"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 30: Đặt Mì Tôm 2
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:“Không sao đâu chú Chu, cháu hiểu mà. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu vì chút lợi nhỏ mà gặp rắc rối lớn thì thật không đáng.”Một câu nói đã đánh trúng tâm lý của chú Chu.Ngay lập tức, ông giới thiệu cho cô số điện thoại của một nhà cung cấp dược phẩm đáng tin cậy.Đường Khê suy nghĩ một chút, rồi gọi điện đặt hàng: một trăm lọ thuốc giảm đau, năm nghìn gói băng gạc, năm nghìn chai dung dịch i-ốt và cồn sát trùng, cùng một số loại thuốc cơ bản trị đau đầu, sốt.Người đầu dây bên kia khi biết cô là khách hàng được Chu Chính Bình giới thiệu, lập tức đồng ý giao toàn bộ đơn hàng đến tận nhà cô trong tối hôm đó.Đường Khê vừa về đến nhà thì hàng loạt món đồ cô đặt mua tối qua, như kệ chứa đồ và nhiều thứ khác cũng được giao tới.Trước cửa nhà cô, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau đỗ lại, gần như chắn kín cả con đường.Khi Chu Chính Bình mang một vạn thùng mì gói đến, ông đã chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp trước nhà Đường Khê.Vài công nhân đang hì hục dỡ hàng và chuyển đồ vào trong, còn bên trong ngôi nhà thì công việc lắp đặt đang diễn ra một cách trật tự.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:“Không sao đâu chú Chu, cháu hiểu mà. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu vì chút lợi nhỏ mà gặp rắc rối lớn thì thật không đáng.”Một câu nói đã đánh trúng tâm lý của chú Chu.Ngay lập tức, ông giới thiệu cho cô số điện thoại của một nhà cung cấp dược phẩm đáng tin cậy.Đường Khê suy nghĩ một chút, rồi gọi điện đặt hàng: một trăm lọ thuốc giảm đau, năm nghìn gói băng gạc, năm nghìn chai dung dịch i-ốt và cồn sát trùng, cùng một số loại thuốc cơ bản trị đau đầu, sốt.Người đầu dây bên kia khi biết cô là khách hàng được Chu Chính Bình giới thiệu, lập tức đồng ý giao toàn bộ đơn hàng đến tận nhà cô trong tối hôm đó.Đường Khê vừa về đến nhà thì hàng loạt món đồ cô đặt mua tối qua, như kệ chứa đồ và nhiều thứ khác cũng được giao tới.Trước cửa nhà cô, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau đỗ lại, gần như chắn kín cả con đường.Khi Chu Chính Bình mang một vạn thùng mì gói đến, ông đã chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp trước nhà Đường Khê.Vài công nhân đang hì hục dỡ hàng và chuyển đồ vào trong, còn bên trong ngôi nhà thì công việc lắp đặt đang diễn ra một cách trật tự.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Ông lùi lại một bước, giữ khoảng cách với cô:“Cô gái, cô mua nhiều thuốc thế để làm gì?”Đường Khê thấy thái độ của ông thì hiểu ngay ông đã hiểu lầm. Cô vội vàng xua tay giải thích:“Chú Chu, chú hiểu lầm rồi. Cháu là một blogger ẩm thực. Cháu có mở một cửa hàng trực tuyến, chuyên bán thực phẩm và đồ dùng hàng ngày. Thuốc men là vì dạo này cháu muốn mở rộng kinh doanh sang ngành dược, dự định mở một tiệm chăm sóc sức khỏe. Chú biết đấy, bây giờ làm ăn khó khăn, mình phải phát triển đa dạng hóa.”Câu chuyện bịa ra của Đường Khê trơn tru không chút chần chừ. Cô biết người đàn ông trước mặt không giống kiểu người thường xuyên lên mạng, nên viện một lý do nghe có vẻ hợp lý.“Chú nghĩ mà xem, cháu dễ thương thế này, sao có thể là người làm chuyện phạm pháp được? Cháu là một công dân tuân thủ pháp luật hẳn hoi mà!”Cô mặt dày nói năng lưu loát, đây chính là chiêu trò mà cô học được từ Quách Miểu Miểu. Trong cuộc chiến tiền bạc, giữ thể diện làm gì?Chu Chính Bình nhìn cô, tuy không hoàn toàn tin tưởng nhưng cũng bớt nghi ngờ.Nhìn dáng vẻ cô gái này, quả thật không giống người xấu. Nhưng thời buổi này, làm gì có ai lại viết “tôi là người xấu” lên mặt mình đâu?“Cô thông cảm nhé, Tôi cẩn thận cũng là chuyện thường. Bây giờ người xấu nhiều quá, phải cẩn thận mới được...”Đường Khê thở phào nhẹ nhõm:“Không sao đâu chú Chu, cháu hiểu mà. Bây giờ làm ăn khó khăn, nếu vì chút lợi nhỏ mà gặp rắc rối lớn thì thật không đáng.”Một câu nói đã đánh trúng tâm lý của chú Chu.Ngay lập tức, ông giới thiệu cho cô số điện thoại của một nhà cung cấp dược phẩm đáng tin cậy.Đường Khê suy nghĩ một chút, rồi gọi điện đặt hàng: một trăm lọ thuốc giảm đau, năm nghìn gói băng gạc, năm nghìn chai dung dịch i-ốt và cồn sát trùng, cùng một số loại thuốc cơ bản trị đau đầu, sốt.Người đầu dây bên kia khi biết cô là khách hàng được Chu Chính Bình giới thiệu, lập tức đồng ý giao toàn bộ đơn hàng đến tận nhà cô trong tối hôm đó.Đường Khê vừa về đến nhà thì hàng loạt món đồ cô đặt mua tối qua, như kệ chứa đồ và nhiều thứ khác cũng được giao tới.Trước cửa nhà cô, từng chiếc xe tải nối đuôi nhau đỗ lại, gần như chắn kín cả con đường.Khi Chu Chính Bình mang một vạn thùng mì gói đến, ông đã chứng kiến cảnh tượng nhộn nhịp trước nhà Đường Khê.Vài công nhân đang hì hục dỡ hàng và chuyển đồ vào trong, còn bên trong ngôi nhà thì công việc lắp đặt đang diễn ra một cách trật tự.