Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2080: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 8

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dùi sắt không thể đâm vào cổ họng các cao thủ trong cung, nhưng có thểđập vỡ cổ họng họ. Trong cơn mưa, Ngũ Trúc khó nhọc bước tới, dường như cóthể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng người ngã xuống cuối cùng lại là nhữngcao thủ anh dũng cản trở trước mặt Hoàng đế!Lúc này, Ngũ Trúc như biến thành vị sư phụ nghiêm khắc ít nói trên váchđá, mỗi lần quệt gậy của hắn luôn chính xác rơi trên người Phạm Nhàn, dùPhạm Nhàn có tránh né thế nào cũng không thoát, chỉ có điều hôm nay cây gậygỗ đã thành gậy sắt.Một tiếng vang trầm đục cất lên, thị vệ cung đình bị dùi sắt đập nát xươngđầu gối, quỵ xuống bên Ngũ Trúc. dùi sắt vung lên một lần nữa, đập hắn ngã lănkhỏi bậc thềm đá, nước mưa văng tung tóe.Cuối cùng Ngũ Trúc cũng đứng trước mặt Hoàng đế.o O oKhông chần chừ, không mắng nhiếc, không trao đổi ánh mắt, Ngũ Trúc giơtay lên, cây dùi sắt trong tay đánh thẳng xuống mặt Hoàng đế!Không ai dám đánh vào mặt Hoàng đế, nhưng Ngũ Trúc lại làm, và làm mộtcách tự nhiên, giống như đang trừng phạt một đứa con bất hiếu, hay sắp đánhmột gã nam nhân phụ bạc.Khi Ngũ Trúc đứng trước mặt Hoàng đế, đôi mắt Hoàng đế hơi nheo lại,trên khuôn mặt mang có nếp nhăn tuổi tác bỗng nở rộ một thứ quang mang. Sauđó ngài cũng giơ tay lên.Trong khoảnh khắc đó những hạt mưa còn chưa kịp rung động, bàn tay tráicủa Hoàng đế vẫn thõng xuống bên hông bỗng nhiên xuất hiện bên mặt, lòngbàn tay hướng ra ngoài, chặn lại đòn dùi sắt!Đồng thời, bàn tay phải của Hoàng đế nắm chặt thành nắm đấm, hung hăngđấm thẳng vào ngực Ngũ Trúc!Đôi bàn tay đáng sợ nhất, trắng muốt tuyệt đối, dường như vĩnh viễn khôngdính bụi bặm, máu me, giờ đây chặn đứng dùi sắt của Ngũ Trúc, đánh thẳng vàongười Ngũ Trúc!o O oHai vị cường giả siêu phàm cuối cùng của nhân gian, lần đầu giao thủ đơngiản vậy thôi, mỗi bên chỉ là một đòn vung, một chưởng đỡ, một quyền đánh.Nhưng nếu là bất cứ ai khác ngoài hai người họ, chắc chắn không ai có thểchặn đứng đòn dùi sắt đó, hoặc đánh trả lại được cú đấm ấy.Nắm đấm đáng sợ của Hoàng đế đấm mạnh vào ngực Ngũ Trúc!Trong khoảnh khắc đó không khí dường như cũng đông cứng lại. Thân thểNgũ Trúc bỗng lơ lửng kỳ lạ trên không trung rồi như một mũi tên bị bắn mạnhra ngoài, giống như một thiên thạch nặng nề và cứng rắn được đẩy mạnh ra, baykhỏi bậc thềm đá!Thân thể Ngũ Trúc bị đánh bay đi, dọc đường không biết đã đâm nát baonhiêu cao thủ Nam Khánh đuổi theo. Trước hoàng cung Thái Cực điện chỉ thấybóng đen quét qua, máu thịt văng tung tóe!Một tiếng độp đục vang lên, thân thể Ngũ Trúc rốt cuộc cũng rơi xuống cáchđó hàng chục trượng, đập mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển.o O oKhông gian chìm trong im lặng kỳ lạ, lúc này những người còn sống sót vàđứng vững được không còn nhiều. Dưới Thái Cực điện, trên bậc thềm đá, trongmưa phùn, Hoàng đế bệ hạ cô độc, Hoàng đế bệ hạ kiêu ngạo vẫn giữ nguyên tưthế một tay chắn phía trước, một tay đấm vung lên.Đánh bại Ngũ Trúc chỉ với một đấm, điều đó khiến Khánh Đế hãnh diện, cóđiều khuôn mặt ngài không hề lộ ra cảm xúc gì, thay vào đó là ánh mắt lạnhlùng.Đòn dùi sắt của Ngũ Trúc đã phá vỡ luồng chân khí hùng vĩ bao quanh tayKhánh Đế, hung hăng đập vào mặt Khánh Đế.Khuôn mặt Khánh Đế lúc này tái nhợt, nhưng má trái của ngài thì sưng đỏ,máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, giống như vừa bị ai đó tát mạnh vào mặt vậy.Hắn chậm rãi thu tay trái lại, cúi nhìn dấu vết của cây gậy sắt trên lòng bàntay, mới nhớ ra rằng cây dùi sắt của Ngũ Trúc vốn đã cong.o O oTrong vũng máu và nước mưa, Ngũ Trúc bỗng cựa quậy rồi vô cùng khónhọc đứng dậy. Dùi sắt run rẩy trong tay chống lên mặt đất, chống đỡ thân thểlung lay sắp đổ của hắn, để hắn đứng dậy giữa mưa rơi.Đi bộ vất vả đến vậy mới tới trước mặt Hoàng đế rồi bị Hoàng đế đấm baytrở lại, điều đó đủ khiến bất cứ ai phải tuyệt vọng. Nhưng nét mặt Ngũ Trúc vẫnkhông thay đổi, hắn chỉ kéo chân trái bị thương càng thêm nặng nề, dùng tư thếcàng khó khăn, tốc độ càng chậm chạp, một lần nữa tiến về phía bóng hìnhhoàng kim của Hoàng đế dưới Thái Cực điện.Đúng lúc đó, cơn mưa rào từ sáng đến giờ bỗng dừng lại, lớp mây trôi trênbầu trời dần mỏng đi. Tầm nhìn trong hoàng cung dần rõ ràng, có vẻ như sắptrời quang mây tạnh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nắm đấm của Khánh Đế vẫn luôn vững chắc và mạnh mẽ như thế, mangđầy khí thế của bậc vương giả, dễ dàng xuyên thủng mọi chướng ngại phíatrước, giống như điều Khánh Đế thường làm trong cuộc đời.Trên đại lục này, trong vài chục năm lịch sử, những người bị nắm đấmKhánh Đế đánh trúng mà còn sống sót không nhiều. Lão quái vật Tứ Cố Kiếmthủng ruột chỉ nhờ độc dược phức tạp của Phí Giới mà kéo dài mạng sống.Phạm Nhàn thì nhờ vào pháp thuật để lại của Khổ Hà, dùng thân pháp tuyệtdiệu lao nhanh hàng chục trượng, vượt ngoài dự liệu của Khánh Đế để tránhkhỏi sức mạnh kinh hoàng ẩn chứa trong nắm đấm ấy

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Dùi sắt không thể đâm vào cổ họng các cao thủ trong cung, nhưng có thể

đập vỡ cổ họng họ. Trong cơn mưa, Ngũ Trúc khó nhọc bước tới, dường như có

thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng người ngã xuống cuối cùng lại là những

cao thủ anh dũng cản trở trước mặt Hoàng đế!

Lúc này, Ngũ Trúc như biến thành vị sư phụ nghiêm khắc ít nói trên vách

đá, mỗi lần quệt gậy của hắn luôn chính xác rơi trên người Phạm Nhàn, dù

Phạm Nhàn có tránh né thế nào cũng không thoát, chỉ có điều hôm nay cây gậy

gỗ đã thành gậy sắt.

Một tiếng vang trầm đục cất lên, thị vệ cung đình bị dùi sắt đập nát xương

đầu gối, quỵ xuống bên Ngũ Trúc. dùi sắt vung lên một lần nữa, đập hắn ngã lăn

khỏi bậc thềm đá, nước mưa văng tung tóe.

Cuối cùng Ngũ Trúc cũng đứng trước mặt Hoàng đế.

o O o

Không chần chừ, không mắng nhiếc, không trao đổi ánh mắt, Ngũ Trúc giơ

tay lên, cây dùi sắt trong tay đánh thẳng xuống mặt Hoàng đế!

Không ai dám đánh vào mặt Hoàng đế, nhưng Ngũ Trúc lại làm, và làm một

cách tự nhiên, giống như đang trừng phạt một đứa con bất hiếu, hay sắp đánh

một gã nam nhân phụ bạc.

Khi Ngũ Trúc đứng trước mặt Hoàng đế, đôi mắt Hoàng đế hơi nheo lại,

trên khuôn mặt mang có nếp nhăn tuổi tác bỗng nở rộ một thứ quang mang. Sau

đó ngài cũng giơ tay lên.

Trong khoảnh khắc đó những hạt mưa còn chưa kịp rung động, bàn tay trái

của Hoàng đế vẫn thõng xuống bên hông bỗng nhiên xuất hiện bên mặt, lòng

bàn tay hướng ra ngoài, chặn lại đòn dùi sắt!

Đồng thời, bàn tay phải của Hoàng đế nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng

đấm thẳng vào ngực Ngũ Trúc!

Đôi bàn tay đáng sợ nhất, trắng muốt tuyệt đối, dường như vĩnh viễn không

dính bụi bặm, máu me, giờ đây chặn đứng dùi sắt của Ngũ Trúc, đánh thẳng vào

người Ngũ Trúc!

o O o

Hai vị cường giả siêu phàm cuối cùng của nhân gian, lần đầu giao thủ đơn

giản vậy thôi, mỗi bên chỉ là một đòn vung, một chưởng đỡ, một quyền đánh.

Nhưng nếu là bất cứ ai khác ngoài hai người họ, chắc chắn không ai có thể

chặn đứng đòn dùi sắt đó, hoặc đánh trả lại được cú đấm ấy.

Nắm đấm đáng sợ của Hoàng đế đấm mạnh vào ngực Ngũ Trúc!

Trong khoảnh khắc đó không khí dường như cũng đông cứng lại. Thân thể

Ngũ Trúc bỗng lơ lửng kỳ lạ trên không trung rồi như một mũi tên bị bắn mạnh

ra ngoài, giống như một thiên thạch nặng nề và cứng rắn được đẩy mạnh ra, bay

khỏi bậc thềm đá!

Thân thể Ngũ Trúc bị đánh bay đi, dọc đường không biết đã đâm nát bao

nhiêu cao thủ Nam Khánh đuổi theo. Trước hoàng cung Thái Cực điện chỉ thấy

bóng đen quét qua, máu thịt văng tung tóe!

Một tiếng độp đục vang lên, thân thể Ngũ Trúc rốt cuộc cũng rơi xuống cách

đó hàng chục trượng, đập mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển.

o O o

Không gian chìm trong im lặng kỳ lạ, lúc này những người còn sống sót và

đứng vững được không còn nhiều. Dưới Thái Cực điện, trên bậc thềm đá, trong

mưa phùn, Hoàng đế bệ hạ cô độc, Hoàng đế bệ hạ kiêu ngạo vẫn giữ nguyên tư

thế một tay chắn phía trước, một tay đấm vung lên.

Đánh bại Ngũ Trúc chỉ với một đấm, điều đó khiến Khánh Đế hãnh diện, có

điều khuôn mặt ngài không hề lộ ra cảm xúc gì, thay vào đó là ánh mắt lạnh

lùng.

Đòn dùi sắt của Ngũ Trúc đã phá vỡ luồng chân khí hùng vĩ bao quanh tay

Khánh Đế, hung hăng đập vào mặt Khánh Đế.

Khuôn mặt Khánh Đế lúc này tái nhợt, nhưng má trái của ngài thì sưng đỏ,

máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, giống như vừa bị ai đó tát mạnh vào mặt vậy.

Hắn chậm rãi thu tay trái lại, cúi nhìn dấu vết của cây gậy sắt trên lòng bàn

tay, mới nhớ ra rằng cây dùi sắt của Ngũ Trúc vốn đã cong.

o O o

Trong vũng máu và nước mưa, Ngũ Trúc bỗng cựa quậy rồi vô cùng khó

nhọc đứng dậy. Dùi sắt run rẩy trong tay chống lên mặt đất, chống đỡ thân thể

lung lay sắp đổ của hắn, để hắn đứng dậy giữa mưa rơi.

Đi bộ vất vả đến vậy mới tới trước mặt Hoàng đế rồi bị Hoàng đế đấm bay

trở lại, điều đó đủ khiến bất cứ ai phải tuyệt vọng. Nhưng nét mặt Ngũ Trúc vẫn

không thay đổi, hắn chỉ kéo chân trái bị thương càng thêm nặng nề, dùng tư thế

càng khó khăn, tốc độ càng chậm chạp, một lần nữa tiến về phía bóng hình

hoàng kim của Hoàng đế dưới Thái Cực điện.

Đúng lúc đó, cơn mưa rào từ sáng đến giờ bỗng dừng lại, lớp mây trôi trên

bầu trời dần mỏng đi. Tầm nhìn trong hoàng cung dần rõ ràng, có vẻ như sắp

trời quang mây tạnh.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Nắm đấm của Khánh Đế vẫn luôn vững chắc và mạnh mẽ như thế, mang

đầy khí thế của bậc vương giả, dễ dàng xuyên thủng mọi chướng ngại phía

trước, giống như điều Khánh Đế thường làm trong cuộc đời.

Trên đại lục này, trong vài chục năm lịch sử, những người bị nắm đấm

Khánh Đế đánh trúng mà còn sống sót không nhiều. Lão quái vật Tứ Cố Kiếm

thủng ruột chỉ nhờ độc dược phức tạp của Phí Giới mà kéo dài mạng sống.

Phạm Nhàn thì nhờ vào pháp thuật để lại của Khổ Hà, dùng thân pháp tuyệt

diệu lao nhanh hàng chục trượng, vượt ngoài dự liệu của Khánh Đế để tránh

khỏi sức mạnh kinh hoàng ẩn chứa trong nắm đấm ấy

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Dùi sắt không thể đâm vào cổ họng các cao thủ trong cung, nhưng có thểđập vỡ cổ họng họ. Trong cơn mưa, Ngũ Trúc khó nhọc bước tới, dường như cóthể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng người ngã xuống cuối cùng lại là nhữngcao thủ anh dũng cản trở trước mặt Hoàng đế!Lúc này, Ngũ Trúc như biến thành vị sư phụ nghiêm khắc ít nói trên váchđá, mỗi lần quệt gậy của hắn luôn chính xác rơi trên người Phạm Nhàn, dùPhạm Nhàn có tránh né thế nào cũng không thoát, chỉ có điều hôm nay cây gậygỗ đã thành gậy sắt.Một tiếng vang trầm đục cất lên, thị vệ cung đình bị dùi sắt đập nát xươngđầu gối, quỵ xuống bên Ngũ Trúc. dùi sắt vung lên một lần nữa, đập hắn ngã lănkhỏi bậc thềm đá, nước mưa văng tung tóe.Cuối cùng Ngũ Trúc cũng đứng trước mặt Hoàng đế.o O oKhông chần chừ, không mắng nhiếc, không trao đổi ánh mắt, Ngũ Trúc giơtay lên, cây dùi sắt trong tay đánh thẳng xuống mặt Hoàng đế!Không ai dám đánh vào mặt Hoàng đế, nhưng Ngũ Trúc lại làm, và làm mộtcách tự nhiên, giống như đang trừng phạt một đứa con bất hiếu, hay sắp đánhmột gã nam nhân phụ bạc.Khi Ngũ Trúc đứng trước mặt Hoàng đế, đôi mắt Hoàng đế hơi nheo lại,trên khuôn mặt mang có nếp nhăn tuổi tác bỗng nở rộ một thứ quang mang. Sauđó ngài cũng giơ tay lên.Trong khoảnh khắc đó những hạt mưa còn chưa kịp rung động, bàn tay tráicủa Hoàng đế vẫn thõng xuống bên hông bỗng nhiên xuất hiện bên mặt, lòngbàn tay hướng ra ngoài, chặn lại đòn dùi sắt!Đồng thời, bàn tay phải của Hoàng đế nắm chặt thành nắm đấm, hung hăngđấm thẳng vào ngực Ngũ Trúc!Đôi bàn tay đáng sợ nhất, trắng muốt tuyệt đối, dường như vĩnh viễn khôngdính bụi bặm, máu me, giờ đây chặn đứng dùi sắt của Ngũ Trúc, đánh thẳng vàongười Ngũ Trúc!o O oHai vị cường giả siêu phàm cuối cùng của nhân gian, lần đầu giao thủ đơngiản vậy thôi, mỗi bên chỉ là một đòn vung, một chưởng đỡ, một quyền đánh.Nhưng nếu là bất cứ ai khác ngoài hai người họ, chắc chắn không ai có thểchặn đứng đòn dùi sắt đó, hoặc đánh trả lại được cú đấm ấy.Nắm đấm đáng sợ của Hoàng đế đấm mạnh vào ngực Ngũ Trúc!Trong khoảnh khắc đó không khí dường như cũng đông cứng lại. Thân thểNgũ Trúc bỗng lơ lửng kỳ lạ trên không trung rồi như một mũi tên bị bắn mạnhra ngoài, giống như một thiên thạch nặng nề và cứng rắn được đẩy mạnh ra, baykhỏi bậc thềm đá!Thân thể Ngũ Trúc bị đánh bay đi, dọc đường không biết đã đâm nát baonhiêu cao thủ Nam Khánh đuổi theo. Trước hoàng cung Thái Cực điện chỉ thấybóng đen quét qua, máu thịt văng tung tóe!Một tiếng độp đục vang lên, thân thể Ngũ Trúc rốt cuộc cũng rơi xuống cáchđó hàng chục trượng, đập mạnh xuống đất khiến mặt đất rung chuyển.o O oKhông gian chìm trong im lặng kỳ lạ, lúc này những người còn sống sót vàđứng vững được không còn nhiều. Dưới Thái Cực điện, trên bậc thềm đá, trongmưa phùn, Hoàng đế bệ hạ cô độc, Hoàng đế bệ hạ kiêu ngạo vẫn giữ nguyên tưthế một tay chắn phía trước, một tay đấm vung lên.Đánh bại Ngũ Trúc chỉ với một đấm, điều đó khiến Khánh Đế hãnh diện, cóđiều khuôn mặt ngài không hề lộ ra cảm xúc gì, thay vào đó là ánh mắt lạnhlùng.Đòn dùi sắt của Ngũ Trúc đã phá vỡ luồng chân khí hùng vĩ bao quanh tayKhánh Đế, hung hăng đập vào mặt Khánh Đế.Khuôn mặt Khánh Đế lúc này tái nhợt, nhưng má trái của ngài thì sưng đỏ,máu tươi rỉ ra từ khóe miệng, giống như vừa bị ai đó tát mạnh vào mặt vậy.Hắn chậm rãi thu tay trái lại, cúi nhìn dấu vết của cây gậy sắt trên lòng bàntay, mới nhớ ra rằng cây dùi sắt của Ngũ Trúc vốn đã cong.o O oTrong vũng máu và nước mưa, Ngũ Trúc bỗng cựa quậy rồi vô cùng khónhọc đứng dậy. Dùi sắt run rẩy trong tay chống lên mặt đất, chống đỡ thân thểlung lay sắp đổ của hắn, để hắn đứng dậy giữa mưa rơi.Đi bộ vất vả đến vậy mới tới trước mặt Hoàng đế rồi bị Hoàng đế đấm baytrở lại, điều đó đủ khiến bất cứ ai phải tuyệt vọng. Nhưng nét mặt Ngũ Trúc vẫnkhông thay đổi, hắn chỉ kéo chân trái bị thương càng thêm nặng nề, dùng tư thếcàng khó khăn, tốc độ càng chậm chạp, một lần nữa tiến về phía bóng hìnhhoàng kim của Hoàng đế dưới Thái Cực điện.Đúng lúc đó, cơn mưa rào từ sáng đến giờ bỗng dừng lại, lớp mây trôi trênbầu trời dần mỏng đi. Tầm nhìn trong hoàng cung dần rõ ràng, có vẻ như sắptrời quang mây tạnh.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nắm đấm của Khánh Đế vẫn luôn vững chắc và mạnh mẽ như thế, mangđầy khí thế của bậc vương giả, dễ dàng xuyên thủng mọi chướng ngại phíatrước, giống như điều Khánh Đế thường làm trong cuộc đời.Trên đại lục này, trong vài chục năm lịch sử, những người bị nắm đấmKhánh Đế đánh trúng mà còn sống sót không nhiều. Lão quái vật Tứ Cố Kiếmthủng ruột chỉ nhờ độc dược phức tạp của Phí Giới mà kéo dài mạng sống.Phạm Nhàn thì nhờ vào pháp thuật để lại của Khổ Hà, dùng thân pháp tuyệtdiệu lao nhanh hàng chục trượng, vượt ngoài dự liệu của Khánh Đế để tránhkhỏi sức mạnh kinh hoàng ẩn chứa trong nắm đấm ấy

Chương 2080: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 8