1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 34
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Chủ khách điếm hồi tưởng một lúc, chợt nhớ ra: “Hôm nay có một người lạ từ xađến tìm nàng ấy.”“Sau đó, nàng ấy cùng một nam nhân trẻ tuổi, cưỡi chung một con ngựa, rời đi rấtvội vàng.”“Nhìn dáng vẻ, hình như là rời thành.”33Nghe đến đây, cơn giận của Sở Quý Uyên như cuồng phong bão táp, không thểkìm nén.Lại là Liễu Minh Giác! Còn cùng cưỡi chung một con ngựa!Trong lòng Tô Vãn Phù, Liễu Minh Giác quan trọng đến mức như vậy sao? Quantrọng đến mức nàng thậm chí không nói lời từ biệt, chỉ vì một câu nói của LiễuMinh Giác mà vội vã rời đi.Thiếu khanh đứng bên cạnh cẩn thận bước tới, khuyên nhủ: “Đại nhân, có lẽ trongchuyện này có hiểu lầm. Tốt hơn hết vẫn là gặp mặt hỏi rõ.”Thôn Tô gia.Khi Tô Vãn Phù trở về nhà, nàng liền thấy phụ thân ngày thường mạnh mẽ, naynằm liệt trên giường, thoi thóp thở.Đôi mắt nàng cay xè, nước mắt như muốn trào ra, vội quay sang nhìn mẫu thânđang khóc nức nở bên cạnh.“Nương, con về rồi. Cha thế nào rồi?”Tô mẫu nhìn thấy Tô Vãn Phù, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.“Đại phu mấy ngày trước đã cho cha con uống thuốc. Hôm nay sẽ đến khám lại.Tình hình thế nào phải chờ ông ấy xem mới biết.”Tô Vãn Phù cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi: “Cha nhất định sẽ không sao đâu. Chúngta cùng đợi đại phu.”Tô mẫu nghe vậy, khẽ gật đầu.Liễu Minh Giác đứng một bên, không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượngtrước mắt.Một nén nhang sau, đại phu vội vã đến.Sau khi bắt mạch cho Tô phụ, sắc mặt ông ta có phần nặng nề.“Lần trước bị ngã, trong não để lại tụ máu. Lần này vết thương còn nghiêm trọnghơn. Ta sẽ kê thêm một thang thuốc hóa ứ. Vài ngày nữa xem sao.”Tô Vãn Phù vội vàng gật đầu, tiễn đại phu ra ngoài.Khi quay lại, nàng thấy Tô mẫu nhìn Tô phụ nằm trên giường nhắm chặt mắt, nướcmắt không ngừng rơi.Nàng không nhịn được hỏi: “Nương, cha đã từng bị ngã một lần nữa sao? Sao mọingười không nói cho con biết?”Tô mẫu vẫn không rời mắt khỏi Tô phụ trên giường. Nghe tiếng Tô Vãn Phù, bàmới chậm rãi hồi thần.“Bốn năm trước, cha con vào núi hái nấm, không may trượt chân rơi xuống váchđá. Khi đó, con vừa mới thành thân.”“Cha con không muốn con lo lắng nên dặn ta không được nói với con.”Đôi mắt Tô Vãn Phù đỏ hoe: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu con?”Nếu lúc đó nàng biết, nàng nhất định sẽ tìm một đại phu giỏi, có lẽ sẽ không để lạidi chứng.Tô mẫu thấy vẻ mặt áy náy của nàng, vội an ủi: “Không phải lỗi của con. Khi đó,Sở đại nhân gấp rút trở về, bận rộn lo liệu mọi thứ, tìm được đại phu tốt nhất.”“Nếu không có ngài ấy, một mình ta thực sự không biết phải làm sao.”Lời này vừa dứt, Tô Vãn Phù lập tức sững người tại chỗ. Trong đầu nàng bất chợthiện lên một đoạn ký ức.Nàng mơ hồ nhớ lại, bốn năm trước khi vừa thành thân, quả thật Sở Quý Uyên đãbiến mất vài ngày.Thì ra, hắn đã âm thầm làm nhiều điều đến vậy.Nghĩ đến Sở Quý Uyên, Tô Vãn Phù chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại.Nàng vốn định nói chuyện rõ ràng với Sở Quý Uyên. Nhưng bây giờ, có vẻ nhưđiều đó không còn cần thiết nữa.Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.34Nghe thấy tiếng động, Tô Vãn Phù theo phản xạ quay đầu lại.Chỉ thấy cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Quý Uyên xuất hiện trước mắt nàng. Ánh mắtTô Vãn Phù thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.Chưa đợi nàng mở lời, Sở Quý Uyên đã bước lên trước, cung kính nói với Tô mẫuđứng bên cạnh: “Nhạc mẫu, nhạc phụ hiện giờ thế nào? Ta đã phái người mời danhy từ Kinh thành, không lâu nữa sẽ đến.”Tô mẫu nghe vậy, gật đầu đầy cảm kích: “Đa tạ đại nhân, thật phiền ngài quá.”Sở Quý Uyên khẽ cong môi, giọng nói dịu dàng: “Cha nương của Vãn Phù cũngchính là cha nương của ta, không cần khách sáo.”Ánh mắt Tô Vãn Phù vẫn dõi theo hắn, nhưng khi hắn quay lại nhìn nàng, nàng lậptức lảng tránh ánh nhìn.Đêm khuya, tại hậu viện.Tô Vãn Phù cắn chặt môi, ánh mắt ngập tràn sự giằng xé. Trong lòng nàng chấtchứa vô vàn lời muốn nói, nhưng lại do dự không dám mở lời.Cuối cùng, sau khi đấu tranh hồi lâu, nàng mới nói ra một câu: “Sao ngài lại đếnđây?”Sở Quý Uyên đứng yên một bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua nàng: “Tại sao khôngnói một lời từ biệt?”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Chủ khách điếm hồi tưởng một lúc, chợt nhớ ra: “Hôm nay có một người lạ từ xađến tìm nàng ấy.”“Sau đó, nàng ấy cùng một nam nhân trẻ tuổi, cưỡi chung một con ngựa, rời đi rấtvội vàng.”“Nhìn dáng vẻ, hình như là rời thành.”33Nghe đến đây, cơn giận của Sở Quý Uyên như cuồng phong bão táp, không thểkìm nén.Lại là Liễu Minh Giác! Còn cùng cưỡi chung một con ngựa!Trong lòng Tô Vãn Phù, Liễu Minh Giác quan trọng đến mức như vậy sao? Quantrọng đến mức nàng thậm chí không nói lời từ biệt, chỉ vì một câu nói của LiễuMinh Giác mà vội vã rời đi.Thiếu khanh đứng bên cạnh cẩn thận bước tới, khuyên nhủ: “Đại nhân, có lẽ trongchuyện này có hiểu lầm. Tốt hơn hết vẫn là gặp mặt hỏi rõ.”Thôn Tô gia.Khi Tô Vãn Phù trở về nhà, nàng liền thấy phụ thân ngày thường mạnh mẽ, naynằm liệt trên giường, thoi thóp thở.Đôi mắt nàng cay xè, nước mắt như muốn trào ra, vội quay sang nhìn mẫu thânđang khóc nức nở bên cạnh.“Nương, con về rồi. Cha thế nào rồi?”Tô mẫu nhìn thấy Tô Vãn Phù, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.“Đại phu mấy ngày trước đã cho cha con uống thuốc. Hôm nay sẽ đến khám lại.Tình hình thế nào phải chờ ông ấy xem mới biết.”Tô Vãn Phù cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi: “Cha nhất định sẽ không sao đâu. Chúngta cùng đợi đại phu.”Tô mẫu nghe vậy, khẽ gật đầu.Liễu Minh Giác đứng một bên, không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượngtrước mắt.Một nén nhang sau, đại phu vội vã đến.Sau khi bắt mạch cho Tô phụ, sắc mặt ông ta có phần nặng nề.“Lần trước bị ngã, trong não để lại tụ máu. Lần này vết thương còn nghiêm trọnghơn. Ta sẽ kê thêm một thang thuốc hóa ứ. Vài ngày nữa xem sao.”Tô Vãn Phù vội vàng gật đầu, tiễn đại phu ra ngoài.Khi quay lại, nàng thấy Tô mẫu nhìn Tô phụ nằm trên giường nhắm chặt mắt, nướcmắt không ngừng rơi.Nàng không nhịn được hỏi: “Nương, cha đã từng bị ngã một lần nữa sao? Sao mọingười không nói cho con biết?”Tô mẫu vẫn không rời mắt khỏi Tô phụ trên giường. Nghe tiếng Tô Vãn Phù, bàmới chậm rãi hồi thần.“Bốn năm trước, cha con vào núi hái nấm, không may trượt chân rơi xuống váchđá. Khi đó, con vừa mới thành thân.”“Cha con không muốn con lo lắng nên dặn ta không được nói với con.”Đôi mắt Tô Vãn Phù đỏ hoe: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu con?”Nếu lúc đó nàng biết, nàng nhất định sẽ tìm một đại phu giỏi, có lẽ sẽ không để lạidi chứng.Tô mẫu thấy vẻ mặt áy náy của nàng, vội an ủi: “Không phải lỗi của con. Khi đó,Sở đại nhân gấp rút trở về, bận rộn lo liệu mọi thứ, tìm được đại phu tốt nhất.”“Nếu không có ngài ấy, một mình ta thực sự không biết phải làm sao.”Lời này vừa dứt, Tô Vãn Phù lập tức sững người tại chỗ. Trong đầu nàng bất chợthiện lên một đoạn ký ức.Nàng mơ hồ nhớ lại, bốn năm trước khi vừa thành thân, quả thật Sở Quý Uyên đãbiến mất vài ngày.Thì ra, hắn đã âm thầm làm nhiều điều đến vậy.Nghĩ đến Sở Quý Uyên, Tô Vãn Phù chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại.Nàng vốn định nói chuyện rõ ràng với Sở Quý Uyên. Nhưng bây giờ, có vẻ nhưđiều đó không còn cần thiết nữa.Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.34Nghe thấy tiếng động, Tô Vãn Phù theo phản xạ quay đầu lại.Chỉ thấy cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Quý Uyên xuất hiện trước mắt nàng. Ánh mắtTô Vãn Phù thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.Chưa đợi nàng mở lời, Sở Quý Uyên đã bước lên trước, cung kính nói với Tô mẫuđứng bên cạnh: “Nhạc mẫu, nhạc phụ hiện giờ thế nào? Ta đã phái người mời danhy từ Kinh thành, không lâu nữa sẽ đến.”Tô mẫu nghe vậy, gật đầu đầy cảm kích: “Đa tạ đại nhân, thật phiền ngài quá.”Sở Quý Uyên khẽ cong môi, giọng nói dịu dàng: “Cha nương của Vãn Phù cũngchính là cha nương của ta, không cần khách sáo.”Ánh mắt Tô Vãn Phù vẫn dõi theo hắn, nhưng khi hắn quay lại nhìn nàng, nàng lậptức lảng tránh ánh nhìn.Đêm khuya, tại hậu viện.Tô Vãn Phù cắn chặt môi, ánh mắt ngập tràn sự giằng xé. Trong lòng nàng chấtchứa vô vàn lời muốn nói, nhưng lại do dự không dám mở lời.Cuối cùng, sau khi đấu tranh hồi lâu, nàng mới nói ra một câu: “Sao ngài lại đếnđây?”Sở Quý Uyên đứng yên một bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua nàng: “Tại sao khôngnói một lời từ biệt?”
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Chủ khách điếm hồi tưởng một lúc, chợt nhớ ra: “Hôm nay có một người lạ từ xađến tìm nàng ấy.”“Sau đó, nàng ấy cùng một nam nhân trẻ tuổi, cưỡi chung một con ngựa, rời đi rấtvội vàng.”“Nhìn dáng vẻ, hình như là rời thành.”33Nghe đến đây, cơn giận của Sở Quý Uyên như cuồng phong bão táp, không thểkìm nén.Lại là Liễu Minh Giác! Còn cùng cưỡi chung một con ngựa!Trong lòng Tô Vãn Phù, Liễu Minh Giác quan trọng đến mức như vậy sao? Quantrọng đến mức nàng thậm chí không nói lời từ biệt, chỉ vì một câu nói của LiễuMinh Giác mà vội vã rời đi.Thiếu khanh đứng bên cạnh cẩn thận bước tới, khuyên nhủ: “Đại nhân, có lẽ trongchuyện này có hiểu lầm. Tốt hơn hết vẫn là gặp mặt hỏi rõ.”Thôn Tô gia.Khi Tô Vãn Phù trở về nhà, nàng liền thấy phụ thân ngày thường mạnh mẽ, naynằm liệt trên giường, thoi thóp thở.Đôi mắt nàng cay xè, nước mắt như muốn trào ra, vội quay sang nhìn mẫu thânđang khóc nức nở bên cạnh.“Nương, con về rồi. Cha thế nào rồi?”Tô mẫu nhìn thấy Tô Vãn Phù, giống như nắm được cọng rơm cứu mạng.“Đại phu mấy ngày trước đã cho cha con uống thuốc. Hôm nay sẽ đến khám lại.Tình hình thế nào phải chờ ông ấy xem mới biết.”Tô Vãn Phù cố gắng giữ bình tĩnh, an ủi: “Cha nhất định sẽ không sao đâu. Chúngta cùng đợi đại phu.”Tô mẫu nghe vậy, khẽ gật đầu.Liễu Minh Giác đứng một bên, không nỡ quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát cảnh tượngtrước mắt.Một nén nhang sau, đại phu vội vã đến.Sau khi bắt mạch cho Tô phụ, sắc mặt ông ta có phần nặng nề.“Lần trước bị ngã, trong não để lại tụ máu. Lần này vết thương còn nghiêm trọnghơn. Ta sẽ kê thêm một thang thuốc hóa ứ. Vài ngày nữa xem sao.”Tô Vãn Phù vội vàng gật đầu, tiễn đại phu ra ngoài.Khi quay lại, nàng thấy Tô mẫu nhìn Tô phụ nằm trên giường nhắm chặt mắt, nướcmắt không ngừng rơi.Nàng không nhịn được hỏi: “Nương, cha đã từng bị ngã một lần nữa sao? Sao mọingười không nói cho con biết?”Tô mẫu vẫn không rời mắt khỏi Tô phụ trên giường. Nghe tiếng Tô Vãn Phù, bàmới chậm rãi hồi thần.“Bốn năm trước, cha con vào núi hái nấm, không may trượt chân rơi xuống váchđá. Khi đó, con vừa mới thành thân.”“Cha con không muốn con lo lắng nên dặn ta không được nói với con.”Đôi mắt Tô Vãn Phù đỏ hoe: “Chuyện lớn như vậy, sao có thể giấu con?”Nếu lúc đó nàng biết, nàng nhất định sẽ tìm một đại phu giỏi, có lẽ sẽ không để lạidi chứng.Tô mẫu thấy vẻ mặt áy náy của nàng, vội an ủi: “Không phải lỗi của con. Khi đó,Sở đại nhân gấp rút trở về, bận rộn lo liệu mọi thứ, tìm được đại phu tốt nhất.”“Nếu không có ngài ấy, một mình ta thực sự không biết phải làm sao.”Lời này vừa dứt, Tô Vãn Phù lập tức sững người tại chỗ. Trong đầu nàng bất chợthiện lên một đoạn ký ức.Nàng mơ hồ nhớ lại, bốn năm trước khi vừa thành thân, quả thật Sở Quý Uyên đãbiến mất vài ngày.Thì ra, hắn đã âm thầm làm nhiều điều đến vậy.Nghĩ đến Sở Quý Uyên, Tô Vãn Phù chỉ cảm thấy lồng ngực mình nghẹn lại.Nàng vốn định nói chuyện rõ ràng với Sở Quý Uyên. Nhưng bây giờ, có vẻ nhưđiều đó không còn cần thiết nữa.Đúng lúc đó, từ bên ngoài vang lên tiếng cửa mở.34Nghe thấy tiếng động, Tô Vãn Phù theo phản xạ quay đầu lại.Chỉ thấy cánh cửa gỗ bị đẩy ra, Sở Quý Uyên xuất hiện trước mắt nàng. Ánh mắtTô Vãn Phù thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.Chưa đợi nàng mở lời, Sở Quý Uyên đã bước lên trước, cung kính nói với Tô mẫuđứng bên cạnh: “Nhạc mẫu, nhạc phụ hiện giờ thế nào? Ta đã phái người mời danhy từ Kinh thành, không lâu nữa sẽ đến.”Tô mẫu nghe vậy, gật đầu đầy cảm kích: “Đa tạ đại nhân, thật phiền ngài quá.”Sở Quý Uyên khẽ cong môi, giọng nói dịu dàng: “Cha nương của Vãn Phù cũngchính là cha nương của ta, không cần khách sáo.”Ánh mắt Tô Vãn Phù vẫn dõi theo hắn, nhưng khi hắn quay lại nhìn nàng, nàng lậptức lảng tránh ánh nhìn.Đêm khuya, tại hậu viện.Tô Vãn Phù cắn chặt môi, ánh mắt ngập tràn sự giằng xé. Trong lòng nàng chấtchứa vô vàn lời muốn nói, nhưng lại do dự không dám mở lời.Cuối cùng, sau khi đấu tranh hồi lâu, nàng mới nói ra một câu: “Sao ngài lại đếnđây?”Sở Quý Uyên đứng yên một bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua nàng: “Tại sao khôngnói một lời từ biệt?”