Tác giả:

  1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?”   Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.”   Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên.   Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ.   Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng.   Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh.   Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ.   Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…

Chương 35

Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường   1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?”   Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.”   Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên.   Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ.   Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng.   Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh.   Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ.   Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Nếu không phải gặp người thôn Tô gia còn ở trong thành, hắn thậm chí không biếtđã xảy ra chuyện gì.Hắn đã nghĩ rằng, có lẽ Tô Vãn Phù thật sự muốn trốn tránh hắn.Đôi mắt lạnh lùng của Sở Quý Uyên khẽ gợn sóng.Tô Vãn Phù nghe vậy, cúi đầu, khẽ đáp: “Lúc đó nghe tin cha xảy ra chuyện, ta quávội vàng trở về, không nghĩ được gì khác.”Sở Quý Uyên mím môi, không nói thêm, ánh mắt hướng về phía ngoài sân.Hai tay Tô Vãn Phù nắm chặt vạt áo, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện chata rơi xuống vách núi năm xưa, sao ngài chưa từng nói gì với ta?”Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Quý Uyên thoáng hiện vẻ phức tạp,giọng nói vẫn bình thản như thường: “Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng. Hơnnữa, ta đã giải quyết xong, sau này nhạc phụ khỏe lại, cũng không cần thiết phảinhắc đến.”Tâm trạng Tô Vãn Phù hỗn loạn. Sau một hồi lâu, mũi nàng cay cay, nghẹn ngàonói: “Nhưng nếu ngài không nói, ta làm sao biết được?”Giọng nói của Sở Quý Uyên mơ hồ, lạnh nhạt: “Nàng không cần phải biết.”Tô Vãn Phù cúi đầu cười khổ, đôi mắt lập tức ngấn lệ.Nàng từng nghĩ rằng, Sở Quý Uyên không hề có chút tình cảm nào với nàng.Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, nàng mới nhận ra hắn là người luôn giấu kín mọi điềutrong lòng.Rõ ràng đã làm rất nhiều, nhưng lại chưa từng để nàng biết.Nếu không phải đêm qua trên đường, Liễu Minh Giác nói với nàng rằng Sở QuýUyên từng vì nàng cầu xin Thánh thượng, lại kiên quyết không phục chức, có lẽ cảđời nàng cũng không hay biết.Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.Trong lòng nàng như bị bóp nghẹt, đến mức khó thở.“Sau này ta thực sự không cần phải biết nữa. Sau khi hòa ly, ta sẽ không trở vềKinh thành. Đại nhân cứ tiếp tục làm Đại Lý Tự Khanh của ngài.”“Ân tình của ngài quá nặng, Vãn Phù không dám nhận.”Khi nói ra những lời này, trái tim Tô Vãn Phù như rỉ máu, đau đớn đến cùng cực.Ánh mắt Sở Quý Uyên ánh lên sự lạnh lẽo sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Nàngvẫn muốn hòa ly? “Hơi thở lạnh lẽo của hắn như từng đợt sóng đánh vào Tô Vãn Phù, khiến sống lưngnàng lạnh toát.Nàng thoáng bối rối, yếu ớt nói: “Chúng ta vốn đã định hòa ly, Giang tiểu thư đãnói tất cả với ta rồi.”Nghe nàng nhắc đến Giang Doanh Doanh, chân mày Sở Quý Uyên nhíu chặt:“Nàng ta đã nói gì với nàng? Ta chưa từng có ý định đó.”’Giọng nói lạnh băng của hắn khiến nàng nhận ra, hóa ra nàng luôn hiểu lầm rằnghắn muốn hòa ly.Tô Vãn Phù nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, toàn thân sững sờ, vô thức buột miệng:“Vậy Giang tiểu thư phải làm sao?”Chân mày Sở Quý Uyên càng nhíu chặt: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa ta vànàng ta đã không còn gì.”“Hơn nữa, nàng ta đã rời khỏi Kinh thành, sau này cũng không còn bất kỳ liên hệnào nữa.”Tô Vãn Phù lập tức tái nhợt, đứng sững tại chỗ.Sở Quý Uyên thấy vậy, bất đắc dĩ kéo nàng vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng:“Ta đã nói rồi, ta không hòa ly. Nàng cũng đừng mong rời xa ta.”Lời nói của hắn truyền đến tai Tô Vãn Phù, nước mắt nàng không kìm được tràora, tựa vào vai hắn.Liễu Minh Giác vừa đến liền thấy cảnh này. Ánh sáng trong mắt y lập tức vụt tắt.Y nắm chặt bức thư do danh y Dương Châu gửi đến.Vốn dĩ y muốn cùng nàng đến Dương Châu chữa trị cho Tô phụ.Nhưng giờ đây, có vẻ như người mà Tô Vãn Phù luôn nghĩ đến, từ trước đến giờ,chưa từng là y.35Nửa tháng sau, tại Tô gia.Danh y từ Kinh thành đến, huyết tụ trong não của Tô phụ dần tan, ông cũng tỉnhlại.Chỉ là, từ hôm đó, Tô Vãn Phù không còn gặp lại Liễu Minh Giác nữa.Nàng đã nhiều lần muốn tìm y để nói lời cảm ơn, nhưng lần nào cũng vô ích.Có lẽ y đã trở về Kinh thành, hoặc đang bận rộn chuyện khác.Tô Vãn Phù nghĩ vậy liền không muốn làm phiền nữa, giống như năm đó khi LiễuMinh Giác rời Dương Châu.Dù đôi lúc có chút tiếc nuối, bởi gặp lại y lần này, cả hai dường như chưa từng tròchuyện cởi mở về những gì đã trải qua.Nhưng cũng không phải điều nhất thiết phải làm, huống hồ ngày sau ở Kinh thành,hẳn vẫn còn cơ hội gặp lại.Sau khi sức khỏe của Tô phụ hồi phục, ông muốn ra ngoài đi dạo. 

Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường   1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?”   Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.”   Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên.   Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ.   Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng.   Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh.   Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ.   Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Nếu không phải gặp người thôn Tô gia còn ở trong thành, hắn thậm chí không biếtđã xảy ra chuyện gì.Hắn đã nghĩ rằng, có lẽ Tô Vãn Phù thật sự muốn trốn tránh hắn.Đôi mắt lạnh lùng của Sở Quý Uyên khẽ gợn sóng.Tô Vãn Phù nghe vậy, cúi đầu, khẽ đáp: “Lúc đó nghe tin cha xảy ra chuyện, ta quávội vàng trở về, không nghĩ được gì khác.”Sở Quý Uyên mím môi, không nói thêm, ánh mắt hướng về phía ngoài sân.Hai tay Tô Vãn Phù nắm chặt vạt áo, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện chata rơi xuống vách núi năm xưa, sao ngài chưa từng nói gì với ta?”Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Quý Uyên thoáng hiện vẻ phức tạp,giọng nói vẫn bình thản như thường: “Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng. Hơnnữa, ta đã giải quyết xong, sau này nhạc phụ khỏe lại, cũng không cần thiết phảinhắc đến.”Tâm trạng Tô Vãn Phù hỗn loạn. Sau một hồi lâu, mũi nàng cay cay, nghẹn ngàonói: “Nhưng nếu ngài không nói, ta làm sao biết được?”Giọng nói của Sở Quý Uyên mơ hồ, lạnh nhạt: “Nàng không cần phải biết.”Tô Vãn Phù cúi đầu cười khổ, đôi mắt lập tức ngấn lệ.Nàng từng nghĩ rằng, Sở Quý Uyên không hề có chút tình cảm nào với nàng.Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, nàng mới nhận ra hắn là người luôn giấu kín mọi điềutrong lòng.Rõ ràng đã làm rất nhiều, nhưng lại chưa từng để nàng biết.Nếu không phải đêm qua trên đường, Liễu Minh Giác nói với nàng rằng Sở QuýUyên từng vì nàng cầu xin Thánh thượng, lại kiên quyết không phục chức, có lẽ cảđời nàng cũng không hay biết.Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.Trong lòng nàng như bị bóp nghẹt, đến mức khó thở.“Sau này ta thực sự không cần phải biết nữa. Sau khi hòa ly, ta sẽ không trở vềKinh thành. Đại nhân cứ tiếp tục làm Đại Lý Tự Khanh của ngài.”“Ân tình của ngài quá nặng, Vãn Phù không dám nhận.”Khi nói ra những lời này, trái tim Tô Vãn Phù như rỉ máu, đau đớn đến cùng cực.Ánh mắt Sở Quý Uyên ánh lên sự lạnh lẽo sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Nàngvẫn muốn hòa ly? “Hơi thở lạnh lẽo của hắn như từng đợt sóng đánh vào Tô Vãn Phù, khiến sống lưngnàng lạnh toát.Nàng thoáng bối rối, yếu ớt nói: “Chúng ta vốn đã định hòa ly, Giang tiểu thư đãnói tất cả với ta rồi.”Nghe nàng nhắc đến Giang Doanh Doanh, chân mày Sở Quý Uyên nhíu chặt:“Nàng ta đã nói gì với nàng? Ta chưa từng có ý định đó.”’Giọng nói lạnh băng của hắn khiến nàng nhận ra, hóa ra nàng luôn hiểu lầm rằnghắn muốn hòa ly.Tô Vãn Phù nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, toàn thân sững sờ, vô thức buột miệng:“Vậy Giang tiểu thư phải làm sao?”Chân mày Sở Quý Uyên càng nhíu chặt: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa ta vànàng ta đã không còn gì.”“Hơn nữa, nàng ta đã rời khỏi Kinh thành, sau này cũng không còn bất kỳ liên hệnào nữa.”Tô Vãn Phù lập tức tái nhợt, đứng sững tại chỗ.Sở Quý Uyên thấy vậy, bất đắc dĩ kéo nàng vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng:“Ta đã nói rồi, ta không hòa ly. Nàng cũng đừng mong rời xa ta.”Lời nói của hắn truyền đến tai Tô Vãn Phù, nước mắt nàng không kìm được tràora, tựa vào vai hắn.Liễu Minh Giác vừa đến liền thấy cảnh này. Ánh sáng trong mắt y lập tức vụt tắt.Y nắm chặt bức thư do danh y Dương Châu gửi đến.Vốn dĩ y muốn cùng nàng đến Dương Châu chữa trị cho Tô phụ.Nhưng giờ đây, có vẻ như người mà Tô Vãn Phù luôn nghĩ đến, từ trước đến giờ,chưa từng là y.35Nửa tháng sau, tại Tô gia.Danh y từ Kinh thành đến, huyết tụ trong não của Tô phụ dần tan, ông cũng tỉnhlại.Chỉ là, từ hôm đó, Tô Vãn Phù không còn gặp lại Liễu Minh Giác nữa.Nàng đã nhiều lần muốn tìm y để nói lời cảm ơn, nhưng lần nào cũng vô ích.Có lẽ y đã trở về Kinh thành, hoặc đang bận rộn chuyện khác.Tô Vãn Phù nghĩ vậy liền không muốn làm phiền nữa, giống như năm đó khi LiễuMinh Giác rời Dương Châu.Dù đôi lúc có chút tiếc nuối, bởi gặp lại y lần này, cả hai dường như chưa từng tròchuyện cởi mở về những gì đã trải qua.Nhưng cũng không phải điều nhất thiết phải làm, huống hồ ngày sau ở Kinh thành,hẳn vẫn còn cơ hội gặp lại.Sau khi sức khỏe của Tô phụ hồi phục, ông muốn ra ngoài đi dạo. 

Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường   1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?”   Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.”   Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên.   Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ.   Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng.   Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh.   Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ.   Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Nếu không phải gặp người thôn Tô gia còn ở trong thành, hắn thậm chí không biếtđã xảy ra chuyện gì.Hắn đã nghĩ rằng, có lẽ Tô Vãn Phù thật sự muốn trốn tránh hắn.Đôi mắt lạnh lùng của Sở Quý Uyên khẽ gợn sóng.Tô Vãn Phù nghe vậy, cúi đầu, khẽ đáp: “Lúc đó nghe tin cha xảy ra chuyện, ta quávội vàng trở về, không nghĩ được gì khác.”Sở Quý Uyên mím môi, không nói thêm, ánh mắt hướng về phía ngoài sân.Hai tay Tô Vãn Phù nắm chặt vạt áo, do dự một hồi lâu mới lên tiếng: “Chuyện chata rơi xuống vách núi năm xưa, sao ngài chưa từng nói gì với ta?”Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Quý Uyên thoáng hiện vẻ phức tạp,giọng nói vẫn bình thản như thường: “Ta không muốn ảnh hưởng đến nàng. Hơnnữa, ta đã giải quyết xong, sau này nhạc phụ khỏe lại, cũng không cần thiết phảinhắc đến.”Tâm trạng Tô Vãn Phù hỗn loạn. Sau một hồi lâu, mũi nàng cay cay, nghẹn ngàonói: “Nhưng nếu ngài không nói, ta làm sao biết được?”Giọng nói của Sở Quý Uyên mơ hồ, lạnh nhạt: “Nàng không cần phải biết.”Tô Vãn Phù cúi đầu cười khổ, đôi mắt lập tức ngấn lệ.Nàng từng nghĩ rằng, Sở Quý Uyên không hề có chút tình cảm nào với nàng.Nhưng bây giờ, khi nhìn lại, nàng mới nhận ra hắn là người luôn giấu kín mọi điềutrong lòng.Rõ ràng đã làm rất nhiều, nhưng lại chưa từng để nàng biết.Nếu không phải đêm qua trên đường, Liễu Minh Giác nói với nàng rằng Sở QuýUyên từng vì nàng cầu xin Thánh thượng, lại kiên quyết không phục chức, có lẽ cảđời nàng cũng không hay biết.Nhưng tất cả đã quá muộn rồi.Trong lòng nàng như bị bóp nghẹt, đến mức khó thở.“Sau này ta thực sự không cần phải biết nữa. Sau khi hòa ly, ta sẽ không trở vềKinh thành. Đại nhân cứ tiếp tục làm Đại Lý Tự Khanh của ngài.”“Ân tình của ngài quá nặng, Vãn Phù không dám nhận.”Khi nói ra những lời này, trái tim Tô Vãn Phù như rỉ máu, đau đớn đến cùng cực.Ánh mắt Sở Quý Uyên ánh lên sự lạnh lẽo sâu thẳm, giọng nói trầm thấp: “Nàngvẫn muốn hòa ly? “Hơi thở lạnh lẽo của hắn như từng đợt sóng đánh vào Tô Vãn Phù, khiến sống lưngnàng lạnh toát.Nàng thoáng bối rối, yếu ớt nói: “Chúng ta vốn đã định hòa ly, Giang tiểu thư đãnói tất cả với ta rồi.”Nghe nàng nhắc đến Giang Doanh Doanh, chân mày Sở Quý Uyên nhíu chặt:“Nàng ta đã nói gì với nàng? Ta chưa từng có ý định đó.”’Giọng nói lạnh băng của hắn khiến nàng nhận ra, hóa ra nàng luôn hiểu lầm rằnghắn muốn hòa ly.Tô Vãn Phù nghe vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, toàn thân sững sờ, vô thức buột miệng:“Vậy Giang tiểu thư phải làm sao?”Chân mày Sở Quý Uyên càng nhíu chặt: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, giữa ta vànàng ta đã không còn gì.”“Hơn nữa, nàng ta đã rời khỏi Kinh thành, sau này cũng không còn bất kỳ liên hệnào nữa.”Tô Vãn Phù lập tức tái nhợt, đứng sững tại chỗ.Sở Quý Uyên thấy vậy, bất đắc dĩ kéo nàng vào lòng, giọng nói hiếm khi dịu dàng:“Ta đã nói rồi, ta không hòa ly. Nàng cũng đừng mong rời xa ta.”Lời nói của hắn truyền đến tai Tô Vãn Phù, nước mắt nàng không kìm được tràora, tựa vào vai hắn.Liễu Minh Giác vừa đến liền thấy cảnh này. Ánh sáng trong mắt y lập tức vụt tắt.Y nắm chặt bức thư do danh y Dương Châu gửi đến.Vốn dĩ y muốn cùng nàng đến Dương Châu chữa trị cho Tô phụ.Nhưng giờ đây, có vẻ như người mà Tô Vãn Phù luôn nghĩ đến, từ trước đến giờ,chưa từng là y.35Nửa tháng sau, tại Tô gia.Danh y từ Kinh thành đến, huyết tụ trong não của Tô phụ dần tan, ông cũng tỉnhlại.Chỉ là, từ hôm đó, Tô Vãn Phù không còn gặp lại Liễu Minh Giác nữa.Nàng đã nhiều lần muốn tìm y để nói lời cảm ơn, nhưng lần nào cũng vô ích.Có lẽ y đã trở về Kinh thành, hoặc đang bận rộn chuyện khác.Tô Vãn Phù nghĩ vậy liền không muốn làm phiền nữa, giống như năm đó khi LiễuMinh Giác rời Dương Châu.Dù đôi lúc có chút tiếc nuối, bởi gặp lại y lần này, cả hai dường như chưa từng tròchuyện cởi mở về những gì đã trải qua.Nhưng cũng không phải điều nhất thiết phải làm, huống hồ ngày sau ở Kinh thành,hẳn vẫn còn cơ hội gặp lại.Sau khi sức khỏe của Tô phụ hồi phục, ông muốn ra ngoài đi dạo. 

Chương 35