"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 49: Đặt Ba Vạn Suất 2

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Đây là tiền đặt cọc, trong thẻ có 50 vạn. Bác thấy trong ba ngày có làm được không?”Ông cụ cầm lấy thẻ, tay run rẩy, mặt đầy vẻ sửng sốt.“Bác sẽ cố gắng… Ba vạn suất... Tiệm gà rán của bác mở bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nhận được đơn hàng nào lớn thế này...”Đường Khê suy nghĩ rồi nói: “Bác à, bác lớn tuổi rồi, có thể gọi con cháu trong nhà đến phụ bác. Nếu làm tốt thì sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài.”Đường Khê và ông Tào mặc cả giá cả một hồi.Thực ra, cô vốn định mua với giá gốc, nhưng ông Tào nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đòi giảm 20%.Cuối cùng, Đường Khê không thể thắng nổi ông, đành đồng ý giảm theo ý ông.Cô cảm thấy mấy món này đều rất ngon, vì thế quyết định gộp cả năm món vào thành một combo và làm thành 30.000 suất.Sau khi tính xong, cô đặt trước đơn hàng trị giá 139,2 vạn và trả tiền đặt cọc 50 vạn. Ông Tào còn nhất quyết xóa luôn phần lẻ.Đường Khê gói gọn đồ ăn thừa mang về.Ra khỏi quán, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Tào gọi điện thoại, giọng lẫn tiếng nghẹn ngào vui sướng.Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô quyết định đến công ty của Quách Miểu Miểu để nhờ anh ta xem qua chiếc vòng tay và nhẫn mà Cố Hành Chu tặng.Ra đến đường, cô vẫy một chiếc taxi và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu trên đường đi.---Đường Khê: Lát nữa tớ qua công ty tìm cậu, mang cho cậu gà rán đây. [Hình ảnh]Kèm theo là một bức ảnh đĩa gà rán thơm phức.Tin nhắn đáp lại đến ngay lập tức.Quách Miểu Miểu: Được, tớ xuống đón cậu. Đám người đó vẫn đang bám ở cổng công ty nên cậu cẩn thận nhé.Đường Khê không để tâm lắm. Cô nghĩ chẳng lẽ lại đông đến thế? Chắc Quách Miểu Miểu lại đang phóng đại thôi.Thế nhưng, vừa đến cổng công ty, từ xa cô đã thấy một đám đông đen kịt tụ tập dưới tòa nhà.Nếu không biết thì cô còn tưởng đây là công ty đang bị công nhân biểu tình vì nợ lương.Những người đó vừa thấy xe của Đường Khê, ánh mắt ai nấy đều như thể dò xét.Có người còn chụp lại biển số xe rồi gửi cho ai đó.Họ tụm lại xì xào, chỉ trỏ về phía chiếc taxi mà cô đang ngồi, nét mặt đầy vẻ khác thường.Đường Khê bỗng cảm thấy hơi hoảng. Hóa ra Quách Miểu Miểu không hề nói quá, tình hình này thực sự rất đáng sợ.Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh ta.Chẳng mấy chốc, cô yêu cầu tài xế lái xe đến một góc khuất ít người hơn gần đó.

“Đây là tiền đặt cọc, trong thẻ có 50 vạn. Bác thấy trong ba ngày có làm được không?”

Ông cụ cầm lấy thẻ, tay run rẩy, mặt đầy vẻ sửng sốt.

“Bác sẽ cố gắng… Ba vạn suất... Tiệm gà rán của bác mở bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nhận được đơn hàng nào lớn thế này...”

Đường Khê suy nghĩ rồi nói: “Bác à, bác lớn tuổi rồi, có thể gọi con cháu trong nhà đến phụ bác. Nếu làm tốt thì sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài.”

Đường Khê và ông Tào mặc cả giá cả một hồi.

Thực ra, cô vốn định mua với giá gốc, nhưng ông Tào nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đòi giảm 20%.

Cuối cùng, Đường Khê không thể thắng nổi ông, đành đồng ý giảm theo ý ông.

Cô cảm thấy mấy món này đều rất ngon, vì thế quyết định gộp cả năm món vào thành một combo và làm thành 30.000 suất.

Sau khi tính xong, cô đặt trước đơn hàng trị giá 139,2 vạn và trả tiền đặt cọc 50 vạn. Ông Tào còn nhất quyết xóa luôn phần lẻ.

Đường Khê gói gọn đồ ăn thừa mang về.

Ra khỏi quán, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Tào gọi điện thoại, giọng lẫn tiếng nghẹn ngào vui sướng.

Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô quyết định đến công ty của Quách Miểu Miểu để nhờ anh ta xem qua chiếc vòng tay và nhẫn mà Cố Hành Chu tặng.

Ra đến đường, cô vẫy một chiếc taxi và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu trên đường đi.

---

Đường Khê: Lát nữa tớ qua công ty tìm cậu, mang cho cậu gà rán đây. [Hình ảnh]

Kèm theo là một bức ảnh đĩa gà rán thơm phức.

Tin nhắn đáp lại đến ngay lập tức.

Quách Miểu Miểu: Được, tớ xuống đón cậu. Đám người đó vẫn đang bám ở cổng công ty nên cậu cẩn thận nhé.

Đường Khê không để tâm lắm. Cô nghĩ chẳng lẽ lại đông đến thế? Chắc Quách Miểu Miểu lại đang phóng đại thôi.

Thế nhưng, vừa đến cổng công ty, từ xa cô đã thấy một đám đông đen kịt tụ tập dưới tòa nhà.

Nếu không biết thì cô còn tưởng đây là công ty đang bị công nhân biểu tình vì nợ lương.

Những người đó vừa thấy xe của Đường Khê, ánh mắt ai nấy đều như thể dò xét.

Có người còn chụp lại biển số xe rồi gửi cho ai đó.

Họ tụm lại xì xào, chỉ trỏ về phía chiếc taxi mà cô đang ngồi, nét mặt đầy vẻ khác thường.

Đường Khê bỗng cảm thấy hơi hoảng. Hóa ra Quách Miểu Miểu không hề nói quá, tình hình này thực sự rất đáng sợ.

Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh ta.

Chẳng mấy chốc, cô yêu cầu tài xế lái xe đến một góc khuất ít người hơn gần đó.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Đây là tiền đặt cọc, trong thẻ có 50 vạn. Bác thấy trong ba ngày có làm được không?”Ông cụ cầm lấy thẻ, tay run rẩy, mặt đầy vẻ sửng sốt.“Bác sẽ cố gắng… Ba vạn suất... Tiệm gà rán của bác mở bao nhiêu năm rồi mà chưa từng nhận được đơn hàng nào lớn thế này...”Đường Khê suy nghĩ rồi nói: “Bác à, bác lớn tuổi rồi, có thể gọi con cháu trong nhà đến phụ bác. Nếu làm tốt thì sau này chúng ta còn hợp tác lâu dài.”Đường Khê và ông Tào mặc cả giá cả một hồi.Thực ra, cô vốn định mua với giá gốc, nhưng ông Tào nhất quyết không đồng ý, khăng khăng đòi giảm 20%.Cuối cùng, Đường Khê không thể thắng nổi ông, đành đồng ý giảm theo ý ông.Cô cảm thấy mấy món này đều rất ngon, vì thế quyết định gộp cả năm món vào thành một combo và làm thành 30.000 suất.Sau khi tính xong, cô đặt trước đơn hàng trị giá 139,2 vạn và trả tiền đặt cọc 50 vạn. Ông Tào còn nhất quyết xóa luôn phần lẻ.Đường Khê gói gọn đồ ăn thừa mang về.Ra khỏi quán, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng ông Tào gọi điện thoại, giọng lẫn tiếng nghẹn ngào vui sướng.Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô quyết định đến công ty của Quách Miểu Miểu để nhờ anh ta xem qua chiếc vòng tay và nhẫn mà Cố Hành Chu tặng.Ra đến đường, cô vẫy một chiếc taxi và nhắn tin cho Quách Miểu Miểu trên đường đi.---Đường Khê: Lát nữa tớ qua công ty tìm cậu, mang cho cậu gà rán đây. [Hình ảnh]Kèm theo là một bức ảnh đĩa gà rán thơm phức.Tin nhắn đáp lại đến ngay lập tức.Quách Miểu Miểu: Được, tớ xuống đón cậu. Đám người đó vẫn đang bám ở cổng công ty nên cậu cẩn thận nhé.Đường Khê không để tâm lắm. Cô nghĩ chẳng lẽ lại đông đến thế? Chắc Quách Miểu Miểu lại đang phóng đại thôi.Thế nhưng, vừa đến cổng công ty, từ xa cô đã thấy một đám đông đen kịt tụ tập dưới tòa nhà.Nếu không biết thì cô còn tưởng đây là công ty đang bị công nhân biểu tình vì nợ lương.Những người đó vừa thấy xe của Đường Khê, ánh mắt ai nấy đều như thể dò xét.Có người còn chụp lại biển số xe rồi gửi cho ai đó.Họ tụm lại xì xào, chỉ trỏ về phía chiếc taxi mà cô đang ngồi, nét mặt đầy vẻ khác thường.Đường Khê bỗng cảm thấy hơi hoảng. Hóa ra Quách Miểu Miểu không hề nói quá, tình hình này thực sự rất đáng sợ.Cô vội lấy điện thoại gọi cho anh ta.Chẳng mấy chốc, cô yêu cầu tài xế lái xe đến một góc khuất ít người hơn gần đó.

Chương 49: Đặt Ba Vạn Suất 2