Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 2094: Sau này 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ngôi mộ của Trần Bình Bình, nhìn tảng đá trắng bịsương làm ướt, im lặng không nói gì. Đã mấy ngày không tới thăm lão thọt này,nếu không phải hôm qua bị lão tam kích động một số ký ức xưa, có lẽ hôm nayy cũng không đến đây.Hiện giờ, cuộc sống của Phạm Nhàn rất tốt, người thân và bạn bè dướitrướng cũng sống rất tốt. Sử Xiển Lập đã cưới Tang Văn, vị hiệp khách từng bịPhạm Nhàn đánh một chưởng ở Bão Nguyệt lâu giờ không rõ tung tích, sốngtrên đời dường như đã mười phần viên mãn, chẳng còn gì mong ước.Nhưng càng như vậy, y càng cảm thấy Trần Bình Bình dưới lòng đất rất côđộc, mặc dù những viên đá trắng bên ngoài che đi bóng tối vốn có của ông ấy,nhưng không thể khiến cõi lòng Phạm Nhàn ấm lên.Trên mộ Trần Bình Bình không có bia mộ, chỉ khắc một bài thơ trên bứctường đá bên cạnh:[ Cô phàm nhất diệp đạm châu thiên, chích tại tương huề sư hữu gian.Xã tắc khởi độc nhất tính trọng, càn khôn thùy liên vạn dân huyền?Trùng thiên hắc kỵ tam thiên lý, cô uyển bạch thủ nhị thập niên.Mạc đạo thu chí tàn khu lão, tiếu khán anh hùng bất đẳng nhàn.]Tạm dịch:[Thuyền buồm cô độc giữa Đạm Châu, gắn bó nhau vừa thầy vừa bạn.Xã tắc há chỉ trọng một họ, Càn khôn ai xót vạn dân oan.Hắc Kỵ xung thiên ba ngàn dặm, tóc bạc cô quạnh hai mấy năm.Chớ nói mùa thu thân tàn tạ, cười nhìn anh hùng chẳng rảnh rang.](Lời của tác giả: Mượn trong thư một bạn, quên tên tác giả, mong thứ lỗi,xin lỗi nhiều lắm.)o O oMỗi lần Phạm Nhàn nhận ra địa vị siêu nhiên của bản thân trên cõi đời này,thái độ bình thản sau cái chết của Hoàng đế, dừng bước ngắm bài thơ, y lại nhớvề rất nhiều chuyện xưa. Thực ra đòn đánh làm sập Hoàng đế không phải cầuvồng trong cung, cũng không phải tay y, có lẽ là sự nhịn nhục từ nhiều nămtrước và hành động phản bội cuối cùng của lão thọt.Chính đòn đánh ấy cuối cùng vén màn che vết thương xấu xí nhiều năm củaKhánh Đế, khiến ngài bước xuống thần đàn, trở thành phàm nhân, mới tạo cơhội cho những người đi sau.Phạm Nhàn im lặng rất lâu, hái một đóa hoa vàng nhỏ ven rừng trúc, nhẹnhàng đặt trên mộ rồi xoay người rời đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc sống Tây Hồ nhàn tản, không có gì đáng kể, điều duy nhất khiếnPhạm Nhàn không thoải mái là vì những người y phải bảo vệ mà dường như ykhông thể ẩn dật, thậm chí chuyện đi ra hải ngoại xa xôi tìm kiếm lục địaphương tây, trong thời gian ngắn cũng khó mà thực hiện.Dù sao nếu y rời khỏi lục địa này, không biết bao nhiêu sóng gió sẽ nổi lên.Đây không phải tự yêu bản thân, cũng không tự đại, mà là di sản của tiền nhân,số phận kiếp này tạo nên tình thế vừa rực rỡ vừa bế tắc như vậy.Trong những năm ở Tây Hồ, sự kiện nhỏ duy nhất có lẽ là vụ ám sát củaPhạm Vô Cứu. Người cuối cùng còn lại trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử,sau nhiều năm nhịn nhục, thậm chí cuối cùng gia nhập môn hạ của Hạ Tông Uyđể trả thù cho Nhị hoàng tử và đồng liêu, nhưng không ngờ vẫn bị Phạm Nhànbắt được. Giám Sát viện không giết, mà theo ý muốn của Phạm Nhàn trục xuấthắn ta, không ngờ người này lại tìm cơ hội ám sát ở Tây Hồ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn không chết, hắn cũng không giết đối phương, có lẽ vìthấy cuộc đời quá nhàm chán, hoặc tôn trọng sự kiên trì của người này.Có ca cơ đang nhảy múa, tiếng hát du dương vang vọng trong Phạm viênTây Hồ. Phạm Nhàn và gia đình ngồi ngoài sân, ăn trái cây, tán gẫu, xem múa,nghe ca. Các ca cơ trong Trần Viên tuổi tác hơi lớn, tự do chọn cưới mấy thuộchạ trong viện làm chồng. Còn mấy ca cơ trẻ tuổi mới khoảng mười sáu, muốn ởlại Tây Hồ vui chơi.Nhìn những vũ cơ non nớt kia, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái con mắtnhìn người của lão thọt, hồi đó khi Trần Viên rời kinh, những thiếu nữ này chắcchỉ mười tuổi, mà ông ta đã nhận ra tương lai quốc sắc thiên hương của các cô.Người hát là muội muội của Tang Văn, cô gái từng hát nhiều bài nhỏ choTrần Bình Bình dường như luôn mang tâm trạng không tốt, chỉ ở lại Phạm Viên,đôi khi hát những bài kinh hoa tán nguyệt."Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh ngồi trước đại lộ vẽ vàivòng, chưa nói lời nào nhưng lòng đã đau khổ, bụng bảo chẳng biết Tiểu Cônggia trong bá phủ kia dung nhan thế nào?..."Khúc hát mới dứt đầu, Tư Tư ngồi cạnh Phạm Nhàn đã phun ngụm trà, LâmUyển Nhi cũng không nhịn được cười đập vai Phạm Nhàn, nghĩ bụng chỉ có ymới viết ra những lời hoang đường như vậy.Ngồi ở góc cổng, gia đình Đằng Tử Kinh trố mắt nhìn nhau, nhất là hắnđang lớn tuổi, vuốt gậy chống, nghĩ bụng thiếu gia quá đểu, hồi đó đi đón ởĐạm Châu mà lo sợ không yên. Ai ngờ chàng trai dung mạo thanh tú kia nay trởthành thế này?Phạm Nhàn liếc mắt đánh giá vẻ mặt khó xử của Đằng Tử Kinh, tâm trạngrất tốt, nghĩ bụng hắn quá không có tiền đồ, nhất định không chịu làm qua, chỉkiên quyết ở lại trong phủ. Nếu làm quan châu quận thì ta sẽ đổi tên châu quậnđó thành Ba Lăng, há chẳng phải vừa vặn một tác phẩm lớn à.Nhưng cô gái họ Tang dường như không để ý, vẫn hát rất nghiêm túc, muốnlấy ngữ điệu buồn thương mà hát trọn vẹn cuộc đời vui nhộn của một người.o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ngôi mộ của Trần Bình Bình, nhìn tảng đá trắng bịsương làm ướt, im lặng không nói gì. Đã mấy ngày không tới thăm lão thọt này,nếu không phải hôm qua bị lão tam kích động một số ký ức xưa, có lẽ hôm nayy cũng không đến đây.Hiện giờ, cuộc sống của Phạm Nhàn rất tốt, người thân và bạn bè dướitrướng cũng sống rất tốt. Sử Xiển Lập đã cưới Tang Văn, vị hiệp khách từng bịPhạm Nhàn đánh một chưởng ở Bão Nguyệt lâu giờ không rõ tung tích, sốngtrên đời dường như đã mười phần viên mãn, chẳng còn gì mong ước.Nhưng càng như vậy, y càng cảm thấy Trần Bình Bình dưới lòng đất rất côđộc, mặc dù những viên đá trắng bên ngoài che đi bóng tối vốn có của ông ấy,nhưng không thể khiến cõi lòng Phạm Nhàn ấm lên.Trên mộ Trần Bình Bình không có bia mộ, chỉ khắc một bài thơ trên bứctường đá bên cạnh:[ Cô phàm nhất diệp đạm châu thiên, chích tại tương huề sư hữu gian.Xã tắc khởi độc nhất tính trọng, càn khôn thùy liên vạn dân huyền?Trùng thiên hắc kỵ tam thiên lý, cô uyển bạch thủ nhị thập niên.Mạc đạo thu chí tàn khu lão, tiếu khán anh hùng bất đẳng nhàn.]Tạm dịch:[Thuyền buồm cô độc giữa Đạm Châu, gắn bó nhau vừa thầy vừa bạn.Xã tắc há chỉ trọng một họ, Càn khôn ai xót vạn dân oan.Hắc Kỵ xung thiên ba ngàn dặm, tóc bạc cô quạnh hai mấy năm.Chớ nói mùa thu thân tàn tạ, cười nhìn anh hùng chẳng rảnh rang.](Lời của tác giả: Mượn trong thư một bạn, quên tên tác giả, mong thứ lỗi,xin lỗi nhiều lắm.)o O oMỗi lần Phạm Nhàn nhận ra địa vị siêu nhiên của bản thân trên cõi đời này,thái độ bình thản sau cái chết của Hoàng đế, dừng bước ngắm bài thơ, y lại nhớvề rất nhiều chuyện xưa. Thực ra đòn đánh làm sập Hoàng đế không phải cầuvồng trong cung, cũng không phải tay y, có lẽ là sự nhịn nhục từ nhiều nămtrước và hành động phản bội cuối cùng của lão thọt.Chính đòn đánh ấy cuối cùng vén màn che vết thương xấu xí nhiều năm củaKhánh Đế, khiến ngài bước xuống thần đàn, trở thành phàm nhân, mới tạo cơhội cho những người đi sau.Phạm Nhàn im lặng rất lâu, hái một đóa hoa vàng nhỏ ven rừng trúc, nhẹnhàng đặt trên mộ rồi xoay người rời đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc sống Tây Hồ nhàn tản, không có gì đáng kể, điều duy nhất khiếnPhạm Nhàn không thoải mái là vì những người y phải bảo vệ mà dường như ykhông thể ẩn dật, thậm chí chuyện đi ra hải ngoại xa xôi tìm kiếm lục địaphương tây, trong thời gian ngắn cũng khó mà thực hiện.Dù sao nếu y rời khỏi lục địa này, không biết bao nhiêu sóng gió sẽ nổi lên.Đây không phải tự yêu bản thân, cũng không tự đại, mà là di sản của tiền nhân,số phận kiếp này tạo nên tình thế vừa rực rỡ vừa bế tắc như vậy.Trong những năm ở Tây Hồ, sự kiện nhỏ duy nhất có lẽ là vụ ám sát củaPhạm Vô Cứu. Người cuối cùng còn lại trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử,sau nhiều năm nhịn nhục, thậm chí cuối cùng gia nhập môn hạ của Hạ Tông Uyđể trả thù cho Nhị hoàng tử và đồng liêu, nhưng không ngờ vẫn bị Phạm Nhànbắt được. Giám Sát viện không giết, mà theo ý muốn của Phạm Nhàn trục xuấthắn ta, không ngờ người này lại tìm cơ hội ám sát ở Tây Hồ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn không chết, hắn cũng không giết đối phương, có lẽ vìthấy cuộc đời quá nhàm chán, hoặc tôn trọng sự kiên trì của người này.Có ca cơ đang nhảy múa, tiếng hát du dương vang vọng trong Phạm viênTây Hồ. Phạm Nhàn và gia đình ngồi ngoài sân, ăn trái cây, tán gẫu, xem múa,nghe ca. Các ca cơ trong Trần Viên tuổi tác hơi lớn, tự do chọn cưới mấy thuộchạ trong viện làm chồng. Còn mấy ca cơ trẻ tuổi mới khoảng mười sáu, muốn ởlại Tây Hồ vui chơi.Nhìn những vũ cơ non nớt kia, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái con mắtnhìn người của lão thọt, hồi đó khi Trần Viên rời kinh, những thiếu nữ này chắcchỉ mười tuổi, mà ông ta đã nhận ra tương lai quốc sắc thiên hương của các cô.Người hát là muội muội của Tang Văn, cô gái từng hát nhiều bài nhỏ choTrần Bình Bình dường như luôn mang tâm trạng không tốt, chỉ ở lại Phạm Viên,đôi khi hát những bài kinh hoa tán nguyệt."Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh ngồi trước đại lộ vẽ vàivòng, chưa nói lời nào nhưng lòng đã đau khổ, bụng bảo chẳng biết Tiểu Cônggia trong bá phủ kia dung nhan thế nào?..."Khúc hát mới dứt đầu, Tư Tư ngồi cạnh Phạm Nhàn đã phun ngụm trà, LâmUyển Nhi cũng không nhịn được cười đập vai Phạm Nhàn, nghĩ bụng chỉ có ymới viết ra những lời hoang đường như vậy.Ngồi ở góc cổng, gia đình Đằng Tử Kinh trố mắt nhìn nhau, nhất là hắnđang lớn tuổi, vuốt gậy chống, nghĩ bụng thiếu gia quá đểu, hồi đó đi đón ởĐạm Châu mà lo sợ không yên. Ai ngờ chàng trai dung mạo thanh tú kia nay trởthành thế này?Phạm Nhàn liếc mắt đánh giá vẻ mặt khó xử của Đằng Tử Kinh, tâm trạngrất tốt, nghĩ bụng hắn quá không có tiền đồ, nhất định không chịu làm qua, chỉkiên quyết ở lại trong phủ. Nếu làm quan châu quận thì ta sẽ đổi tên châu quậnđó thành Ba Lăng, há chẳng phải vừa vặn một tác phẩm lớn à.Nhưng cô gái họ Tang dường như không để ý, vẫn hát rất nghiêm túc, muốnlấy ngữ điệu buồn thương mà hát trọn vẹn cuộc đời vui nhộn của một người.o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… ๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Phạm Nhàn lặng lẽ nhìn ngôi mộ của Trần Bình Bình, nhìn tảng đá trắng bịsương làm ướt, im lặng không nói gì. Đã mấy ngày không tới thăm lão thọt này,nếu không phải hôm qua bị lão tam kích động một số ký ức xưa, có lẽ hôm nayy cũng không đến đây.Hiện giờ, cuộc sống của Phạm Nhàn rất tốt, người thân và bạn bè dướitrướng cũng sống rất tốt. Sử Xiển Lập đã cưới Tang Văn, vị hiệp khách từng bịPhạm Nhàn đánh một chưởng ở Bão Nguyệt lâu giờ không rõ tung tích, sốngtrên đời dường như đã mười phần viên mãn, chẳng còn gì mong ước.Nhưng càng như vậy, y càng cảm thấy Trần Bình Bình dưới lòng đất rất côđộc, mặc dù những viên đá trắng bên ngoài che đi bóng tối vốn có của ông ấy,nhưng không thể khiến cõi lòng Phạm Nhàn ấm lên.Trên mộ Trần Bình Bình không có bia mộ, chỉ khắc một bài thơ trên bứctường đá bên cạnh:[ Cô phàm nhất diệp đạm châu thiên, chích tại tương huề sư hữu gian.Xã tắc khởi độc nhất tính trọng, càn khôn thùy liên vạn dân huyền?Trùng thiên hắc kỵ tam thiên lý, cô uyển bạch thủ nhị thập niên.Mạc đạo thu chí tàn khu lão, tiếu khán anh hùng bất đẳng nhàn.]Tạm dịch:[Thuyền buồm cô độc giữa Đạm Châu, gắn bó nhau vừa thầy vừa bạn.Xã tắc há chỉ trọng một họ, Càn khôn ai xót vạn dân oan.Hắc Kỵ xung thiên ba ngàn dặm, tóc bạc cô quạnh hai mấy năm.Chớ nói mùa thu thân tàn tạ, cười nhìn anh hùng chẳng rảnh rang.](Lời của tác giả: Mượn trong thư một bạn, quên tên tác giả, mong thứ lỗi,xin lỗi nhiều lắm.)o O oMỗi lần Phạm Nhàn nhận ra địa vị siêu nhiên của bản thân trên cõi đời này,thái độ bình thản sau cái chết của Hoàng đế, dừng bước ngắm bài thơ, y lại nhớvề rất nhiều chuyện xưa. Thực ra đòn đánh làm sập Hoàng đế không phải cầuvồng trong cung, cũng không phải tay y, có lẽ là sự nhịn nhục từ nhiều nămtrước và hành động phản bội cuối cùng của lão thọt.Chính đòn đánh ấy cuối cùng vén màn che vết thương xấu xí nhiều năm củaKhánh Đế, khiến ngài bước xuống thần đàn, trở thành phàm nhân, mới tạo cơhội cho những người đi sau.Phạm Nhàn im lặng rất lâu, hái một đóa hoa vàng nhỏ ven rừng trúc, nhẹnhàng đặt trên mộ rồi xoay người rời đi.๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑Cuộc sống Tây Hồ nhàn tản, không có gì đáng kể, điều duy nhất khiếnPhạm Nhàn không thoải mái là vì những người y phải bảo vệ mà dường như ykhông thể ẩn dật, thậm chí chuyện đi ra hải ngoại xa xôi tìm kiếm lục địaphương tây, trong thời gian ngắn cũng khó mà thực hiện.Dù sao nếu y rời khỏi lục địa này, không biết bao nhiêu sóng gió sẽ nổi lên.Đây không phải tự yêu bản thân, cũng không tự đại, mà là di sản của tiền nhân,số phận kiếp này tạo nên tình thế vừa rực rỡ vừa bế tắc như vậy.Trong những năm ở Tây Hồ, sự kiện nhỏ duy nhất có lẽ là vụ ám sát củaPhạm Vô Cứu. Người cuối cùng còn lại trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử,sau nhiều năm nhịn nhục, thậm chí cuối cùng gia nhập môn hạ của Hạ Tông Uyđể trả thù cho Nhị hoàng tử và đồng liêu, nhưng không ngờ vẫn bị Phạm Nhànbắt được. Giám Sát viện không giết, mà theo ý muốn của Phạm Nhàn trục xuấthắn ta, không ngờ người này lại tìm cơ hội ám sát ở Tây Hồ.Dĩ nhiên Phạm Nhàn không chết, hắn cũng không giết đối phương, có lẽ vìthấy cuộc đời quá nhàm chán, hoặc tôn trọng sự kiên trì của người này.Có ca cơ đang nhảy múa, tiếng hát du dương vang vọng trong Phạm viênTây Hồ. Phạm Nhàn và gia đình ngồi ngoài sân, ăn trái cây, tán gẫu, xem múa,nghe ca. Các ca cơ trong Trần Viên tuổi tác hơi lớn, tự do chọn cưới mấy thuộchạ trong viện làm chồng. Còn mấy ca cơ trẻ tuổi mới khoảng mười sáu, muốn ởlại Tây Hồ vui chơi.Nhìn những vũ cơ non nớt kia, Phạm Nhàn không khỏi cảm khái con mắtnhìn người của lão thọt, hồi đó khi Trần Viên rời kinh, những thiếu nữ này chắcchỉ mười tuổi, mà ông ta đã nhận ra tương lai quốc sắc thiên hương của các cô.Người hát là muội muội của Tang Văn, cô gái từng hát nhiều bài nhỏ choTrần Bình Bình dường như luôn mang tâm trạng không tốt, chỉ ở lại Phạm Viên,đôi khi hát những bài kinh hoa tán nguyệt."Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tư, Đằng Tử Kinh ngồi trước đại lộ vẽ vàivòng, chưa nói lời nào nhưng lòng đã đau khổ, bụng bảo chẳng biết Tiểu Cônggia trong bá phủ kia dung nhan thế nào?..."Khúc hát mới dứt đầu, Tư Tư ngồi cạnh Phạm Nhàn đã phun ngụm trà, LâmUyển Nhi cũng không nhịn được cười đập vai Phạm Nhàn, nghĩ bụng chỉ có ymới viết ra những lời hoang đường như vậy.Ngồi ở góc cổng, gia đình Đằng Tử Kinh trố mắt nhìn nhau, nhất là hắnđang lớn tuổi, vuốt gậy chống, nghĩ bụng thiếu gia quá đểu, hồi đó đi đón ởĐạm Châu mà lo sợ không yên. Ai ngờ chàng trai dung mạo thanh tú kia nay trởthành thế này?Phạm Nhàn liếc mắt đánh giá vẻ mặt khó xử của Đằng Tử Kinh, tâm trạngrất tốt, nghĩ bụng hắn quá không có tiền đồ, nhất định không chịu làm qua, chỉkiên quyết ở lại trong phủ. Nếu làm quan châu quận thì ta sẽ đổi tên châu quậnđó thành Ba Lăng, há chẳng phải vừa vặn một tác phẩm lớn à.Nhưng cô gái họ Tang dường như không để ý, vẫn hát rất nghiêm túc, muốnlấy ngữ điệu buồn thương mà hát trọn vẹn cuộc đời vui nhộn của một người.o O o