Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2085: Cầu vồng tại Nam Khánh năm thứ mười hai 13
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng trên mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn nở nụ cười châm biếm và lạnh lùng. Bangón tay ngài vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ cung nữ, tay cung nữ cầm một khẩusúng.Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn một cái, nhưng không để ý đến câu nói đócủa y, mà khàn giọng nói, ho ra máu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Phạm NhượcNhược bên cạnh, bình tĩnh nhìn một hồi rồi mới nói: “Trẫm từng nói, muốn làmmột vị Hoàng đế tốt không phải dễ dàng... Trước tiên phải vứt bỏ một số tìnhcảm không cần thiết, càng không thể mềm lòng... Nhược Nhược, hôm nayngươi đã mềm lòng, đó là sai lầm trí mạng.”Tiểu thư họ Phạm mặc trang phục cung nữ, mặt vẫn bình thản, nhưng đôilông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Từ mùa thu năm ngoái, cô được bệ hạ đưa vào cung, luôn ở trong Ngự Thưphòng bầu bạn với vị quân vương cô độc này. Một ngày rồi một ngày qua đi, côđã quá nhiều lần chứng kiến bóng dáng gầy guộc dưới ánh đèn dầu, nghe quánhiều tiếng ho từ trên giường bệnh, thấy quá nhiều ánh mắt nhăn nhó của ônglão gầy yếu này, dần dần...Ngày mùng 8 tháng hiêng gió tuyết, cô đứng trên Trích Tinh lâu, nhìn quaống ngắm quyết bóng hình vàng rực ở nơi xa xăm, cảm thấy không thật, nênngón tay cô không hề run rẩy, nhưng hôm nay nhìn qua khe cửa, thấy khuônmặt quen thuộc của vị quân vương dần già nua, không hiểu sao cô lại chọn bắnvào cánh tay Hoàng đế bệ hạ, chứ không phải chỗ yếu.Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, trong thoáng chốc đó, Phạm Nhược Nhược đãmềm lòng một chút.o O o“Nữ nhân hướng ngoại, suốt một năm qua Thần nha đầu không ngừng cốlàm mềm lòng trẫm, trẫm không để ý, ngươi thích tên vô lại An Phận kia, trẫmcũng biết rõ. Nhưng rốt cuộc các ngươi có bao giờ nghĩ, trong một năm qua, rốtcuộc là các ngươi làm mềm lòng trẫm, hay là các ngươi bị trẫm làm mềmlòng?”Hoàng đế bình thản nói chuyện, không hề gọi thái giám cung đình trục xuấtra hậu cung, cũng không cầm máu, dường như hoàn toàn không để ý máu trongngười chảy ra, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.Thân thể Phạm Nhược Nhược hơi run lên một chút. Phạm Nhàn híp mắt lại,nhìn Hoàng đế bệ hạ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang mối quan hệ vô cùng phứctạp với mình, trong đầu không biết kinh hãi ra sao về ý chí và mưu lược của bệhạ. Ngay cả lúc nguy cấp như vậy, dưới đòn thế của y bệ hạ vẫn chọn conđường tốt nhất, phá cửa tìm thích khách cầm súng, thậm chí khống chế đượcngười đó.Phạm Nhàn mím đôi môi mỏng, đột ngột nói: "Bệ hạ, đừng lôi mạng sốngcủa cô ấy ra uy hiếp ta.""Ngươi có chấp nhận lời đe dọa của trẫm không?" Hoàng đế chậm rãi quayđầu, mặc cho máu tươi thấm ướt chiếc long bào, dùng giọng điệu nhạo báng hỏilại.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi lắc đầu, nhìn Phạm Nhược Nhược nói: "Nếumuội chết, ta sẽ đi theo muội."Phạm Nhược Nhược khuôn mặt hơi tái nhợt, im lặng một lát rồi nói: "Muộicũng không sợ chết lắm đâu.""Vượt qua nỗi sợ sinh tử, là chuyện ghê gớm lắm sao?" Hoàng đế nhìn chằmchằm vào mắt Phạm Nhàn, bỗng khàn giọng cười nhạo: "Khuôn mặt thì giốngmẹ ngươi, nhưng đôi môi này lại giống ta, mỏng tới vô tình, thật không sai."Một lát sau, Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng bỗng nói: "Đời này trẫm chưa từngthua bao giờ."Không hiểu sao, Phạm Nhàn sau khi chuyển sinh vẫn có thể bình tĩnh vàlạnh lùng khác thường, thế nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này, nghecâu nói đó của Hoàng đế, trong lòng y dâng lên một nỗi chua xót, trống rỗng vàtức giận, quát lớn về phía Hoàng đế: "Đủ rồi!"Hoàng đế im lặng nhìn đôi mắt con trai, khuôn mặt tuấn tú méo mó vì giậndữ, bỗng ngài lạnh lùng nở nụ cười, dường như đang cười thái độ mất bình tĩnh,sợ hãi và cơn giận lạ kỳ không rõ nguyên do của đối phương.o O oTrong cung điện trống trải, ngoài nước mưa còn đọng trên mặt đất và vô sốxác chết máu me, chỉ còn bốn người còn đứng vững. Phạm Nhàn đứng bên cạnhNgũ Trúc thúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng vàng kia không xa, khôngbiết đang nghĩ gì. Y thực sự sợ hãi, nhưng cơn giận đó không hề do sợ mà ra,mà bởi một cảm giác buồn bã khác.Từ chỗ đối phương đến đây rất gần, dường như Phạm Nhàn có cơ hội ra tay.Nhưng Hoàng đế ở cách Phạm Nhược Nhược chỉ ba thước, không ai dám liềulĩnh trước mặt vị Đại tông sư, dù Phạm Nhược Nhược vẫn cầm súng ngắm, dùai cũng thấy Hoàng đế đã kiệt sức như đèn cạn dầu, đã nguy kịch đến nơi.“Cả đời trẫm chưa từng thua.” Hoàng đế bệ hạ nhìn đứa con trai trước mặtvà Ngũ Trúc bên cạnh, chậm rãi giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng, lạnhlùng nói: “Trẫm chỉ cảm thấy, có lẽ trẫm... sắp chết.”Thất bại và cái chết là hai khái niệm khác nhau, thất bại là thua cuộc cònsống chết thuộc về số mệnh. Một vị quân vương thất bại chắc chắn sẽ dẫn đếncái chết, nhưng cái chết của một vị vua không nhất thiết do thất bại gây ra.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng trên mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn nở nụ cười châm biếm và lạnh lùng. Bangón tay ngài vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ cung nữ, tay cung nữ cầm một khẩusúng.Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn một cái, nhưng không để ý đến câu nói đócủa y, mà khàn giọng nói, ho ra máu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Phạm NhượcNhược bên cạnh, bình tĩnh nhìn một hồi rồi mới nói: “Trẫm từng nói, muốn làmmột vị Hoàng đế tốt không phải dễ dàng... Trước tiên phải vứt bỏ một số tìnhcảm không cần thiết, càng không thể mềm lòng... Nhược Nhược, hôm nayngươi đã mềm lòng, đó là sai lầm trí mạng.”Tiểu thư họ Phạm mặc trang phục cung nữ, mặt vẫn bình thản, nhưng đôilông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Từ mùa thu năm ngoái, cô được bệ hạ đưa vào cung, luôn ở trong Ngự Thưphòng bầu bạn với vị quân vương cô độc này. Một ngày rồi một ngày qua đi, côđã quá nhiều lần chứng kiến bóng dáng gầy guộc dưới ánh đèn dầu, nghe quánhiều tiếng ho từ trên giường bệnh, thấy quá nhiều ánh mắt nhăn nhó của ônglão gầy yếu này, dần dần...Ngày mùng 8 tháng hiêng gió tuyết, cô đứng trên Trích Tinh lâu, nhìn quaống ngắm quyết bóng hình vàng rực ở nơi xa xăm, cảm thấy không thật, nênngón tay cô không hề run rẩy, nhưng hôm nay nhìn qua khe cửa, thấy khuônmặt quen thuộc của vị quân vương dần già nua, không hiểu sao cô lại chọn bắnvào cánh tay Hoàng đế bệ hạ, chứ không phải chỗ yếu.Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, trong thoáng chốc đó, Phạm Nhược Nhược đãmềm lòng một chút.o O o“Nữ nhân hướng ngoại, suốt một năm qua Thần nha đầu không ngừng cốlàm mềm lòng trẫm, trẫm không để ý, ngươi thích tên vô lại An Phận kia, trẫmcũng biết rõ. Nhưng rốt cuộc các ngươi có bao giờ nghĩ, trong một năm qua, rốtcuộc là các ngươi làm mềm lòng trẫm, hay là các ngươi bị trẫm làm mềmlòng?”Hoàng đế bình thản nói chuyện, không hề gọi thái giám cung đình trục xuấtra hậu cung, cũng không cầm máu, dường như hoàn toàn không để ý máu trongngười chảy ra, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.Thân thể Phạm Nhược Nhược hơi run lên một chút. Phạm Nhàn híp mắt lại,nhìn Hoàng đế bệ hạ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang mối quan hệ vô cùng phứctạp với mình, trong đầu không biết kinh hãi ra sao về ý chí và mưu lược của bệhạ. Ngay cả lúc nguy cấp như vậy, dưới đòn thế của y bệ hạ vẫn chọn conđường tốt nhất, phá cửa tìm thích khách cầm súng, thậm chí khống chế đượcngười đó.Phạm Nhàn mím đôi môi mỏng, đột ngột nói: "Bệ hạ, đừng lôi mạng sốngcủa cô ấy ra uy hiếp ta.""Ngươi có chấp nhận lời đe dọa của trẫm không?" Hoàng đế chậm rãi quayđầu, mặc cho máu tươi thấm ướt chiếc long bào, dùng giọng điệu nhạo báng hỏilại.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi lắc đầu, nhìn Phạm Nhược Nhược nói: "Nếumuội chết, ta sẽ đi theo muội."Phạm Nhược Nhược khuôn mặt hơi tái nhợt, im lặng một lát rồi nói: "Muộicũng không sợ chết lắm đâu.""Vượt qua nỗi sợ sinh tử, là chuyện ghê gớm lắm sao?" Hoàng đế nhìn chằmchằm vào mắt Phạm Nhàn, bỗng khàn giọng cười nhạo: "Khuôn mặt thì giốngmẹ ngươi, nhưng đôi môi này lại giống ta, mỏng tới vô tình, thật không sai."Một lát sau, Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng bỗng nói: "Đời này trẫm chưa từngthua bao giờ."Không hiểu sao, Phạm Nhàn sau khi chuyển sinh vẫn có thể bình tĩnh vàlạnh lùng khác thường, thế nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này, nghecâu nói đó của Hoàng đế, trong lòng y dâng lên một nỗi chua xót, trống rỗng vàtức giận, quát lớn về phía Hoàng đế: "Đủ rồi!"Hoàng đế im lặng nhìn đôi mắt con trai, khuôn mặt tuấn tú méo mó vì giậndữ, bỗng ngài lạnh lùng nở nụ cười, dường như đang cười thái độ mất bình tĩnh,sợ hãi và cơn giận lạ kỳ không rõ nguyên do của đối phương.o O oTrong cung điện trống trải, ngoài nước mưa còn đọng trên mặt đất và vô sốxác chết máu me, chỉ còn bốn người còn đứng vững. Phạm Nhàn đứng bên cạnhNgũ Trúc thúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng vàng kia không xa, khôngbiết đang nghĩ gì. Y thực sự sợ hãi, nhưng cơn giận đó không hề do sợ mà ra,mà bởi một cảm giác buồn bã khác.Từ chỗ đối phương đến đây rất gần, dường như Phạm Nhàn có cơ hội ra tay.Nhưng Hoàng đế ở cách Phạm Nhược Nhược chỉ ba thước, không ai dám liềulĩnh trước mặt vị Đại tông sư, dù Phạm Nhược Nhược vẫn cầm súng ngắm, dùai cũng thấy Hoàng đế đã kiệt sức như đèn cạn dầu, đã nguy kịch đến nơi.“Cả đời trẫm chưa từng thua.” Hoàng đế bệ hạ nhìn đứa con trai trước mặtvà Ngũ Trúc bên cạnh, chậm rãi giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng, lạnhlùng nói: “Trẫm chỉ cảm thấy, có lẽ trẫm... sắp chết.”Thất bại và cái chết là hai khái niệm khác nhau, thất bại là thua cuộc cònsống chết thuộc về số mệnh. Một vị quân vương thất bại chắc chắn sẽ dẫn đếncái chết, nhưng cái chết của một vị vua không nhất thiết do thất bại gây ra.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Nhưng trên mặt Hoàng đế bệ hạ vẫn nở nụ cười châm biếm và lạnh lùng. Bangón tay ngài vẫn nhẹ nhàng đặt trên cổ cung nữ, tay cung nữ cầm một khẩusúng.Hoàng đế bệ hạ nhìn Phạm Nhàn một cái, nhưng không để ý đến câu nói đócủa y, mà khàn giọng nói, ho ra máu, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Phạm NhượcNhược bên cạnh, bình tĩnh nhìn một hồi rồi mới nói: “Trẫm từng nói, muốn làmmột vị Hoàng đế tốt không phải dễ dàng... Trước tiên phải vứt bỏ một số tìnhcảm không cần thiết, càng không thể mềm lòng... Nhược Nhược, hôm nayngươi đã mềm lòng, đó là sai lầm trí mạng.”Tiểu thư họ Phạm mặc trang phục cung nữ, mặt vẫn bình thản, nhưng đôilông mày nhíu lại cho thấy tâm trạng không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài.Từ mùa thu năm ngoái, cô được bệ hạ đưa vào cung, luôn ở trong Ngự Thưphòng bầu bạn với vị quân vương cô độc này. Một ngày rồi một ngày qua đi, côđã quá nhiều lần chứng kiến bóng dáng gầy guộc dưới ánh đèn dầu, nghe quánhiều tiếng ho từ trên giường bệnh, thấy quá nhiều ánh mắt nhăn nhó của ônglão gầy yếu này, dần dần...Ngày mùng 8 tháng hiêng gió tuyết, cô đứng trên Trích Tinh lâu, nhìn quaống ngắm quyết bóng hình vàng rực ở nơi xa xăm, cảm thấy không thật, nênngón tay cô không hề run rẩy, nhưng hôm nay nhìn qua khe cửa, thấy khuônmặt quen thuộc của vị quân vương dần già nua, không hiểu sao cô lại chọn bắnvào cánh tay Hoàng đế bệ hạ, chứ không phải chỗ yếu.Hoàng đế bệ hạ nói rất đúng, trong thoáng chốc đó, Phạm Nhược Nhược đãmềm lòng một chút.o O o“Nữ nhân hướng ngoại, suốt một năm qua Thần nha đầu không ngừng cốlàm mềm lòng trẫm, trẫm không để ý, ngươi thích tên vô lại An Phận kia, trẫmcũng biết rõ. Nhưng rốt cuộc các ngươi có bao giờ nghĩ, trong một năm qua, rốtcuộc là các ngươi làm mềm lòng trẫm, hay là các ngươi bị trẫm làm mềmlòng?”Hoàng đế bình thản nói chuyện, không hề gọi thái giám cung đình trục xuấtra hậu cung, cũng không cầm máu, dường như hoàn toàn không để ý máu trongngười chảy ra, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.Thân thể Phạm Nhược Nhược hơi run lên một chút. Phạm Nhàn híp mắt lại,nhìn Hoàng đế bệ hạ vừa quen thuộc vừa xa lạ, mang mối quan hệ vô cùng phứctạp với mình, trong đầu không biết kinh hãi ra sao về ý chí và mưu lược của bệhạ. Ngay cả lúc nguy cấp như vậy, dưới đòn thế của y bệ hạ vẫn chọn conđường tốt nhất, phá cửa tìm thích khách cầm súng, thậm chí khống chế đượcngười đó.Phạm Nhàn mím đôi môi mỏng, đột ngột nói: "Bệ hạ, đừng lôi mạng sốngcủa cô ấy ra uy hiếp ta.""Ngươi có chấp nhận lời đe dọa của trẫm không?" Hoàng đế chậm rãi quayđầu, mặc cho máu tươi thấm ướt chiếc long bào, dùng giọng điệu nhạo báng hỏilại.Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi lắc đầu, nhìn Phạm Nhược Nhược nói: "Nếumuội chết, ta sẽ đi theo muội."Phạm Nhược Nhược khuôn mặt hơi tái nhợt, im lặng một lát rồi nói: "Muộicũng không sợ chết lắm đâu.""Vượt qua nỗi sợ sinh tử, là chuyện ghê gớm lắm sao?" Hoàng đế nhìn chằmchằm vào mắt Phạm Nhàn, bỗng khàn giọng cười nhạo: "Khuôn mặt thì giốngmẹ ngươi, nhưng đôi môi này lại giống ta, mỏng tới vô tình, thật không sai."Một lát sau, Hoàng đế vẻ mặt lạnh lùng bỗng nói: "Đời này trẫm chưa từngthua bao giờ."Không hiểu sao, Phạm Nhàn sau khi chuyển sinh vẫn có thể bình tĩnh vàlạnh lùng khác thường, thế nhưng trong hoàn cảnh căng thẳng như thế này, nghecâu nói đó của Hoàng đế, trong lòng y dâng lên một nỗi chua xót, trống rỗng vàtức giận, quát lớn về phía Hoàng đế: "Đủ rồi!"Hoàng đế im lặng nhìn đôi mắt con trai, khuôn mặt tuấn tú méo mó vì giậndữ, bỗng ngài lạnh lùng nở nụ cười, dường như đang cười thái độ mất bình tĩnh,sợ hãi và cơn giận lạ kỳ không rõ nguyên do của đối phương.o O oTrong cung điện trống trải, ngoài nước mưa còn đọng trên mặt đất và vô sốxác chết máu me, chỉ còn bốn người còn đứng vững. Phạm Nhàn đứng bên cạnhNgũ Trúc thúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng vàng kia không xa, khôngbiết đang nghĩ gì. Y thực sự sợ hãi, nhưng cơn giận đó không hề do sợ mà ra,mà bởi một cảm giác buồn bã khác.Từ chỗ đối phương đến đây rất gần, dường như Phạm Nhàn có cơ hội ra tay.Nhưng Hoàng đế ở cách Phạm Nhược Nhược chỉ ba thước, không ai dám liềulĩnh trước mặt vị Đại tông sư, dù Phạm Nhược Nhược vẫn cầm súng ngắm, dùai cũng thấy Hoàng đế đã kiệt sức như đèn cạn dầu, đã nguy kịch đến nơi.“Cả đời trẫm chưa từng thua.” Hoàng đế bệ hạ nhìn đứa con trai trước mặtvà Ngũ Trúc bên cạnh, chậm rãi giơ tay lên lau vết máu trên khóe miệng, lạnhlùng nói: “Trẫm chỉ cảm thấy, có lẽ trẫm... sắp chết.”Thất bại và cái chết là hai khái niệm khác nhau, thất bại là thua cuộc cònsống chết thuộc về số mệnh. Một vị quân vương thất bại chắc chắn sẽ dẫn đếncái chết, nhưng cái chết của một vị vua không nhất thiết do thất bại gây ra.