1. Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc. Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?” “Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.” Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi. Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động. Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.” Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống. “Đừng gọi tôi như vậy.” Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa. Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “…
Chương 7: 13,14: Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược1. Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc. Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?” “Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.” Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi. Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động. Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.” Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống. “Đừng gọi tôi như vậy.” Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa. Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “… 13.Sau khi lên đại học, cậu ấy bắt đầu rất bận rộn. Lúc mới đi học, tôi còn chưa biết gì. Mãi đến khi ăn cơm một mình mấy ngày, tôi bỗng nhiên hỏi: "Kỳ Dĩ Tinh đâu, sao không về ăn cơm?"Chú Lưu liếc tôi một cái: "Cả nhà ai cũng biết nó đi học rồi, chỉ có mình cậu không biết."Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, không biết đang nghĩ gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu dọn chỗ của cậu ấy đi.Tôi thấy nó chướng mắt.Thói quen đúng là một thứ phiền phức.Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333Sau khi ba mất, tôi mất rất lâu mới quen với việc trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ. Sau này mẹ mất, tôi lại mất rất lâu mới quen với việc chỉ còn mình tôi. Sau khi Kỳ Dĩ Tinh đến, có lúc tôi ăn cơm cùng cậu ấy, có lúc không, cũng chẳng thấy gì khác biệt.Nhưng một năm nay, sau khi cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, gần như ngày nào chúng tôi cũng ăn tối cùng nhau. Tôi lại quen với việc có hai người trên bàn ăn.Đến bây giờ, lại quay về như trước đây.Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ lộn xộn xoay một vòng trong đầu tôi. Tôi bắt đầu nghĩ: Có lẽ mình nên tìm một người để chung sống rồi.Ý nghĩ này xuất hiện, nhưng rất nhanh bị gác lại, vì tôi thật sự quá bận. Dùng câu "bận đến mức chân không chạm đất" để hình dung cũng không ngoa.Xã giao xong, uống vài chén rượu, cả người lâng lâng trở về nhà.Nửa đêm, chú Lưu đã ngủ, tôi ngồi dựa vào sofa, không muốn gọi ai, cũng không muốn cử động.Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê.Lúc này, cửa phòng Kỳ Dĩ Tinh bỗng mở ra. Tôi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chạm mắt với cậu ấy.Cậu ấy từng bước đi xuống, đến trước mặt tôi. Bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi: "Uống nhiều rồi sao, chú nhỏ?"Người say thường cảm thấy nóng, nên bàn tay lành lạnh của cậu ấy chạm vào mặt tôi khiến tôi thấy dễ chịu, không đẩy ra."Vẫn ổn.""Để tôi rót cho chú ly nước mật ong nhé." Nói xong, cậu ấy đứng dậy đi vào bếp, thật sự mang ra một cốc nước mật ong.Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, gương mặt vẫn ngoan ngoãn như bao năm qua chưa từng thay đổi.Nước ấm thoang thoảng vị ngọt, tôi uống một nửa rồi đặt xuống, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.Cũng dần tỉnh táo lại, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không tệ, nhóc con."Cậu ấy mím môi cười. Dưới ánh trăng đậm đặc, gương mặt ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi vẻ non nớt, lặng lẽ trưởng thành thành một dáng vẻ tuấn mỹ đến bất ngờ.Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt không chớp. Nếu tôi không say, có lẽ sẽ thấy rõ trong đôi mắt đó những cảm xúc rối ren, dây dưa giữa d*c vọng và hận ý.Nhưng tôi đã say, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu ấy.Tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Ngủ đi, cậu cũng ngủ sớm đi.""Ừm."Tôi đến cửa phòng, mở cửa, rồi bỗng nhiên muốn quay lại gọi cậu ấy.Nhìn xuống lầu, vị trí tôi vừa ngồi giờ đã đổi thành Kỳ Dĩ Tinh.Ly nước mật ong tôi chưa uống hết bị cậu ấy một hơi uống cạn. Góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt.Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài quá mức tuỳ ý đặt sang một bên, tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm khuya.Ở góc nhỏ này, lặng lẽ, không một tiếng động mà bung nở.Chỉ bị tôi lén nhìn thoáng qua một lần.Không ai hay biết.Tôi mím môi nhìn cậu ấy một lúc rồi quay lại phòng. Ý nghĩ đó lại hiện lên.Tôi nên tìm một người để chung sống rồi.Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược1. Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc. Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?” “Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.” Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi. Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động. Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.” Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống. “Đừng gọi tôi như vậy.” Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa. Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “… 13.Sau khi lên đại học, cậu ấy bắt đầu rất bận rộn. Lúc mới đi học, tôi còn chưa biết gì. Mãi đến khi ăn cơm một mình mấy ngày, tôi bỗng nhiên hỏi: "Kỳ Dĩ Tinh đâu, sao không về ăn cơm?"Chú Lưu liếc tôi một cái: "Cả nhà ai cũng biết nó đi học rồi, chỉ có mình cậu không biết."Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, không biết đang nghĩ gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu dọn chỗ của cậu ấy đi.Tôi thấy nó chướng mắt.Thói quen đúng là một thứ phiền phức.Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333Sau khi ba mất, tôi mất rất lâu mới quen với việc trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ. Sau này mẹ mất, tôi lại mất rất lâu mới quen với việc chỉ còn mình tôi. Sau khi Kỳ Dĩ Tinh đến, có lúc tôi ăn cơm cùng cậu ấy, có lúc không, cũng chẳng thấy gì khác biệt.Nhưng một năm nay, sau khi cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, gần như ngày nào chúng tôi cũng ăn tối cùng nhau. Tôi lại quen với việc có hai người trên bàn ăn.Đến bây giờ, lại quay về như trước đây.Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ lộn xộn xoay một vòng trong đầu tôi. Tôi bắt đầu nghĩ: Có lẽ mình nên tìm một người để chung sống rồi.Ý nghĩ này xuất hiện, nhưng rất nhanh bị gác lại, vì tôi thật sự quá bận. Dùng câu "bận đến mức chân không chạm đất" để hình dung cũng không ngoa.Xã giao xong, uống vài chén rượu, cả người lâng lâng trở về nhà.Nửa đêm, chú Lưu đã ngủ, tôi ngồi dựa vào sofa, không muốn gọi ai, cũng không muốn cử động.Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê.Lúc này, cửa phòng Kỳ Dĩ Tinh bỗng mở ra. Tôi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chạm mắt với cậu ấy.Cậu ấy từng bước đi xuống, đến trước mặt tôi. Bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi: "Uống nhiều rồi sao, chú nhỏ?"Người say thường cảm thấy nóng, nên bàn tay lành lạnh của cậu ấy chạm vào mặt tôi khiến tôi thấy dễ chịu, không đẩy ra."Vẫn ổn.""Để tôi rót cho chú ly nước mật ong nhé." Nói xong, cậu ấy đứng dậy đi vào bếp, thật sự mang ra một cốc nước mật ong.Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, gương mặt vẫn ngoan ngoãn như bao năm qua chưa từng thay đổi.Nước ấm thoang thoảng vị ngọt, tôi uống một nửa rồi đặt xuống, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.Cũng dần tỉnh táo lại, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không tệ, nhóc con."Cậu ấy mím môi cười. Dưới ánh trăng đậm đặc, gương mặt ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi vẻ non nớt, lặng lẽ trưởng thành thành một dáng vẻ tuấn mỹ đến bất ngờ.Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt không chớp. Nếu tôi không say, có lẽ sẽ thấy rõ trong đôi mắt đó những cảm xúc rối ren, dây dưa giữa d*c vọng và hận ý.Nhưng tôi đã say, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu ấy.Tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Ngủ đi, cậu cũng ngủ sớm đi.""Ừm."Tôi đến cửa phòng, mở cửa, rồi bỗng nhiên muốn quay lại gọi cậu ấy.Nhìn xuống lầu, vị trí tôi vừa ngồi giờ đã đổi thành Kỳ Dĩ Tinh.Ly nước mật ong tôi chưa uống hết bị cậu ấy một hơi uống cạn. Góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt.Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài quá mức tuỳ ý đặt sang một bên, tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm khuya.Ở góc nhỏ này, lặng lẽ, không một tiếng động mà bung nở.Chỉ bị tôi lén nhìn thoáng qua một lần.Không ai hay biết.Tôi mím môi nhìn cậu ấy một lúc rồi quay lại phòng. Ý nghĩ đó lại hiện lên.Tôi nên tìm một người để chung sống rồi.Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.
Thà Đừng Gặp Gỡ (Đam Mỹ)Tác giả: Khuyết DanhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược1. Nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, tôi ngồi trước bàn làm việc, hút ba điếu thuốc. Trợ lý dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Kiều, ngài có muốn đến xem không?” “Không đi, tôi chẳng có người anh nào cả.” Anh ta đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, tôi lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, cho đến khi tia nắng cuối cùng của hoàng hôn biến mất khỏi tầm mắt. Cuối cùng tôi vẫn đứng dậy, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Kiều Thời Dụ ở trong một bệnh viện tư nhân tốt nhất, căn phòng bệnh đầy đủ mọi tiện nghi xa hoa. Nhưng người nằm đó, cô đơn trên giường, là hình ảnh mà không lượng vàng bạc nào có thể che lấp được sự lẻ loi. Anh đeo mặt nạ thở, phía trên còn phủ lớp hơi nước do kích động. Anh cố gắng quay đầu nhìn tôi: “Tiểu Niên, em đến rồi.” Cậu bé ngồi bên cạnh anh, vân vê ngón tay, lén nhìn tôi một cái rồi cúi đầu xuống. “Đừng gọi tôi như vậy.” Cái tên “Tiểu Niên” chỉ thuộc về người anh trai dịu dàng, chững chạc mà tôi từng có, không còn thuộc về Kiều Thời Dụ bây giờ nữa. Tôi kéo ghế lại ngồi xuống bên cạnh: “… 13.Sau khi lên đại học, cậu ấy bắt đầu rất bận rộn. Lúc mới đi học, tôi còn chưa biết gì. Mãi đến khi ăn cơm một mình mấy ngày, tôi bỗng nhiên hỏi: "Kỳ Dĩ Tinh đâu, sao không về ăn cơm?"Chú Lưu liếc tôi một cái: "Cả nhà ai cũng biết nó đi học rồi, chỉ có mình cậu không biết."Tôi nhìn bàn ăn trống trơn, không biết đang nghĩ gì, chỉ phất tay ra hiệu cho chú Lưu dọn chỗ của cậu ấy đi.Tôi thấy nó chướng mắt.Thói quen đúng là một thứ phiền phức.Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333Sau khi ba mất, tôi mất rất lâu mới quen với việc trên bàn ăn chỉ có tôi và mẹ. Sau này mẹ mất, tôi lại mất rất lâu mới quen với việc chỉ còn mình tôi. Sau khi Kỳ Dĩ Tinh đến, có lúc tôi ăn cơm cùng cậu ấy, có lúc không, cũng chẳng thấy gì khác biệt.Nhưng một năm nay, sau khi cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, gần như ngày nào chúng tôi cũng ăn tối cùng nhau. Tôi lại quen với việc có hai người trên bàn ăn.Đến bây giờ, lại quay về như trước đây.Trong khoảnh khắc đó, những suy nghĩ lộn xộn xoay một vòng trong đầu tôi. Tôi bắt đầu nghĩ: Có lẽ mình nên tìm một người để chung sống rồi.Ý nghĩ này xuất hiện, nhưng rất nhanh bị gác lại, vì tôi thật sự quá bận. Dùng câu "bận đến mức chân không chạm đất" để hình dung cũng không ngoa.Xã giao xong, uống vài chén rượu, cả người lâng lâng trở về nhà.Nửa đêm, chú Lưu đã ngủ, tôi ngồi dựa vào sofa, không muốn gọi ai, cũng không muốn cử động.Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn pha lê.Lúc này, cửa phòng Kỳ Dĩ Tinh bỗng mở ra. Tôi nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn, vừa vặn chạm mắt với cậu ấy.Cậu ấy từng bước đi xuống, đến trước mặt tôi. Bàn tay hơi lạnh đặt lên trán tôi: "Uống nhiều rồi sao, chú nhỏ?"Người say thường cảm thấy nóng, nên bàn tay lành lạnh của cậu ấy chạm vào mặt tôi khiến tôi thấy dễ chịu, không đẩy ra."Vẫn ổn.""Để tôi rót cho chú ly nước mật ong nhé." Nói xong, cậu ấy đứng dậy đi vào bếp, thật sự mang ra một cốc nước mật ong.Cậu ấy ngồi xổm trước mặt tôi, gương mặt vẫn ngoan ngoãn như bao năm qua chưa từng thay đổi.Nước ấm thoang thoảng vị ngọt, tôi uống một nửa rồi đặt xuống, cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều.Cũng dần tỉnh táo lại, tôi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Không tệ, nhóc con."Cậu ấy mím môi cười. Dưới ánh trăng đậm đặc, gương mặt ấy cuối cùng cũng đã thoát khỏi vẻ non nớt, lặng lẽ trưởng thành thành một dáng vẻ tuấn mỹ đến bất ngờ.Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt không chớp. Nếu tôi không say, có lẽ sẽ thấy rõ trong đôi mắt đó những cảm xúc rối ren, dây dưa giữa d*c vọng và hận ý.Nhưng tôi đã say, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của cậu ấy.Tôi đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Ngủ đi, cậu cũng ngủ sớm đi.""Ừm."Tôi đến cửa phòng, mở cửa, rồi bỗng nhiên muốn quay lại gọi cậu ấy.Nhìn xuống lầu, vị trí tôi vừa ngồi giờ đã đổi thành Kỳ Dĩ Tinh.Ly nước mật ong tôi chưa uống hết bị cậu ấy một hơi uống cạn. Góc nghiêng của cậu ấy rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách. Ngón tay thon dài cầm lấy chiếc cốc thủy tinh trong suốt.Cậu ấy lười biếng dựa vào ghế, đôi chân dài quá mức tuỳ ý đặt sang một bên, tựa như một đóa hoa quỳnh nở rộ trong đêm khuya.Ở góc nhỏ này, lặng lẽ, không một tiếng động mà bung nở.Chỉ bị tôi lén nhìn thoáng qua một lần.Không ai hay biết.Tôi mím môi nhìn cậu ấy một lúc rồi quay lại phòng. Ý nghĩ đó lại hiện lên.Tôi nên tìm một người để chung sống rồi.Độc thân quá lâu, đến mức ngay cả một đứa trẻ cũng thấy đẹp đến vậy.