“Thật lòng chứ?” Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Toàn thân anh vẫn tràn đầy sự điềm nhiên như khi tôi mới gặp anh. Lúc đó chính sự điềm nhiên này đã thu hút tôi. Có lẽ do nghề nghiệp, tôi luôn quá hiếu thắng, nên khi gặp một người đàn ông điềm tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần. Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con đã sáu tuổi rồi mà anh vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy. Tôi gật đầu: "Ừ, thật lòng." Mạnh Tề Hành hơi nhíu mày: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?" Dường như anh có chút bất ngờ, giây sau đã nhắc đến con trai của chúng tôi, Mạnh Dư Nhạc. Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, thế thì không cần ép buộc." "Vậy giờ ly hôn, con trai em cũng không cần?" Nghe ra ẩn ý trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có phần không vui, giọng anh trầm xuống vài phần. Tôi nhướng mày, cười nhẹ một tiếng…
Chương 8
Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm DươngTác giả: Lưu Nhiễm DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Thật lòng chứ?” Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Toàn thân anh vẫn tràn đầy sự điềm nhiên như khi tôi mới gặp anh. Lúc đó chính sự điềm nhiên này đã thu hút tôi. Có lẽ do nghề nghiệp, tôi luôn quá hiếu thắng, nên khi gặp một người đàn ông điềm tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần. Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con đã sáu tuổi rồi mà anh vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy. Tôi gật đầu: "Ừ, thật lòng." Mạnh Tề Hành hơi nhíu mày: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?" Dường như anh có chút bất ngờ, giây sau đã nhắc đến con trai của chúng tôi, Mạnh Dư Nhạc. Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, thế thì không cần ép buộc." "Vậy giờ ly hôn, con trai em cũng không cần?" Nghe ra ẩn ý trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có phần không vui, giọng anh trầm xuống vài phần. Tôi nhướng mày, cười nhẹ một tiếng… Giờ đây khi tôi không còn quan tâm nữa, họ lại cố gắng ngăn cản bước chân của tôi. Khi tôi chuẩn bị mở miệng từ chối, có ai đó kéo tay tôi. Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết tâm vang lên: "Mẹ ơi, chúng ta đi thôi." Cô bé mỉm cười lễ phép với Mạnh Tề Hành: "Chú à, trên đời này không có ai là không thể rời xa ai cả. Nếu thực sự không thể rời xa thì ban đầu nên biết trân trọng mới đúng. Bây giờ cần thời gian, cần giao tiếp, vậy trước kia chú ở đâu?" Nói xong, cô bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi bước đi. Tiếng khóc xé lòng của Mạnh Dư Nhạc vọng lại từ phía sau: "Đó là mẹ của tôi! Cậu không được gọi mẹ, đó là mẹ của tôi!! Mẹ ơi, đừng đi, mẹ ơi!!!" Cô bé không hề bị lay động, bước chân vẫn nhẹ nhàng. 12 Bên ngoài bể nhảy cầu, chiếc xe tôi gọi chưa tới. Tôi đứng dưới bóng cây, nhìn xuống cô bé. Tôi cười hỏi: "Tại sao con lại gọi cô là mẹ?" Cô bé khựng lại một chút, rồi trả lời nhỏ nhẹ: "Gọi cô là cô nghe không có khí thế, hơn nữa chú đó cứ nhắc về con trai chú làm người ta khó chịu." Tôi cười tươi hơn: "Vậy tại sao con lại đi với cô? Chẳng phải con rất muốn nhảy cầu sao?" Cô bé hơi bối rối: "Bởi vì con thấy cô không thích chú ấy, chú ấy cứ dùng cái thân phận mẹ để ngăn cản cô." Cô bé ngước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Dù cô là mẹ, cô cũng có quyền lựa chọn ở lại hoặc rời đi. Thân phận làm mẹ không nên là cái gông xiềng trói buộc cô, làm mẹ không nên trói buộc bất kỳ ai cả. Con đã đọc trong một cuốn sách, trước hết cô là cô, sau đó mới là con gái, là vợ, là mẹ. Dù con không có mẹ, nhưng con nghĩ điều đó đúng lắm.” "Vì cô không muốn ở lại, nên chúng ta cứ đi thôi. Dù sao trên thế giới có rất nhiều bể nhảy cầu." Tôi chỉ sững sờ trong một giây, rồi bật cười thành tiếng. Tôi gật đầu: "Đúng vậy, không muốn ở lại thì cứ đi, trên đời có biết bao bể nhảy cầu mà." Nói xong chẳng biết từ đâu một cơn gió mát thổi qua, từ từ xua tan hết cái nóng bức trong không khí. 13 Cô bé thay bộ đồ nhảy cầu màu đen. Đứng trên ván nhảy ba mét của bể nhảy mới. Thân hình cô bé linh hoạt, nhẹ nhàng như một con chim én. Hai tay cô bé khép lại, liếc nhìn tôi một cách thoáng qua rồi bước lên hai bước, cơ thể cô bé bật lên với sức bật mạnh mẽ, dường như sinh ra để nhảy cầu. Tôi đứng không xa, dù biết cô bé có thể nhảy rất tốt nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Chỉ trong vài giây, cô bé đã bay lên không trung, xoay hai vòng rưỡi cộng thêm một vòng xoay người trước khi nhẹ nhàng rơi xuống nước. Một cú nhảy chuẩn xác theo động tác 5152B, độ khó 3.0, hoàn thành gần như xuất sắc. Một tiếng "bịch" vang lên nhẹ nhàng gần như không có một gợn sóng nào trên mặt nước, tất cả đều bị dìm xuống dưới đáy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô bé. Chỉ trong một giây, tôi đã bị tài năng và kỹ năng của cô bé làm cho kinh ngạc. Cô bé không chỉ có tố chất cơ thể tuyệt vời, mà còn có khả năng duy trì sự nhẹ nhàng tuyệt đối trong không trung, tôi không kìm được mà khen ngợi. Cô bé còn mạnh mẽ hơn tôi hồi trẻ nhiều. Không chỉ nhẹ nhàng, cô bé còn có sự bền bỉ kiên cường. Dường như chỉ cần trao cho cô bé một cơ hội, cô bé sẽ cất cánh từ ván nhảy. Huấn luyện viên bên cạnh bất ngờ sáng mắt lên, không thể kìm được mà vỗ tay: "Đảng Nhạn phải không..." Tôi ngắt lời: "Giang Nhạn, bé sắp mang họ tôi rồi." Huấn luyện viên ồ lên một tiếng, liền thay đổi cách xưng hô: "Con gái cô có thể chất rất tốt, kỹ thuật và sức mạnh đều rất ấn tượng, là một tài năng triển vọng trong môn nhảy cầu. Nếu cô có ý định chuyển bé tới Kinh Châu thì có thể để bé luyện tập một thời gian tại đây trước." …
Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm DươngTác giả: Lưu Nhiễm DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Thật lòng chứ?” Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Toàn thân anh vẫn tràn đầy sự điềm nhiên như khi tôi mới gặp anh. Lúc đó chính sự điềm nhiên này đã thu hút tôi. Có lẽ do nghề nghiệp, tôi luôn quá hiếu thắng, nên khi gặp một người đàn ông điềm tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần. Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con đã sáu tuổi rồi mà anh vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy. Tôi gật đầu: "Ừ, thật lòng." Mạnh Tề Hành hơi nhíu mày: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?" Dường như anh có chút bất ngờ, giây sau đã nhắc đến con trai của chúng tôi, Mạnh Dư Nhạc. Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, thế thì không cần ép buộc." "Vậy giờ ly hôn, con trai em cũng không cần?" Nghe ra ẩn ý trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có phần không vui, giọng anh trầm xuống vài phần. Tôi nhướng mày, cười nhẹ một tiếng… Giờ đây khi tôi không còn quan tâm nữa, họ lại cố gắng ngăn cản bước chân của tôi. Khi tôi chuẩn bị mở miệng từ chối, có ai đó kéo tay tôi. Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết tâm vang lên: "Mẹ ơi, chúng ta đi thôi." Cô bé mỉm cười lễ phép với Mạnh Tề Hành: "Chú à, trên đời này không có ai là không thể rời xa ai cả. Nếu thực sự không thể rời xa thì ban đầu nên biết trân trọng mới đúng. Bây giờ cần thời gian, cần giao tiếp, vậy trước kia chú ở đâu?" Nói xong, cô bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi bước đi. Tiếng khóc xé lòng của Mạnh Dư Nhạc vọng lại từ phía sau: "Đó là mẹ của tôi! Cậu không được gọi mẹ, đó là mẹ của tôi!! Mẹ ơi, đừng đi, mẹ ơi!!!" Cô bé không hề bị lay động, bước chân vẫn nhẹ nhàng. 12 Bên ngoài bể nhảy cầu, chiếc xe tôi gọi chưa tới. Tôi đứng dưới bóng cây, nhìn xuống cô bé. Tôi cười hỏi: "Tại sao con lại gọi cô là mẹ?" Cô bé khựng lại một chút, rồi trả lời nhỏ nhẹ: "Gọi cô là cô nghe không có khí thế, hơn nữa chú đó cứ nhắc về con trai chú làm người ta khó chịu." Tôi cười tươi hơn: "Vậy tại sao con lại đi với cô? Chẳng phải con rất muốn nhảy cầu sao?" Cô bé hơi bối rối: "Bởi vì con thấy cô không thích chú ấy, chú ấy cứ dùng cái thân phận mẹ để ngăn cản cô." Cô bé ngước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Dù cô là mẹ, cô cũng có quyền lựa chọn ở lại hoặc rời đi. Thân phận làm mẹ không nên là cái gông xiềng trói buộc cô, làm mẹ không nên trói buộc bất kỳ ai cả. Con đã đọc trong một cuốn sách, trước hết cô là cô, sau đó mới là con gái, là vợ, là mẹ. Dù con không có mẹ, nhưng con nghĩ điều đó đúng lắm.” "Vì cô không muốn ở lại, nên chúng ta cứ đi thôi. Dù sao trên thế giới có rất nhiều bể nhảy cầu." Tôi chỉ sững sờ trong một giây, rồi bật cười thành tiếng. Tôi gật đầu: "Đúng vậy, không muốn ở lại thì cứ đi, trên đời có biết bao bể nhảy cầu mà." Nói xong chẳng biết từ đâu một cơn gió mát thổi qua, từ từ xua tan hết cái nóng bức trong không khí. 13 Cô bé thay bộ đồ nhảy cầu màu đen. Đứng trên ván nhảy ba mét của bể nhảy mới. Thân hình cô bé linh hoạt, nhẹ nhàng như một con chim én. Hai tay cô bé khép lại, liếc nhìn tôi một cách thoáng qua rồi bước lên hai bước, cơ thể cô bé bật lên với sức bật mạnh mẽ, dường như sinh ra để nhảy cầu. Tôi đứng không xa, dù biết cô bé có thể nhảy rất tốt nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Chỉ trong vài giây, cô bé đã bay lên không trung, xoay hai vòng rưỡi cộng thêm một vòng xoay người trước khi nhẹ nhàng rơi xuống nước. Một cú nhảy chuẩn xác theo động tác 5152B, độ khó 3.0, hoàn thành gần như xuất sắc. Một tiếng "bịch" vang lên nhẹ nhàng gần như không có một gợn sóng nào trên mặt nước, tất cả đều bị dìm xuống dưới đáy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô bé. Chỉ trong một giây, tôi đã bị tài năng và kỹ năng của cô bé làm cho kinh ngạc. Cô bé không chỉ có tố chất cơ thể tuyệt vời, mà còn có khả năng duy trì sự nhẹ nhàng tuyệt đối trong không trung, tôi không kìm được mà khen ngợi. Cô bé còn mạnh mẽ hơn tôi hồi trẻ nhiều. Không chỉ nhẹ nhàng, cô bé còn có sự bền bỉ kiên cường. Dường như chỉ cần trao cho cô bé một cơ hội, cô bé sẽ cất cánh từ ván nhảy. Huấn luyện viên bên cạnh bất ngờ sáng mắt lên, không thể kìm được mà vỗ tay: "Đảng Nhạn phải không..." Tôi ngắt lời: "Giang Nhạn, bé sắp mang họ tôi rồi." Huấn luyện viên ồ lên một tiếng, liền thay đổi cách xưng hô: "Con gái cô có thể chất rất tốt, kỹ thuật và sức mạnh đều rất ấn tượng, là một tài năng triển vọng trong môn nhảy cầu. Nếu cô có ý định chuyển bé tới Kinh Châu thì có thể để bé luyện tập một thời gian tại đây trước." …
Lấy Lại Tình Yêu - Lưu Nhiễm DươngTác giả: Lưu Nhiễm DươngTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ Cường“Thật lòng chứ?” Mạnh Tề Hành gõ ngón tay lên bản thỏa thuận ly hôn giấy trắng mực đen rõ ràng, anh ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Toàn thân anh vẫn tràn đầy sự điềm nhiên như khi tôi mới gặp anh. Lúc đó chính sự điềm nhiên này đã thu hút tôi. Có lẽ do nghề nghiệp, tôi luôn quá hiếu thắng, nên khi gặp một người đàn ông điềm tĩnh trước mọi việc, tôi không khỏi nhìn thêm vài lần. Nhưng giờ đây chúng tôi đã kết hôn bảy năm, con đã sáu tuổi rồi mà anh vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng như vậy. Tôi gật đầu: "Ừ, thật lòng." Mạnh Tề Hành hơi nhíu mày: "Còn con trai mình thì sao? Em không huấn luyện nó để thành nhà vô địch Olympic nữa à?" Dường như anh có chút bất ngờ, giây sau đã nhắc đến con trai của chúng tôi, Mạnh Dư Nhạc. Tôi cong nhẹ khóe miệng, lắc đầu: "Không, nó không muốn, thế thì không cần ép buộc." "Vậy giờ ly hôn, con trai em cũng không cần?" Nghe ra ẩn ý trong lời tôi, Mạnh Tề Hành đột nhiên có phần không vui, giọng anh trầm xuống vài phần. Tôi nhướng mày, cười nhẹ một tiếng… Giờ đây khi tôi không còn quan tâm nữa, họ lại cố gắng ngăn cản bước chân của tôi. Khi tôi chuẩn bị mở miệng từ chối, có ai đó kéo tay tôi. Một giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết tâm vang lên: "Mẹ ơi, chúng ta đi thôi." Cô bé mỉm cười lễ phép với Mạnh Tề Hành: "Chú à, trên đời này không có ai là không thể rời xa ai cả. Nếu thực sự không thể rời xa thì ban đầu nên biết trân trọng mới đúng. Bây giờ cần thời gian, cần giao tiếp, vậy trước kia chú ở đâu?" Nói xong, cô bé nắm lấy tay tôi, kéo tôi bước đi. Tiếng khóc xé lòng của Mạnh Dư Nhạc vọng lại từ phía sau: "Đó là mẹ của tôi! Cậu không được gọi mẹ, đó là mẹ của tôi!! Mẹ ơi, đừng đi, mẹ ơi!!!" Cô bé không hề bị lay động, bước chân vẫn nhẹ nhàng. 12 Bên ngoài bể nhảy cầu, chiếc xe tôi gọi chưa tới. Tôi đứng dưới bóng cây, nhìn xuống cô bé. Tôi cười hỏi: "Tại sao con lại gọi cô là mẹ?" Cô bé khựng lại một chút, rồi trả lời nhỏ nhẹ: "Gọi cô là cô nghe không có khí thế, hơn nữa chú đó cứ nhắc về con trai chú làm người ta khó chịu." Tôi cười tươi hơn: "Vậy tại sao con lại đi với cô? Chẳng phải con rất muốn nhảy cầu sao?" Cô bé hơi bối rối: "Bởi vì con thấy cô không thích chú ấy, chú ấy cứ dùng cái thân phận mẹ để ngăn cản cô." Cô bé ngước lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm: "Dù cô là mẹ, cô cũng có quyền lựa chọn ở lại hoặc rời đi. Thân phận làm mẹ không nên là cái gông xiềng trói buộc cô, làm mẹ không nên trói buộc bất kỳ ai cả. Con đã đọc trong một cuốn sách, trước hết cô là cô, sau đó mới là con gái, là vợ, là mẹ. Dù con không có mẹ, nhưng con nghĩ điều đó đúng lắm.” "Vì cô không muốn ở lại, nên chúng ta cứ đi thôi. Dù sao trên thế giới có rất nhiều bể nhảy cầu." Tôi chỉ sững sờ trong một giây, rồi bật cười thành tiếng. Tôi gật đầu: "Đúng vậy, không muốn ở lại thì cứ đi, trên đời có biết bao bể nhảy cầu mà." Nói xong chẳng biết từ đâu một cơn gió mát thổi qua, từ từ xua tan hết cái nóng bức trong không khí. 13 Cô bé thay bộ đồ nhảy cầu màu đen. Đứng trên ván nhảy ba mét của bể nhảy mới. Thân hình cô bé linh hoạt, nhẹ nhàng như một con chim én. Hai tay cô bé khép lại, liếc nhìn tôi một cách thoáng qua rồi bước lên hai bước, cơ thể cô bé bật lên với sức bật mạnh mẽ, dường như sinh ra để nhảy cầu. Tôi đứng không xa, dù biết cô bé có thể nhảy rất tốt nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng. Chỉ trong vài giây, cô bé đã bay lên không trung, xoay hai vòng rưỡi cộng thêm một vòng xoay người trước khi nhẹ nhàng rơi xuống nước. Một cú nhảy chuẩn xác theo động tác 5152B, độ khó 3.0, hoàn thành gần như xuất sắc. Một tiếng "bịch" vang lên nhẹ nhàng gần như không có một gợn sóng nào trên mặt nước, tất cả đều bị dìm xuống dưới đáy. Tôi không thể rời mắt khỏi cô bé. Chỉ trong một giây, tôi đã bị tài năng và kỹ năng của cô bé làm cho kinh ngạc. Cô bé không chỉ có tố chất cơ thể tuyệt vời, mà còn có khả năng duy trì sự nhẹ nhàng tuyệt đối trong không trung, tôi không kìm được mà khen ngợi. Cô bé còn mạnh mẽ hơn tôi hồi trẻ nhiều. Không chỉ nhẹ nhàng, cô bé còn có sự bền bỉ kiên cường. Dường như chỉ cần trao cho cô bé một cơ hội, cô bé sẽ cất cánh từ ván nhảy. Huấn luyện viên bên cạnh bất ngờ sáng mắt lên, không thể kìm được mà vỗ tay: "Đảng Nhạn phải không..." Tôi ngắt lời: "Giang Nhạn, bé sắp mang họ tôi rồi." Huấn luyện viên ồ lên một tiếng, liền thay đổi cách xưng hô: "Con gái cô có thể chất rất tốt, kỹ thuật và sức mạnh đều rất ấn tượng, là một tài năng triển vọng trong môn nhảy cầu. Nếu cô có ý định chuyển bé tới Kinh Châu thì có thể để bé luyện tập một thời gian tại đây trước." …