Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2079: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 7

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng xoạt vang lên, nhát thương dốc hết sức mạnh của Diệp Trọng đâm rakhông chút hoa mỹ, xuyên qua mọi chướng ngại lao thẳng vào tấm đá tronghoàng cung đã được tẩy rửa sạch sẽ bởi mưa, như đâm vào miếng đậu hũ, mũithương hung hăng đâm sâu xuống đất cả thước!Nhưng con dao găm màu đen tẩm độc đã đâm vào eo Diệp Trọng trướckhoảnh khắc lực lượng của thương phát ra!Mũi thương của Diệp Trọng lệch đi, cọ xát qua tấm vải bên chân gãy củaNgũ Trúc rồi đâm xuống đất. Ngay sau đó tiếng quát đau đớn vang lên trongmưa. Ông vứt bỏ thương, quay tay vỗ một chưởng vào vai gã khổ tu, Đại PháchQuan đánh ra, vai gã khổ tu sĩ kia vỡ vụn!Có điều, gã khổ tu sĩ kia không hề kêu đau, lại như một người gỗ không cócảm giác, cứng rắn chịu trọn một chưởng của cường giả cửu phẩm Diệp Trọng.Trong khi máu tươi phun trào cuồng loạn, gã vẫn còn đưa chủy thủ trong taytiến lên, hoàn toàn phá vỡ phòng thủ của áo giáp, gây thương tích nặng ở bụngdưới Diệp Trọng!Một luồng kình lực nổ tung giữa hai người, làm cho các cao thủ Khánh quânbên cạnh rung chuyển té ngã xuống đất. Hai người như một con chim lớn cùngbóng dáng bay vút ra, đâm sầm vào màn mưa, xuyên qua không biết bao nhiêulớp màn nước, hướng về phương xa...o O oDiệp Trọng bị phế bỏ, ít nhất là trong ngày hôm nay. Kẻ ra tay ám sát chínhlà Ảnh Tử. Khi gã khổ tu sĩ kia lặng lẽ tiếp cận đằng sau lưng Diệp Trọng, dựavào màn mưa mà không hề bị phát hiện, Phạm Nhàn đã ngửi thấy một tia khítức kỳ lạ. Đó là bản năng nhạy cảm của người trong Giám Sát viện, trên đời chỉcó y và Ảnh Tử mới có thể làm được đến mức đó.Sau khi vào cung Phạm Nhàn cũng không liên lạc với Ảnh Tử, vì ngay cả ycũng không biết Ảnh Tử đang ẩn náu ở đâu. Nhưng y biết chắc chắn Ảnh Tửkhông cam tâm, vị sát thủ số một thiên hạ này nhất định phải báo thù cho TrầnBình Bình. Vì vậy, khi trong cung xảy ra hỗn loạn, Phạm Nhàn đã đoán chắcẢnh Tử ẩn nấp đâu đó, có thể khẳng định rằng hắn sẽ tìm cơ hội ra tay. Chỉ là ykhông ngờ Ảnh Tử lại trà trộn vào đám khổ tu sĩ.Một năm trước, hai người từng giao chiến với khổ tu sĩ, làm sao Ảnh Tử cóthể lọt vào đó được, Phạm Nhàn vẫn chưa hiểu nổi điều này. Nhưng dù sao đinữa, ít nhất vào thời điểm này, Ảnh Tử đã thành công loại trừ cao thủ số mộtbên cạnh Khánh Đế, giành lấy thế thượng phong không nhỏ.Nếu là trong bất kỳ lần hành động nào trước đây, chỉ cần có thể ra tay đượcthì Ảnh Tử nhất định sẽ nhằm vào mục tiêu trọng yếu nhất của nhiệm vụ. Điềunày ngay cả Phạm Nhàn cũng không thể tranh giành, giống như nhát kiếm cuốicùng khi đột nhập cung điện trước kia vậy. Nhưng hôm nay, Ảnh Tử lại im lặnglui về phía sau, tự nguyện chọn Diệp Trọng làm mục tiêu, bởi vì hắn phát hiệnNgũ đại nhân - vị Đề ti đầu tiên của Giám Sát viện đã xuất hiện. Cả cuộc đờinày Ảnh Tử đã rất ngưỡng mộ Ngũ đại nhân, nên đương nhiên sẽ lựa chọn hỗtrợ vị đại nhân này.Đây cũng là một hành động thể hiện lòng tin của Ảnh Tử.o O oÁnh mắt Phạm Nhàn chỉ lướt nhẹ qua hai người Diệp Trọng và Ảnh Tửđang lao ra xa khỏi chiến trường rồi lại quay trở lại chiến trận trước Thái Cựcđiện.Khoảnh khắc Diệp Trọng bị ám sát, mọi người trước Thái Cực Điện khôngkhỏi hoảng hốt, thế công nhằm vào Ngũ Trúc cũng hơi rối loạn. Người duy nhấtkhông hề hoảng hốt chỉ có Hoàng đế, ngài hoàn toàn không để ý đến việc gãkhổ tu sĩ xuất thủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay Ngũ Trúc.Trong mắt Hoàng đế chỉ có Ngũ Trúc.Cây dùi sắt vốn cứng rắn giờ đây đã bị uốn cong và mài phẳng, nhìn nhưmột cây gậy cời lò bình thường, nhưng lại vung vẩy trong nước mưa trước TháiCực Điện.Bộp một tiếng, dùi sắt đánh bay một cây thương trước mặt rồi trong thờigian ngắn nhất xoay theo hướng hợp lý nhất, đánh vào cổ tay kẻ cầm thương.Làn da kẻ đó lập tức nổ tung, cơ bắp vỡ vụn, xương khớp lộ ra, không thể nắmchặt thương được nữa.Khẽ keng một tiếng, dùi sắt trượt dọc theo lưỡi kiếm, áp lực nặng nề khiếnlưỡi kiếm chúi xuống. Dùi sắt đã mất sắc bén va vào một chỗ nhô ra của lưỡikiếm, lập tức nảy bật lên rồi nặng nề rơi xuống, đập vào cánh tay nhỏ bé của kẻcầm kiếm, biến nó thành một đống củi gãy vặn vẹo.Một gã khổ tu sĩ vung tay đỡ, bị dùi sắt đã mài phẳng hung hăng đâm thẳngvào lòng bàn tay, xuyên tay hắn xuống mặt đất đầy nước mưa. Sau đó dùi sắtvung lên, đập mạnh xuống đỉnh đầu gã khổ tu sĩ, mũ rộng vành vỡ vụn cùng vớinước mưa. Trên đỉnh đầu trọc lóc của gã khổ tu sĩ hiện ra một vết máu đông, cổnứt cạch một tiếng, sụm xuống trong nước mưa.Mỗi lần dùi sắt vung lên đều chính xác và nặng nề. Dùi sắt từ lâu đã biếnthành một cây gậy sắt trong tay Ngũ Trúc, quét tan vô số kiếm, đập nát biết baokhớp xương, nhờ máu loãng hòa với nước mưa mà vung vãi khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng xoạt vang lên, nhát thương dốc hết sức mạnh của Diệp Trọng đâm rakhông chút hoa mỹ, xuyên qua mọi chướng ngại lao thẳng vào tấm đá tronghoàng cung đã được tẩy rửa sạch sẽ bởi mưa, như đâm vào miếng đậu hũ, mũithương hung hăng đâm sâu xuống đất cả thước!Nhưng con dao găm màu đen tẩm độc đã đâm vào eo Diệp Trọng trướckhoảnh khắc lực lượng của thương phát ra!Mũi thương của Diệp Trọng lệch đi, cọ xát qua tấm vải bên chân gãy củaNgũ Trúc rồi đâm xuống đất. Ngay sau đó tiếng quát đau đớn vang lên trongmưa. Ông vứt bỏ thương, quay tay vỗ một chưởng vào vai gã khổ tu, Đại PháchQuan đánh ra, vai gã khổ tu sĩ kia vỡ vụn!Có điều, gã khổ tu sĩ kia không hề kêu đau, lại như một người gỗ không cócảm giác, cứng rắn chịu trọn một chưởng của cường giả cửu phẩm Diệp Trọng.Trong khi máu tươi phun trào cuồng loạn, gã vẫn còn đưa chủy thủ trong taytiến lên, hoàn toàn phá vỡ phòng thủ của áo giáp, gây thương tích nặng ở bụngdưới Diệp Trọng!Một luồng kình lực nổ tung giữa hai người, làm cho các cao thủ Khánh quânbên cạnh rung chuyển té ngã xuống đất. Hai người như một con chim lớn cùngbóng dáng bay vút ra, đâm sầm vào màn mưa, xuyên qua không biết bao nhiêulớp màn nước, hướng về phương xa...o O oDiệp Trọng bị phế bỏ, ít nhất là trong ngày hôm nay. Kẻ ra tay ám sát chínhlà Ảnh Tử. Khi gã khổ tu sĩ kia lặng lẽ tiếp cận đằng sau lưng Diệp Trọng, dựavào màn mưa mà không hề bị phát hiện, Phạm Nhàn đã ngửi thấy một tia khítức kỳ lạ. Đó là bản năng nhạy cảm của người trong Giám Sát viện, trên đời chỉcó y và Ảnh Tử mới có thể làm được đến mức đó.Sau khi vào cung Phạm Nhàn cũng không liên lạc với Ảnh Tử, vì ngay cả ycũng không biết Ảnh Tử đang ẩn náu ở đâu. Nhưng y biết chắc chắn Ảnh Tửkhông cam tâm, vị sát thủ số một thiên hạ này nhất định phải báo thù cho TrầnBình Bình. Vì vậy, khi trong cung xảy ra hỗn loạn, Phạm Nhàn đã đoán chắcẢnh Tử ẩn nấp đâu đó, có thể khẳng định rằng hắn sẽ tìm cơ hội ra tay. Chỉ là ykhông ngờ Ảnh Tử lại trà trộn vào đám khổ tu sĩ.Một năm trước, hai người từng giao chiến với khổ tu sĩ, làm sao Ảnh Tử cóthể lọt vào đó được, Phạm Nhàn vẫn chưa hiểu nổi điều này. Nhưng dù sao đinữa, ít nhất vào thời điểm này, Ảnh Tử đã thành công loại trừ cao thủ số mộtbên cạnh Khánh Đế, giành lấy thế thượng phong không nhỏ.Nếu là trong bất kỳ lần hành động nào trước đây, chỉ cần có thể ra tay đượcthì Ảnh Tử nhất định sẽ nhằm vào mục tiêu trọng yếu nhất của nhiệm vụ. Điềunày ngay cả Phạm Nhàn cũng không thể tranh giành, giống như nhát kiếm cuốicùng khi đột nhập cung điện trước kia vậy. Nhưng hôm nay, Ảnh Tử lại im lặnglui về phía sau, tự nguyện chọn Diệp Trọng làm mục tiêu, bởi vì hắn phát hiệnNgũ đại nhân - vị Đề ti đầu tiên của Giám Sát viện đã xuất hiện. Cả cuộc đờinày Ảnh Tử đã rất ngưỡng mộ Ngũ đại nhân, nên đương nhiên sẽ lựa chọn hỗtrợ vị đại nhân này.Đây cũng là một hành động thể hiện lòng tin của Ảnh Tử.o O oÁnh mắt Phạm Nhàn chỉ lướt nhẹ qua hai người Diệp Trọng và Ảnh Tửđang lao ra xa khỏi chiến trường rồi lại quay trở lại chiến trận trước Thái Cựcđiện.Khoảnh khắc Diệp Trọng bị ám sát, mọi người trước Thái Cực Điện khôngkhỏi hoảng hốt, thế công nhằm vào Ngũ Trúc cũng hơi rối loạn. Người duy nhấtkhông hề hoảng hốt chỉ có Hoàng đế, ngài hoàn toàn không để ý đến việc gãkhổ tu sĩ xuất thủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay Ngũ Trúc.Trong mắt Hoàng đế chỉ có Ngũ Trúc.Cây dùi sắt vốn cứng rắn giờ đây đã bị uốn cong và mài phẳng, nhìn nhưmột cây gậy cời lò bình thường, nhưng lại vung vẩy trong nước mưa trước TháiCực Điện.Bộp một tiếng, dùi sắt đánh bay một cây thương trước mặt rồi trong thờigian ngắn nhất xoay theo hướng hợp lý nhất, đánh vào cổ tay kẻ cầm thương.Làn da kẻ đó lập tức nổ tung, cơ bắp vỡ vụn, xương khớp lộ ra, không thể nắmchặt thương được nữa.Khẽ keng một tiếng, dùi sắt trượt dọc theo lưỡi kiếm, áp lực nặng nề khiếnlưỡi kiếm chúi xuống. Dùi sắt đã mất sắc bén va vào một chỗ nhô ra của lưỡikiếm, lập tức nảy bật lên rồi nặng nề rơi xuống, đập vào cánh tay nhỏ bé của kẻcầm kiếm, biến nó thành một đống củi gãy vặn vẹo.Một gã khổ tu sĩ vung tay đỡ, bị dùi sắt đã mài phẳng hung hăng đâm thẳngvào lòng bàn tay, xuyên tay hắn xuống mặt đất đầy nước mưa. Sau đó dùi sắtvung lên, đập mạnh xuống đỉnh đầu gã khổ tu sĩ, mũ rộng vành vỡ vụn cùng vớinước mưa. Trên đỉnh đầu trọc lóc của gã khổ tu sĩ hiện ra một vết máu đông, cổnứt cạch một tiếng, sụm xuống trong nước mưa.Mỗi lần dùi sắt vung lên đều chính xác và nặng nề. Dùi sắt từ lâu đã biếnthành một cây gậy sắt trong tay Ngũ Trúc, quét tan vô số kiếm, đập nát biết baokhớp xương, nhờ máu loãng hòa với nước mưa mà vung vãi khắp nơi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Tiếng xoạt vang lên, nhát thương dốc hết sức mạnh của Diệp Trọng đâm rakhông chút hoa mỹ, xuyên qua mọi chướng ngại lao thẳng vào tấm đá tronghoàng cung đã được tẩy rửa sạch sẽ bởi mưa, như đâm vào miếng đậu hũ, mũithương hung hăng đâm sâu xuống đất cả thước!Nhưng con dao găm màu đen tẩm độc đã đâm vào eo Diệp Trọng trướckhoảnh khắc lực lượng của thương phát ra!Mũi thương của Diệp Trọng lệch đi, cọ xát qua tấm vải bên chân gãy củaNgũ Trúc rồi đâm xuống đất. Ngay sau đó tiếng quát đau đớn vang lên trongmưa. Ông vứt bỏ thương, quay tay vỗ một chưởng vào vai gã khổ tu, Đại PháchQuan đánh ra, vai gã khổ tu sĩ kia vỡ vụn!Có điều, gã khổ tu sĩ kia không hề kêu đau, lại như một người gỗ không cócảm giác, cứng rắn chịu trọn một chưởng của cường giả cửu phẩm Diệp Trọng.Trong khi máu tươi phun trào cuồng loạn, gã vẫn còn đưa chủy thủ trong taytiến lên, hoàn toàn phá vỡ phòng thủ của áo giáp, gây thương tích nặng ở bụngdưới Diệp Trọng!Một luồng kình lực nổ tung giữa hai người, làm cho các cao thủ Khánh quânbên cạnh rung chuyển té ngã xuống đất. Hai người như một con chim lớn cùngbóng dáng bay vút ra, đâm sầm vào màn mưa, xuyên qua không biết bao nhiêulớp màn nước, hướng về phương xa...o O oDiệp Trọng bị phế bỏ, ít nhất là trong ngày hôm nay. Kẻ ra tay ám sát chínhlà Ảnh Tử. Khi gã khổ tu sĩ kia lặng lẽ tiếp cận đằng sau lưng Diệp Trọng, dựavào màn mưa mà không hề bị phát hiện, Phạm Nhàn đã ngửi thấy một tia khítức kỳ lạ. Đó là bản năng nhạy cảm của người trong Giám Sát viện, trên đời chỉcó y và Ảnh Tử mới có thể làm được đến mức đó.Sau khi vào cung Phạm Nhàn cũng không liên lạc với Ảnh Tử, vì ngay cả ycũng không biết Ảnh Tử đang ẩn náu ở đâu. Nhưng y biết chắc chắn Ảnh Tửkhông cam tâm, vị sát thủ số một thiên hạ này nhất định phải báo thù cho TrầnBình Bình. Vì vậy, khi trong cung xảy ra hỗn loạn, Phạm Nhàn đã đoán chắcẢnh Tử ẩn nấp đâu đó, có thể khẳng định rằng hắn sẽ tìm cơ hội ra tay. Chỉ là ykhông ngờ Ảnh Tử lại trà trộn vào đám khổ tu sĩ.Một năm trước, hai người từng giao chiến với khổ tu sĩ, làm sao Ảnh Tử cóthể lọt vào đó được, Phạm Nhàn vẫn chưa hiểu nổi điều này. Nhưng dù sao đinữa, ít nhất vào thời điểm này, Ảnh Tử đã thành công loại trừ cao thủ số mộtbên cạnh Khánh Đế, giành lấy thế thượng phong không nhỏ.Nếu là trong bất kỳ lần hành động nào trước đây, chỉ cần có thể ra tay đượcthì Ảnh Tử nhất định sẽ nhằm vào mục tiêu trọng yếu nhất của nhiệm vụ. Điềunày ngay cả Phạm Nhàn cũng không thể tranh giành, giống như nhát kiếm cuốicùng khi đột nhập cung điện trước kia vậy. Nhưng hôm nay, Ảnh Tử lại im lặnglui về phía sau, tự nguyện chọn Diệp Trọng làm mục tiêu, bởi vì hắn phát hiệnNgũ đại nhân - vị Đề ti đầu tiên của Giám Sát viện đã xuất hiện. Cả cuộc đờinày Ảnh Tử đã rất ngưỡng mộ Ngũ đại nhân, nên đương nhiên sẽ lựa chọn hỗtrợ vị đại nhân này.Đây cũng là một hành động thể hiện lòng tin của Ảnh Tử.o O oÁnh mắt Phạm Nhàn chỉ lướt nhẹ qua hai người Diệp Trọng và Ảnh Tửđang lao ra xa khỏi chiến trường rồi lại quay trở lại chiến trận trước Thái Cựcđiện.Khoảnh khắc Diệp Trọng bị ám sát, mọi người trước Thái Cực Điện khôngkhỏi hoảng hốt, thế công nhằm vào Ngũ Trúc cũng hơi rối loạn. Người duy nhấtkhông hề hoảng hốt chỉ có Hoàng đế, ngài hoàn toàn không để ý đến việc gãkhổ tu sĩ xuất thủ, mà chỉ nhìn chằm chằm vào tay Ngũ Trúc.Trong mắt Hoàng đế chỉ có Ngũ Trúc.Cây dùi sắt vốn cứng rắn giờ đây đã bị uốn cong và mài phẳng, nhìn nhưmột cây gậy cời lò bình thường, nhưng lại vung vẩy trong nước mưa trước TháiCực Điện.Bộp một tiếng, dùi sắt đánh bay một cây thương trước mặt rồi trong thờigian ngắn nhất xoay theo hướng hợp lý nhất, đánh vào cổ tay kẻ cầm thương.Làn da kẻ đó lập tức nổ tung, cơ bắp vỡ vụn, xương khớp lộ ra, không thể nắmchặt thương được nữa.Khẽ keng một tiếng, dùi sắt trượt dọc theo lưỡi kiếm, áp lực nặng nề khiếnlưỡi kiếm chúi xuống. Dùi sắt đã mất sắc bén va vào một chỗ nhô ra của lưỡikiếm, lập tức nảy bật lên rồi nặng nề rơi xuống, đập vào cánh tay nhỏ bé của kẻcầm kiếm, biến nó thành một đống củi gãy vặn vẹo.Một gã khổ tu sĩ vung tay đỡ, bị dùi sắt đã mài phẳng hung hăng đâm thẳngvào lòng bàn tay, xuyên tay hắn xuống mặt đất đầy nước mưa. Sau đó dùi sắtvung lên, đập mạnh xuống đỉnh đầu gã khổ tu sĩ, mũ rộng vành vỡ vụn cùng vớinước mưa. Trên đỉnh đầu trọc lóc của gã khổ tu sĩ hiện ra một vết máu đông, cổnứt cạch một tiếng, sụm xuống trong nước mưa.Mỗi lần dùi sắt vung lên đều chính xác và nặng nề. Dùi sắt từ lâu đã biếnthành một cây gậy sắt trong tay Ngũ Trúc, quét tan vô số kiếm, đập nát biết baokhớp xương, nhờ máu loãng hòa với nước mưa mà vung vãi khắp nơi.

Chương 2079: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 7