"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 31: Giao Hàng Tới

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: "cồn y tế," "i-ốt". Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.“Anh là...?”“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”“À—ông chủ Trần! Anh giao hàng nhanh vậy ạ!”Người đàn ông có làn da ngăm đen bóng, ánh lên dưới nắng, mái tóc húi cua trông thật nổi bật. Trông anh ta chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.Nghe Đường Khê gọi mình là “ông chủ Trần” thì anh ta gãi đầu cười ngượng ngùng:“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Trần Bát Nhất. Do cô đặt số lượng lớn quá nên tôi mang một chuyến qua trước. Phần còn lại đang trên xe tải, lát nữa họ sẽ giao tới.”“Cảm ơn anh Trần! Anh cứ dỡ hàng xuống trước đi. Chỗ tôi giờ bừa bộn lắm, mong anh thông cảm nhé.”Đường Khê không kịp lau mồ hôi, lại bắt tay vào phụ Trần Bát Nhất dỡ hàng.Khu cô ở tuy không đông dân, nhưng xung quanh lại chủ yếu là người lớn tuổi. Khi nghe tin có tới năm chiếc xe tải đỗ trước nhà Đường Khê, sau bữa trưa liền có nhiều người kéo đến xem.Vẻ ngoài của Đường Khê lại rất hợp ý người lớn tuổi: khuôn mặt tươi tắn, đáng yêu, không chút nguy hiểm. Đặc biệt, cô lại biết cách nói chuyện, miệng ngọt như mía lùi.Thấy trời nóng, cô mang ra nhiều nước giải khát lạnh để mời các công nhân và cả những cụ già đứng xem. Không những thế, cô còn lấy ghế từ trong nhà ra cho họ ngồi.Bị đám đông vây quanh, Đường Khê không hề khó chịu. Ngược lại, cô luôn giữ nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng còn trò chuyện với các cụ, hỏi thăm sức khỏe một cách khéo léo.Chẳng mấy chốc, cô đã chiếm trọn tình cảm của những người xung quanh. Trong mắt họ thì địa vị của Đường Khê bây giờ không khác gì trưởng thôn.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: "cồn y tế," "i-ốt". Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.“Anh là...?”“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”“À—ông chủ Trần! Anh giao hàng nhanh vậy ạ!”Người đàn ông có làn da ngăm đen bóng, ánh lên dưới nắng, mái tóc húi cua trông thật nổi bật. Trông anh ta chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.Nghe Đường Khê gọi mình là “ông chủ Trần” thì anh ta gãi đầu cười ngượng ngùng:“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Trần Bát Nhất. Do cô đặt số lượng lớn quá nên tôi mang một chuyến qua trước. Phần còn lại đang trên xe tải, lát nữa họ sẽ giao tới.”“Cảm ơn anh Trần! Anh cứ dỡ hàng xuống trước đi. Chỗ tôi giờ bừa bộn lắm, mong anh thông cảm nhé.”Đường Khê không kịp lau mồ hôi, lại bắt tay vào phụ Trần Bát Nhất dỡ hàng.Khu cô ở tuy không đông dân, nhưng xung quanh lại chủ yếu là người lớn tuổi. Khi nghe tin có tới năm chiếc xe tải đỗ trước nhà Đường Khê, sau bữa trưa liền có nhiều người kéo đến xem.Vẻ ngoài của Đường Khê lại rất hợp ý người lớn tuổi: khuôn mặt tươi tắn, đáng yêu, không chút nguy hiểm. Đặc biệt, cô lại biết cách nói chuyện, miệng ngọt như mía lùi.Thấy trời nóng, cô mang ra nhiều nước giải khát lạnh để mời các công nhân và cả những cụ già đứng xem. Không những thế, cô còn lấy ghế từ trong nhà ra cho họ ngồi.Bị đám đông vây quanh, Đường Khê không hề khó chịu. Ngược lại, cô luôn giữ nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng còn trò chuyện với các cụ, hỏi thăm sức khỏe một cách khéo léo.Chẳng mấy chốc, cô đã chiếm trọn tình cảm của những người xung quanh. Trong mắt họ thì địa vị của Đường Khê bây giờ không khác gì trưởng thôn.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Chu Chính Bình đẩy một chiếc xe kéo về phía cô, nói:“Cô gái, hàng của cháu đây, tất cả đều ở trên xe này.”Đường Khê thấy chú Chu đến liền vội chạy tới phụ một tay.Sau khi kiểm tra sơ qua số lượng, cô lập tức chuyển phần tiền còn lại cho ông.“Cô gái, để chú giúp cháu chuyển vào trong. Một vạn hộp mì này chia thành mấy trăm thùng nhỏ, cháu làm sao mà khênh hết được.”Vì bận rộn suốt từ sáng, Đường Khê mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng.“Dạ, cảm ơn chú Chu ạ!”Đột nhiên, từ xa vọng lại tiếng còi xe hơi.Đường Khê chột dạ, thầm nghĩ chẳng lẽ vì xe tải chặn đường mà gây phiền phức cho người khác.Cô vội chạy ra để xin lỗi, nhưng thấy chỉ là một chiếc xe van đơn giản. Trong xe chất đầy những thùng hàng, phía ngoài có ghi mờ mờ các chữ như: "cồn y tế," "i-ốt". Bên trong xe là một người đàn ông lạ mặt.“Anh là...?”“Cô là Đường Khê? Tôi là nhà cung cấp thuốc mà sáng nay cô đã gọi điện đặt hàng. Tôi giao đồ đến rồi đây.”“À—ông chủ Trần! Anh giao hàng nhanh vậy ạ!”Người đàn ông có làn da ngăm đen bóng, ánh lên dưới nắng, mái tóc húi cua trông thật nổi bật. Trông anh ta chừng khoảng hơn ba mươi tuổi.Nghe Đường Khê gọi mình là “ông chủ Trần” thì anh ta gãi đầu cười ngượng ngùng:“Đừng gọi tôi là ông chủ, tôi tên Trần Bát Nhất. Do cô đặt số lượng lớn quá nên tôi mang một chuyến qua trước. Phần còn lại đang trên xe tải, lát nữa họ sẽ giao tới.”“Cảm ơn anh Trần! Anh cứ dỡ hàng xuống trước đi. Chỗ tôi giờ bừa bộn lắm, mong anh thông cảm nhé.”Đường Khê không kịp lau mồ hôi, lại bắt tay vào phụ Trần Bát Nhất dỡ hàng.Khu cô ở tuy không đông dân, nhưng xung quanh lại chủ yếu là người lớn tuổi. Khi nghe tin có tới năm chiếc xe tải đỗ trước nhà Đường Khê, sau bữa trưa liền có nhiều người kéo đến xem.Vẻ ngoài của Đường Khê lại rất hợp ý người lớn tuổi: khuôn mặt tươi tắn, đáng yêu, không chút nguy hiểm. Đặc biệt, cô lại biết cách nói chuyện, miệng ngọt như mía lùi.Thấy trời nóng, cô mang ra nhiều nước giải khát lạnh để mời các công nhân và cả những cụ già đứng xem. Không những thế, cô còn lấy ghế từ trong nhà ra cho họ ngồi.Bị đám đông vây quanh, Đường Khê không hề khó chịu. Ngược lại, cô luôn giữ nụ cười thân thiện, thỉnh thoảng còn trò chuyện với các cụ, hỏi thăm sức khỏe một cách khéo léo.Chẳng mấy chốc, cô đã chiếm trọn tình cảm của những người xung quanh. Trong mắt họ thì địa vị của Đường Khê bây giờ không khác gì trưởng thôn.

Chương 31: Giao Hàng Tới