1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại…
Chương 36
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Sở Quý Uyên dìu ông ra sân, Tô mẫu đứng một bên nhìn Tô Vãn Phù và Sở QuýUyên, chậm rãi nói: “Vãn Phù, đại nhân, những ngày qua thật nhờ ơn hai con.”“Làm phiền hai con quá lâu, chỉ e công việc ở Kinh thành đã chất đống. Sau này tacũng có thể tự mình chăm sóc ông ấy, hai con hãy trở về kinh trước đi.”Tô Vãn Phù nghe vậy, có chút do dự. Nàng vẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưngkhi ngước mắt nhìn Sở Quý Uyên, trong lòng nàng lại nghĩ đến chuyện chức ĐạiLý Tự Khanh mà nàng vẫn chưa thể yên lòng.Đã lâu như vậy, cũng nên trở về kinh để giải quyết chuyện này.Sở Quý Uyên đứng bên cạnh, hiểu rõ suy nghĩ của nàng, liền nhẹ giọng nói:“Nếu nàng muốn ở lại, hãy ở thêm vài ngày. Không cần vì ta mà miễn cưỡng,chuyện Đại Lý Tự ta đã quyết định rồi.”Tô Vãn Phù lắc đầu: “Ta không cần ngài từ quan vì ta.”Những gì nàng mong muốn, chưa từng là sự nhường nhịn của Sở Quý Uyên.Sau chuyện này, điều nàng theo đuổi chỉ là một lòng thanh thản.Nếu có người khác còn nghi ngờ nàng và Sở Quý Uyên có tư tình khi cùng xử án,thì cứ việc tránh xa nàng.Hà tất phải dè dặt tránh nghi ngờ, người chân thành tự khắc sẽ nhìn thấu.Sở Quý Uyên cúi mắt, im lặng như thể không nghe thấy.Tô Vãn Phù biết, tuy hắn không nói, nhưng tính tình hắn vô cùng cố chấp. Nàngthở dài: “Quý Uyên, ta không cần ngài làm đến mức này. Nếu ngài thực sự từ quanvì ta, chuyện này sẽ mãi mãi là vết gợn trong lòng ta.”Sở Quý Uyên hơi nhíu mày: “Sẽ không.”“Ta sẽ.” Tô Vãn Phù ngắt lời hắn.“Điều ta cần không phải là sự nhượng bộ của ngài, mà là sự bình đẳng.”“Ta muốn ngài nhìn ta một cách bình đẳng. Ta không phải thê tử cần ngài bảo vệ.”Nàng khẽ nói: “Nếu ngài thực sự từ quan vì ta, ta làm sao đối mặt với phụ mẫungài, làm sao đối mặt với chính mình?”“Từ nay về sau, mỗi lần nghĩ đến, ta sẽ càng thêm áy náy với ngài. Đó không phảilà tình yêu.”Sở Quý Uyên lặng lẽ nhìn nàng.Tô Vãn Phù nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười: “Vậy nên, đại nhân à, hãy trởvề đi.”…Xe ngựa lăn bánh suốt bốn ngày, cuối cùng cũng đến cổng Kinh thành.Tô Vãn Phù hơi mệt mỏi nói: “Mấy ngày qua như thể đã ngồi hết số lần đi xe ngựatrong đời.”Sở Quý Uyên đưa tay xoa bóp eo đau nhức của nàng, giọng điệu thản nhiên: “Ngồixe ngựa không đau lưng, chỉ có cưỡi ngựa mới đau.”Trong lời nói, ngầm chứa ý ghen tuông.Tô Vãn Phù cảm thấy dễ chịu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn mà không nhịnđược cười.“Cơn ghen này ở đâu ra vậy, sao mà chua đến thế?”Sở Quý Uyên mặt trầm xuống, rụt tay lại.Tô Vãn Phù nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta và Minh Giác chỉ là bằng hữu. Hôm đócùng cưỡi một con ngựa, cũng chỉ vì ta quá gấp gáp mà thôi.”Sở Quý Uyên liếc nhìn nàng, nắm chặt tay nàng: “Nếu lần sau có việc gấp, hãy đếntìm ta.”Tô Vãn Phù mỉm cười khẽ: “Được.”Giữa lúc nói chuyện, xe ngựa đã vào thành.Tô Vãn Phù vén rèm lên, thấy trên các con đường lớn nhỏ trong thành đều trảithảm đỏ, tò mò hỏi: “Đây là tiểu thư nhà ai xuất giá, mà náo nhiệt thế này?”Ánh mắt Sở Quý Uyên nhìn nàng dịu dàng: “Là phu nhân của Đại Lý Tự Khanhxuất giá.”“Phu nhân của Đại Lý Tự Khanh?”Tô Vãn Phù sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Quý Uyên ôm vào lòng.“Hôn lễ hôm nay, liệu có làm nàng cảm động? ““Những chuyện bốn năm trước đều là ta phụ lòng nàng. Giờ đây, từng chút từngchút ta sẽ bù đắp, liệu có quá muộn?”Tô Vãn Phù dựa vào lòng hắn, đôi mắt cay cay.Sở Quý Uyên khẽ vuốt má nàng: “Từ ngày thành thân, chúng ta bắt đầu lại từ đầu,được không?”Tô Vãn Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thảm đỏ trải dài mười dặm, bật cười nhẹnhàng trong làn nước mắt: “Được.”[Toàn Văn Hoàn]
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Sở Quý Uyên dìu ông ra sân, Tô mẫu đứng một bên nhìn Tô Vãn Phù và Sở QuýUyên, chậm rãi nói: “Vãn Phù, đại nhân, những ngày qua thật nhờ ơn hai con.”“Làm phiền hai con quá lâu, chỉ e công việc ở Kinh thành đã chất đống. Sau này tacũng có thể tự mình chăm sóc ông ấy, hai con hãy trở về kinh trước đi.”Tô Vãn Phù nghe vậy, có chút do dự. Nàng vẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưngkhi ngước mắt nhìn Sở Quý Uyên, trong lòng nàng lại nghĩ đến chuyện chức ĐạiLý Tự Khanh mà nàng vẫn chưa thể yên lòng.Đã lâu như vậy, cũng nên trở về kinh để giải quyết chuyện này.Sở Quý Uyên đứng bên cạnh, hiểu rõ suy nghĩ của nàng, liền nhẹ giọng nói:“Nếu nàng muốn ở lại, hãy ở thêm vài ngày. Không cần vì ta mà miễn cưỡng,chuyện Đại Lý Tự ta đã quyết định rồi.”Tô Vãn Phù lắc đầu: “Ta không cần ngài từ quan vì ta.”Những gì nàng mong muốn, chưa từng là sự nhường nhịn của Sở Quý Uyên.Sau chuyện này, điều nàng theo đuổi chỉ là một lòng thanh thản.Nếu có người khác còn nghi ngờ nàng và Sở Quý Uyên có tư tình khi cùng xử án,thì cứ việc tránh xa nàng.Hà tất phải dè dặt tránh nghi ngờ, người chân thành tự khắc sẽ nhìn thấu.Sở Quý Uyên cúi mắt, im lặng như thể không nghe thấy.Tô Vãn Phù biết, tuy hắn không nói, nhưng tính tình hắn vô cùng cố chấp. Nàngthở dài: “Quý Uyên, ta không cần ngài làm đến mức này. Nếu ngài thực sự từ quanvì ta, chuyện này sẽ mãi mãi là vết gợn trong lòng ta.”Sở Quý Uyên hơi nhíu mày: “Sẽ không.”“Ta sẽ.” Tô Vãn Phù ngắt lời hắn.“Điều ta cần không phải là sự nhượng bộ của ngài, mà là sự bình đẳng.”“Ta muốn ngài nhìn ta một cách bình đẳng. Ta không phải thê tử cần ngài bảo vệ.”Nàng khẽ nói: “Nếu ngài thực sự từ quan vì ta, ta làm sao đối mặt với phụ mẫungài, làm sao đối mặt với chính mình?”“Từ nay về sau, mỗi lần nghĩ đến, ta sẽ càng thêm áy náy với ngài. Đó không phảilà tình yêu.”Sở Quý Uyên lặng lẽ nhìn nàng.Tô Vãn Phù nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười: “Vậy nên, đại nhân à, hãy trởvề đi.”…Xe ngựa lăn bánh suốt bốn ngày, cuối cùng cũng đến cổng Kinh thành.Tô Vãn Phù hơi mệt mỏi nói: “Mấy ngày qua như thể đã ngồi hết số lần đi xe ngựatrong đời.”Sở Quý Uyên đưa tay xoa bóp eo đau nhức của nàng, giọng điệu thản nhiên: “Ngồixe ngựa không đau lưng, chỉ có cưỡi ngựa mới đau.”Trong lời nói, ngầm chứa ý ghen tuông.Tô Vãn Phù cảm thấy dễ chịu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn mà không nhịnđược cười.“Cơn ghen này ở đâu ra vậy, sao mà chua đến thế?”Sở Quý Uyên mặt trầm xuống, rụt tay lại.Tô Vãn Phù nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta và Minh Giác chỉ là bằng hữu. Hôm đócùng cưỡi một con ngựa, cũng chỉ vì ta quá gấp gáp mà thôi.”Sở Quý Uyên liếc nhìn nàng, nắm chặt tay nàng: “Nếu lần sau có việc gấp, hãy đếntìm ta.”Tô Vãn Phù mỉm cười khẽ: “Được.”Giữa lúc nói chuyện, xe ngựa đã vào thành.Tô Vãn Phù vén rèm lên, thấy trên các con đường lớn nhỏ trong thành đều trảithảm đỏ, tò mò hỏi: “Đây là tiểu thư nhà ai xuất giá, mà náo nhiệt thế này?”Ánh mắt Sở Quý Uyên nhìn nàng dịu dàng: “Là phu nhân của Đại Lý Tự Khanhxuất giá.”“Phu nhân của Đại Lý Tự Khanh?”Tô Vãn Phù sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Quý Uyên ôm vào lòng.“Hôn lễ hôm nay, liệu có làm nàng cảm động? ““Những chuyện bốn năm trước đều là ta phụ lòng nàng. Giờ đây, từng chút từngchút ta sẽ bù đắp, liệu có quá muộn?”Tô Vãn Phù dựa vào lòng hắn, đôi mắt cay cay.Sở Quý Uyên khẽ vuốt má nàng: “Từ ngày thành thân, chúng ta bắt đầu lại từ đầu,được không?”Tô Vãn Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thảm đỏ trải dài mười dặm, bật cười nhẹnhàng trong làn nước mắt: “Được.”[Toàn Văn Hoàn]
Nhớ Chàng Khiến Ta Già ĐiTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường 1 Thịnh Quốc, trong thư phòng của Đại Lý Tự Khanh. Tô Vãn Phù đứng trước bàn, nhìn nam tử trước mặt, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng. “Sở đại nhân, vừa rồi khi thẩm án, vì sao ngài lại phán Cao lão gia vô tội?” Sở Quý Uyên ngồi ngay ngắn trên chủ tọa, cúi đầu sắp xếp hồ sơ, lạnh nhạt nói: “Chứng cứ nàng đưa ra không đủ, mà lời biện hộ của Giang Doanh Doanh lại có sức thuyết phục hơn.” Nghe đến cái tên Giang Doanh Doanh, tim Tô Vãn Phù bất chợt run lên. Giang Doanh Doanh là thanh mai trúc mã của Sở Quý Uyên. Năm năm trước, vì gia tộc suy tàn, nàng ta buộc phải rời Kinh thành, tìm đến người thân nương nhờ. Tô Vãn Phù và Sở Quý Uyên thành thân đã bốn năm, nhưng cái tên ấy vẫn luôn là nỗi đau không thể nói thành lời của nàng. Nàng hiểu rõ, lúc ban đầu Sở Quý Uyên cưới nàng chỉ để quên đi Giang Doanh Doanh. Tô Vãn Phù luôn giả vờ không quan tâm, chỉ vì nàng tin rằng một ngày nào đó, Sở Quý Uyên sẽ quên hẳn mối tình cũ. Nhưng nàng không ngờ, lần này Giang Doanh Doanh lại… Sở Quý Uyên dìu ông ra sân, Tô mẫu đứng một bên nhìn Tô Vãn Phù và Sở QuýUyên, chậm rãi nói: “Vãn Phù, đại nhân, những ngày qua thật nhờ ơn hai con.”“Làm phiền hai con quá lâu, chỉ e công việc ở Kinh thành đã chất đống. Sau này tacũng có thể tự mình chăm sóc ông ấy, hai con hãy trở về kinh trước đi.”Tô Vãn Phù nghe vậy, có chút do dự. Nàng vẫn muốn ở lại thêm vài ngày, nhưngkhi ngước mắt nhìn Sở Quý Uyên, trong lòng nàng lại nghĩ đến chuyện chức ĐạiLý Tự Khanh mà nàng vẫn chưa thể yên lòng.Đã lâu như vậy, cũng nên trở về kinh để giải quyết chuyện này.Sở Quý Uyên đứng bên cạnh, hiểu rõ suy nghĩ của nàng, liền nhẹ giọng nói:“Nếu nàng muốn ở lại, hãy ở thêm vài ngày. Không cần vì ta mà miễn cưỡng,chuyện Đại Lý Tự ta đã quyết định rồi.”Tô Vãn Phù lắc đầu: “Ta không cần ngài từ quan vì ta.”Những gì nàng mong muốn, chưa từng là sự nhường nhịn của Sở Quý Uyên.Sau chuyện này, điều nàng theo đuổi chỉ là một lòng thanh thản.Nếu có người khác còn nghi ngờ nàng và Sở Quý Uyên có tư tình khi cùng xử án,thì cứ việc tránh xa nàng.Hà tất phải dè dặt tránh nghi ngờ, người chân thành tự khắc sẽ nhìn thấu.Sở Quý Uyên cúi mắt, im lặng như thể không nghe thấy.Tô Vãn Phù biết, tuy hắn không nói, nhưng tính tình hắn vô cùng cố chấp. Nàngthở dài: “Quý Uyên, ta không cần ngài làm đến mức này. Nếu ngài thực sự từ quanvì ta, chuyện này sẽ mãi mãi là vết gợn trong lòng ta.”Sở Quý Uyên hơi nhíu mày: “Sẽ không.”“Ta sẽ.” Tô Vãn Phù ngắt lời hắn.“Điều ta cần không phải là sự nhượng bộ của ngài, mà là sự bình đẳng.”“Ta muốn ngài nhìn ta một cách bình đẳng. Ta không phải thê tử cần ngài bảo vệ.”Nàng khẽ nói: “Nếu ngài thực sự từ quan vì ta, ta làm sao đối mặt với phụ mẫungài, làm sao đối mặt với chính mình?”“Từ nay về sau, mỗi lần nghĩ đến, ta sẽ càng thêm áy náy với ngài. Đó không phảilà tình yêu.”Sở Quý Uyên lặng lẽ nhìn nàng.Tô Vãn Phù nhìn thẳng vào mắt hắn, khẽ mỉm cười: “Vậy nên, đại nhân à, hãy trởvề đi.”…Xe ngựa lăn bánh suốt bốn ngày, cuối cùng cũng đến cổng Kinh thành.Tô Vãn Phù hơi mệt mỏi nói: “Mấy ngày qua như thể đã ngồi hết số lần đi xe ngựatrong đời.”Sở Quý Uyên đưa tay xoa bóp eo đau nhức của nàng, giọng điệu thản nhiên: “Ngồixe ngựa không đau lưng, chỉ có cưỡi ngựa mới đau.”Trong lời nói, ngầm chứa ý ghen tuông.Tô Vãn Phù cảm thấy dễ chịu, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của hắn mà không nhịnđược cười.“Cơn ghen này ở đâu ra vậy, sao mà chua đến thế?”Sở Quý Uyên mặt trầm xuống, rụt tay lại.Tô Vãn Phù nắm lấy tay hắn, cười nói: “Ta và Minh Giác chỉ là bằng hữu. Hôm đócùng cưỡi một con ngựa, cũng chỉ vì ta quá gấp gáp mà thôi.”Sở Quý Uyên liếc nhìn nàng, nắm chặt tay nàng: “Nếu lần sau có việc gấp, hãy đếntìm ta.”Tô Vãn Phù mỉm cười khẽ: “Được.”Giữa lúc nói chuyện, xe ngựa đã vào thành.Tô Vãn Phù vén rèm lên, thấy trên các con đường lớn nhỏ trong thành đều trảithảm đỏ, tò mò hỏi: “Đây là tiểu thư nhà ai xuất giá, mà náo nhiệt thế này?”Ánh mắt Sở Quý Uyên nhìn nàng dịu dàng: “Là phu nhân của Đại Lý Tự Khanhxuất giá.”“Phu nhân của Đại Lý Tự Khanh?”Tô Vãn Phù sững sờ, chưa kịp phản ứng thì đã bị Sở Quý Uyên ôm vào lòng.“Hôn lễ hôm nay, liệu có làm nàng cảm động? ““Những chuyện bốn năm trước đều là ta phụ lòng nàng. Giờ đây, từng chút từngchút ta sẽ bù đắp, liệu có quá muộn?”Tô Vãn Phù dựa vào lòng hắn, đôi mắt cay cay.Sở Quý Uyên khẽ vuốt má nàng: “Từ ngày thành thân, chúng ta bắt đầu lại từ đầu,được không?”Tô Vãn Phù nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thảm đỏ trải dài mười dặm, bật cười nhẹnhàng trong làn nước mắt: “Được.”[Toàn Văn Hoàn]