"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 134
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Tuyết Trúc, không ngờ chớp mắt một cái mà ngươi và Hành Chu đã lớn đến thế này rồi.”Cố Tuyết Trúc thừa biết thái hậu này đang có mưu đồ gì. Lớn lên trong một gia đình danh gia vọng tộc, nàng ấy không phải một nữ tử ngây thơ khờ khạo.“Thái hậu nương nương, người quen mẫu thân của ta sao?”Nàng ấy khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng nét ngạc nhiên, môi đỏ hơi hé, vừa vặn biểu lộ sự bất ngờ.“Mẫu thân của các ngươi là đối thủ duy nhất mà cả đời này ta từng gặp, cũng là đối thủ lợi hại nhất.”Diệp Thanh Thanh chìm vào hồi ức, ánh mắt thoáng hiện nét nhớ nhung...Cố Hành Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn không tin một chữ nào từ miệng Diệp Thanh Thanh.“Thái hậu nương nương, mẫu thân của ta đã qua đời nhiều năm, xin người hãy nén bi thương.”Nén bi thương? Hắn thầm cười lạnh. Vị thái hậu của địch quốc này e rằng chỉ mong Khương Hòa chết sớm thì có.Không có Khương Hòa, Nam Triều chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay họ sao?Nhưng không ngờ nhiều năm sau, khi chiến thắng đã gần ngay trước mắt, lại xuất hiện một Cố Hành Chu.Đúng là nhi tử của Chiến Thần, cách làm việc giống hệt mẫu thân của mình.Nếu không phải lần này họ giở chút mưu kế, e rằng khó mà dễ dàng đưa được hai tỷ muội nhà họ Cố vào cung như vậy.Diệp Thanh Thanh nở nụ cười đầy khôn ngoan, ánh mắt sắc sảo như hồ ly.“Thật ra, không có Khương Hòa thì Bắc Triều đã mất đi kẻ thù lớn nhất. Nàng ấy là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Nàng ấy rời đi, ta thật sự rất buồn. Tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng mất đi một kẻ địch ngang tầm, quả thực là mất đi một niềm vui.”Biến thái!Cố Tuyết Trúc và Cố Hành Chu nhìn nhau, ánh mắt đối diện nói lên cùng một ý nghĩ.Lúc này, Cố Hành Chu cũng nhận ra Diệp Thanh Thanh không phải người thích nói vòng vo. Nếu vậy, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề.“Thái hậu, tại hạ có một thỉnh cầu.”Diệp Thanh Thanh chống cằm, vẻ mặt đầy hứng thú.“Nói thử xem.”“Tỷ tỷ tại hạ không thể nào nhập cung làm phi của hoàng thượng. Tỷ tỷ của ta tài nữ nổi danh khắp Nam Triều, xứng đáng với một bậc nam nhân tốt nhất thế gian. Thêm nữa, thái hậu cũng rõ tình hình giữa hai nước. Nếu tỷ tỷ của ta gả cho hoàng thượng, các đại thần của quý quốc liệu có thể dễ dàng bỏ qua không?”Ánh mắt Diệp Thanh Thanh thoáng hiện nét tán thưởng, nhưng nụ cười trên môi vẫn mơ hồ.“Cả Bắc Triều, ai dám không nghe lời ta chứ? Đám lão già đó, ai dám nói một chữ ‘không’?”Giọng điệu kiêu ngạo ấy khiến hoàng đế đang đứng như cái bóng bên cạnh càng thêm uất ức, ánh mắt ngày càng tối sầm.Diệp Thanh Thanh rõ ràng rất thích thú. Khi còn sống, bà ta không thể gây khó dễ cho Khương Hòa, nhưng không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội gây khó dễ cho con của Khương Hòa. Thật sự là một niềm hả hê.Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm, còn Cố Tuyết Trúc lên tiếng với giọng dịu dàng:“Bắc Triều tất nhiên là thiên hạ của thái hậu. Nhưng thái hậu đừng quên mẫu thân của ta là Khương Hòa. Chúng ta mang dòng máu của bà ấy, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bà. Nếu thái hậu không ngại việc hậu cung Bắc Triều bị đảo lộn, bầu không khí trở nên hỗn loạn thì ta cũng chẳng phiền lòng nếu phải gả cho hoàng thượng.”Nàng ấy ngừng lại, nhìn Diệp Thanh Thanh, nụ cười giả tạo của bà ta khẽ rạn nứt. Cố Tuyết Trúc tiếp lời, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng lời nói đầy sắc bén:“Thật ra, ta thấy Bắc Triều cũng không tệ. Hoàng thượng vừa tuấn tú vừa dịu dàng, quả là một phu quân lý tưởng. Thái hậu lại hiền hòa như vậy, ta gả sang đây chắc chắn không phải chịu khổ. Chỉ có điều, theo phong tục hôn lễ ở Nam Triều, khi gả nữ nhi đi thì cần có sính lễ trăm rương, kiệu cưới đỏ đi cả trăm dặm. Ta là quận chúa tôn quý của Nam Triều, mẫu thân ta là Chiến Thần, cha ta là Tể tướng quyền khuynh triều đình. Vì vậy, sính lễ phải nhiều hơn các gia đình quyền quý bình thường. Không biết điều đó có làm khó quý quốc không?”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Tuyết Trúc, không ngờ chớp mắt một cái mà ngươi và Hành Chu đã lớn đến thế này rồi.”Cố Tuyết Trúc thừa biết thái hậu này đang có mưu đồ gì. Lớn lên trong một gia đình danh gia vọng tộc, nàng ấy không phải một nữ tử ngây thơ khờ khạo.“Thái hậu nương nương, người quen mẫu thân của ta sao?”Nàng ấy khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng nét ngạc nhiên, môi đỏ hơi hé, vừa vặn biểu lộ sự bất ngờ.“Mẫu thân của các ngươi là đối thủ duy nhất mà cả đời này ta từng gặp, cũng là đối thủ lợi hại nhất.”Diệp Thanh Thanh chìm vào hồi ức, ánh mắt thoáng hiện nét nhớ nhung...Cố Hành Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn không tin một chữ nào từ miệng Diệp Thanh Thanh.“Thái hậu nương nương, mẫu thân của ta đã qua đời nhiều năm, xin người hãy nén bi thương.”Nén bi thương? Hắn thầm cười lạnh. Vị thái hậu của địch quốc này e rằng chỉ mong Khương Hòa chết sớm thì có.Không có Khương Hòa, Nam Triều chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay họ sao?Nhưng không ngờ nhiều năm sau, khi chiến thắng đã gần ngay trước mắt, lại xuất hiện một Cố Hành Chu.Đúng là nhi tử của Chiến Thần, cách làm việc giống hệt mẫu thân của mình.Nếu không phải lần này họ giở chút mưu kế, e rằng khó mà dễ dàng đưa được hai tỷ muội nhà họ Cố vào cung như vậy.Diệp Thanh Thanh nở nụ cười đầy khôn ngoan, ánh mắt sắc sảo như hồ ly.“Thật ra, không có Khương Hòa thì Bắc Triều đã mất đi kẻ thù lớn nhất. Nàng ấy là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Nàng ấy rời đi, ta thật sự rất buồn. Tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng mất đi một kẻ địch ngang tầm, quả thực là mất đi một niềm vui.”Biến thái!Cố Tuyết Trúc và Cố Hành Chu nhìn nhau, ánh mắt đối diện nói lên cùng một ý nghĩ.Lúc này, Cố Hành Chu cũng nhận ra Diệp Thanh Thanh không phải người thích nói vòng vo. Nếu vậy, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề.“Thái hậu, tại hạ có một thỉnh cầu.”Diệp Thanh Thanh chống cằm, vẻ mặt đầy hứng thú.“Nói thử xem.”“Tỷ tỷ tại hạ không thể nào nhập cung làm phi của hoàng thượng. Tỷ tỷ của ta tài nữ nổi danh khắp Nam Triều, xứng đáng với một bậc nam nhân tốt nhất thế gian. Thêm nữa, thái hậu cũng rõ tình hình giữa hai nước. Nếu tỷ tỷ của ta gả cho hoàng thượng, các đại thần của quý quốc liệu có thể dễ dàng bỏ qua không?”Ánh mắt Diệp Thanh Thanh thoáng hiện nét tán thưởng, nhưng nụ cười trên môi vẫn mơ hồ.“Cả Bắc Triều, ai dám không nghe lời ta chứ? Đám lão già đó, ai dám nói một chữ ‘không’?”Giọng điệu kiêu ngạo ấy khiến hoàng đế đang đứng như cái bóng bên cạnh càng thêm uất ức, ánh mắt ngày càng tối sầm.Diệp Thanh Thanh rõ ràng rất thích thú. Khi còn sống, bà ta không thể gây khó dễ cho Khương Hòa, nhưng không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội gây khó dễ cho con của Khương Hòa. Thật sự là một niềm hả hê.Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm, còn Cố Tuyết Trúc lên tiếng với giọng dịu dàng:“Bắc Triều tất nhiên là thiên hạ của thái hậu. Nhưng thái hậu đừng quên mẫu thân của ta là Khương Hòa. Chúng ta mang dòng máu của bà ấy, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bà. Nếu thái hậu không ngại việc hậu cung Bắc Triều bị đảo lộn, bầu không khí trở nên hỗn loạn thì ta cũng chẳng phiền lòng nếu phải gả cho hoàng thượng.”Nàng ấy ngừng lại, nhìn Diệp Thanh Thanh, nụ cười giả tạo của bà ta khẽ rạn nứt. Cố Tuyết Trúc tiếp lời, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng lời nói đầy sắc bén:“Thật ra, ta thấy Bắc Triều cũng không tệ. Hoàng thượng vừa tuấn tú vừa dịu dàng, quả là một phu quân lý tưởng. Thái hậu lại hiền hòa như vậy, ta gả sang đây chắc chắn không phải chịu khổ. Chỉ có điều, theo phong tục hôn lễ ở Nam Triều, khi gả nữ nhi đi thì cần có sính lễ trăm rương, kiệu cưới đỏ đi cả trăm dặm. Ta là quận chúa tôn quý của Nam Triều, mẫu thân ta là Chiến Thần, cha ta là Tể tướng quyền khuynh triều đình. Vì vậy, sính lễ phải nhiều hơn các gia đình quyền quý bình thường. Không biết điều đó có làm khó quý quốc không?”
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… “Tuyết Trúc, không ngờ chớp mắt một cái mà ngươi và Hành Chu đã lớn đến thế này rồi.”Cố Tuyết Trúc thừa biết thái hậu này đang có mưu đồ gì. Lớn lên trong một gia đình danh gia vọng tộc, nàng ấy không phải một nữ tử ngây thơ khờ khạo.“Thái hậu nương nương, người quen mẫu thân của ta sao?”Nàng ấy khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng nét ngạc nhiên, môi đỏ hơi hé, vừa vặn biểu lộ sự bất ngờ.“Mẫu thân của các ngươi là đối thủ duy nhất mà cả đời này ta từng gặp, cũng là đối thủ lợi hại nhất.”Diệp Thanh Thanh chìm vào hồi ức, ánh mắt thoáng hiện nét nhớ nhung...Cố Hành Chu vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn không tin một chữ nào từ miệng Diệp Thanh Thanh.“Thái hậu nương nương, mẫu thân của ta đã qua đời nhiều năm, xin người hãy nén bi thương.”Nén bi thương? Hắn thầm cười lạnh. Vị thái hậu của địch quốc này e rằng chỉ mong Khương Hòa chết sớm thì có.Không có Khương Hòa, Nam Triều chẳng phải sẽ nằm gọn trong tay họ sao?Nhưng không ngờ nhiều năm sau, khi chiến thắng đã gần ngay trước mắt, lại xuất hiện một Cố Hành Chu.Đúng là nhi tử của Chiến Thần, cách làm việc giống hệt mẫu thân của mình.Nếu không phải lần này họ giở chút mưu kế, e rằng khó mà dễ dàng đưa được hai tỷ muội nhà họ Cố vào cung như vậy.Diệp Thanh Thanh nở nụ cười đầy khôn ngoan, ánh mắt sắc sảo như hồ ly.“Thật ra, không có Khương Hòa thì Bắc Triều đã mất đi kẻ thù lớn nhất. Nàng ấy là người thông minh nhất mà ta từng gặp. Nàng ấy rời đi, ta thật sự rất buồn. Tin hay không thì tùy các ngươi, nhưng mất đi một kẻ địch ngang tầm, quả thực là mất đi một niềm vui.”Biến thái!Cố Tuyết Trúc và Cố Hành Chu nhìn nhau, ánh mắt đối diện nói lên cùng một ý nghĩ.Lúc này, Cố Hành Chu cũng nhận ra Diệp Thanh Thanh không phải người thích nói vòng vo. Nếu vậy, hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề.“Thái hậu, tại hạ có một thỉnh cầu.”Diệp Thanh Thanh chống cằm, vẻ mặt đầy hứng thú.“Nói thử xem.”“Tỷ tỷ tại hạ không thể nào nhập cung làm phi của hoàng thượng. Tỷ tỷ của ta tài nữ nổi danh khắp Nam Triều, xứng đáng với một bậc nam nhân tốt nhất thế gian. Thêm nữa, thái hậu cũng rõ tình hình giữa hai nước. Nếu tỷ tỷ của ta gả cho hoàng thượng, các đại thần của quý quốc liệu có thể dễ dàng bỏ qua không?”Ánh mắt Diệp Thanh Thanh thoáng hiện nét tán thưởng, nhưng nụ cười trên môi vẫn mơ hồ.“Cả Bắc Triều, ai dám không nghe lời ta chứ? Đám lão già đó, ai dám nói một chữ ‘không’?”Giọng điệu kiêu ngạo ấy khiến hoàng đế đang đứng như cái bóng bên cạnh càng thêm uất ức, ánh mắt ngày càng tối sầm.Diệp Thanh Thanh rõ ràng rất thích thú. Khi còn sống, bà ta không thể gây khó dễ cho Khương Hòa, nhưng không ngờ nhiều năm sau lại có cơ hội gây khó dễ cho con của Khương Hòa. Thật sự là một niềm hả hê.Cố Hành Chu vẫn giữ khuôn mặt không biểu cảm, còn Cố Tuyết Trúc lên tiếng với giọng dịu dàng:“Bắc Triều tất nhiên là thiên hạ của thái hậu. Nhưng thái hậu đừng quên mẫu thân của ta là Khương Hòa. Chúng ta mang dòng máu của bà ấy, chịu ảnh hưởng sâu sắc từ bà. Nếu thái hậu không ngại việc hậu cung Bắc Triều bị đảo lộn, bầu không khí trở nên hỗn loạn thì ta cũng chẳng phiền lòng nếu phải gả cho hoàng thượng.”Nàng ấy ngừng lại, nhìn Diệp Thanh Thanh, nụ cười giả tạo của bà ta khẽ rạn nứt. Cố Tuyết Trúc tiếp lời, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng nhưng lời nói đầy sắc bén:“Thật ra, ta thấy Bắc Triều cũng không tệ. Hoàng thượng vừa tuấn tú vừa dịu dàng, quả là một phu quân lý tưởng. Thái hậu lại hiền hòa như vậy, ta gả sang đây chắc chắn không phải chịu khổ. Chỉ có điều, theo phong tục hôn lễ ở Nam Triều, khi gả nữ nhi đi thì cần có sính lễ trăm rương, kiệu cưới đỏ đi cả trăm dặm. Ta là quận chúa tôn quý của Nam Triều, mẫu thân ta là Chiến Thần, cha ta là Tể tướng quyền khuynh triều đình. Vì vậy, sính lễ phải nhiều hơn các gia đình quyền quý bình thường. Không biết điều đó có làm khó quý quốc không?”