Tác giả:

Cái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"…

Chương 49

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đạo trưởng Văn Dương rơi vào trầmmặc, cân nhắc lời nói, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thành thật trả lời:"Tôi không tinh thông thuật bói toán."Mọi người nghe xong, không khỏi có chút thất vọng, nhưng sau đó lại nghĩ,nghề nào thì nghiệp nấy thôi, cũng bình thường.Tiểu đạo sĩ vốn luôn sùng bái đạo trưởng Văn Dương nhất bĩu môi, đột nhiêncảm thấy hơi vỡ mộng, sư phụ tài giỏi như vậy sao lại không tính ra đượcchuyện nhỏ này chứ?Lão đạo sĩ thấy biểu cảm của tiểu đạo sĩ, trong lòng xấu hổ, xoa xoa khuôn mặtbầu bĩnh của cậu bé, không nói nên lời.Không phải là do ông ta kém cỏi, mà là do đối phương nói quá mức hoangđường, hoàn toàn nằm ngoài khả năng và nhận thức của ông ta.Ông ta nghĩ đến những người bạn tinh thông bói toán của mình, hình như cũngchưa từng thấy ai bói toán chính xác đến mức độ này.Như chợt nhớ ra điều gì, Vương Kiến Quốc quay sang nhìn thầy phong thủy,đây là người do ông ta mời đến, ông ta rất rõ về năng lực của đối phương, vịnày tinh thông bói toán!"Đại sư, ông thấy sao?"Lúc này, thầy phong thủy nâng niu quả cầu pha lê của mình như đang nâng niubảo bối, giọng nữ trầm thấp từ trong mũ trùm đầu vang lên: "Quả cầu pha lê chotôi thấy một hình ảnh, là một ngôi mộ, tôi đoán đó chính là ngôi mộ của conquỷ kia, còn về phần nó rốt cuộc sẽ đến lúc nào, thì tôi không biết.""Vậy sao."Vương Kiến Quốc hỏi một vòng, nhưng những “cao nhân” kia đều trả lời vòngvo. Mọi chuyện dần trở nên rõ ràng, ngoài An Như Cố ra, không ai có thể tínhtoán được thời gian.Vương Kiến Quốc vỗ tay cười to, hình tượng của An Như Cố trong lòng ông tađột nhiên được nâng cao vô số bậc, bèn lên tiếng đánh trống lảng: "Vậy thì mọingười muốn nghỉ ngơi sớm giống như An tiểu thư, hay là muốn thức đêm canhgiữ? Mọi người yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị trà nước, đồ ăn vặt cho mọi người, nhấtđịnh sẽ không lãnh đạm."Hầu như tất cả các "cao nhân" đều bán tín bán nghi về những lời An Như Cốnói, hơn nữa, vì một trăm vạn, bọn họ cũng không muốn nghe theo lời An NhưCố.Lỡ như ba giờ sáng chỉ là chiêu bài do đối thủ tung ra, thực chất con quỷ kia cănbản sẽ không đến vào lúc đó, đối phương nhân cơ hội đó giải quyết xong mọichuyện, vậy chẳng phải là một trăm vạn kia sẽ bay khỏi tay bọn họ hay sao?Mọi người suy nghĩ một lát, liền đưa ra quyết định —— vẫn sẽ thức đêm canhgiữ.Thế là, phần lớn mọi người sau khi thu dọn xong đồ đạc, bèn đi xuống lầu, ngồitrên ghế sofa và bàn đá cẩm thạch, bắt tay vào chuẩn bị nghi thức trừ tà.Cảnh tượng lúc này thật sự là bát tiên qua biển, mỗi người một vẻ.Lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ lấy từ trong hành lý ra gươm gỗ đào và bùa chú; Thầnbà lấy ra móng lừa đen, m.á.u chó đen, gạo nếp... Ngay cả nhà sư luôn có vẻbình thản nhất cũng bắt đầu niệm kinh.Xã hội hiện đại có quá nhiều thứ giải trí, thức khuya là chuyện thường ngày ởhuyện, vợ chồng Trương Linh và Vương Kha không định đi ngủ, mà cũngchẳng thể ngủ được, bởi vì có ai mà biết được tối nay quỷ đến đòi mạng mà vẫncòn có thể ngủ yên được chứ?Vợ chồng Trương Linh kéo Vương Kha ngồi xuống ghế sofa, nhìn đám "caonhân" kia loay hoay chuẩn bị đồ đạc, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.Có những vị cao nhân này ở đây, con trai bọn họ chắc chắn sẽ được cứu!Thấy trên người mình bị dán đầy bùa chú, rồi lại bị rắc thêm một loại chất lỏngkỳ lạ có mùi tanh tanh, Vương Kha không khỏi cau mày. Nhưng cậu ta biết rõmức độ nghiêm trọng của sự việc, nên đành phải lấy điện thoại ra lướt tiktok, đểđánh lạc sự chú ý của mình.Bọn họ quyết tâm phải có được một trăm vạn kia, nên ai nấy đều rất hăng hái.Thỉnh thoảng có người nhớ đến An Như Cố đang ngủ ngon trên lầu, liền khẽmỉm cười, đến giờ này rồi mà cô ta còn chưa chuẩn bị gì cả, chắc chắn là địnhbỏ cuộc rồi.Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường tinh xảo, đồ sộ cứ tích tắc, tích tắc trôi,thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ.Mọi người nhìn đồng hồ, động tác trên tay đều đồng loạt dừng lại, trong lòng"thịch" một tiếng, cầm chặt vũ khí trong tay, tất cả đều trong tư thế sẵn sàngnghênh chiến.Từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng được gọi là giờ Tý, cũng là thời điểmâm dương giao hòa, âm khí nặng nhất. Người xưa vào thời điểm này thườngkiêng kỵ không ra khỏi nhà, chính là vì sợ gặp phải những điều không may.Thông thường, ma quỷ thường xuất hiện vào giờ Tý - lúc âm khí nặng nề nhất.Kết quả, mọi người chờ đợi, chờ đợi, chờ mãi, chờ hết nửa ngày trời. Cho đếnkhi giờ Tý qua đi, thời gian đã điểm sang hai giờ sáng, nhưng xung quanh vẫnkhông có động tĩnh gì.Mọi người thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải đợi đến ba giờ sáng?Đợi đến hai giờ sáng, những "cao nhân" lớn tuổi đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ,nhưng vì một trăm vạn, bọn họ chỉ có thể cố gắng gượng.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng "sột soạt, sột soạt",tiếng bước chân ngày càng gần, giống như có thứ gì đó đang đến gần, tạo thànhsự tương phản rõ rệt với căn phòng yên tĩnh đến mức "rơi kim cũng có thể nghethấy", khiến da đầu mọi người tê dại."Mẹ ơi, nó đến rồi, nó đến rồi."

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đạo trưởng Văn Dương rơi vào trầmmặc, cân nhắc lời nói, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thành thật trả lời:"Tôi không tinh thông thuật bói toán."Mọi người nghe xong, không khỏi có chút thất vọng, nhưng sau đó lại nghĩ,nghề nào thì nghiệp nấy thôi, cũng bình thường.Tiểu đạo sĩ vốn luôn sùng bái đạo trưởng Văn Dương nhất bĩu môi, đột nhiêncảm thấy hơi vỡ mộng, sư phụ tài giỏi như vậy sao lại không tính ra đượcchuyện nhỏ này chứ?Lão đạo sĩ thấy biểu cảm của tiểu đạo sĩ, trong lòng xấu hổ, xoa xoa khuôn mặtbầu bĩnh của cậu bé, không nói nên lời.Không phải là do ông ta kém cỏi, mà là do đối phương nói quá mức hoangđường, hoàn toàn nằm ngoài khả năng và nhận thức của ông ta.Ông ta nghĩ đến những người bạn tinh thông bói toán của mình, hình như cũngchưa từng thấy ai bói toán chính xác đến mức độ này.Như chợt nhớ ra điều gì, Vương Kiến Quốc quay sang nhìn thầy phong thủy,đây là người do ông ta mời đến, ông ta rất rõ về năng lực của đối phương, vịnày tinh thông bói toán!"Đại sư, ông thấy sao?"Lúc này, thầy phong thủy nâng niu quả cầu pha lê của mình như đang nâng niubảo bối, giọng nữ trầm thấp từ trong mũ trùm đầu vang lên: "Quả cầu pha lê chotôi thấy một hình ảnh, là một ngôi mộ, tôi đoán đó chính là ngôi mộ của conquỷ kia, còn về phần nó rốt cuộc sẽ đến lúc nào, thì tôi không biết.""Vậy sao."Vương Kiến Quốc hỏi một vòng, nhưng những “cao nhân” kia đều trả lời vòngvo. Mọi chuyện dần trở nên rõ ràng, ngoài An Như Cố ra, không ai có thể tínhtoán được thời gian.Vương Kiến Quốc vỗ tay cười to, hình tượng của An Như Cố trong lòng ông tađột nhiên được nâng cao vô số bậc, bèn lên tiếng đánh trống lảng: "Vậy thì mọingười muốn nghỉ ngơi sớm giống như An tiểu thư, hay là muốn thức đêm canhgiữ? Mọi người yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị trà nước, đồ ăn vặt cho mọi người, nhấtđịnh sẽ không lãnh đạm."Hầu như tất cả các "cao nhân" đều bán tín bán nghi về những lời An Như Cốnói, hơn nữa, vì một trăm vạn, bọn họ cũng không muốn nghe theo lời An NhưCố.Lỡ như ba giờ sáng chỉ là chiêu bài do đối thủ tung ra, thực chất con quỷ kia cănbản sẽ không đến vào lúc đó, đối phương nhân cơ hội đó giải quyết xong mọichuyện, vậy chẳng phải là một trăm vạn kia sẽ bay khỏi tay bọn họ hay sao?Mọi người suy nghĩ một lát, liền đưa ra quyết định —— vẫn sẽ thức đêm canhgiữ.Thế là, phần lớn mọi người sau khi thu dọn xong đồ đạc, bèn đi xuống lầu, ngồitrên ghế sofa và bàn đá cẩm thạch, bắt tay vào chuẩn bị nghi thức trừ tà.Cảnh tượng lúc này thật sự là bát tiên qua biển, mỗi người một vẻ.Lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ lấy từ trong hành lý ra gươm gỗ đào và bùa chú; Thầnbà lấy ra móng lừa đen, m.á.u chó đen, gạo nếp... Ngay cả nhà sư luôn có vẻbình thản nhất cũng bắt đầu niệm kinh.Xã hội hiện đại có quá nhiều thứ giải trí, thức khuya là chuyện thường ngày ởhuyện, vợ chồng Trương Linh và Vương Kha không định đi ngủ, mà cũngchẳng thể ngủ được, bởi vì có ai mà biết được tối nay quỷ đến đòi mạng mà vẫncòn có thể ngủ yên được chứ?Vợ chồng Trương Linh kéo Vương Kha ngồi xuống ghế sofa, nhìn đám "caonhân" kia loay hoay chuẩn bị đồ đạc, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.Có những vị cao nhân này ở đây, con trai bọn họ chắc chắn sẽ được cứu!Thấy trên người mình bị dán đầy bùa chú, rồi lại bị rắc thêm một loại chất lỏngkỳ lạ có mùi tanh tanh, Vương Kha không khỏi cau mày. Nhưng cậu ta biết rõmức độ nghiêm trọng của sự việc, nên đành phải lấy điện thoại ra lướt tiktok, đểđánh lạc sự chú ý của mình.Bọn họ quyết tâm phải có được một trăm vạn kia, nên ai nấy đều rất hăng hái.Thỉnh thoảng có người nhớ đến An Như Cố đang ngủ ngon trên lầu, liền khẽmỉm cười, đến giờ này rồi mà cô ta còn chưa chuẩn bị gì cả, chắc chắn là địnhbỏ cuộc rồi.Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường tinh xảo, đồ sộ cứ tích tắc, tích tắc trôi,thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ.Mọi người nhìn đồng hồ, động tác trên tay đều đồng loạt dừng lại, trong lòng"thịch" một tiếng, cầm chặt vũ khí trong tay, tất cả đều trong tư thế sẵn sàngnghênh chiến.Từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng được gọi là giờ Tý, cũng là thời điểmâm dương giao hòa, âm khí nặng nhất. Người xưa vào thời điểm này thườngkiêng kỵ không ra khỏi nhà, chính là vì sợ gặp phải những điều không may.Thông thường, ma quỷ thường xuất hiện vào giờ Tý - lúc âm khí nặng nề nhất.Kết quả, mọi người chờ đợi, chờ đợi, chờ mãi, chờ hết nửa ngày trời. Cho đếnkhi giờ Tý qua đi, thời gian đã điểm sang hai giờ sáng, nhưng xung quanh vẫnkhông có động tĩnh gì.Mọi người thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải đợi đến ba giờ sáng?Đợi đến hai giờ sáng, những "cao nhân" lớn tuổi đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ,nhưng vì một trăm vạn, bọn họ chỉ có thể cố gắng gượng.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng "sột soạt, sột soạt",tiếng bước chân ngày càng gần, giống như có thứ gì đó đang đến gần, tạo thànhsự tương phản rõ rệt với căn phòng yên tĩnh đến mức "rơi kim cũng có thể nghethấy", khiến da đầu mọi người tê dại."Mẹ ơi, nó đến rồi, nó đến rồi."

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán MệnhTác giả: Mặc Nhĩ NgọcTruyện Dị Năng, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhCái nóng oi bức của mùa hè tràn đến cả Nam Thành - một đô thị quốc tế sầm uất. Đại học Nam Thành - ngôi trường đại học danh giá nhất Nam Thành - được bao phủ bởi một màu xanh mát mắt. Trên dải đất xanh mướt chạy dọc theo con đường dài mười dặm ở trung tâm trường, những bông hoa đua nhau khoe sắc rực rỡ. Rải rác khắp trường là vô số hồ nước trong veo, phản chiếu hình ảnh những chiếc lá sen xanh mướt trôi bồng bềnh trên mặt nước. Trên những con đường nhỏ, các sinh viên túm năm tụm ba, vừa đi vừa cười đùa rôm rả trên đường đến lớp. Thế nhưng, chuyện học hành đối với sinh viên sắp tốt nghiệp như họ đã không còn quan trọng nữa. Kí túc xá nữ số 1 An Như Cố nhẹ nhàng đặt cuốn sách cổ trên bàn vào chiếc vali nhỏ màu trắng, cẩn thận xếp gọn gàng như đang nâng niu báu vật, tay vuốt phẳng nếp gấp trên trang sách. Thấy cô đã bắt đầu thu dọn hành lý từ sớm, Dương Dương - bạn cùng phòng của cô - không khỏi ngạc nhiên, tò mò hỏi: "Cậu đi sớm vậy sao? Không ở lại chơi với tụi mình thêm vài ngày à?"… Dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, đạo trưởng Văn Dương rơi vào trầmmặc, cân nhắc lời nói, giãy giụa hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thành thật trả lời:"Tôi không tinh thông thuật bói toán."Mọi người nghe xong, không khỏi có chút thất vọng, nhưng sau đó lại nghĩ,nghề nào thì nghiệp nấy thôi, cũng bình thường.Tiểu đạo sĩ vốn luôn sùng bái đạo trưởng Văn Dương nhất bĩu môi, đột nhiêncảm thấy hơi vỡ mộng, sư phụ tài giỏi như vậy sao lại không tính ra đượcchuyện nhỏ này chứ?Lão đạo sĩ thấy biểu cảm của tiểu đạo sĩ, trong lòng xấu hổ, xoa xoa khuôn mặtbầu bĩnh của cậu bé, không nói nên lời.Không phải là do ông ta kém cỏi, mà là do đối phương nói quá mức hoangđường, hoàn toàn nằm ngoài khả năng và nhận thức của ông ta.Ông ta nghĩ đến những người bạn tinh thông bói toán của mình, hình như cũngchưa từng thấy ai bói toán chính xác đến mức độ này.Như chợt nhớ ra điều gì, Vương Kiến Quốc quay sang nhìn thầy phong thủy,đây là người do ông ta mời đến, ông ta rất rõ về năng lực của đối phương, vịnày tinh thông bói toán!"Đại sư, ông thấy sao?"Lúc này, thầy phong thủy nâng niu quả cầu pha lê của mình như đang nâng niubảo bối, giọng nữ trầm thấp từ trong mũ trùm đầu vang lên: "Quả cầu pha lê chotôi thấy một hình ảnh, là một ngôi mộ, tôi đoán đó chính là ngôi mộ của conquỷ kia, còn về phần nó rốt cuộc sẽ đến lúc nào, thì tôi không biết.""Vậy sao."Vương Kiến Quốc hỏi một vòng, nhưng những “cao nhân” kia đều trả lời vòngvo. Mọi chuyện dần trở nên rõ ràng, ngoài An Như Cố ra, không ai có thể tínhtoán được thời gian.Vương Kiến Quốc vỗ tay cười to, hình tượng của An Như Cố trong lòng ông tađột nhiên được nâng cao vô số bậc, bèn lên tiếng đánh trống lảng: "Vậy thì mọingười muốn nghỉ ngơi sớm giống như An tiểu thư, hay là muốn thức đêm canhgiữ? Mọi người yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị trà nước, đồ ăn vặt cho mọi người, nhấtđịnh sẽ không lãnh đạm."Hầu như tất cả các "cao nhân" đều bán tín bán nghi về những lời An Như Cốnói, hơn nữa, vì một trăm vạn, bọn họ cũng không muốn nghe theo lời An NhưCố.Lỡ như ba giờ sáng chỉ là chiêu bài do đối thủ tung ra, thực chất con quỷ kia cănbản sẽ không đến vào lúc đó, đối phương nhân cơ hội đó giải quyết xong mọichuyện, vậy chẳng phải là một trăm vạn kia sẽ bay khỏi tay bọn họ hay sao?Mọi người suy nghĩ một lát, liền đưa ra quyết định —— vẫn sẽ thức đêm canhgiữ.Thế là, phần lớn mọi người sau khi thu dọn xong đồ đạc, bèn đi xuống lầu, ngồitrên ghế sofa và bàn đá cẩm thạch, bắt tay vào chuẩn bị nghi thức trừ tà.Cảnh tượng lúc này thật sự là bát tiên qua biển, mỗi người một vẻ.Lão đạo sĩ và tiểu đạo sĩ lấy từ trong hành lý ra gươm gỗ đào và bùa chú; Thầnbà lấy ra móng lừa đen, m.á.u chó đen, gạo nếp... Ngay cả nhà sư luôn có vẻbình thản nhất cũng bắt đầu niệm kinh.Xã hội hiện đại có quá nhiều thứ giải trí, thức khuya là chuyện thường ngày ởhuyện, vợ chồng Trương Linh và Vương Kha không định đi ngủ, mà cũngchẳng thể ngủ được, bởi vì có ai mà biết được tối nay quỷ đến đòi mạng mà vẫncòn có thể ngủ yên được chứ?Vợ chồng Trương Linh kéo Vương Kha ngồi xuống ghế sofa, nhìn đám "caonhân" kia loay hoay chuẩn bị đồ đạc, trong lòng cảm thấy vô cùng an toàn.Có những vị cao nhân này ở đây, con trai bọn họ chắc chắn sẽ được cứu!Thấy trên người mình bị dán đầy bùa chú, rồi lại bị rắc thêm một loại chất lỏngkỳ lạ có mùi tanh tanh, Vương Kha không khỏi cau mày. Nhưng cậu ta biết rõmức độ nghiêm trọng của sự việc, nên đành phải lấy điện thoại ra lướt tiktok, đểđánh lạc sự chú ý của mình.Bọn họ quyết tâm phải có được một trăm vạn kia, nên ai nấy đều rất hăng hái.Thỉnh thoảng có người nhớ đến An Như Cố đang ngủ ngon trên lầu, liền khẽmỉm cười, đến giờ này rồi mà cô ta còn chưa chuẩn bị gì cả, chắc chắn là địnhbỏ cuộc rồi.Kim giây trên chiếc đồng hồ treo tường tinh xảo, đồ sộ cứ tích tắc, tích tắc trôi,thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ.Mọi người nhìn đồng hồ, động tác trên tay đều đồng loạt dừng lại, trong lòng"thịch" một tiếng, cầm chặt vũ khí trong tay, tất cả đều trong tư thế sẵn sàngnghênh chiến.Từ mười một giờ đêm đến một giờ sáng được gọi là giờ Tý, cũng là thời điểmâm dương giao hòa, âm khí nặng nhất. Người xưa vào thời điểm này thườngkiêng kỵ không ra khỏi nhà, chính là vì sợ gặp phải những điều không may.Thông thường, ma quỷ thường xuất hiện vào giờ Tý - lúc âm khí nặng nề nhất.Kết quả, mọi người chờ đợi, chờ đợi, chờ mãi, chờ hết nửa ngày trời. Cho đếnkhi giờ Tý qua đi, thời gian đã điểm sang hai giờ sáng, nhưng xung quanh vẫnkhông có động tĩnh gì.Mọi người thầm nghĩ, chẳng lẽ thật sự phải đợi đến ba giờ sáng?Đợi đến hai giờ sáng, những "cao nhân" lớn tuổi đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ,nhưng vì một trăm vạn, bọn họ chỉ có thể cố gắng gượng.Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng "sột soạt, sột soạt",tiếng bước chân ngày càng gần, giống như có thứ gì đó đang đến gần, tạo thànhsự tương phản rõ rệt với căn phòng yên tĩnh đến mức "rơi kim cũng có thể nghethấy", khiến da đầu mọi người tê dại."Mẹ ơi, nó đến rồi, nó đến rồi."

Chương 49