Tác giả:

Thuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí…

Chương 549

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Trần Chí Khiêm nắm một tay vào thành xe còn một tay năm chặt Phàn Kỳ. Phàn Kỳ hiếu kỳ nhìn hai bên đường, thấy một cái cây to trong thôn trang, cô kích động kêu: "Cái tổ chim kia to thật đấy!""Đó là tổ chim ưng." Cậu út ngồi đằng trước nói."Đằng trước có nhiều trâu thật đấy!" Phàn Kỳ nhìn thấy dưới đồng có rất nhiều con trâu đang tụ tập dưới nước.Tuy kiếp trước đã từng nhìn thấy lúc đi du lịch nhưng thân là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố cô vẫn cảm thấy mới lạ như cũ. Thế là suốt chặng đường cô không hề cảm thấy buồn tẻ, bọn họ đi một tiếng mới đến thôn.Máy kéo dừng trong sân của đội sản xuất, xe vừa dừng lại Trần Chí Khiêm đã nhảy xuống, sau đó ôm Phàn Kỳ xuống dưới.Một dì tâm tuổi trung niên tại gần bọn họ: "A Hưng, đón cháu trai ở Hồng Kông về rồi à?"Trân Chí Khiêm chào bà ấy: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."Phàn Kỳ không biết đây là ai, thấy Trần Chí Khiêm gọi thì cô cũng gọi theo: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc.""Cô bé nhà em gái A Tam trông cứ xinh như tiên ý, A Khiêm cũng lớn quá, mợ sắp không nhận ra rồi. Phải đến mấy năm cháu không đến đây rồi nhỉ?"Cậu út nói: "Nói tào lao! Anh cả đi khám được nên A Khiêm đến tận đây làm công tác tư tưởng để anh ấy đến Hồng Kông phẫu thuật đấy!""Lần đó tôi cũng thấy rồi, A Khiêm đến cái rồi đi ngay."Phàn Kỳ đi sau lưng Trần Chí Khiêm trên con đường đồng nho nhỏ, dọc đường, cậu gọi hết mợ, anh em họ, bà, ông đều được gọi đến. Gần đi đến nhà cậu thì thấy bà ngoại mặc áo sơ mi vải thô màu xanh lam, đầu đội khăn xếp đang đứng ở cổng, sau lưng còn có mợ cả.Cách một đoạn đường, Trần Chí Khiêm cao giọng gọi: "Bà ngoại!"Bà ngoại nhiều tuổi hơn bà nội, hồi bé bị bó chân nên đi lại không tiện, mợ cả phải đỡ bà đi về phía trước, hình như mắt bà cụ không được tốt nên phải nhìn chăm chú. Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt bà, Phàn Kỳ chào: "Cháu chào bà ngoài."Bà cụ ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ: "Niếp Niếp đến rồi à."Phàn Kỳ lại hỏi: "Cậu cả đâu rồi ạ?" "Đang mổ dê sau nhà cậu A Căn cháu."Trần Chí Khiêm nói: "Cất đồ đi rồi anh đưa em đi xem mổ dê.""Đẫm m.á.u thế có gì mà xem?""Đó là hương vị ngày tết đấy."Phàn Kỳ bị ông chồng chập mạch kéo ra sau nhà nhìn cậu xả đang treo một con dê lên cây, Phàn Kỳ vừa liếc thấy đã quay phắt đi không dám nhìn, chỉ nghe một tiếng gọi to vang lên: "A Nhị, bảo vợ cháu đến đây cắn hạt dưa đi."Trần Chí Khiêm chọc chọc cô, nói: "Mợ A Căn bảo em đến cắn hạt dưa kìa."Phàn Kỳ xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ nông thôn đang đặt một băng ghế dài xuống, sau đó đặt đĩa hạt bí đỏ đã xào chín lên ghế, thấy Phàn Kỳ còn ngại, bà ấy quay sang hỏi Trần Chí Khiêm: "A Nhị, vợ cháu tên gì?""Kỳ Kỳ ạ." "Kỳ Kỳ, ngồi đi! Mau cắn hạt dưa nào!"Giờ Phàn Kỳ mới hiểu "A Nhị" là gọi Trần Chí Khiêm, cuối cùng cô cũng hiểu sao nguyên chủ chẳng thể nghe hiểu tiếng ở nơi này, cô cũng không nghe hiểu đâu!"Cháu cảm ơn mợ A Căn!" Phàn Kỳ ngồi xuống, Trần Chí Khiêm cầm một hạt dưa nhét vào tay cô, cô cắn một cái nhưng không biết nhổ vỏ đi đâu.Mợ A Căn nói: "Cứ nhổ xuống đất đi, tí nữa mợ quét cho."Phàn Kỳ liếc nhìn Trần Chí Khiêm, thấy anh cũng vứt xuống đất, cô có nên vứt theo không?Phàn Kỳ cắn một hạt dưa, thấy có nhiều người dân đứng xung quanh em như vậy, cô đá đá Phàn Tuần: "Chỉ biết ăn thôi, đi lấy kẹo ra đây."Trần Chí Khiêm lập tức quay về nhà bà ngoại lấy túi kẹo sô cô la ra đưa cho mợ cả: "Mợ chia túi kẹo này cho mọi người họ cháu với."Chia hết một túi kẹo sôcôla, Phàn Kỳ đã quen thuộc hơn với mọi người, hầu hết người dân nơi đây đều chưa từng ra khỏi đảo chứ không nói đi Hồng Kông. 

Trần Chí Khiêm nắm một tay vào thành xe còn một tay năm chặt Phàn Kỳ. Phàn Kỳ hiếu kỳ nhìn hai bên đường, thấy một cái cây to trong thôn trang, cô kích động kêu: "Cái tổ chim kia to thật đấy!"

"Đó là tổ chim ưng." Cậu út ngồi đằng trước nói.

"Đằng trước có nhiều trâu thật đấy!" Phàn Kỳ nhìn thấy dưới đồng có rất nhiều con trâu đang tụ tập dưới nước.

Tuy kiếp trước đã từng nhìn thấy lúc đi du lịch nhưng thân là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố cô vẫn cảm thấy mới lạ như cũ. Thế là suốt chặng đường cô không hề cảm thấy buồn tẻ, bọn họ đi một tiếng mới đến thôn.

Máy kéo dừng trong sân của đội sản xuất, xe vừa dừng lại Trần Chí Khiêm đã nhảy xuống, sau đó ôm Phàn Kỳ xuống dưới.

Một dì tâm tuổi trung niên tại gần bọn họ: "A Hưng, đón cháu trai ở Hồng Kông về rồi à?"

Trân Chí Khiêm chào bà ấy: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."

Phàn Kỳ không biết đây là ai, thấy Trần Chí Khiêm gọi thì cô cũng gọi theo: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."

"Cô bé nhà em gái A Tam trông cứ xinh như tiên ý, A Khiêm cũng lớn quá, mợ sắp không nhận ra rồi. Phải đến mấy năm cháu không đến đây rồi nhỉ?"

Cậu út nói: "Nói tào lao! Anh cả đi khám được nên A Khiêm đến tận đây làm công tác tư tưởng để anh ấy đến Hồng Kông phẫu thuật đấy!"

"Lần đó tôi cũng thấy rồi, A Khiêm đến cái rồi đi ngay."

Phàn Kỳ đi sau lưng Trần Chí Khiêm trên con đường đồng nho nhỏ, dọc đường, cậu gọi hết mợ, anh em họ, bà, ông đều được gọi đến. Gần đi đến nhà cậu thì thấy bà ngoại mặc áo sơ mi vải thô màu xanh lam, đầu đội khăn xếp đang đứng ở cổng, sau lưng còn có mợ cả.Cách một đoạn đường, Trần Chí Khiêm cao giọng gọi: "Bà ngoại!"

Bà ngoại nhiều tuổi hơn bà nội, hồi bé bị bó chân nên đi lại không tiện, mợ cả phải đỡ bà đi về phía trước, hình như mắt bà cụ không được tốt nên phải nhìn chăm chú. Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt bà, Phàn Kỳ chào: "Cháu chào bà ngoài."

Bà cụ ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ: "Niếp Niếp đến rồi à."Phàn Kỳ lại hỏi: "Cậu cả đâu rồi ạ?"

 

"Đang mổ dê sau nhà cậu A Căn cháu."

Trần Chí Khiêm nói: "Cất đồ đi rồi anh đưa em đi xem mổ dê."

"Đẫm m.á.u thế có gì mà xem?"

"Đó là hương vị ngày tết đấy."

Phàn Kỳ bị ông chồng chập mạch kéo ra sau nhà nhìn cậu xả đang treo một con dê lên cây, Phàn Kỳ vừa liếc thấy đã quay phắt đi không dám nhìn, chỉ nghe một tiếng gọi to vang lên: "A Nhị, bảo vợ cháu đến đây cắn hạt dưa đi."

Trần Chí Khiêm chọc chọc cô, nói: "Mợ A Căn bảo em đến cắn hạt dưa kìa."

Phàn Kỳ xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ nông thôn đang đặt một băng ghế dài xuống, sau đó đặt đĩa hạt bí đỏ đã xào chín lên ghế, thấy Phàn Kỳ còn ngại, bà ấy quay sang hỏi Trần Chí Khiêm: "A Nhị, vợ cháu tên gì?"

"Kỳ Kỳ ạ."

 

"Kỳ Kỳ, ngồi đi! Mau cắn hạt dưa nào!"Giờ Phàn Kỳ mới hiểu "A Nhị" là gọi Trần Chí Khiêm, cuối cùng cô cũng hiểu sao nguyên chủ chẳng thể nghe hiểu tiếng ở nơi này, cô cũng không nghe hiểu đâu!

"Cháu cảm ơn mợ A Căn!" Phàn Kỳ ngồi xuống, Trần Chí Khiêm cầm một hạt dưa nhét vào tay cô, cô cắn một cái nhưng không biết nhổ vỏ đi đâu.

Mợ A Căn nói: "Cứ nhổ xuống đất đi, tí nữa mợ quét cho."

Phàn Kỳ liếc nhìn Trần Chí Khiêm, thấy anh cũng vứt xuống đất, cô có nên vứt theo không?

Phàn Kỳ cắn một hạt dưa, thấy có nhiều người dân đứng xung quanh em như vậy, cô đá đá Phàn Tuần: "Chỉ biết ăn thôi, đi lấy kẹo ra đây."

Trần Chí Khiêm lập tức quay về nhà bà ngoại lấy túi kẹo sô cô la ra đưa cho mợ cả: "Mợ chia túi kẹo này cho mọi người họ cháu với."

Chia hết một túi kẹo sôcôla, Phàn Kỳ đã quen thuộc hơn với mọi người, hầu hết người dân nơi đây đều chưa từng ra khỏi đảo chứ không nói đi Hồng Kông.

 

Thập Niên 80, Xuyên Về Cảng Thành Làm Vợ Lão ĐạiTác giả: Tiểu Bàn CamTruyện Ngôn Tình, Truyện Sắc, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngThuyết phục, tham gia bộ phim này. Cảng Thành nơi ngành điện ảnh và truyền hình cực kỳ phồn vinh, đa số phim thương mại được quay cực nhanh, hai tuần đã quay xong, một tháng sau chiếu phim. Trong phim nguyên chủ áo nhẹ voan mỏng, phong tình vạn chủng, lụa mỏng rơi xuống lộ tấm lưng xinh đẹp trên màn ảnh, khiến người ta mơ tưởng viễn vong. Trích từ lời một vị tài tử nói: “Gặp Phàn Kỳ rồi mới có thể hiểu được Chu U Vương Phong Hỏa Hý Chư Hầu, Ngô Tam Quế anh hùng giận dữ vì hồng nhan, thật đúng là sự kết hợp vừa phải giữa gợi cảm và thanh thuần. ” Vị này thậm chí ăn nói bậy bạ, chỉ cần cô chịu cởi chắc chắn chấn động Châu Á. Nguyên chủ can đảm chụp tấm này, lại sợ chuyện quay phim phong nguyệt bị chồng trên danh nghĩa của cô biết, nhưng giấy sao có thể gói được lửa? Vừa rồi Trần Chí Khiêm ném quyển tạp chí cho cô, chất vấn cô lại sao lại phải đóng phim phong nguyệt này, tại sao lại phải quay chụp kiểu tả thực này, vì thế hai người bọn họ cãi lớn, Trần Chí Khiêm đập cửa rời đi. Trần Chí… Trần Chí Khiêm nắm một tay vào thành xe còn một tay năm chặt Phàn Kỳ. Phàn Kỳ hiếu kỳ nhìn hai bên đường, thấy một cái cây to trong thôn trang, cô kích động kêu: "Cái tổ chim kia to thật đấy!""Đó là tổ chim ưng." Cậu út ngồi đằng trước nói."Đằng trước có nhiều trâu thật đấy!" Phàn Kỳ nhìn thấy dưới đồng có rất nhiều con trâu đang tụ tập dưới nước.Tuy kiếp trước đã từng nhìn thấy lúc đi du lịch nhưng thân là một đứa trẻ lớn lên ở thành phố cô vẫn cảm thấy mới lạ như cũ. Thế là suốt chặng đường cô không hề cảm thấy buồn tẻ, bọn họ đi một tiếng mới đến thôn.Máy kéo dừng trong sân của đội sản xuất, xe vừa dừng lại Trần Chí Khiêm đã nhảy xuống, sau đó ôm Phàn Kỳ xuống dưới.Một dì tâm tuổi trung niên tại gần bọn họ: "A Hưng, đón cháu trai ở Hồng Kông về rồi à?"Trân Chí Khiêm chào bà ấy: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc."Phàn Kỳ không biết đây là ai, thấy Trần Chí Khiêm gọi thì cô cũng gọi theo: "Cháu chào mợ Vĩnh Phúc.""Cô bé nhà em gái A Tam trông cứ xinh như tiên ý, A Khiêm cũng lớn quá, mợ sắp không nhận ra rồi. Phải đến mấy năm cháu không đến đây rồi nhỉ?"Cậu út nói: "Nói tào lao! Anh cả đi khám được nên A Khiêm đến tận đây làm công tác tư tưởng để anh ấy đến Hồng Kông phẫu thuật đấy!""Lần đó tôi cũng thấy rồi, A Khiêm đến cái rồi đi ngay."Phàn Kỳ đi sau lưng Trần Chí Khiêm trên con đường đồng nho nhỏ, dọc đường, cậu gọi hết mợ, anh em họ, bà, ông đều được gọi đến. Gần đi đến nhà cậu thì thấy bà ngoại mặc áo sơ mi vải thô màu xanh lam, đầu đội khăn xếp đang đứng ở cổng, sau lưng còn có mợ cả.Cách một đoạn đường, Trần Chí Khiêm cao giọng gọi: "Bà ngoại!"Bà ngoại nhiều tuổi hơn bà nội, hồi bé bị bó chân nên đi lại không tiện, mợ cả phải đỡ bà đi về phía trước, hình như mắt bà cụ không được tốt nên phải nhìn chăm chú. Trần Chí Khiêm dẫn Phàn Kỳ đến trước mặt bà, Phàn Kỳ chào: "Cháu chào bà ngoài."Bà cụ ngẩng đầu lên quan sát thật kỹ: "Niếp Niếp đến rồi à."Phàn Kỳ lại hỏi: "Cậu cả đâu rồi ạ?" "Đang mổ dê sau nhà cậu A Căn cháu."Trần Chí Khiêm nói: "Cất đồ đi rồi anh đưa em đi xem mổ dê.""Đẫm m.á.u thế có gì mà xem?""Đó là hương vị ngày tết đấy."Phàn Kỳ bị ông chồng chập mạch kéo ra sau nhà nhìn cậu xả đang treo một con dê lên cây, Phàn Kỳ vừa liếc thấy đã quay phắt đi không dám nhìn, chỉ nghe một tiếng gọi to vang lên: "A Nhị, bảo vợ cháu đến đây cắn hạt dưa đi."Trần Chí Khiêm chọc chọc cô, nói: "Mợ A Căn bảo em đến cắn hạt dưa kìa."Phàn Kỳ xoay người lại, chỉ thấy một người phụ nữ nông thôn đang đặt một băng ghế dài xuống, sau đó đặt đĩa hạt bí đỏ đã xào chín lên ghế, thấy Phàn Kỳ còn ngại, bà ấy quay sang hỏi Trần Chí Khiêm: "A Nhị, vợ cháu tên gì?""Kỳ Kỳ ạ." "Kỳ Kỳ, ngồi đi! Mau cắn hạt dưa nào!"Giờ Phàn Kỳ mới hiểu "A Nhị" là gọi Trần Chí Khiêm, cuối cùng cô cũng hiểu sao nguyên chủ chẳng thể nghe hiểu tiếng ở nơi này, cô cũng không nghe hiểu đâu!"Cháu cảm ơn mợ A Căn!" Phàn Kỳ ngồi xuống, Trần Chí Khiêm cầm một hạt dưa nhét vào tay cô, cô cắn một cái nhưng không biết nhổ vỏ đi đâu.Mợ A Căn nói: "Cứ nhổ xuống đất đi, tí nữa mợ quét cho."Phàn Kỳ liếc nhìn Trần Chí Khiêm, thấy anh cũng vứt xuống đất, cô có nên vứt theo không?Phàn Kỳ cắn một hạt dưa, thấy có nhiều người dân đứng xung quanh em như vậy, cô đá đá Phàn Tuần: "Chỉ biết ăn thôi, đi lấy kẹo ra đây."Trần Chí Khiêm lập tức quay về nhà bà ngoại lấy túi kẹo sô cô la ra đưa cho mợ cả: "Mợ chia túi kẹo này cho mọi người họ cháu với."Chia hết một túi kẹo sôcôla, Phàn Kỳ đã quen thuộc hơn với mọi người, hầu hết người dân nơi đây đều chưa từng ra khỏi đảo chứ không nói đi Hồng Kông. 

Chương 549