Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 548

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Trần Chí Khiêm tức giận nói: "Em sẽ để người của công ty hàng không mang cho anh."Giờ Phàn Tuần mới hài lòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô em gái mình đứng đằng sau: "Anh cả, các anh đang nói chuyện gì đấy?"Nghe em gái hỏi, Phần Tuần hơi lúng túng, lợi dụng đặc quyền của anh trai nói: "Không có gì, anh về đây."Cô vô cùng khó hiểu đi vào phòng: "A Tuần, sao lại vội vàng đến đến đi đi thế?""Anh cả nói đã bàn bạc với thầy của anh ấy, nói là có thể làm được." Trần Chí Khiêm đi vào bếp giúp ba bưng thức ăn ra.Tiết Hiểu Tĩnh đi rửa tay: "Mọi người cứ ăn trước đi, mẹ lại không canh được giờ rồi.""Không sao ạ, tổng cộng chỉ về có mấy ngày, phải ăn cơm cùng mẹ mới thỏa mãn chứ." Phàn Kỳ đơm cơm cho mọi người. "Ca phẫu thuật cuối cùng hôm nay hơi khó, một bệnh nhân mới năm tuổi đã bị ung thư cổ tử cung, nếu có thể làm sạch thì mẹ phải cố gắng làm sạch cho người ta. Đúng là nghiệp chướng!"Cả nhà đang ăn cơm thì có người gọi điện thoại, Trần Khâm Hiền đi nghe: "Hiểu Tĩnh, bệnh viện gọi."Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng đặt đũa xuống chạy tới: "Biết rồi, tôi tới ngay đây.""Mọi người cứ ăn đi, có một bệnh nhân cấp cứu, mẹ phải đến bệnh viện ngay." Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng nói rồi dắt xe đi ngay.Ăn tối xong, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ cùng nhau rửa bát rồi lên lầu, đến tầm chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Phàn Kỳ tưởng là Tiết Hiểu Tĩnh quay về, bèn nói: "Lúc nãy mẹ chưa ăn được bao nhiêu cơm, để em xuống dưới lấy cho bà."Xuống dưới lầu, thấy Trần Khâm Hiền định ra ngoài, cô hỏi: "Ba, ba đi đâu vậy?""Các con cứ ngủ trước đi, ba đến bệnh viện chờ mẹ con, trời tối đi một mình không an toàn."Phàn Kỳ lại đi lên lầu, hai vợ chồng đang ngủ mơ mang thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, lát sau lại nghe thấy tiếng động trên lầu, cũng không rõ ba mẹ về lúc mấy giờ. Vì đã hẹn đến nhà cậu ăn cơm nên phải chuẩn bị sớm, mới năm giờ hai vợ chồng đã dậy rồi.Lúc xuống lầu, Tiết Hiểu Tĩnh đang phơi quần áo, còn Trần Khâm Hiền thì cầm rổ đi từ bên ngoài vào: "Niếp Niếp, ra ăn bánh quẩy mới nổ với đậu hũ hoa ba đánh này."Trần Khâm Hiền cầm cái nồi nhôm trong rổ ra, bên trong có cải tía, tôm khô và đậu hũ hoa, ông ấy vào bếp lấy bát ra: "Cái bánh rán này làm mỏng lắm, kẹp với bánh quẩy thì ngon thôi rồi."Phàn Kỳ quay đầu gọi mẹ: "Mẹ ơi, vào ăn sáng ạ!""Vào đây."Tiết Hiểu Tĩnh cầm thau nhựa đi vào rồi ngồi xuống ăn sáng, Phàn Kỳ hỏi bà ấy: "Hôm qua mấy giờ mẹ mới về ạ?""Mười giờ mới về, phẫu thuật chỉnh u nang buồng trứng, khá đơn giản."Ăn sáng xong mới đến sáu giờ, mọi người lúc tục đi ra ngoài, Tiết Hiểu Tĩnh cũng xách túi ra cổng, Phàn Kỳ đang đứng chờ taxi chỉ thấy bà ấy bước nhanh như gió.Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm bắt xe đến bến tàu, chờ phà đến, ngồi xe mất một tiếng, ngồi phà mất nửa tiếng, lúc lên đảo đã sắp chín giờ.Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: "Cậu út đến rồi!" Anh dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen: "Cháu chào cậu."Trong ký ức của nguyên chủ chỉ có đặc điểm của cậu cả, còn người cậu út này lại rất ít ỏi, nếu hôm nay Trần Chí Khiêm không đưa cô đến đây có lẽ gặp ngoài đường cô cũng không nhận ra ông ấy: "Cháu chào cậu út.""Đi, chúng ta về nhà thôi." Cậu út cầm hành lý trong tay Phần Kỳ. Hai người đi vào trong, chỉ thấy cậu út lái một chiếc máy kéo đến.Trần Chí Khiêm nhảy lên xe đầu tiên rồi giơ tay ra đón Phàn Kỳ, Phàn Kỳ leo lên xe, trên xe kéo có hai bó rơm được phủ bằng hai cái khăn mặt trắng tinh.Có lẽ cậu út đã làm hết sức rồi, chỉ nghe cậu út nói: "Chúng ta về nhà thôi!"Dọc đường, máy kéo kêu "Phốc phốc phốc"từ thị trấn không lớn đi ra ngoại ô, trên mặt đường đầy ổ gà ổ chuột. 

Trần Chí Khiêm tức giận nói: "Em sẽ để người của công ty hàng không mang cho anh."

Giờ Phàn Tuần mới hài lòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô em gái mình đứng đằng sau: "Anh cả, các anh đang nói chuyện gì đấy?"

Nghe em gái hỏi, Phần Tuần hơi lúng túng, lợi dụng đặc quyền của anh trai nói: "Không có gì, anh về đây."

Cô vô cùng khó hiểu đi vào phòng: "A Tuần, sao lại vội vàng đến đến đi đi thế?"

"Anh cả nói đã bàn bạc với thầy của anh ấy, nói là có thể làm được." Trần Chí Khiêm đi vào bếp giúp ba bưng thức ăn ra.

Tiết Hiểu Tĩnh đi rửa tay: "Mọi người cứ ăn trước đi, mẹ lại không canh được giờ rồi."

"Không sao ạ, tổng cộng chỉ về có mấy ngày, phải ăn cơm cùng mẹ mới thỏa mãn chứ." Phàn Kỳ đơm cơm cho mọi người. "Ca phẫu thuật cuối cùng hôm nay hơi khó, một bệnh nhân mới năm tuổi đã bị ung thư cổ tử cung, nếu có thể làm sạch thì mẹ phải cố gắng làm sạch cho người ta. Đúng là nghiệp chướng!"

Cả nhà đang ăn cơm thì có người gọi điện thoại, Trần Khâm Hiền đi nghe: "Hiểu Tĩnh, bệnh viện gọi."

Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng đặt đũa xuống chạy tới: "Biết rồi, tôi tới ngay đây."

"Mọi người cứ ăn đi, có một bệnh nhân cấp cứu, mẹ phải đến bệnh viện ngay." Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng nói rồi dắt xe đi ngay.

Ăn tối xong, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ cùng nhau rửa bát rồi lên lầu, đến tầm chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Phàn Kỳ tưởng là Tiết Hiểu Tĩnh quay về, bèn nói: "Lúc nãy mẹ chưa ăn được bao nhiêu cơm, để em xuống dưới lấy cho bà."

Xuống dưới lầu, thấy Trần Khâm Hiền định ra ngoài, cô hỏi: "Ba, ba đi đâu vậy?"

"Các con cứ ngủ trước đi, ba đến bệnh viện chờ mẹ con, trời tối đi một mình không an toàn."Phàn Kỳ lại đi lên lầu, hai vợ chồng đang ngủ mơ mang thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, lát sau lại nghe thấy tiếng động trên lầu, cũng không rõ ba mẹ về lúc mấy giờ.

 

Vì đã hẹn đến nhà cậu ăn cơm nên phải chuẩn bị sớm, mới năm giờ hai vợ chồng đã dậy rồi.

Lúc xuống lầu, Tiết Hiểu Tĩnh đang phơi quần áo, còn Trần Khâm Hiền thì cầm rổ đi từ bên ngoài vào: "Niếp Niếp, ra ăn bánh quẩy mới nổ với đậu hũ hoa ba đánh này."

Trần Khâm Hiền cầm cái nồi nhôm trong rổ ra, bên trong có cải tía, tôm khô và đậu hũ hoa, ông ấy vào bếp lấy bát ra: "Cái bánh rán này làm mỏng lắm, kẹp với bánh quẩy thì ngon thôi rồi."

Phàn Kỳ quay đầu gọi mẹ: "Mẹ ơi, vào ăn sáng ạ!"

"Vào đây."Tiết Hiểu Tĩnh cầm thau nhựa đi vào rồi ngồi xuống ăn sáng, Phàn Kỳ hỏi bà ấy: "Hôm qua mấy giờ mẹ mới về ạ?"

"Mười giờ mới về, phẫu thuật chỉnh u nang buồng trứng, khá đơn giản."Ăn sáng xong mới đến sáu giờ, mọi người lúc tục đi ra ngoài, Tiết Hiểu Tĩnh cũng xách túi ra cổng, Phàn Kỳ đang đứng chờ taxi chỉ thấy bà ấy bước nhanh như gió.Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm bắt xe đến bến tàu, chờ phà đến, ngồi xe mất một tiếng, ngồi phà mất nửa tiếng, lúc lên đảo đã sắp chín giờ.

Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: "Cậu út đến rồi!"

 

Anh dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen: "Cháu chào cậu."

Trong ký ức của nguyên chủ chỉ có đặc điểm của cậu cả, còn người cậu út này lại rất ít ỏi, nếu hôm nay Trần Chí Khiêm không đưa cô đến đây có lẽ gặp ngoài đường cô cũng không nhận ra ông ấy: "Cháu chào cậu út."

"Đi, chúng ta về nhà thôi." Cậu út cầm hành lý trong tay Phần Kỳ. Hai người đi vào trong, chỉ thấy cậu út lái một chiếc máy kéo đến.

Trần Chí Khiêm nhảy lên xe đầu tiên rồi giơ tay ra đón Phàn Kỳ, Phàn Kỳ leo lên xe, trên xe kéo có hai bó rơm được phủ bằng hai cái khăn mặt trắng tinh.

Có lẽ cậu út đã làm hết sức rồi, chỉ nghe cậu út nói: "Chúng ta về nhà thôi!"

Dọc đường, máy kéo kêu "Phốc phốc phốc"từ thị trấn không lớn đi ra ngoại ô, trên mặt đường đầy ổ gà ổ chuột.

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Trần Chí Khiêm tức giận nói: "Em sẽ để người của công ty hàng không mang cho anh."Giờ Phàn Tuần mới hài lòng, vừa quay đầu lại đã thấy cô em gái mình đứng đằng sau: "Anh cả, các anh đang nói chuyện gì đấy?"Nghe em gái hỏi, Phần Tuần hơi lúng túng, lợi dụng đặc quyền của anh trai nói: "Không có gì, anh về đây."Cô vô cùng khó hiểu đi vào phòng: "A Tuần, sao lại vội vàng đến đến đi đi thế?""Anh cả nói đã bàn bạc với thầy của anh ấy, nói là có thể làm được." Trần Chí Khiêm đi vào bếp giúp ba bưng thức ăn ra.Tiết Hiểu Tĩnh đi rửa tay: "Mọi người cứ ăn trước đi, mẹ lại không canh được giờ rồi.""Không sao ạ, tổng cộng chỉ về có mấy ngày, phải ăn cơm cùng mẹ mới thỏa mãn chứ." Phàn Kỳ đơm cơm cho mọi người. "Ca phẫu thuật cuối cùng hôm nay hơi khó, một bệnh nhân mới năm tuổi đã bị ung thư cổ tử cung, nếu có thể làm sạch thì mẹ phải cố gắng làm sạch cho người ta. Đúng là nghiệp chướng!"Cả nhà đang ăn cơm thì có người gọi điện thoại, Trần Khâm Hiền đi nghe: "Hiểu Tĩnh, bệnh viện gọi."Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng đặt đũa xuống chạy tới: "Biết rồi, tôi tới ngay đây.""Mọi người cứ ăn đi, có một bệnh nhân cấp cứu, mẹ phải đến bệnh viện ngay." Tiết Hiểu Tĩnh vội vàng nói rồi dắt xe đi ngay.Ăn tối xong, Trần Chí Khiêm và Phàn Kỳ cùng nhau rửa bát rồi lên lầu, đến tầm chín giờ mới nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, Phàn Kỳ tưởng là Tiết Hiểu Tĩnh quay về, bèn nói: "Lúc nãy mẹ chưa ăn được bao nhiêu cơm, để em xuống dưới lấy cho bà."Xuống dưới lầu, thấy Trần Khâm Hiền định ra ngoài, cô hỏi: "Ba, ba đi đâu vậy?""Các con cứ ngủ trước đi, ba đến bệnh viện chờ mẹ con, trời tối đi một mình không an toàn."Phàn Kỳ lại đi lên lầu, hai vợ chồng đang ngủ mơ mang thì nghe thấy tiếng động dưới lầu, lát sau lại nghe thấy tiếng động trên lầu, cũng không rõ ba mẹ về lúc mấy giờ. Vì đã hẹn đến nhà cậu ăn cơm nên phải chuẩn bị sớm, mới năm giờ hai vợ chồng đã dậy rồi.Lúc xuống lầu, Tiết Hiểu Tĩnh đang phơi quần áo, còn Trần Khâm Hiền thì cầm rổ đi từ bên ngoài vào: "Niếp Niếp, ra ăn bánh quẩy mới nổ với đậu hũ hoa ba đánh này."Trần Khâm Hiền cầm cái nồi nhôm trong rổ ra, bên trong có cải tía, tôm khô và đậu hũ hoa, ông ấy vào bếp lấy bát ra: "Cái bánh rán này làm mỏng lắm, kẹp với bánh quẩy thì ngon thôi rồi."Phàn Kỳ quay đầu gọi mẹ: "Mẹ ơi, vào ăn sáng ạ!""Vào đây."Tiết Hiểu Tĩnh cầm thau nhựa đi vào rồi ngồi xuống ăn sáng, Phàn Kỳ hỏi bà ấy: "Hôm qua mấy giờ mẹ mới về ạ?""Mười giờ mới về, phẫu thuật chỉnh u nang buồng trứng, khá đơn giản."Ăn sáng xong mới đến sáu giờ, mọi người lúc tục đi ra ngoài, Tiết Hiểu Tĩnh cũng xách túi ra cổng, Phàn Kỳ đang đứng chờ taxi chỉ thấy bà ấy bước nhanh như gió.Phàn Kỳ và Trần Chí Khiêm bắt xe đến bến tàu, chờ phà đến, ngồi xe mất một tiếng, ngồi phà mất nửa tiếng, lúc lên đảo đã sắp chín giờ.Trần Chí Khiêm nói với Phàn Kỳ: "Cậu út đến rồi!" Anh dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen: "Cháu chào cậu."Trong ký ức của nguyên chủ chỉ có đặc điểm của cậu cả, còn người cậu út này lại rất ít ỏi, nếu hôm nay Trần Chí Khiêm không đưa cô đến đây có lẽ gặp ngoài đường cô cũng không nhận ra ông ấy: "Cháu chào cậu út.""Đi, chúng ta về nhà thôi." Cậu út cầm hành lý trong tay Phần Kỳ. Hai người đi vào trong, chỉ thấy cậu út lái một chiếc máy kéo đến.Trần Chí Khiêm nhảy lên xe đầu tiên rồi giơ tay ra đón Phàn Kỳ, Phàn Kỳ leo lên xe, trên xe kéo có hai bó rơm được phủ bằng hai cái khăn mặt trắng tinh.Có lẽ cậu út đã làm hết sức rồi, chỉ nghe cậu út nói: "Chúng ta về nhà thôi!"Dọc đường, máy kéo kêu "Phốc phốc phốc"từ thị trấn không lớn đi ra ngoại ô, trên mặt đường đầy ổ gà ổ chuột. 

Chương 548