"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…

Chương 135

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Những lời này khiến Cố Hành Chu suýt nữa bật cười, nhưng hắn lại kìm nén được.Từ khi nào mà tỷ tỷ của hắn lại trở nên sắc sảo thế này?Bắc Triều không thiếu thứ gì, chỉ thiếu tiền. Quốc khố cạn kiệt, phần lớn vàng bạc nằm trong tay các gia tộc quyền thế.Hoàng đế có dùng đủ mọi cách cũng khó moi được chút tài sản từ họ.Mỗi năm, dù thái hậu đấu trí đấu dũng với các gia tộc lớn thì bà ta cũng chỉ thu được vài trăm lượng bạc.Trong khi đó, với những gia tộc kia, vài trăm lượng bạc chẳng qua chỉ là tiền ăn một bữa.Thái hậu cũng chẳng có cách nào. Khi đất nước lâm nguy, các gia tộc này đều góp người góp của, thậm chí bán sạch gia sản để hỗ trợ quân đội.Nhưng trong thời bình, họ lại chẳng chịu nhả một đồng.Vì họ có lòng yêu nước nên thái hậu buộc phải mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng đây cũng chính là điểm yếu lớn nhất của bà ta.Cố Tuyết Trúc vừa nói xong đã trực tiếp chạm vào nỗi đau này.Diệp Thanh Thanh vốn đầy kiêu ngạo, giờ đã không còn giữ được vẻ tươi cười giả tạo trên mặt.Hoàng đế đứng bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh.Nghe những lời đó, ông ta còn dám cưới sao?Bây giờ, nhìn khuôn mặt đẹp như tiên của Cố Tuyết Trúc, ông ta không còn chút hứng thú nào với việc nạp phi nữa.Bề ngoài của nàng có vẻ ngoan hiền, nhưng lời nói ra thì thật quá sắc bén.“Thưa mẫu hậu, nhi thần chỉ là nhất thời bồng bột. Quận chúa Tuyết Trúc là khách quý của Bắc Triều, nhi thần chỉ đùa thôi. Nếu phải cưới thì chỉ có ngôi vị hoàng hậu mới xứng với nàng. Nhưng nhi thần đã có hoàng hậu rồi, và hoàng hậu còn sinh cho nhi thần mấy hoàng tử đáng yêu...”Hoàng đế cúi người hành lễ, tỏ ra đầy hối lỗi.Sắc mặt Diệp Thanh Thanh dịu lại đôi chút, khóe miệng bà ta nhếch lên thành nụ cười nhẹ.“Tuyết Trúc, hoàng đế đã biết lỗi rồi. Con là khách quý của Bắc Triều, sao chúng ta có thể đem chuyện này ra để sỉ nhục con được, đúng không?”Diệp Thanh Thanh thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng ngay sau khi nghe hoàng đế nói, bà ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình thản như trước.Cố Tuyết Trúc nhìn hoàng đế, trong lòng cười lạnh. Giờ mới biết tìm đường lui à?Khí thế lúc nãy đâu rồi?Nụ cười trên mặt nàng không thay đổi, nàng nhẹ nhàng cúi chào Diệp Thanh Thanh.“Thái hậu nương nương thật biết đùa. Chuyện nhỏ nhặt thế này, tất nhiên là ta không để trong lòng. Ta biết bệ hạ chỉ đang nói đùa thôi. Nghe nói hoàng hậu nương nương là trưởng công chúa của Đại Uyên, thân phận cao quý, vừa tài giỏi vừa tuyệt sắc. Bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương vừa gặp đã yêu, sau đó còn kiên trì theo đuổi rất lâu mới cưới được về Bắc Triều làm hoàng hậu. Một người sâu nặng tình cảm như vậy, sao có thể thay lòng đổi dạ hay có ý gì với ta chứ? Thái hậu nương nương cứ yên tâm, ta thật sự không để ý đâu.”Cố Hành Chu ngồi bên cạnh cố gắng dùng sức bóp chặt đùi mình để ngăn tiếng cười sắp bật ra.Lưng hoàng đế đang quay về phía Cố Tuyết Trúc, nhưng nàng ấy có thể cảm nhận rõ ông ta đang đứng ngồi không yên, như bị gai đâm sau lưng, cổ họng nghẹn lại.Những lời Cố Tuyết Trúc nói thoạt nghe như khen ngợi tình cảm sâu sắc của hoàng đế.Nhưng thực chất, cả hoàng thất các nước đều biết rõ sự thật.Năm đó, quốc vương Đại Uyên hoàn toàn không ưa nổi hoàng đế Bắc Triều nổi danh là kẻ bất tài.Nếu không phải Diệp Thanh Thanh âm thầm hứa hẹn, giảm giá thuế gạo hằng năm xuống hai phần, đồng thời tăng gấp đôi lượng giao dịch các loại ngũ cốc khác thì cuộc hôn nhân này không bao giờ xảy ra.Trưởng công chúa Đại Uyên vốn nổi danh là tuyệt sắc giai nhân trong các nước, ai từng gặp cũng không khỏi trầm trồ trước nhan sắc của bà.Đại Uyên nằm ở vùng Tây Bắc, nổi tiếng với nguồn cung chiến mã hùng hậu nhưng lại khan hiếm lương thực.Bắc Triều hợp tác với Đại Uyên: họ cung cấp ngũ cốc, còn Đại Uyên cung cấp chiến mã. Đôi bên cùng có lợi.

Những lời này khiến Cố Hành Chu suýt nữa bật cười, nhưng hắn lại kìm nén được.

Từ khi nào mà tỷ tỷ của hắn lại trở nên sắc sảo thế này?

Bắc Triều không thiếu thứ gì, chỉ thiếu tiền. Quốc khố cạn kiệt, phần lớn vàng bạc nằm trong tay các gia tộc quyền thế.

Hoàng đế có dùng đủ mọi cách cũng khó moi được chút tài sản từ họ.

Mỗi năm, dù thái hậu đấu trí đấu dũng với các gia tộc lớn thì bà ta cũng chỉ thu được vài trăm lượng bạc.

Trong khi đó, với những gia tộc kia, vài trăm lượng bạc chẳng qua chỉ là tiền ăn một bữa.

Thái hậu cũng chẳng có cách nào. Khi đất nước lâm nguy, các gia tộc này đều góp người góp của, thậm chí bán sạch gia sản để hỗ trợ quân đội.

Nhưng trong thời bình, họ lại chẳng chịu nhả một đồng.

Vì họ có lòng yêu nước nên thái hậu buộc phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng đây cũng chính là điểm yếu lớn nhất của bà ta.

Cố Tuyết Trúc vừa nói xong đã trực tiếp chạm vào nỗi đau này.

Diệp Thanh Thanh vốn đầy kiêu ngạo, giờ đã không còn giữ được vẻ tươi cười giả tạo trên mặt.

Hoàng đế đứng bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh.

Nghe những lời đó, ông ta còn dám cưới sao?

Bây giờ, nhìn khuôn mặt đẹp như tiên của Cố Tuyết Trúc, ông ta không còn chút hứng thú nào với việc nạp phi nữa.

Bề ngoài của nàng có vẻ ngoan hiền, nhưng lời nói ra thì thật quá sắc bén.

“Thưa mẫu hậu, nhi thần chỉ là nhất thời bồng bột. Quận chúa Tuyết Trúc là khách quý của Bắc Triều, nhi thần chỉ đùa thôi. Nếu phải cưới thì chỉ có ngôi vị hoàng hậu mới xứng với nàng. Nhưng nhi thần đã có hoàng hậu rồi, và hoàng hậu còn sinh cho nhi thần mấy hoàng tử đáng yêu...”

Hoàng đế cúi người hành lễ, tỏ ra đầy hối lỗi.

Sắc mặt Diệp Thanh Thanh dịu lại đôi chút, khóe miệng bà ta nhếch lên thành nụ cười nhẹ.

“Tuyết Trúc, hoàng đế đã biết lỗi rồi. Con là khách quý của Bắc Triều, sao chúng ta có thể đem chuyện này ra để sỉ nhục con được, đúng không?”

Diệp Thanh Thanh thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng ngay sau khi nghe hoàng đế nói, bà ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình thản như trước.

Cố Tuyết Trúc nhìn hoàng đế, trong lòng cười lạnh. Giờ mới biết tìm đường lui à?

Khí thế lúc nãy đâu rồi?

Nụ cười trên mặt nàng không thay đổi, nàng nhẹ nhàng cúi chào Diệp Thanh Thanh.

“Thái hậu nương nương thật biết đùa. Chuyện nhỏ nhặt thế này, tất nhiên là ta không để trong lòng. Ta biết bệ hạ chỉ đang nói đùa thôi. Nghe nói hoàng hậu nương nương là trưởng công chúa của Đại Uyên, thân phận cao quý, vừa tài giỏi vừa tuyệt sắc. Bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương vừa gặp đã yêu, sau đó còn kiên trì theo đuổi rất lâu mới cưới được về Bắc Triều làm hoàng hậu. Một người sâu nặng tình cảm như vậy, sao có thể thay lòng đổi dạ hay có ý gì với ta chứ? Thái hậu nương nương cứ yên tâm, ta thật sự không để ý đâu.”

Cố Hành Chu ngồi bên cạnh cố gắng dùng sức bóp chặt đùi mình để ngăn tiếng cười sắp bật ra.

Lưng hoàng đế đang quay về phía Cố Tuyết Trúc, nhưng nàng ấy có thể cảm nhận rõ ông ta đang đứng ngồi không yên, như bị gai đâm sau lưng, cổ họng nghẹn lại.

Những lời Cố Tuyết Trúc nói thoạt nghe như khen ngợi tình cảm sâu sắc của hoàng đế.

Nhưng thực chất, cả hoàng thất các nước đều biết rõ sự thật.

Năm đó, quốc vương Đại Uyên hoàn toàn không ưa nổi hoàng đế Bắc Triều nổi danh là kẻ bất tài.

Nếu không phải Diệp Thanh Thanh âm thầm hứa hẹn, giảm giá thuế gạo hằng năm xuống hai phần, đồng thời tăng gấp đôi lượng giao dịch các loại ngũ cốc khác thì cuộc hôn nhân này không bao giờ xảy ra.

Trưởng công chúa Đại Uyên vốn nổi danh là tuyệt sắc giai nhân trong các nước, ai từng gặp cũng không khỏi trầm trồ trước nhan sắc của bà.

Đại Uyên nằm ở vùng Tây Bắc, nổi tiếng với nguồn cung chiến mã hùng hậu nhưng lại khan hiếm lương thực.

Bắc Triều hợp tác với Đại Uyên: họ cung cấp ngũ cốc, còn Đại Uyên cung cấp chiến mã. Đôi bên cùng có lợi.

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Những lời này khiến Cố Hành Chu suýt nữa bật cười, nhưng hắn lại kìm nén được.Từ khi nào mà tỷ tỷ của hắn lại trở nên sắc sảo thế này?Bắc Triều không thiếu thứ gì, chỉ thiếu tiền. Quốc khố cạn kiệt, phần lớn vàng bạc nằm trong tay các gia tộc quyền thế.Hoàng đế có dùng đủ mọi cách cũng khó moi được chút tài sản từ họ.Mỗi năm, dù thái hậu đấu trí đấu dũng với các gia tộc lớn thì bà ta cũng chỉ thu được vài trăm lượng bạc.Trong khi đó, với những gia tộc kia, vài trăm lượng bạc chẳng qua chỉ là tiền ăn một bữa.Thái hậu cũng chẳng có cách nào. Khi đất nước lâm nguy, các gia tộc này đều góp người góp của, thậm chí bán sạch gia sản để hỗ trợ quân đội.Nhưng trong thời bình, họ lại chẳng chịu nhả một đồng.Vì họ có lòng yêu nước nên thái hậu buộc phải mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng đây cũng chính là điểm yếu lớn nhất của bà ta.Cố Tuyết Trúc vừa nói xong đã trực tiếp chạm vào nỗi đau này.Diệp Thanh Thanh vốn đầy kiêu ngạo, giờ đã không còn giữ được vẻ tươi cười giả tạo trên mặt.Hoàng đế đứng bên cạnh cũng đổ mồ hôi lạnh.Nghe những lời đó, ông ta còn dám cưới sao?Bây giờ, nhìn khuôn mặt đẹp như tiên của Cố Tuyết Trúc, ông ta không còn chút hứng thú nào với việc nạp phi nữa.Bề ngoài của nàng có vẻ ngoan hiền, nhưng lời nói ra thì thật quá sắc bén.“Thưa mẫu hậu, nhi thần chỉ là nhất thời bồng bột. Quận chúa Tuyết Trúc là khách quý của Bắc Triều, nhi thần chỉ đùa thôi. Nếu phải cưới thì chỉ có ngôi vị hoàng hậu mới xứng với nàng. Nhưng nhi thần đã có hoàng hậu rồi, và hoàng hậu còn sinh cho nhi thần mấy hoàng tử đáng yêu...”Hoàng đế cúi người hành lễ, tỏ ra đầy hối lỗi.Sắc mặt Diệp Thanh Thanh dịu lại đôi chút, khóe miệng bà ta nhếch lên thành nụ cười nhẹ.“Tuyết Trúc, hoàng đế đã biết lỗi rồi. Con là khách quý của Bắc Triều, sao chúng ta có thể đem chuyện này ra để sỉ nhục con được, đúng không?”Diệp Thanh Thanh thoáng lộ vẻ khó chịu, nhưng ngay sau khi nghe hoàng đế nói, bà ta lập tức lấy lại dáng vẻ bình thản như trước.Cố Tuyết Trúc nhìn hoàng đế, trong lòng cười lạnh. Giờ mới biết tìm đường lui à?Khí thế lúc nãy đâu rồi?Nụ cười trên mặt nàng không thay đổi, nàng nhẹ nhàng cúi chào Diệp Thanh Thanh.“Thái hậu nương nương thật biết đùa. Chuyện nhỏ nhặt thế này, tất nhiên là ta không để trong lòng. Ta biết bệ hạ chỉ đang nói đùa thôi. Nghe nói hoàng hậu nương nương là trưởng công chúa của Đại Uyên, thân phận cao quý, vừa tài giỏi vừa tuyệt sắc. Bệ hạ đối với hoàng hậu nương nương vừa gặp đã yêu, sau đó còn kiên trì theo đuổi rất lâu mới cưới được về Bắc Triều làm hoàng hậu. Một người sâu nặng tình cảm như vậy, sao có thể thay lòng đổi dạ hay có ý gì với ta chứ? Thái hậu nương nương cứ yên tâm, ta thật sự không để ý đâu.”Cố Hành Chu ngồi bên cạnh cố gắng dùng sức bóp chặt đùi mình để ngăn tiếng cười sắp bật ra.Lưng hoàng đế đang quay về phía Cố Tuyết Trúc, nhưng nàng ấy có thể cảm nhận rõ ông ta đang đứng ngồi không yên, như bị gai đâm sau lưng, cổ họng nghẹn lại.Những lời Cố Tuyết Trúc nói thoạt nghe như khen ngợi tình cảm sâu sắc của hoàng đế.Nhưng thực chất, cả hoàng thất các nước đều biết rõ sự thật.Năm đó, quốc vương Đại Uyên hoàn toàn không ưa nổi hoàng đế Bắc Triều nổi danh là kẻ bất tài.Nếu không phải Diệp Thanh Thanh âm thầm hứa hẹn, giảm giá thuế gạo hằng năm xuống hai phần, đồng thời tăng gấp đôi lượng giao dịch các loại ngũ cốc khác thì cuộc hôn nhân này không bao giờ xảy ra.Trưởng công chúa Đại Uyên vốn nổi danh là tuyệt sắc giai nhân trong các nước, ai từng gặp cũng không khỏi trầm trồ trước nhan sắc của bà.Đại Uyên nằm ở vùng Tây Bắc, nổi tiếng với nguồn cung chiến mã hùng hậu nhưng lại khan hiếm lương thực.Bắc Triều hợp tác với Đại Uyên: họ cung cấp ngũ cốc, còn Đại Uyên cung cấp chiến mã. Đôi bên cùng có lợi.

Chương 135