1 Ngày tin cha ta mất được báo về, Nương ta đang giặt quần áo bên bờ sông. Trời đông giá rét, nước sông đầy băng, lạnh thấu xương. Bà nội không cho Nương dùng nước nóng, nói củi gỗ là thứ quý, thứ nữ nhân hạ tiện, không sinh nổi con trai như Nương ta không được phép dùng. Ta lên núi nhặt củi, cố nhặt thật nhiều, nhưng mang về lại bị Nhị thúc dùng để sưởi, nương con ta dù chỉ dùng thêm một cành khô cũng bị bà nội đánh mắng ba ngày ba đêm. Ta muốn giúp nương, nhưng bị bà đuổi đi. "Mau ra chỗ nắng mà chơi, đừng đứng đây chịu lạnh!". Nương con ta mặc áo mỏng, giữa trời đông chỉ có buổi trưa là lúc mặt trời chiếu sáng, mới có thể ấm lên đôi chút. Giặt đồ xong, về đến nhà, bà nội và các trưởng lão trong tộc đã ngồi đợi. Họ sốt ruột nhưng không ra bờ sông tìm. Bà nội nói nương giặt xong mới được phép về. "Giặt đồ chậm chạp thế, không biết lại lêu lổng ở đâu. Đúng là đồ hèn hạ, Vĩnh An không có nhà, tâm tư lại không biết bay đi đâu!" Như mọi khi, bà nội mắng xối xả, ném ra một bọc đồ. "Quan…
Chương 4
Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả KhảTác giả: Noãn Khả KhảTruyện Cổ Đại 1 Ngày tin cha ta mất được báo về, Nương ta đang giặt quần áo bên bờ sông. Trời đông giá rét, nước sông đầy băng, lạnh thấu xương. Bà nội không cho Nương dùng nước nóng, nói củi gỗ là thứ quý, thứ nữ nhân hạ tiện, không sinh nổi con trai như Nương ta không được phép dùng. Ta lên núi nhặt củi, cố nhặt thật nhiều, nhưng mang về lại bị Nhị thúc dùng để sưởi, nương con ta dù chỉ dùng thêm một cành khô cũng bị bà nội đánh mắng ba ngày ba đêm. Ta muốn giúp nương, nhưng bị bà đuổi đi. "Mau ra chỗ nắng mà chơi, đừng đứng đây chịu lạnh!". Nương con ta mặc áo mỏng, giữa trời đông chỉ có buổi trưa là lúc mặt trời chiếu sáng, mới có thể ấm lên đôi chút. Giặt đồ xong, về đến nhà, bà nội và các trưởng lão trong tộc đã ngồi đợi. Họ sốt ruột nhưng không ra bờ sông tìm. Bà nội nói nương giặt xong mới được phép về. "Giặt đồ chậm chạp thế, không biết lại lêu lổng ở đâu. Đúng là đồ hèn hạ, Vĩnh An không có nhà, tâm tư lại không biết bay đi đâu!" Như mọi khi, bà nội mắng xối xả, ném ra một bọc đồ. "Quan… 6Đêm ấy, nương con ta ngủ trong lo lắng, nhưng lại rất ấm áp.Ta co ro trong chăn, khẽ nói:"A nương, ấm quá."Ta chưa từng thấy ấm như vậy vào mùa đông bao giờ.Hơn nữa, tối nay ăn cơm no, bụng cũng thấy ấm áp.Lúc này, ta mới cảm nhận được, hóa ra đây mới là sống.A nương xoa đầu ta, dịu dàng dặn dò:"Nữu Nữu, hôm nay con gọi hắn là cha, ngày mai cũng thế, sau này đều như vậy."Ta gật đầu, "Vâng."Thợ săn họ Trương so với thân phụ ruột của ta thì tốt hơn nhiều.Từ đó, bữa cơm nương nấu ngày một nhiều hơn.Nương không dám nấu quá nhiều ngay lập tức, chỉ thêm chút một.Phải mất mấy ngày, nương mới nắm được tính tình và khẩu phần của thợ săn.Hắn ăn rất nhiều, bằng cả phần của nương và ta cộng lại.Nhưng hắn chưa từng không cho nương con ta ăn.Nếu nương con ta ăn ít quá, hắn lại nhíu mày.Hắn thường lên núi săn bắn.Con mồi lớn thì mang đi bán, thỉnh thoảng để lại vài con gà con thỏ nhỏ, bảo nương nấu lên.Hắn chỉ ăn một nửa, còn nửa kia để lại cho nương và ta.Ta lớn đến vậy, mới chỉ ăn thịt ba lần, đây là lần thứ tư.Thịt thật ngon, chẳng trách bà nội và nhị thúc thích đến vậy.Nương thấy ta ăn ngon miệng, liền để lại thêm một ít cho ta.Ta mải ăn, không để ý, đêm đó ăn nhiều quá, nửa đêm bụng đau quằn quại.Ta nằm trên giường lăn lộn, nương xoa bụng cho ta cũng không hiệu quả, liền chạy ra đào tro dưới đáy bếp pha nước cho ta uống.Nhưng ta vừa uống vào đã nôn hết ra, bụng đau như muốn chết.Thợ săn họ Trương lao vào phòng, thấy ta như vậy, lập tức dùng chăn quấn ta lại, vác lên vai rồi chạy ra ngoài.Nương ta loạng choạng đuổi theo, chẳng dám nói lời nào.Hắn vác ta chạy thẳng đến đầu làng, đạp cửa nhà thầy lang mà vào.Cả nhà thầy lang bị dọa đến giật mình, trách móc hắn.Nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, họ liền im bặt.Thầy lang bắt mạch cho ta, hỏi ta mấy ngày nay ăn gì."Ăn nhiều quá, đầy bụng. Nó trước giờ ăn uống kham khổ, đột ngột ăn nhiều thịt quá, tiêu hóa không nổi. Không sao, bốc ít thuốc, nôn ra là ổn. Về nhà chườm nóng bụng, mấy ngày tới ăn đồ thanh đạm một chút, sẽ khỏi nhanh thôi."Ông ấy chế ra thứ gì đó, đổ vào miệng ta. Ta liền nôn thốc nôn tháo.Mùi tanh hôi bốc lên đầy phòng.Thê tử thầy lang đứng bên cạnh lẩm bẩm:"Đúng là chưa từng được ăn ngon, không có số hưởng lộc."Thợ săn họ Trương ngẩng lên trừng mắt nhìn bà, dọa bà sợ đến rụt về phòng.Ta cũng cảm thấy xấu hổ.Ăn thịt nhiều mà đổ bệnh, quả thật giống như lời bà nội từng nói, ta chính là đồ quỷ chết đói đầu thai, chẳng ra gì.Thợ săn họ Trương lại vác ta về. Trên đường đi, hắn trầm giọng hỏi:"Chưa từng ăn thịt à?"Ta tưởng hắn trách móc, khẽ đáp:"Đây là lần thứ tư, trước đây chỉ được ăn một hai miếng."Nhà ta ngay cả nước thịt cũng không bao giờ cho nương và ta, thật sự là chưa được ăn đồ ngon bao giờ.Hắn ừ một tiếng, trầm ngâm:"Sau này ăn nhiều vào."Ta bị quấn kín trong chăn, cũng không nghe rõ lời hắn nói.
6
Đêm ấy, nương con ta ngủ trong lo lắng, nhưng lại rất ấm áp.
Ta co ro trong chăn, khẽ nói:
"A nương, ấm quá."
Ta chưa từng thấy ấm như vậy vào mùa đông bao giờ.
Hơn nữa, tối nay ăn cơm no, bụng cũng thấy ấm áp.
Lúc này, ta mới cảm nhận được, hóa ra đây mới là sống.
A nương xoa đầu ta, dịu dàng dặn dò:
"Nữu Nữu, hôm nay con gọi hắn là cha, ngày mai cũng thế, sau này đều như vậy."
Ta gật đầu, "Vâng."
Thợ săn họ Trương so với thân phụ ruột của ta thì tốt hơn nhiều.
Từ đó, bữa cơm nương nấu ngày một nhiều hơn.
Nương không dám nấu quá nhiều ngay lập tức, chỉ thêm chút một.
Phải mất mấy ngày, nương mới nắm được tính tình và khẩu phần của thợ săn.
Hắn ăn rất nhiều, bằng cả phần của nương và ta cộng lại.
Nhưng hắn chưa từng không cho nương con ta ăn.
Nếu nương con ta ăn ít quá, hắn lại nhíu mày.
Hắn thường lên núi săn bắn.
Con mồi lớn thì mang đi bán, thỉnh thoảng để lại vài con gà con thỏ nhỏ, bảo nương nấu lên.
Hắn chỉ ăn một nửa, còn nửa kia để lại cho nương và ta.
Ta lớn đến vậy, mới chỉ ăn thịt ba lần, đây là lần thứ tư.
Thịt thật ngon, chẳng trách bà nội và nhị thúc thích đến vậy.
Nương thấy ta ăn ngon miệng, liền để lại thêm một ít cho ta.
Ta mải ăn, không để ý, đêm đó ăn nhiều quá, nửa đêm bụng đau quằn quại.
Ta nằm trên giường lăn lộn, nương xoa bụng cho ta cũng không hiệu quả, liền chạy ra đào tro dưới đáy bếp pha nước cho ta uống.
Nhưng ta vừa uống vào đã nôn hết ra, bụng đau như muốn chết.
Thợ săn họ Trương lao vào phòng, thấy ta như vậy, lập tức dùng chăn quấn ta lại, vác lên vai rồi chạy ra ngoài.
Nương ta loạng choạng đuổi theo, chẳng dám nói lời nào.
Hắn vác ta chạy thẳng đến đầu làng, đạp cửa nhà thầy lang mà vào.
Cả nhà thầy lang bị dọa đến giật mình, trách móc hắn.
Nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, họ liền im bặt.
Thầy lang bắt mạch cho ta, hỏi ta mấy ngày nay ăn gì.
"Ăn nhiều quá, đầy bụng. Nó trước giờ ăn uống kham khổ, đột ngột ăn nhiều thịt quá, tiêu hóa không nổi. Không sao, bốc ít thuốc, nôn ra là ổn. Về nhà chườm nóng bụng, mấy ngày tới ăn đồ thanh đạm một chút, sẽ khỏi nhanh thôi."
Ông ấy chế ra thứ gì đó, đổ vào miệng ta. Ta liền nôn thốc nôn tháo.
Mùi tanh hôi bốc lên đầy phòng.
Thê tử thầy lang đứng bên cạnh lẩm bẩm:
"Đúng là chưa từng được ăn ngon, không có số hưởng lộc."
Thợ săn họ Trương ngẩng lên trừng mắt nhìn bà, dọa bà sợ đến rụt về phòng.
Ta cũng cảm thấy xấu hổ.
Ăn thịt nhiều mà đổ bệnh, quả thật giống như lời bà nội từng nói, ta chính là đồ quỷ chết đói đầu thai, chẳng ra gì.
Thợ săn họ Trương lại vác ta về. Trên đường đi, hắn trầm giọng hỏi:
"Chưa từng ăn thịt à?"
Ta tưởng hắn trách móc, khẽ đáp:
"Đây là lần thứ tư, trước đây chỉ được ăn một hai miếng."
Nhà ta ngay cả nước thịt cũng không bao giờ cho nương và ta, thật sự là chưa được ăn đồ ngon bao giờ.
Hắn ừ một tiếng, trầm ngâm:
"Sau này ăn nhiều vào."
Ta bị quấn kín trong chăn, cũng không nghe rõ lời hắn nói.
Theo Nương Tái Giá - Noãn Khả KhảTác giả: Noãn Khả KhảTruyện Cổ Đại 1 Ngày tin cha ta mất được báo về, Nương ta đang giặt quần áo bên bờ sông. Trời đông giá rét, nước sông đầy băng, lạnh thấu xương. Bà nội không cho Nương dùng nước nóng, nói củi gỗ là thứ quý, thứ nữ nhân hạ tiện, không sinh nổi con trai như Nương ta không được phép dùng. Ta lên núi nhặt củi, cố nhặt thật nhiều, nhưng mang về lại bị Nhị thúc dùng để sưởi, nương con ta dù chỉ dùng thêm một cành khô cũng bị bà nội đánh mắng ba ngày ba đêm. Ta muốn giúp nương, nhưng bị bà đuổi đi. "Mau ra chỗ nắng mà chơi, đừng đứng đây chịu lạnh!". Nương con ta mặc áo mỏng, giữa trời đông chỉ có buổi trưa là lúc mặt trời chiếu sáng, mới có thể ấm lên đôi chút. Giặt đồ xong, về đến nhà, bà nội và các trưởng lão trong tộc đã ngồi đợi. Họ sốt ruột nhưng không ra bờ sông tìm. Bà nội nói nương giặt xong mới được phép về. "Giặt đồ chậm chạp thế, không biết lại lêu lổng ở đâu. Đúng là đồ hèn hạ, Vĩnh An không có nhà, tâm tư lại không biết bay đi đâu!" Như mọi khi, bà nội mắng xối xả, ném ra một bọc đồ. "Quan… 6Đêm ấy, nương con ta ngủ trong lo lắng, nhưng lại rất ấm áp.Ta co ro trong chăn, khẽ nói:"A nương, ấm quá."Ta chưa từng thấy ấm như vậy vào mùa đông bao giờ.Hơn nữa, tối nay ăn cơm no, bụng cũng thấy ấm áp.Lúc này, ta mới cảm nhận được, hóa ra đây mới là sống.A nương xoa đầu ta, dịu dàng dặn dò:"Nữu Nữu, hôm nay con gọi hắn là cha, ngày mai cũng thế, sau này đều như vậy."Ta gật đầu, "Vâng."Thợ săn họ Trương so với thân phụ ruột của ta thì tốt hơn nhiều.Từ đó, bữa cơm nương nấu ngày một nhiều hơn.Nương không dám nấu quá nhiều ngay lập tức, chỉ thêm chút một.Phải mất mấy ngày, nương mới nắm được tính tình và khẩu phần của thợ săn.Hắn ăn rất nhiều, bằng cả phần của nương và ta cộng lại.Nhưng hắn chưa từng không cho nương con ta ăn.Nếu nương con ta ăn ít quá, hắn lại nhíu mày.Hắn thường lên núi săn bắn.Con mồi lớn thì mang đi bán, thỉnh thoảng để lại vài con gà con thỏ nhỏ, bảo nương nấu lên.Hắn chỉ ăn một nửa, còn nửa kia để lại cho nương và ta.Ta lớn đến vậy, mới chỉ ăn thịt ba lần, đây là lần thứ tư.Thịt thật ngon, chẳng trách bà nội và nhị thúc thích đến vậy.Nương thấy ta ăn ngon miệng, liền để lại thêm một ít cho ta.Ta mải ăn, không để ý, đêm đó ăn nhiều quá, nửa đêm bụng đau quằn quại.Ta nằm trên giường lăn lộn, nương xoa bụng cho ta cũng không hiệu quả, liền chạy ra đào tro dưới đáy bếp pha nước cho ta uống.Nhưng ta vừa uống vào đã nôn hết ra, bụng đau như muốn chết.Thợ săn họ Trương lao vào phòng, thấy ta như vậy, lập tức dùng chăn quấn ta lại, vác lên vai rồi chạy ra ngoài.Nương ta loạng choạng đuổi theo, chẳng dám nói lời nào.Hắn vác ta chạy thẳng đến đầu làng, đạp cửa nhà thầy lang mà vào.Cả nhà thầy lang bị dọa đến giật mình, trách móc hắn.Nhưng khi nhìn thấy mặt hắn, họ liền im bặt.Thầy lang bắt mạch cho ta, hỏi ta mấy ngày nay ăn gì."Ăn nhiều quá, đầy bụng. Nó trước giờ ăn uống kham khổ, đột ngột ăn nhiều thịt quá, tiêu hóa không nổi. Không sao, bốc ít thuốc, nôn ra là ổn. Về nhà chườm nóng bụng, mấy ngày tới ăn đồ thanh đạm một chút, sẽ khỏi nhanh thôi."Ông ấy chế ra thứ gì đó, đổ vào miệng ta. Ta liền nôn thốc nôn tháo.Mùi tanh hôi bốc lên đầy phòng.Thê tử thầy lang đứng bên cạnh lẩm bẩm:"Đúng là chưa từng được ăn ngon, không có số hưởng lộc."Thợ săn họ Trương ngẩng lên trừng mắt nhìn bà, dọa bà sợ đến rụt về phòng.Ta cũng cảm thấy xấu hổ.Ăn thịt nhiều mà đổ bệnh, quả thật giống như lời bà nội từng nói, ta chính là đồ quỷ chết đói đầu thai, chẳng ra gì.Thợ săn họ Trương lại vác ta về. Trên đường đi, hắn trầm giọng hỏi:"Chưa từng ăn thịt à?"Ta tưởng hắn trách móc, khẽ đáp:"Đây là lần thứ tư, trước đây chỉ được ăn một hai miếng."Nhà ta ngay cả nước thịt cũng không bao giờ cho nương và ta, thật sự là chưa được ăn đồ ngon bao giờ.Hắn ừ một tiếng, trầm ngâm:"Sau này ăn nhiều vào."Ta bị quấn kín trong chăn, cũng không nghe rõ lời hắn nói.