Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2084: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 12

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô số ánh kiếm lóe sáng trong bầu trời thu lạnh lẽo.Đến ngón tay, khí lực không phun ra ngoài mà ẩn vào bên trong, kiếm khíkhông phát ra từ đầu ngón tay nhưng đông cứng như kim cương, mạnh mẽ đâmthẳng vào vai bệ hạ.Đến lòng bàn tay, khí lực như cơn gió Đông Hải, dữ dội tuôn ra, quét sạchnúi ngọc thanh tịnh, không để lại một hạt bụi, mạnh mẽ đập vào ngực bệ hạ.Chém, chỉ, chưởng, chém đi quá khứ, chỉ một con đường sinh tử gắn bó,đơn chưởng xé rách ranh giới giữa quân thần phụ tử!o O oCuộc đời Phạm Nhàn chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, Khánh Đế chưa baogiờ yếu đuối đến thế, đôi cha con ngay cả một cái nhìn cũng không kịp trao đổi,đã biến thành hai bóng ma trước Thái Cực điện, thân mật bên nhau giữa ranhgiới sinh tử, giống như trên không trung lại có vô số ngọn đèn giấy vàng bị gióthổi rách, phốc phốc vang lên không ngừng, khiến lòng người kinh hãi, chánnản.Tốc độ thân pháp của Phạm Nhàn lúc này đã nhanh đến mức khiến người tasững sờ, bóng dáng không còn, chỉ là cái bóng mờ quấn quanh thân thể bệ hạ,trong nháy mắt không biết đã tấn công hàng chục, hàng trăm lần!Nước mưa đọng trên nền đá bỗng dưng như bị vết nứt chẻ làm đôi, trào rahai bên, lộ ra viên gạch ở giữa, còn cách khoảng nửa bàn tay trên mặt gạch,bóng dáng Hoàng đế và Phạm Nhàn bay lượn trên không trung, thoát khỏi khuvực trước Thái Cực điện chỉ trong nháy mắt, lao nhanh về hướng đông bắc nhưtia chớp!Một vệt nước văng tung tóe tránh né, một vệt máu từ trên trời rơi xuống.Ầm một tiếng, bóng hình vàng nhạt rệu rã đâm vỡ cánh cửa cung ở khu vựcgiáp tường hoàng cung, khiến cánh cửa dày đặc rung chuyển vỡ vụn.Những mảnh gỗ như mũi tên chứa sức mạnh bay thẳng ra bốn phương támhướng, viu viu liên tục, xuyên thủng cánh cửa đá hình tròn phía sau cửa cung,làm bắn tung mảnh đá vụn, cắm sâu vào tường cung điện màu đỏ thẫm.Chính những mảnh gỗ vụn từ vị trí bóng hình màu vàng kia bắn ra bốn phíađã buộc Phạm Nhàn như cơn gió truy hồn, như cái bóng theo người buộc phảigiảm tốc độ, hiện rõ hình dạng trong không trung.Bóng hình vàng rực phá vỡ cánh cửa, sau đó va mạnh vào vại đồng lớntrong tường cung, phát ra tiếng bộp trần trần, cũng hiện rõ hình dạng.Bàn tay vẫn không vấy máu, xé không khí ra, bốp một tiếng đẩy bay cổ taymềm mại, nhanh như chớp gạt qua kim loại lạnh lẽo, vặn cổ tay lên trên cổ họngmềm mại kia.Siết chặt cổ họng của cung nữ.o O oPhù một tiếng, Hoàng đế bệ hạ thối lui vô lực tựa vào thành chậu đồng lớn,phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt tái nhợt của ngài lại nở một nụcười mờ nhạt kỳ lạ. Một cánh tay của ngài đã gãy, trên người còn thêm bốn nămlỗ chỉ và ba vết chưởng, máu tươi thấm đỏ cả chiếc long bào, khiến con rồngvàng trên bộ áo vàng kia trông cực kỳ hung dữ, nhưng cũng hết sức thảm hại.Phạm Nhàn từ từ hạ tay trái đang vắt trên tay phải xuống, những mảnh gỗcũng khiến máu tươi từ trong người y không ngừng thấm ra ngoài quần áo. Y hodữ dội, ho ra tơ máu. Đòn vừa rồi đã là tập trung tất cả sinh mệnh của y, lúc nàybuộc phải dừng lại. Y không thể phát huy tốc độ quỷ dị khó lường như thế, hơnnữa kinh mạch trong người y cũng đã bị chặt đứt phần lớn, giống như vô số condao nhỏ cứa xẻo bên trong, đau đớn dữ dội khó nhịn.Vết thương của Hoàng đế bệ hạ còn nặng hơn, nặng đến cực điểm, nặng đếnmức có thể biến mất khỏi cõi đời bất cứ lúc nào. Nhưng trên mặt Phạm Nhànkhông hề có vẻ vui mừng. Sau một trận ho dồn dập, ánh mắt y lại bình tĩnh,nhìn Hoàng đế bệ hạ thở hổn hển tựa bên thành vại đồng, không nói lời nào.Chỉ có đôi mắt y lộ rõ cảm xúc thật sự phức tạp... Y sững sờ nhìn Hoàng đếlão tử, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt không phải là thực. Giống như núituyết cao vời vợi, lạnh buốt thấu xương, Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh không gìphá nổi... cũng đã đến lúc sơn cùng thủy tận?Từ bao giờ khuôn mặt của bệ hạ đã già nua đến thế?o O o“Bệ hạ, ngài đã thua rồi.” Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dùng ống tay áo của trangphục thái giám lau vết máu bên mép, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng đế bệ hạ.Những lời y nói thật vô nghĩa. Trên người Khánh Đế có ít nhất mười vếtthương, đặc biệt là vết đứt ở cánh tay trái, vết thủng ở bụng vẫn không ngừngphun máu tươi.Đúng như lời Hoàng đế bệ hạ từng nói với Ngũ Trúc. Trên đời này vốnchẳng có thần tiên, Ngũ Trúc cũng không phải. Trong vòng một năm qua, ngàibị phản bội, ám sát, thương tích kéo dài đến tận bây giờ. Hôm nay lại phải chiếnđấu kinh thiên động địa với Ngũ Trúc, sau đó lại bị Phạm Nhàn phục kích, tuylà quân vương mạnh nhất thiên hạ nhưng cũng đã tới thời khắc cuối cùng.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Vô số ánh kiếm lóe sáng trong bầu trời thu lạnh lẽo.

Đến ngón tay, khí lực không phun ra ngoài mà ẩn vào bên trong, kiếm khí

không phát ra từ đầu ngón tay nhưng đông cứng như kim cương, mạnh mẽ đâm

thẳng vào vai bệ hạ.

Đến lòng bàn tay, khí lực như cơn gió Đông Hải, dữ dội tuôn ra, quét sạch

núi ngọc thanh tịnh, không để lại một hạt bụi, mạnh mẽ đập vào ngực bệ hạ.

Chém, chỉ, chưởng, chém đi quá khứ, chỉ một con đường sinh tử gắn bó,

đơn chưởng xé rách ranh giới giữa quân thần phụ tử!

o O o

Cuộc đời Phạm Nhàn chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, Khánh Đế chưa bao

giờ yếu đuối đến thế, đôi cha con ngay cả một cái nhìn cũng không kịp trao đổi,

đã biến thành hai bóng ma trước Thái Cực điện, thân mật bên nhau giữa ranh

giới sinh tử, giống như trên không trung lại có vô số ngọn đèn giấy vàng bị gió

thổi rách, phốc phốc vang lên không ngừng, khiến lòng người kinh hãi, chán

nản.

Tốc độ thân pháp của Phạm Nhàn lúc này đã nhanh đến mức khiến người ta

sững sờ, bóng dáng không còn, chỉ là cái bóng mờ quấn quanh thân thể bệ hạ,

trong nháy mắt không biết đã tấn công hàng chục, hàng trăm lần!

Nước mưa đọng trên nền đá bỗng dưng như bị vết nứt chẻ làm đôi, trào ra

hai bên, lộ ra viên gạch ở giữa, còn cách khoảng nửa bàn tay trên mặt gạch,

bóng dáng Hoàng đế và Phạm Nhàn bay lượn trên không trung, thoát khỏi khu

vực trước Thái Cực điện chỉ trong nháy mắt, lao nhanh về hướng đông bắc như

tia chớp!

Một vệt nước văng tung tóe tránh né, một vệt máu từ trên trời rơi xuống.

Ầm một tiếng, bóng hình vàng nhạt rệu rã đâm vỡ cánh cửa cung ở khu vực

giáp tường hoàng cung, khiến cánh cửa dày đặc rung chuyển vỡ vụn.

Những mảnh gỗ như mũi tên chứa sức mạnh bay thẳng ra bốn phương tám

hướng, viu viu liên tục, xuyên thủng cánh cửa đá hình tròn phía sau cửa cung,

làm bắn tung mảnh đá vụn, cắm sâu vào tường cung điện màu đỏ thẫm.

Chính những mảnh gỗ vụn từ vị trí bóng hình màu vàng kia bắn ra bốn phía

đã buộc Phạm Nhàn như cơn gió truy hồn, như cái bóng theo người buộc phải

giảm tốc độ, hiện rõ hình dạng trong không trung.

Bóng hình vàng rực phá vỡ cánh cửa, sau đó va mạnh vào vại đồng lớn

trong tường cung, phát ra tiếng bộp trần trần, cũng hiện rõ hình dạng.

Bàn tay vẫn không vấy máu, xé không khí ra, bốp một tiếng đẩy bay cổ tay

mềm mại, nhanh như chớp gạt qua kim loại lạnh lẽo, vặn cổ tay lên trên cổ họng

mềm mại kia.

Siết chặt cổ họng của cung nữ.

o O o

Phù một tiếng, Hoàng đế bệ hạ thối lui vô lực tựa vào thành chậu đồng lớn,

phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt tái nhợt của ngài lại nở một nụ

cười mờ nhạt kỳ lạ. Một cánh tay của ngài đã gãy, trên người còn thêm bốn năm

lỗ chỉ và ba vết chưởng, máu tươi thấm đỏ cả chiếc long bào, khiến con rồng

vàng trên bộ áo vàng kia trông cực kỳ hung dữ, nhưng cũng hết sức thảm hại.

Phạm Nhàn từ từ hạ tay trái đang vắt trên tay phải xuống, những mảnh gỗ

cũng khiến máu tươi từ trong người y không ngừng thấm ra ngoài quần áo. Y ho

dữ dội, ho ra tơ máu. Đòn vừa rồi đã là tập trung tất cả sinh mệnh của y, lúc này

buộc phải dừng lại. Y không thể phát huy tốc độ quỷ dị khó lường như thế, hơn

nữa kinh mạch trong người y cũng đã bị chặt đứt phần lớn, giống như vô số con

dao nhỏ cứa xẻo bên trong, đau đớn dữ dội khó nhịn.

Vết thương của Hoàng đế bệ hạ còn nặng hơn, nặng đến cực điểm, nặng đến

mức có thể biến mất khỏi cõi đời bất cứ lúc nào. Nhưng trên mặt Phạm Nhàn

không hề có vẻ vui mừng. Sau một trận ho dồn dập, ánh mắt y lại bình tĩnh,

nhìn Hoàng đế bệ hạ thở hổn hển tựa bên thành vại đồng, không nói lời nào.

Chỉ có đôi mắt y lộ rõ cảm xúc thật sự phức tạp... Y sững sờ nhìn Hoàng đế

lão tử, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt không phải là thực. Giống như núi

tuyết cao vời vợi, lạnh buốt thấu xương, Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh không gì

phá nổi... cũng đã đến lúc sơn cùng thủy tận?

Từ bao giờ khuôn mặt của bệ hạ đã già nua đến thế?

o O o

“Bệ hạ, ngài đã thua rồi.” Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dùng ống tay áo của trang

phục thái giám lau vết máu bên mép, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng đế bệ hạ.

Những lời y nói thật vô nghĩa. Trên người Khánh Đế có ít nhất mười vết

thương, đặc biệt là vết đứt ở cánh tay trái, vết thủng ở bụng vẫn không ngừng

phun máu tươi.

Đúng như lời Hoàng đế bệ hạ từng nói với Ngũ Trúc. Trên đời này vốn

chẳng có thần tiên, Ngũ Trúc cũng không phải. Trong vòng một năm qua, ngài

bị phản bội, ám sát, thương tích kéo dài đến tận bây giờ. Hôm nay lại phải chiến

đấu kinh thiên động địa với Ngũ Trúc, sau đó lại bị Phạm Nhàn phục kích, tuy

là quân vương mạnh nhất thiên hạ nhưng cũng đã tới thời khắc cuối cùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Vô số ánh kiếm lóe sáng trong bầu trời thu lạnh lẽo.Đến ngón tay, khí lực không phun ra ngoài mà ẩn vào bên trong, kiếm khíkhông phát ra từ đầu ngón tay nhưng đông cứng như kim cương, mạnh mẽ đâmthẳng vào vai bệ hạ.Đến lòng bàn tay, khí lực như cơn gió Đông Hải, dữ dội tuôn ra, quét sạchnúi ngọc thanh tịnh, không để lại một hạt bụi, mạnh mẽ đập vào ngực bệ hạ.Chém, chỉ, chưởng, chém đi quá khứ, chỉ một con đường sinh tử gắn bó,đơn chưởng xé rách ranh giới giữa quân thần phụ tử!o O oCuộc đời Phạm Nhàn chưa bao giờ mạnh mẽ đến thế, Khánh Đế chưa baogiờ yếu đuối đến thế, đôi cha con ngay cả một cái nhìn cũng không kịp trao đổi,đã biến thành hai bóng ma trước Thái Cực điện, thân mật bên nhau giữa ranhgiới sinh tử, giống như trên không trung lại có vô số ngọn đèn giấy vàng bị gióthổi rách, phốc phốc vang lên không ngừng, khiến lòng người kinh hãi, chánnản.Tốc độ thân pháp của Phạm Nhàn lúc này đã nhanh đến mức khiến người tasững sờ, bóng dáng không còn, chỉ là cái bóng mờ quấn quanh thân thể bệ hạ,trong nháy mắt không biết đã tấn công hàng chục, hàng trăm lần!Nước mưa đọng trên nền đá bỗng dưng như bị vết nứt chẻ làm đôi, trào rahai bên, lộ ra viên gạch ở giữa, còn cách khoảng nửa bàn tay trên mặt gạch,bóng dáng Hoàng đế và Phạm Nhàn bay lượn trên không trung, thoát khỏi khuvực trước Thái Cực điện chỉ trong nháy mắt, lao nhanh về hướng đông bắc nhưtia chớp!Một vệt nước văng tung tóe tránh né, một vệt máu từ trên trời rơi xuống.Ầm một tiếng, bóng hình vàng nhạt rệu rã đâm vỡ cánh cửa cung ở khu vựcgiáp tường hoàng cung, khiến cánh cửa dày đặc rung chuyển vỡ vụn.Những mảnh gỗ như mũi tên chứa sức mạnh bay thẳng ra bốn phương támhướng, viu viu liên tục, xuyên thủng cánh cửa đá hình tròn phía sau cửa cung,làm bắn tung mảnh đá vụn, cắm sâu vào tường cung điện màu đỏ thẫm.Chính những mảnh gỗ vụn từ vị trí bóng hình màu vàng kia bắn ra bốn phíađã buộc Phạm Nhàn như cơn gió truy hồn, như cái bóng theo người buộc phảigiảm tốc độ, hiện rõ hình dạng trong không trung.Bóng hình vàng rực phá vỡ cánh cửa, sau đó va mạnh vào vại đồng lớntrong tường cung, phát ra tiếng bộp trần trần, cũng hiện rõ hình dạng.Bàn tay vẫn không vấy máu, xé không khí ra, bốp một tiếng đẩy bay cổ taymềm mại, nhanh như chớp gạt qua kim loại lạnh lẽo, vặn cổ tay lên trên cổ họngmềm mại kia.Siết chặt cổ họng của cung nữ.o O oPhù một tiếng, Hoàng đế bệ hạ thối lui vô lực tựa vào thành chậu đồng lớn,phun ra một ngụm máu tươi, trên gương mặt tái nhợt của ngài lại nở một nụcười mờ nhạt kỳ lạ. Một cánh tay của ngài đã gãy, trên người còn thêm bốn nămlỗ chỉ và ba vết chưởng, máu tươi thấm đỏ cả chiếc long bào, khiến con rồngvàng trên bộ áo vàng kia trông cực kỳ hung dữ, nhưng cũng hết sức thảm hại.Phạm Nhàn từ từ hạ tay trái đang vắt trên tay phải xuống, những mảnh gỗcũng khiến máu tươi từ trong người y không ngừng thấm ra ngoài quần áo. Y hodữ dội, ho ra tơ máu. Đòn vừa rồi đã là tập trung tất cả sinh mệnh của y, lúc nàybuộc phải dừng lại. Y không thể phát huy tốc độ quỷ dị khó lường như thế, hơnnữa kinh mạch trong người y cũng đã bị chặt đứt phần lớn, giống như vô số condao nhỏ cứa xẻo bên trong, đau đớn dữ dội khó nhịn.Vết thương của Hoàng đế bệ hạ còn nặng hơn, nặng đến cực điểm, nặng đếnmức có thể biến mất khỏi cõi đời bất cứ lúc nào. Nhưng trên mặt Phạm Nhànkhông hề có vẻ vui mừng. Sau một trận ho dồn dập, ánh mắt y lại bình tĩnh,nhìn Hoàng đế bệ hạ thở hổn hển tựa bên thành vại đồng, không nói lời nào.Chỉ có đôi mắt y lộ rõ cảm xúc thật sự phức tạp... Y sững sờ nhìn Hoàng đếlão tử, luôn cảm thấy cảnh tượng trước mắt không phải là thực. Giống như núituyết cao vời vợi, lạnh buốt thấu xương, Hoàng đế bệ hạ hùng mạnh không gìphá nổi... cũng đã đến lúc sơn cùng thủy tận?Từ bao giờ khuôn mặt của bệ hạ đã già nua đến thế?o O o“Bệ hạ, ngài đã thua rồi.” Phạm Nhàn hơi cúi đầu, dùng ống tay áo của trangphục thái giám lau vết máu bên mép, ánh mắt phức tạp nhìn Hoàng đế bệ hạ.Những lời y nói thật vô nghĩa. Trên người Khánh Đế có ít nhất mười vếtthương, đặc biệt là vết đứt ở cánh tay trái, vết thủng ở bụng vẫn không ngừngphun máu tươi.Đúng như lời Hoàng đế bệ hạ từng nói với Ngũ Trúc. Trên đời này vốnchẳng có thần tiên, Ngũ Trúc cũng không phải. Trong vòng một năm qua, ngàibị phản bội, ám sát, thương tích kéo dài đến tận bây giờ. Hôm nay lại phải chiếnđấu kinh thiên động địa với Ngũ Trúc, sau đó lại bị Phạm Nhàn phục kích, tuylà quân vương mạnh nhất thiên hạ nhưng cũng đã tới thời khắc cuối cùng.

Chương 2084: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 12