Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 2093: Sau này 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nói: "Vậy thì ta quay về. Tư Triệt cậu ta..." Không hiểu sao ythở dài rồi cười bảo Uyển Nhi: "Lúc đầu ta nghĩ rất hay, nếu lão tam lên ngôi,Tư Triệt có thể trở lại triều đình, biết đâu sau này làm Thượng thư bộ Hộ, giúpđỡ lão tam... Nhưng giờ đây, nó là đệ đệ ruột thịt của ta, chắc chắn khó mà xuấthiện ở kinh đô được.""Những chuyện đó khỏi cần quan tâm. Chỉ là bên Ngư Tràng còn hỏi thayphụ thân, cuối cùng Thập Gia thôn kia sẽ xử lý ra sao?""Tiến hành theo kế hoạch, từ từ mà làm." Nụ cười của Phạm Nhàn dần biếnmất, trở nên bình tĩnh và nghiêm túc: "Triều đình đã biết, khỏi cần che giấunhiều. Đứa nhỏ lão tam vẫn nói năng lảng tránh không rõ ràng như xưa, hiểnnhiên đang rất lo lắng nhưng không chịu nói thẳng. Vậy thì ta cũng không nênnói nhiều.""Nói tới Hoàng đế bệ hạ, hai ngày qua thái độ của chàng với ngài ấy thậtđáng ngờ, không để ý đến gương mặt u ám của Diệp Hoàn à?" Lâm Uyển Nhicười nói: "Dù quan hệ của chàng với ngài ấy khác thường, nhưng bây giờ ngàivẫn là Hoàng đế, ít nhất trên bề ngoài phải tỏ ra tôn trọng."Phạm Nhàn cười khì khì hai tiếng, vuốt tóc Uyển Nhi rồi im lặng một lúc,rất nghiêm túc nói: "Ta mất nửa đời người mới không phải quỳ lạy ai nữa, tấtnhiên không thể vì hắn mà phá lệ được."Đúng vậy, trong thiên hạ hiện giờ, dù là Hoàng đế Bắc Tề hay Nam Khánh,Phạm Nhàn không cần phải cúi đầu trước mặt họ. Nếu y quỳ lạy, chỉ sợ hai vịHoàng đế sẽ rơi vào tâm trạng hoài nghi."Lão tam đã trưởng thành, cũng nên có chút suy nghĩ riêng." Hai vợ chồngđi sâu vào rừng trúc, hướng về phía tảng đá trắng xa xa. Vừa đi, Phạm Nhànvừa nói, khóe miệng vô thức nở nụ cười phức tạp: "Năm ngoái lão đị bị đuổi rakhỏi cung cũng là vì ta, Lão tam vẫn để hắn sống sót, coi như đã nể mặt ta.""Hầu Quý Thường cũng được Lão Tam trọng dụng." Phạm Nhàn đứng trướctảng đá trắng, lặng lẽ nói: "Điều này thì không được."Dù lời nói đơn giản nhưng toát ra sức mạnh không thể nghi ngờ. Lâm UyểnNhi sững sờ nhìn bên mặt phu quân, không cho rằng câu nói can thiệp triềuchính này có gì bất ngờ, những năm qua bề ngoài thì những thế lực liên quanđến Phạm Nhàn bị triều đình tịch thu, giải tán, nhưng người am hiểu nội tìnhđều biết, nếu Phạm Nhàn muốn, y vẫn có thể huy động sức mạnh vô cùng lớn."Lão Vương đã rút lui nhưng Tử Việt vẫn còn làm việc ở triều đình, chuyệnnày giao cho hắn ta xử lý.""Chàng vẫn không muốn can thiệp triều chính kinh đô mà? Vậy tại sao lầnnày lại làm thế? Không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?""Việc liên quan đến Quý Thường, đây là bệ hạ đang cố khiêu khích ta... Cònviệc triều đình, ta vốn không có tư cách can thiệp, có điều nếu hắn cố tình từngbước thăm dò giới hạn của ta, ta không ngại lùi giới hạn đó ra xa hơn một chút."Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, nói: "Ta hiểu lão tam hơn nàng, thấy đứanhóc trong lão Lý gia đều không đơn giản."Nói xong, y quay đầu lặng lẽ nhìn ngôi mộ bằng đá trắng kia, thực ra là mộcủa Trần Bình Bình, được y đặt trên bờ Tây Hồ thanh nhã.Sau Khánh Đế, thiên hạ không còn ai có thể đối đầu với Phạm Nhàn, kể cảLý Thừa Bình. Thế lực của Phạm Nhàn quá rộng lớn, quá phân tán, trải khắpthiên hạ. Ngay cả Khánh Đế hùng mạnh ngày ấy cũng bị Phạm Nhàn khốngchế, chỉ có thể chiến đấu một mình, huống hồ là Lý Thừa Bình ngày nay.Trong tay Phạm Nhàn nắm giữ tiền trang lớn nhất thiên hạ, có sự trungthành của tám cao thủ cửu phẩm còn sống sót từ Kiếm Lư. Trong Nội Khố, yvẫn có vô số tai mắt và thuộc hạ tin cẩn. Minh gia do Hạ Tề Phi cai quản vẫn làthương nhân hoàng thất lớn nhất Khánh Quốc. Phạm Tư Triệt vẫn là đầu mốibuôn lậu với Nội Khố lớn nhất ở Bắc Tề. Tiểu công chúa trong cung Bắc Tề làcon gái ruột của y...Ninh phi bị giam trong cung đã được đưa đến Đông Di thành từ nhiều nămtrước, cùng với đó là Vương phi, Mã Tác Tác, tiểu thư nhà Đại đô đốc họVương, Vương Đồng Nhi. Năm ngoái, Đại hoàng tử về triều kiến diện nhưthường lệ, nhưng Đông Di thành ngày nay danh nghĩa thuộc Nam Khánh nhưngthực tế là vương quốc độc lập do Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng cai trị.Khi Vương Đồng Nhi theo Hòa Thân vương phủ chuyển đến Đông Dithành, Vương Chí Côn không thể tiếp tục làm Đại đô đốc ở Yến Kinh. Sau khiDiệp Đại soái bị thương, lại đau buồn vì cái chết của Hoàng đế bệ hạ và loạn lạcở Nam Khánh, ông cố gắng duy trì trật tự triều đình một thời gian rồi từ quan vềhưu dưỡng lão. Quân đội Nam Khánh sau khi hai vị nguyên lão ẩn dật bắt đầumột cuộc đổi mới, Diệp Hoàn chính thức bước lên sân khấu kinh đô, bên cạnhlong bào. Có điều công cuộc đổi mới này khó có thể hoàn thành, ít nhất là trongngắn hạn.Phạm Nhàn có thể hoàn toàn ngang hàng với đế vương nhân gian, thậm chícòn cao hơn, ngoài những lý do trên, quan trọng nhất là quá khứ lịch sử của y vàsức mạnh vũ lực y sở hữu.Những người thân cận Phạm Nhàn trong thiên hạ tạo thành một mạng lướikhổng lồ, mỗi mắt xích liên kết với nhau. Ai muốn hại y hay bất kỳ mắt xíchnào đều sẽ phải đối mặt với đòn trả đũa từ Phạm Nhàn, và ai cũng biết sứcmạnh và tính cách vô tình của y.Vì vậy, thiên hạ ngày nay... rất thái bình.

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑

Phạm Nhàn nói: "Vậy thì ta quay về. Tư Triệt cậu ta..." Không hiểu sao y

thở dài rồi cười bảo Uyển Nhi: "Lúc đầu ta nghĩ rất hay, nếu lão tam lên ngôi,

Tư Triệt có thể trở lại triều đình, biết đâu sau này làm Thượng thư bộ Hộ, giúp

đỡ lão tam... Nhưng giờ đây, nó là đệ đệ ruột thịt của ta, chắc chắn khó mà xuất

hiện ở kinh đô được."

"Những chuyện đó khỏi cần quan tâm. Chỉ là bên Ngư Tràng còn hỏi thay

phụ thân, cuối cùng Thập Gia thôn kia sẽ xử lý ra sao?"

"Tiến hành theo kế hoạch, từ từ mà làm." Nụ cười của Phạm Nhàn dần biến

mất, trở nên bình tĩnh và nghiêm túc: "Triều đình đã biết, khỏi cần che giấu

nhiều. Đứa nhỏ lão tam vẫn nói năng lảng tránh không rõ ràng như xưa, hiển

nhiên đang rất lo lắng nhưng không chịu nói thẳng. Vậy thì ta cũng không nên

nói nhiều."

"Nói tới Hoàng đế bệ hạ, hai ngày qua thái độ của chàng với ngài ấy thật

đáng ngờ, không để ý đến gương mặt u ám của Diệp Hoàn à?" Lâm Uyển Nhi

cười nói: "Dù quan hệ của chàng với ngài ấy khác thường, nhưng bây giờ ngài

vẫn là Hoàng đế, ít nhất trên bề ngoài phải tỏ ra tôn trọng."

Phạm Nhàn cười khì khì hai tiếng, vuốt tóc Uyển Nhi rồi im lặng một lúc,

rất nghiêm túc nói: "Ta mất nửa đời người mới không phải quỳ lạy ai nữa, tất

nhiên không thể vì hắn mà phá lệ được."

Đúng vậy, trong thiên hạ hiện giờ, dù là Hoàng đế Bắc Tề hay Nam Khánh,

Phạm Nhàn không cần phải cúi đầu trước mặt họ. Nếu y quỳ lạy, chỉ sợ hai vị

Hoàng đế sẽ rơi vào tâm trạng hoài nghi.

"Lão tam đã trưởng thành, cũng nên có chút suy nghĩ riêng." Hai vợ chồng

đi sâu vào rừng trúc, hướng về phía tảng đá trắng xa xa. Vừa đi, Phạm Nhàn

vừa nói, khóe miệng vô thức nở nụ cười phức tạp: "Năm ngoái lão đị bị đuổi ra

khỏi cung cũng là vì ta, Lão tam vẫn để hắn sống sót, coi như đã nể mặt ta."

"Hầu Quý Thường cũng được Lão Tam trọng dụng." Phạm Nhàn đứng trước

tảng đá trắng, lặng lẽ nói: "Điều này thì không được."

Dù lời nói đơn giản nhưng toát ra sức mạnh không thể nghi ngờ. Lâm Uyển

Nhi sững sờ nhìn bên mặt phu quân, không cho rằng câu nói can thiệp triều

chính này có gì bất ngờ, những năm qua bề ngoài thì những thế lực liên quan

đến Phạm Nhàn bị triều đình tịch thu, giải tán, nhưng người am hiểu nội tình

đều biết, nếu Phạm Nhàn muốn, y vẫn có thể huy động sức mạnh vô cùng lớn.

"Lão Vương đã rút lui nhưng Tử Việt vẫn còn làm việc ở triều đình, chuyện

này giao cho hắn ta xử lý."

"Chàng vẫn không muốn can thiệp triều chính kinh đô mà? Vậy tại sao lần

này lại làm thế? Không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?"

"Việc liên quan đến Quý Thường, đây là bệ hạ đang cố khiêu khích ta... Còn

việc triều đình, ta vốn không có tư cách can thiệp, có điều nếu hắn cố tình từng

bước thăm dò giới hạn của ta, ta không ngại lùi giới hạn đó ra xa hơn một chút."

Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, nói: "Ta hiểu lão tam hơn nàng, thấy đứa

nhóc trong lão Lý gia đều không đơn giản."

Nói xong, y quay đầu lặng lẽ nhìn ngôi mộ bằng đá trắng kia, thực ra là mộ

của Trần Bình Bình, được y đặt trên bờ Tây Hồ thanh nhã.

Sau Khánh Đế, thiên hạ không còn ai có thể đối đầu với Phạm Nhàn, kể cả

Lý Thừa Bình. Thế lực của Phạm Nhàn quá rộng lớn, quá phân tán, trải khắp

thiên hạ. Ngay cả Khánh Đế hùng mạnh ngày ấy cũng bị Phạm Nhàn khống

chế, chỉ có thể chiến đấu một mình, huống hồ là Lý Thừa Bình ngày nay.

Trong tay Phạm Nhàn nắm giữ tiền trang lớn nhất thiên hạ, có sự trung

thành của tám cao thủ cửu phẩm còn sống sót từ Kiếm Lư. Trong Nội Khố, y

vẫn có vô số tai mắt và thuộc hạ tin cẩn. Minh gia do Hạ Tề Phi cai quản vẫn là

thương nhân hoàng thất lớn nhất Khánh Quốc. Phạm Tư Triệt vẫn là đầu mối

buôn lậu với Nội Khố lớn nhất ở Bắc Tề. Tiểu công chúa trong cung Bắc Tề là

con gái ruột của y...

Ninh phi bị giam trong cung đã được đưa đến Đông Di thành từ nhiều năm

trước, cùng với đó là Vương phi, Mã Tác Tác, tiểu thư nhà Đại đô đốc họ

Vương, Vương Đồng Nhi. Năm ngoái, Đại hoàng tử về triều kiến diện như

thường lệ, nhưng Đông Di thành ngày nay danh nghĩa thuộc Nam Khánh nhưng

thực tế là vương quốc độc lập do Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng cai trị.

Khi Vương Đồng Nhi theo Hòa Thân vương phủ chuyển đến Đông Di

thành, Vương Chí Côn không thể tiếp tục làm Đại đô đốc ở Yến Kinh. Sau khi

Diệp Đại soái bị thương, lại đau buồn vì cái chết của Hoàng đế bệ hạ và loạn lạc

ở Nam Khánh, ông cố gắng duy trì trật tự triều đình một thời gian rồi từ quan về

hưu dưỡng lão. Quân đội Nam Khánh sau khi hai vị nguyên lão ẩn dật bắt đầu

một cuộc đổi mới, Diệp Hoàn chính thức bước lên sân khấu kinh đô, bên cạnh

long bào. Có điều công cuộc đổi mới này khó có thể hoàn thành, ít nhất là trong

ngắn hạn.

Phạm Nhàn có thể hoàn toàn ngang hàng với đế vương nhân gian, thậm chí

còn cao hơn, ngoài những lý do trên, quan trọng nhất là quá khứ lịch sử của y và

sức mạnh vũ lực y sở hữu.

Những người thân cận Phạm Nhàn trong thiên hạ tạo thành một mạng lưới

khổng lồ, mỗi mắt xích liên kết với nhau. Ai muốn hại y hay bất kỳ mắt xích

nào đều sẽ phải đối mặt với đòn trả đũa từ Phạm Nhàn, và ai cũng biết sức

mạnh và tính cách vô tình của y.

Vì vậy, thiên hạ ngày nay... rất thái bình.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn nói: "Vậy thì ta quay về. Tư Triệt cậu ta..." Không hiểu sao ythở dài rồi cười bảo Uyển Nhi: "Lúc đầu ta nghĩ rất hay, nếu lão tam lên ngôi,Tư Triệt có thể trở lại triều đình, biết đâu sau này làm Thượng thư bộ Hộ, giúpđỡ lão tam... Nhưng giờ đây, nó là đệ đệ ruột thịt của ta, chắc chắn khó mà xuấthiện ở kinh đô được.""Những chuyện đó khỏi cần quan tâm. Chỉ là bên Ngư Tràng còn hỏi thayphụ thân, cuối cùng Thập Gia thôn kia sẽ xử lý ra sao?""Tiến hành theo kế hoạch, từ từ mà làm." Nụ cười của Phạm Nhàn dần biếnmất, trở nên bình tĩnh và nghiêm túc: "Triều đình đã biết, khỏi cần che giấunhiều. Đứa nhỏ lão tam vẫn nói năng lảng tránh không rõ ràng như xưa, hiểnnhiên đang rất lo lắng nhưng không chịu nói thẳng. Vậy thì ta cũng không nênnói nhiều.""Nói tới Hoàng đế bệ hạ, hai ngày qua thái độ của chàng với ngài ấy thậtđáng ngờ, không để ý đến gương mặt u ám của Diệp Hoàn à?" Lâm Uyển Nhicười nói: "Dù quan hệ của chàng với ngài ấy khác thường, nhưng bây giờ ngàivẫn là Hoàng đế, ít nhất trên bề ngoài phải tỏ ra tôn trọng."Phạm Nhàn cười khì khì hai tiếng, vuốt tóc Uyển Nhi rồi im lặng một lúc,rất nghiêm túc nói: "Ta mất nửa đời người mới không phải quỳ lạy ai nữa, tấtnhiên không thể vì hắn mà phá lệ được."Đúng vậy, trong thiên hạ hiện giờ, dù là Hoàng đế Bắc Tề hay Nam Khánh,Phạm Nhàn không cần phải cúi đầu trước mặt họ. Nếu y quỳ lạy, chỉ sợ hai vịHoàng đế sẽ rơi vào tâm trạng hoài nghi."Lão tam đã trưởng thành, cũng nên có chút suy nghĩ riêng." Hai vợ chồngđi sâu vào rừng trúc, hướng về phía tảng đá trắng xa xa. Vừa đi, Phạm Nhànvừa nói, khóe miệng vô thức nở nụ cười phức tạp: "Năm ngoái lão đị bị đuổi rakhỏi cung cũng là vì ta, Lão tam vẫn để hắn sống sót, coi như đã nể mặt ta.""Hầu Quý Thường cũng được Lão Tam trọng dụng." Phạm Nhàn đứng trướctảng đá trắng, lặng lẽ nói: "Điều này thì không được."Dù lời nói đơn giản nhưng toát ra sức mạnh không thể nghi ngờ. Lâm UyểnNhi sững sờ nhìn bên mặt phu quân, không cho rằng câu nói can thiệp triềuchính này có gì bất ngờ, những năm qua bề ngoài thì những thế lực liên quanđến Phạm Nhàn bị triều đình tịch thu, giải tán, nhưng người am hiểu nội tìnhđều biết, nếu Phạm Nhàn muốn, y vẫn có thể huy động sức mạnh vô cùng lớn."Lão Vương đã rút lui nhưng Tử Việt vẫn còn làm việc ở triều đình, chuyệnnày giao cho hắn ta xử lý.""Chàng vẫn không muốn can thiệp triều chính kinh đô mà? Vậy tại sao lầnnày lại làm thế? Không sợ chọc giận Hoàng đế bệ hạ hay sao?""Việc liên quan đến Quý Thường, đây là bệ hạ đang cố khiêu khích ta... Cònviệc triều đình, ta vốn không có tư cách can thiệp, có điều nếu hắn cố tình từngbước thăm dò giới hạn của ta, ta không ngại lùi giới hạn đó ra xa hơn một chút."Phạm Nhàn nhìn thê tử của mình, nói: "Ta hiểu lão tam hơn nàng, thấy đứanhóc trong lão Lý gia đều không đơn giản."Nói xong, y quay đầu lặng lẽ nhìn ngôi mộ bằng đá trắng kia, thực ra là mộcủa Trần Bình Bình, được y đặt trên bờ Tây Hồ thanh nhã.Sau Khánh Đế, thiên hạ không còn ai có thể đối đầu với Phạm Nhàn, kể cảLý Thừa Bình. Thế lực của Phạm Nhàn quá rộng lớn, quá phân tán, trải khắpthiên hạ. Ngay cả Khánh Đế hùng mạnh ngày ấy cũng bị Phạm Nhàn khốngchế, chỉ có thể chiến đấu một mình, huống hồ là Lý Thừa Bình ngày nay.Trong tay Phạm Nhàn nắm giữ tiền trang lớn nhất thiên hạ, có sự trungthành của tám cao thủ cửu phẩm còn sống sót từ Kiếm Lư. Trong Nội Khố, yvẫn có vô số tai mắt và thuộc hạ tin cẩn. Minh gia do Hạ Tề Phi cai quản vẫn làthương nhân hoàng thất lớn nhất Khánh Quốc. Phạm Tư Triệt vẫn là đầu mốibuôn lậu với Nội Khố lớn nhất ở Bắc Tề. Tiểu công chúa trong cung Bắc Tề làcon gái ruột của y...Ninh phi bị giam trong cung đã được đưa đến Đông Di thành từ nhiều nămtrước, cùng với đó là Vương phi, Mã Tác Tác, tiểu thư nhà Đại đô đốc họVương, Vương Đồng Nhi. Năm ngoái, Đại hoàng tử về triều kiến diện nhưthường lệ, nhưng Đông Di thành ngày nay danh nghĩa thuộc Nam Khánh nhưngthực tế là vương quốc độc lập do Đại hoàng tử và Phạm Nhàn cùng cai trị.Khi Vương Đồng Nhi theo Hòa Thân vương phủ chuyển đến Đông Dithành, Vương Chí Côn không thể tiếp tục làm Đại đô đốc ở Yến Kinh. Sau khiDiệp Đại soái bị thương, lại đau buồn vì cái chết của Hoàng đế bệ hạ và loạn lạcở Nam Khánh, ông cố gắng duy trì trật tự triều đình một thời gian rồi từ quan vềhưu dưỡng lão. Quân đội Nam Khánh sau khi hai vị nguyên lão ẩn dật bắt đầumột cuộc đổi mới, Diệp Hoàn chính thức bước lên sân khấu kinh đô, bên cạnhlong bào. Có điều công cuộc đổi mới này khó có thể hoàn thành, ít nhất là trongngắn hạn.Phạm Nhàn có thể hoàn toàn ngang hàng với đế vương nhân gian, thậm chícòn cao hơn, ngoài những lý do trên, quan trọng nhất là quá khứ lịch sử của y vàsức mạnh vũ lực y sở hữu.Những người thân cận Phạm Nhàn trong thiên hạ tạo thành một mạng lướikhổng lồ, mỗi mắt xích liên kết với nhau. Ai muốn hại y hay bất kỳ mắt xíchnào đều sẽ phải đối mặt với đòn trả đũa từ Phạm Nhàn, và ai cũng biết sứcmạnh và tính cách vô tình của y.Vì vậy, thiên hạ ngày nay... rất thái bình.

Chương 2093: Sau này 4