúc tiến đến trước mặt hắn. Đột nhiên giáo quan cảm thấy bộ áo vải đãướt sũng của đối phương không còn màu sắc như thường, vũ khí trong tay cũngkhông phải binh khí tầm thường. Đối phương không phải... con người, mà là hộitụ của mọi huyền diệu trong thiên địa, là quái vật hít thở mọi hàn ý trong cõiđời.Giáo quan run bần bật, rút đao ra, nhưng chỉ kịp thấy dùi sắt đâm vào dướihàm mình nhanh như chớp rồi rút về.Quá nhanh, sao trước đây nhìn chậm thế? Sao tránh không thoát? Giáo quanmang đầy nghi vấn, sụp xuống trong dòng nước mưa, đôi mắt đầy vẻ kinhhoàng bị nước đọng nhấn chìm, sau đó hắn thấy đôi giày vải ướt sũng bước quabên đầu mình.Cho dù là lúc này, đôi giày vải kia vẫn bước đều đặn như thường.o O oMưa vẫn không ngừng rơi, cấm quân vẫn liên tục tử vong. Nỗi kinh hoàngvô cớ đối với sát thần đội nón lá rộng vành kia khiến binh sĩ cấm quân có nhiệmvụ bảo vệ an nguy hoàng cung trở nên cực kỳ phẫn nộ và dũng mãnh, liên tụclao vào đánh giết.Thế nhưng, bọn họ thậm chí không thể cản nổi bước chân ổn định của NgũTrúc.Ngũ Trúc cúi đầu, xoay người, quỳ gối, với sự bình tĩnh và khả năng tínhtoán vượt xa trí tưởng tượng phàm nhân, hắn bình thản tránh né mọi vũ khí cóthể gây hại đến cơ thể rồi thẳng tay đâm dùi sắt ra, xé rách màn mưa trước mặt,xé rách vòng vây chặt chẽ.Hắn chỉ muốn vào hoàng cung một chút, vì lý do đó mà người liên tục ngãxuống bên cạnh, máu tươi không ngừng nhuốm đỏ màn mưa, người chết đổxuống trong mưa, tiếng kinh hô, rên rỉ không dứt.Giống như thiên sứ rơi xuống trần thế mà không rõ nguyên do, dùng cáchbình thản nhất đồng thời cũng đáng sợ nhất, gặt hái những người hộ vệ bên cạnhđế vương, gặt hái những sinh mạng phàm phu tục tử.Người đứng trước mặt Ngũ Trúc càng lúc càng ít, nhưng số thi thể trên đấtlại càng lúc càng nhiều.o O oĐột nhiên, Ngũ Trúc dừng bước giữa quảng trường trước Hoàng thành. Bêncạnh hắn không còn ai đứng, xung quanh là hàng trăm thi thể cấm quân nằmtrong vũng máu. Cho dù mưa thu có tàn phá đến đâu, cũng không thể rửa sạchmáu chỉ trong nháy mắt. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thành.Cấm quân trên thành đã giương cung cài tên từ lâu, mũi tên chi chít sẵn sàngbắn tới tấp vào Ngũ Trúc trước cửa cung, có thể bùng phát bất cứ lúc nào.Ngũ Trúc đứng trong vũng máu, ngước nhìn Hoàng thành quen thuộc mà xalạ, nhìn những mũi tên đáng sợ. Khuôn mặt lộ ra ngoài vẫn bình thản, khôngchút sợ hãi. Hắn chỉ chậm rãi giơ cánh tay phải lên, đưa ầm dùi sắt trong tay radưới trời mưa lớn, để nước rửa sạch vết máu.Tiếng nước mưa rơi lộp bộp lên dùi sắt.Cấm quân bị dùi sắt làm cho thất hồn lạc phách đã nghe lệnh rút lui vàotrong cung. Lúc này cánh cổng đỏ son đóng kín, trên quảng trường rộng lớn bênngoài những thi thể nằm la liệt, chỉ còn mưa đổ như sóng to gió lớn khắp trời...và người mù đội nón lá, đơn độc đứng thẳng.Vô số người trên dưới hoàng thành chứng kiến cảnh tượng này, đều cảmthấy ớn lạnh từ sâu thẳm nội tâm. Người mù hùng mạnh đến khó tưởng này làai?Thống lĩnh cấm quân tái mặt, đứng trên thành nhìn chằm chằm vào bóngdáng cô độc giữa mưa, run rẩy, nghĩ đến nữ nhân và người hầu thiếu niên cáchđây nhiều năm, từ sâu thẳm trong nội tâm dâng lên nỗi kinh hoàng chưa từngcó. Hắn biết đối phương là ai, đã báo cáo ngay với Hoàng đế bệ hạ bên trongcung, nhưng hoàn toàn không biết hơn vạn cấm quân của mình có ngăn nổikhông.Ngũ Trúc đã đến, cuối cùng Ngũ Trúc cũng đến, hắn ta đến báo thù cho tiểuthư!Những lời nói này không ngừng vang vọng, khiến trong lòng Cung Điểnchấn động.Đứng đơn độc đứng giữa mưa bão, dùng dùi sắt thách thức cả triều đìnhhùng mạnh, nhưng Ngũ Trúc không nghĩ như thế, hắn chỉ lẩm bẩm: "Bên trong,có lẽ là... Tiểu Lý Tử."Mưa gió khắp trời, mình ta cô độc, dù muôn vạn người, ta vẫn tiến lên.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑"Bắn!" Nước mưa nhỏ giọt từ chòm râu ướt đẫm của Cung Điển, Thống lĩnhcấm quân tái mặt ra lệnh, giọng run rẩy.Vô số mũi tên thoát khỏi dây cung đang kéo căng, tốc độ đột ngột tăng cao,xé toạc màn mưa, bắn thẳng về phía Ngũ Trúc đơn độc giữa quảng trường.Những mũi tên rậm rạp như muốn che khuất bầu trời, nhưng cơn mưa ràohôm nay đã cướp mất hiệu ứng đó nên vô số mũi tên bay ra như phát tiết bấtmãn, xé nát mọi hạt mưa trong không gian, biến cả không trung trên quảngtrường thành màn nước như tiên cảnh!Đi cùng thanh thế kinh hoàng đó là tiếng rít ghê rợn của các mũi tên xé gió,tượng trưng cho sức mạnh quân đội hùng hậu của Khánh Quốc, cũng là sát ýkhông gì có thể chống lại.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑