"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi…
Chương 186
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê vừa nói vừa tính toán lại lịch trình, đảm bảo không trùng lặp với các công việc khác.Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc, hắn hiểu rõ những thứ đến từ thời đại này chắc chắn rất quý giá."Đường cô nương, ngày mai ta sẽ mang đủ tiền đến. Đợt này sẽ không để thiếu hụt, chỉ có thể nhiều hơn."Đường Khê không mấy bận tâm. Từ khi quen biết Cố Hành Chu, cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa, số cổ vật quý giá trong két sắt, dù chỉ bán đi một phần nhỏ cũng đủ để cô thành tỷ phú.Hiện giờ, cô đã đầu tư vào một số lĩnh vực. Đợi đến cuối năm, những khoản chia lợi nhuận có lẽ cũng không nhỏ.Cô cười xua tay, nói đùa:"Không cần đâu, không đáng bao nhiêu đâu mà. Quan trọng nhất là mọi người đi đường bình an. Nhưng nếu anh đã muốn đưa thì tôi cũng không ngại nhận đâu!"Cố Hành Chu nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, môi khẽ cong lên. Hắn biết Đường Khê không bao giờ bỏ qua những thứ "tiền rơi vào tay". May mắn là hắn không thiếu vàng bạc, đến mức có thể để cô đếm đến mỏi tay...Đường Khê lại nhanh chóng chìm trong dòng suy nghĩ của mình, lên kế hoạch cho ngày mai. Cô quyết định tạm gác công việc tại nhà máy thực phẩm. Lễ cắt băng khánh thành bảo tàng cũng sẽ phải dời lịch đến khi cô có thời gian.Cố Hành Chu thấy cô như đang đắm chìm trong thế giới riêng, liền khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý."Hôm nay ta đến chỉ để nói những việc này. Ta về trước đây, chiều mai t sẽ quay lại. Cảm ơn cô nương."Nghe vậy, Đường Khê vội đứng dậy, chạy vào bếp gói một túi đồ ăn vặt to rồi nhét vào tay Cố Hành Chu."Đi đi, mai gặp lại!""Mai gặp."Cố Hành Chu nhìn cô một lúc, rồi ôm túi đồ ăn bước về phía cửa sau bếp, chậm rãi đi vào màn sương trắng và biến mất.- --Sau khi tiễn hắn đi, Đường Khê xoa nhẹ vai, chợt ánh mắt dừng lại ở cửa sổ lớn phía trước.Vừa rồi, cô nhắc tới "ánh chớp" chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng. Thực tế, cô hoàn toàn phân biệt được giữa chớp và ánh sáng đèn flash.Hôm nay trời đẹp, tối về cô còn thấy bầu trời đầy sao, làm gì có sấm chớp nào.Cô bước nhẹ nhàng đến cửa kính lớn ở mặt trước căn nhà. Ánh sáng lạ vừa rồi xuất phát từ đây.Nheo mắt nhìn qua màn rèm, cô chỉ thấy một dãy cây bụi um tùm. Bên ngoài cửa sổ toàn là bụi cây rậm rạp, không theo trật tự nào, trông thật lộn xộn.Đường Khê thở dài khe khẽ. Cô tự nhủ, chắc phải tìm thời gian để dọn dẹp khu vực này.Nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô cảm thấy nếu đã quyết định ở đây lâu dài, thì nên cải tạo lại môi trường xung quanh cho gọn gàng, thoải mái. Xét về mặt phong thủy, một ngôi nhà mà cảnh quan bên ngoài bừa bộn thì cũng không tốt chút nào."Sau khi giải quyết xong mấy chuyện này thì nhất định mình sẽ đại tu lại chỗ này."Vừa lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên. Đường Khê cầm điện thoại, bất chợt nhớ ra rằng cô đã lắp camera giám sát ngoài cửa chính.Đường Khê nhanh chóng mở ứng dụng theo dõi camera an ninh và tua nhanh đoạn video.Sau một hồi kéo thanh thời gian, cuối cùng cô cũng tìm được một khung hình mờ nhạt ghi lại bóng dáng một người đang ngồi xổm trong bụi cây gần cửa sổ.Cô nhíu mày, phóng to đoạn video hết cỡ.Hình ảnh khá mờ, nhưng có thể lờ mờ nhận ra đó là một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình.Gương mặt không rõ ràng, nhìn kỹ mãi vẫn không xác định được người này là ai. Nhưng chắc chắn, cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, chĩa thẳng vào cửa sổ như đang chụp lén gì đó bên trong.Đường Khê cảm thấy bất lực. Sao cô luôn bị theo dõi thế này? Lần này thậm chí còn bị đeo bám tới tận nhà và bị chụp lén. Cảm giác giống hệt như mấy ngôi sao nổi tiếng, không biết nên buồn hay vui.Cô nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nhưng nhìn lại đồng hồ, quyết định để sáng mai xử lý.
Đường Khê vừa nói vừa tính toán lại lịch trình, đảm bảo không trùng lặp với các công việc khác.
Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc, hắn hiểu rõ những thứ đến từ thời đại này chắc chắn rất quý giá.
"Đường cô nương, ngày mai ta sẽ mang đủ tiền đến. Đợt này sẽ không để thiếu hụt, chỉ có thể nhiều hơn."
Đường Khê không mấy bận tâm. Từ khi quen biết Cố Hành Chu, cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa, số cổ vật quý giá trong két sắt, dù chỉ bán đi một phần nhỏ cũng đủ để cô thành tỷ phú.
Hiện giờ, cô đã đầu tư vào một số lĩnh vực. Đợi đến cuối năm, những khoản chia lợi nhuận có lẽ cũng không nhỏ.
Cô cười xua tay, nói đùa:
"Không cần đâu, không đáng bao nhiêu đâu mà. Quan trọng nhất là mọi người đi đường bình an. Nhưng nếu anh đã muốn đưa thì tôi cũng không ngại nhận đâu!"
Cố Hành Chu nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, môi khẽ cong lên. Hắn biết Đường Khê không bao giờ bỏ qua những thứ "tiền rơi vào tay". May mắn là hắn không thiếu vàng bạc, đến mức có thể để cô đếm đến mỏi tay...
Đường Khê lại nhanh chóng chìm trong dòng suy nghĩ của mình, lên kế hoạch cho ngày mai. Cô quyết định tạm gác công việc tại nhà máy thực phẩm. Lễ cắt băng khánh thành bảo tàng cũng sẽ phải dời lịch đến khi cô có thời gian.
Cố Hành Chu thấy cô như đang đắm chìm trong thế giới riêng, liền khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý.
"Hôm nay ta đến chỉ để nói những việc này. Ta về trước đây, chiều mai t sẽ quay lại. Cảm ơn cô nương."
Nghe vậy, Đường Khê vội đứng dậy, chạy vào bếp gói một túi đồ ăn vặt to rồi nhét vào tay Cố Hành Chu.
"Đi đi, mai gặp lại!"
"Mai gặp."
Cố Hành Chu nhìn cô một lúc, rồi ôm túi đồ ăn bước về phía cửa sau bếp, chậm rãi đi vào màn sương trắng và biến mất.
- --
Sau khi tiễn hắn đi, Đường Khê xoa nhẹ vai, chợt ánh mắt dừng lại ở cửa sổ lớn phía trước.
Vừa rồi, cô nhắc tới "ánh chớp" chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng. Thực tế, cô hoàn toàn phân biệt được giữa chớp và ánh sáng đèn flash.
Hôm nay trời đẹp, tối về cô còn thấy bầu trời đầy sao, làm gì có sấm chớp nào.
Cô bước nhẹ nhàng đến cửa kính lớn ở mặt trước căn nhà. Ánh sáng lạ vừa rồi xuất phát từ đây.
Nheo mắt nhìn qua màn rèm, cô chỉ thấy một dãy cây bụi um tùm. Bên ngoài cửa sổ toàn là bụi cây rậm rạp, không theo trật tự nào, trông thật lộn xộn.
Đường Khê thở dài khe khẽ. Cô tự nhủ, chắc phải tìm thời gian để dọn dẹp khu vực này.
Nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô cảm thấy nếu đã quyết định ở đây lâu dài, thì nên cải tạo lại môi trường xung quanh cho gọn gàng, thoải mái. Xét về mặt phong thủy, một ngôi nhà mà cảnh quan bên ngoài bừa bộn thì cũng không tốt chút nào.
"Sau khi giải quyết xong mấy chuyện này thì nhất định mình sẽ đại tu lại chỗ này."
Vừa lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên. Đường Khê cầm điện thoại, bất chợt nhớ ra rằng cô đã lắp camera giám sát ngoài cửa chính.
Đường Khê nhanh chóng mở ứng dụng theo dõi camera an ninh và tua nhanh đoạn video.
Sau một hồi kéo thanh thời gian, cuối cùng cô cũng tìm được một khung hình mờ nhạt ghi lại bóng dáng một người đang ngồi xổm trong bụi cây gần cửa sổ.
Cô nhíu mày, phóng to đoạn video hết cỡ.
Hình ảnh khá mờ, nhưng có thể lờ mờ nhận ra đó là một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình.
Gương mặt không rõ ràng, nhìn kỹ mãi vẫn không xác định được người này là ai. Nhưng chắc chắn, cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, chĩa thẳng vào cửa sổ như đang chụp lén gì đó bên trong.
Đường Khê cảm thấy bất lực. Sao cô luôn bị theo dõi thế này? Lần này thậm chí còn bị đeo bám tới tận nhà và bị chụp lén. Cảm giác giống hệt như mấy ngôi sao nổi tiếng, không biết nên buồn hay vui.
Cô nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nhưng nhìn lại đồng hồ, quyết định để sáng mai xử lý.
Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi TayTác giả: Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri ĐạoTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên Không"Đường Khê, bỏ cuộc đi. Tớ và anh Lục mới thật lòng yêu nhau. Anh ấy đính hôn với cậu chỉ là nhầm lẫn trong chốc lát. Người anh ấy thật sự muốn cưới là tớ. Xét cho cùng thì tớ trẻ hơn cậu, xinh đẹp hơn cậu, tốt nghiệp từ trường danh giá, là tiếp viên hàng không, còn cậu chỉ là một blogger không nổi tiếng. Công việc của tớ rõ ràng đẳng cấp hơn của cậu." "Khê Khê, nghe anh giải thích, tối qua anh uống quá chén, tưởng cô ấy là em... Em phải tin anh, cô ta cố tình quyến rũ anh! Anh chỉ là nhất thời không kiềm chế được!" "Cô Đường, xin lỗi, tài sản dưới tên cô đã bị phong tỏa hết. Ngôi nhà sẽ bị tịch thu. Do cô là người đứng tên công ty nên cô cần chịu trách nhiệm khoản đền bù 500 vạn. Đề nghị cô thanh toán trong một tuần, nếu không thì sẽ phải đối mặt với trách nhiệm pháp lý." "Đường Khê, đồ blogger ẩm thực đáng ghét, làm bao chuyện xấu xa, sao cô không chết đi? Công ty thực phẩm của cô đã gây ra cái chết cho người ta mà cô vẫn còn mặt mũi sống à? Đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi… Đường Khê vừa nói vừa tính toán lại lịch trình, đảm bảo không trùng lặp với các công việc khác.Cố Hành Chu trầm ngâm một lúc, hắn hiểu rõ những thứ đến từ thời đại này chắc chắn rất quý giá."Đường cô nương, ngày mai ta sẽ mang đủ tiền đến. Đợt này sẽ không để thiếu hụt, chỉ có thể nhiều hơn."Đường Khê không mấy bận tâm. Từ khi quen biết Cố Hành Chu, cô đã kiếm được không ít. Hơn nữa, số cổ vật quý giá trong két sắt, dù chỉ bán đi một phần nhỏ cũng đủ để cô thành tỷ phú.Hiện giờ, cô đã đầu tư vào một số lĩnh vực. Đợi đến cuối năm, những khoản chia lợi nhuận có lẽ cũng không nhỏ.Cô cười xua tay, nói đùa:"Không cần đâu, không đáng bao nhiêu đâu mà. Quan trọng nhất là mọi người đi đường bình an. Nhưng nếu anh đã muốn đưa thì tôi cũng không ngại nhận đâu!"Cố Hành Chu nhìn nụ cười tinh nghịch của cô, môi khẽ cong lên. Hắn biết Đường Khê không bao giờ bỏ qua những thứ "tiền rơi vào tay". May mắn là hắn không thiếu vàng bạc, đến mức có thể để cô đếm đến mỏi tay...Đường Khê lại nhanh chóng chìm trong dòng suy nghĩ của mình, lên kế hoạch cho ngày mai. Cô quyết định tạm gác công việc tại nhà máy thực phẩm. Lễ cắt băng khánh thành bảo tàng cũng sẽ phải dời lịch đến khi cô có thời gian.Cố Hành Chu thấy cô như đang đắm chìm trong thế giới riêng, liền khẽ ho một tiếng để thu hút sự chú ý."Hôm nay ta đến chỉ để nói những việc này. Ta về trước đây, chiều mai t sẽ quay lại. Cảm ơn cô nương."Nghe vậy, Đường Khê vội đứng dậy, chạy vào bếp gói một túi đồ ăn vặt to rồi nhét vào tay Cố Hành Chu."Đi đi, mai gặp lại!""Mai gặp."Cố Hành Chu nhìn cô một lúc, rồi ôm túi đồ ăn bước về phía cửa sau bếp, chậm rãi đi vào màn sương trắng và biến mất.- --Sau khi tiễn hắn đi, Đường Khê xoa nhẹ vai, chợt ánh mắt dừng lại ở cửa sổ lớn phía trước.Vừa rồi, cô nhắc tới "ánh chớp" chỉ là cái cớ để đánh lạc hướng. Thực tế, cô hoàn toàn phân biệt được giữa chớp và ánh sáng đèn flash.Hôm nay trời đẹp, tối về cô còn thấy bầu trời đầy sao, làm gì có sấm chớp nào.Cô bước nhẹ nhàng đến cửa kính lớn ở mặt trước căn nhà. Ánh sáng lạ vừa rồi xuất phát từ đây.Nheo mắt nhìn qua màn rèm, cô chỉ thấy một dãy cây bụi um tùm. Bên ngoài cửa sổ toàn là bụi cây rậm rạp, không theo trật tự nào, trông thật lộn xộn.Đường Khê thở dài khe khẽ. Cô tự nhủ, chắc phải tìm thời gian để dọn dẹp khu vực này.Nhìn quanh căn nhà nhỏ, cô cảm thấy nếu đã quyết định ở đây lâu dài, thì nên cải tạo lại môi trường xung quanh cho gọn gàng, thoải mái. Xét về mặt phong thủy, một ngôi nhà mà cảnh quan bên ngoài bừa bộn thì cũng không tốt chút nào."Sau khi giải quyết xong mấy chuyện này thì nhất định mình sẽ đại tu lại chỗ này."Vừa lúc đó, màn hình điện thoại của cô sáng lên. Đường Khê cầm điện thoại, bất chợt nhớ ra rằng cô đã lắp camera giám sát ngoài cửa chính.Đường Khê nhanh chóng mở ứng dụng theo dõi camera an ninh và tua nhanh đoạn video.Sau một hồi kéo thanh thời gian, cuối cùng cô cũng tìm được một khung hình mờ nhạt ghi lại bóng dáng một người đang ngồi xổm trong bụi cây gần cửa sổ.Cô nhíu mày, phóng to đoạn video hết cỡ.Hình ảnh khá mờ, nhưng có thể lờ mờ nhận ra đó là một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai, mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình.Gương mặt không rõ ràng, nhìn kỹ mãi vẫn không xác định được người này là ai. Nhưng chắc chắn, cô ta đang cầm một chiếc điện thoại, chĩa thẳng vào cửa sổ như đang chụp lén gì đó bên trong.Đường Khê cảm thấy bất lực. Sao cô luôn bị theo dõi thế này? Lần này thậm chí còn bị đeo bám tới tận nhà và bị chụp lén. Cảm giác giống hệt như mấy ngôi sao nổi tiếng, không biết nên buồn hay vui.Cô nghĩ đến chuyện báo cảnh sát nhưng nhìn lại đồng hồ, quyết định để sáng mai xử lý.